Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

GIẤC MƠ CỦA BẠN HỌC PHÁC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng lên, len lỏi vào khung cửa sổ làm bừng sáng cả căn phòng. Phác Xán Liệt không lâu sau liền thức giấc, uể oải duỗi vai, có lẽ là nhớ ra một việc gì đó, anh bật dậy, kích động lay người vẫn còn say giấc bên cạnh.

"Bạch Hiền, đừng ngủ nữa. Hôm nay là ngày cưới của chúng ta!"

Người tên là Bạch Hiền có vẻ không cam tâm khi bị phá tan mộng đẹp liền chùm chăn kín đầu, tỏ ý muốn ngủ tiếp. Nhưng Phác Xán Liệt đang háo hức muốn chết sao có thể để người yêu nhỏ lười biếng trong ngày trọng đại này. Anh nhào lên người Bạch Hiền, cách một lớp chăn mà mơn trớn những vùng da nhạy cảm của cậu khiến cậu không kìm được thở dốc.

"Được rồi, em dậy rồi! Đừng có sờ loạn nữa!"

Nghe được câu trả lời thích đáng, Phác Xán Liệt hài lòng buông ra. Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Biện Bạch Hiền, anh liền hôn cái chóc lên đấy, đến khi bị cậu chán ghét đạp xuống giường mới cam lòng đi làm vệ sinh buổi sáng cùng nhau.

Tiết trời lúc này đang là mùa xuân. Nắng nhẹ ấm áp, không khí tràn ngập vị tươi mới trẻ trung. Thật khiến lòng người ta hạnh phúc.

"Bạch Hiền, chỉ vài tiếng nữa thôi. Em sẽ danh chính ngôn thuận là vợ anh."

_

Đất nước Hà Lan là một nơi nổi tiếng vì kiến trúc đậm chất phong tình. Ở đây, mọi cặp đôi đồng tính đều có thể tự do kết hôn và được hưởng những quyền lợi của một cặp vợ chồng thông thường. Hai ngày trước, Phác Xán Liệt đã đưa Biện Bạch Hiền đến đây du lịch và nghỉ ngơi trước ngày đám cưới diễn ra.

Anh là một tổng tài thành đạt. Còn cậu, chính là một bác sĩ tài năng. Anh yêu cậu khi cả hai mới lên cao trung. Khi đó, Bạch Hiền chính là một người con trai ngọt ngào và ấm áp, đánh gục mọi trái tim của các bạn trong trường, trong đó có Phác Xán Liệt.

Nghĩ lại khoảng thời gian theo đuổi Bạch Hiền khá lâu, lại nhìn đến con người âu phục chỉnh tề đang ngồi bên cạnh, anh mỉm cười, bảo tài xế lái nhanh một chút.

"Gấp gì chứ? Khi chúng ta đến lễ đường cũng vẫn còn cả tiếng để chuẩn bị mà." Biện Bạch Hiền thắc mắc.

"Cưng à, em hiểu anh đúng chứ?" Phác Xán Liệt cười cười, đôi tay rắn chắn rất gọn gàng mà đem Bạch Hiền ôm vào lòng, hôn hôn vài cái. "Là anh đang háo hức."

Biện Bạch Hiền nghe vậy, đỏ mặt, lúng túng không nói được lời nào.

_

Mọi thứ đều được Phác Xán Liệt và bạn bè chuẩn bị chu đáo. Khi cả hai đến nơi, ba mẹ Xán Liệt và Bạch Hiền liền đứng ra ngóng chờ. Ôm hôn trò chuyện với người nhà một lúc, nhận ra khách khứa đã bắt đầu tới đây, Phác Xán Liệt lịch sự cáo từ, sau đó không nhanh không chậm kéo Bạch Hiền đi chuẩn bị. Biện Bạch Hiền biết người yêu mình thực sự hồi hộp, trước khi vào phòng liền lấy hết can đảm hôn anh một cái, rồi nhanh chóng đá chân con người đang sướng phát điên trước mặt chạy thật nhanh vào phòng chuẩn bị.

Hôn lễ diễn ra vô cùng long trọng, hai chú rể đều vô cùng đẹp trai và tài giỏi. Khách khứa đến rất đông và đầy đủ, ai ai cũng một lòng chúc phúc cho Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền.

Đứng trên lễ đường, khoảnh khắc nhìn thấy Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng bước tới, Phác Xán Liệt nghĩ rằng mình có chết cũng sẽ không quên khoảnh khắc này.

Cùng nhau thề ước sẽ chung thủy trước mặt của Cha sứ và mọi người. Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền trao nhẫn cho nhau. Nhìn gương mặt khả ái của cậu, anh cúi xuống, toan hôn cậu một cái thật sâu.

"Phác Xán Liệt! Ngớ ngẩn gì ở đó thế hả, tưới cây nhanh lên!"

Gương mặt nhỏ nhắn của Biện Bạch Hiền bỗng nhiên trở nên hung dữ vô cùng khiến Phác Xán Liệt hoảng hốt. Mở mắt ra lần nữa, anh thấy mình đang đứng trước một đống cây cảnh, và cái cây gần nhất đã bị anh tưới nước tràn cả ra ngoài...

Tất nhiên, chủ nhân của giọng nói vừa rồi chính là Biện Bạch Hiền - người anh đơn phương đã lâu.

Luống cuống đổ đi chỗ nước chưa ngấm vào lòng đất của chậu cây đáng thương, Phác Xán Liệt dở khóc dở cười, tự mắng bản thân sao có thể suy nghĩ xa xôi đến thế. Bất quá, giấc mơ ấy ngọt ngào vô cùng, nếu có thể, anh hoàn toàn không muốn thoát ra.

"Xán Liệt, cậu muốn cô giáo phạt thêm cái gì nữa chứ? Nhanh chóng làm xong việc đi."

Biện Bạch Hiền chả biết đã đứng cạnh anh từ lúc nào. Giọng nói bớt đanh đá đi rất nhiều, làm lộ rõ sự ngọt ngào và tốt bụng trong từng lời cậu nói, khiến Phác Xán Liệt mê mẩn.

"Nếu tớ làm xong, cậu sẽ đi chơi với tớ chứ?"

"Lúc nào cậu cũng vậy Xán Liệt." Biện Bạch Hiền thở dài, nhưng cũng rất nhanh mà nở nụ cười. "Không sao, tớ quen rồi. Nếu muốn thế thì làm việc nhanh lên!"

Nói xong, có lẽ vì xấu hổ mà Biện Bạch Hiền nhanh chân bỏ đi, để lại Phác Xán Liệt cười ngoác cả mồm ở phía sau. Anh tích cực tưới cây, vừa làm vừa ngân nga một giai điệu nghe có vẻ tươi vui. Còn dòng suy nghĩ vừa nãy, anh cảm thấy nó rất chân thật, không biết nó có xảy ra ở tương lai không nhỉ?

Để Phác Xán Liệt này cố gắng biến giấc mơ đó thành sự thật vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top