Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

LỜI XIN LỖI KHI NÀO GỬI ĐẾN EM?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt là một người đàn ông thành đạt, năm nay vừa tròn 28 tuổi, vẫn còn độc thân.

Hắn sở hữu một khuôn mặt hấp dẫn người nhìn, ngoại hình cũng thập phần rắn chắc, cao to, cường tráng. Tốt nghiệp cấp III ở tuổi mười tám, hắn không học đại học mà theo cha tiếp quản tập đoàn Phác thị. Gia thế giàu có, bề ngoài xuất sắc là tiêu chuẩn chung của tất cả các cô gái vẫn còn trong lứa tuổi đôi mươi, mà Xán Liệt bẩm sinh lạnh lẽo, kiệm lời với mọi người lại khiến cho phụ nữ yêu đến si mê. Trong tâm trí của họ, con người họ Phác tên Liệt này là một người đàn ông hoàn hảo.

Tuy nhiên, có một bí mật rất lớn mà hắn đã giấu suốt hai mươi mấy năm sống trên đời. Bí mật này đến cả người hắn yêu, cũng không một chút biết đến - Biện Bạch Hiền.

Phác Xán Liệt chính là một tên tồi tệ và hèn nhát nhất!

Với một người đàn ông được coi là hoàn hảo và thành đạt như hắn, việc có tình nhân là hoàn toàn bình thường, và tình nhân bên cạnh hắn giới tính ra sao cũng không quan trọng.

Biện Bạch Hiền bên hắn đã được 7 năm, hắn yêu cậu được 12 năm.

Tuy nhiên, tình nhân vẫn chỉ là tình nhân. Suốt 7 năm ròng rã ấy, người ngoài nhìn vào đều thủy chung mà khinh bỉ Biện Bạch Hiền. Khinh bỉ cậu là dâm phụ, là thằng con trai ngả ngớn đã quyến rũ chủ tịch Phác thị được ngần ấy năm.

Phác Xán Liệt yêu Biện Bạch Hiền từ năm lên cao trung, tức khi hắn 16 tuổi. Lần đầu gặp cậu, bị từng đường nét xinh đẹp mà giản dị trên khuôn mặt cậu hấp dẫn, không chỉ vậy, Bạch Hiền hồi đó là một con người rất thân thiện với nụ cười ấm áp hơn cả ánh nắng, cậu đặc biệt ngay từ lúc bước vào trường, điều đó khiến cậu rơi vào tầm mắt của hắn.

Phác Xán Liệt lần đầu biết rung động, hơn nữa lại rung động trước một người con trai. Sự khác biệt về tình ái khiến hắn hoảng sợ, mà hai người lại cùng lớp, Bạch Hiền ngồi ngay bên trên Xán Liệt. Hắn cáu gắt cố gắng cư xử thật tồi với cậu, tự nhủ với bản thân rằng phải quên cậu đi, phải ẩn cậu ra xa mình.

Vậy mà, khi nhìn thấy Biện Bạch Hiền bị một đám con trai khác dở trò bất chính, quan sát từng giọt nước mắt chan chứa tuyệt vọng của cậu khi đó, hắn như không thể kiềm chế mà xông vào bảo vệ cậu.

Phác Xán Liệt sau đó bị thương rất nặng, và tất nhiên Bạch Hiền là người chăm sóc.

Ban đầu là hắn bắt cậu hàng ngày sau khi tan học phải đến chăm sóc hắn. Bạch Hiền từ khi bước chân vào trường đã bị Phác Xán Liệt đối xử rất tệ, tuy nhiên hắn lại cứu cậu một lần, nên cậu miễn cưỡng chấp nhận yêu cầu của Xán Liệt.

Trong suốt khoảng thời gian có cậu bên cạnh, thấy cậu rụt rè lau người cho hắn, không dám nhìn thẳng hắn khi đỡ hắn dậy, giật mình khi hắn gọi tên cậu, sợ hãi hắn, Phác Xán Liệt chỉ biết cười khổ.

Thì ra trong mắt cậu, hắn lại thậm tệ đến vậy.

Tình cảm Xán Liệt dành cho cậu theo thời gian mà lớn dần. Tuy nhiên, hắn vẫn đối xử với cậu quá đáng như thế. Mối quan hệ giữa hai người thầm lặng mà tiến triển, nhưng Xán Liệt tuyệt nhiên không có một thông báo gì, Bạch Hiền cũng chỉ biết im lặng.

Phác Xán Liệt sau đó thường xuyên đi tìm cậu để trút giận. Hắn không đánh cậu hay mắng cậu, mà chính là thô bạo hôn cậu, ôm cậu, đánh dấu chủ quyền lên từng nấc da trên cổ cậu. Môi của Bạch Hiền vì thế chưa bao giờ khỏi hẳn, cứ quanh năm sưng đỏ quyến rũ. Mà cậu ban đầu có cự tuyệt khóc lóc vô cùng dữ dội, về sau cũng chỉ ngoan ngoãn làm đồ chơi cho hắn điều khiển.

Dần dần, tia nắng xung quanh Bạch Hiền biến mất. Ám ảnh tâm hồn cậu chỉ còn sự cô đơn và khuôn mặt trắng bệch xinh đẹp.

""

Phác Xán Liệt vào đêm sinh nhật thứ 18 của hắn, đã chính thức làm tình cùng Bạch Hiền.

Hình ảnh cậu đêm đó khiến hắn lưu luyến đến điên dại. Cậu kiều mị, ngoan ngoãn rên rỉ dưới thân hắn, hầu hạ hắn thực tuyệt vời. Sự non nớt và chặt chẽ của cậu như thuốc phiện khiến hắn không thể ngưng đòi hỏi. Bạch Hiền cũng nghe lời chiều theo ý thích của hắn, sẵn sàng dâng cả tâm hồn mình cho hắn.

Phác Xán Liệt mỗi ngày đều yêu cậu hơn một chút. Cũng làm tổn thương cậu thêm một chút.

Biện Bạch Hiền từ khi gặp Phác Xán Liệt như tội phạm gặp cảnh sát. Cậu bị chính người yêu cậu giam hãm, bẻ cánh, đôi cánh trắng tinh hoàn toàn vô lực, không thể thoát khỏi vòng tay của một ác ma như hắn. Phác Xán Liệt biết mình sai, nhưng sao đây? Hắn chẳng thể nói lời yêu cậu.

Bên hắn ngần ấy năm, kể cả đến bây giờ, khi hắn trở thành một tổng tài. Cậu cũng không nhận được gì ngoài những lời chỉ trích.

"Cậu ta dựa hơi Phác tổng."

"Đúng là hồ ly tinh."

"Thấy Phác tổng một chút cũng không thừa nhận bản thân ngài yêu cậu ta không? Tình nhân vẫn chỉ là tình nhân. Chắc chắc nó nắm một bí mật của Phác tổng mới bên ngài được lâu như thế."

"Đồ lẳng lơ. Đồ trai bao chết tiệt."

Phác Xán Liệt, anh biết cậu ấy vì những lời dèm pha dối trá mà lén khóc cả đêm, biết cậu ấy vì anh mà cực khổ, mà mất đi cách nở nụ cười. Vậy còn anh? Tự cho rằng bản thân yêu cậu ấy mà đối xử với cậu ấy như vậy sao?

Phác Xán Liệt, tôi nói anh là tên tồi tệ đấy!

----------------------------------

"A...Liệt...Ch ..Chậm chút...Đau mà..."

Bạch Hiền nức nở cầu xin Phác Xán Liệt bên trên đang điên cuồng luật động. Mang hơi thở tràn đầy dục vọng, hắn cúi xuống liếm những giọt nước mắt cậu, áp môi mình vào môi cậu, tốc độ ra vào thậm chí còn nhanh hơn.

"Baby, mau làm anh hài lòng." Hắn vỗ mông cậu rồi nâng cơ thể mềm nhũn của cậu lên, để cậu ngồi lên đùi mình.

"Sâu...Đ.. Đa- Á!..."

Trước tư thế này, cự vật của Phác Xán Liệt thậm chí còn tiến sâu vào trong hơn, Bạch Hiền nức nở chưa kịp kêu đau đã bị từng cơn khoái cảm từ ngực truyền tới. Từng tiếng khóc của cậu sớm đã hoà lẫn vào bao tiếng rên rỉ vô thức, làm Phác Xán Liệt trở nên mất tự chủ, cự vật cũng to hơn một vòng.

"Baby...? Mau gọi anh." Phác Xán Liệt ôm chặt eo cậu mà lên xuống.

"Ưm... Liệt...Ô.. Ch..chồ-...Chồng...~" Bạch Hiền dựa đầu vào vai hắn, vô lực gọi.

"Ngoan lắm."

Phác Xán Liệt sau đó đặt cậu xuống giường, nhét thêm hai ngón tay của mình vào mà luật động. Bạch Hiền vì đau đớn mà hét to, gào thét đến thê lương rồi xuất mà ngất đi. Rất lâu sau đó, Xán Liệt mới gầm nhẹ bắn toàn bộ tinh hoa vào bên trong cậu, đưa đẩy một hồi liền lưu luyến rút ra.

Ôm cậu vào lòng, hắn hôn lên môi cậu, tóc cậu, như thường lệ thở dài.

Biết làm tổn thương em như vậy, nhưng anh lại không thể ngăn cản chính mình.

Thật xin lỗi em, Bạch Hiền. Em sẽ được nghe câu này từ anh sớm thôi.

Khi cậu tỉnh lại, Phác Xán Liệt lập tức gọi bác sĩ đến như mọi lần. Kết quả không có gì khác thường, hậu huyệt cậu lần nữa lại rách.

Hắn nghe xong đủ lời trách móc của bác sĩ liền lẳng lặng vào phòng. Bạch Hiền không biết hắn đang đứng đó, nên chỉ vô thức nhìn lên tràn nhà, ánh mắt không một tia sáng, long lanh đến đáng thương.

Lần bao nhiêu hắn thấy cậu khóc rồi? Chẳng biết nữa, hắn chả đếm được.

Hắn có thể làm gì cho cậu khi đó? Hắn có thể làm được rất nhiều việc. Nhưng thật tiếc, Phác tổng tài hoàn hảo trong mắt bao nhiêu phụ nữ lại không thể nói lời xin lỗi với người mình yêu.

Thật đáng xấu hổ...

Bạch Hiền không bỏ trốn khỏi hắn, dù đi đâu xa đi nữa, Bạch Hiền cũng chỉ về với hắn. Điều đó khiến hắn rất an tâm, không gò bó cậu quanh quẩn ở nhà. Hai người cũng hay đi chơi cùng nhau, chỉ có lúc này, Xán Liệt mới thấy thần thái cậu rạng ngời hơn, nên đặc biệt yêu thích việc ra ngoài cùng cậu.

Bạch Hiền từ khi bên hắn trở nên kiệm lời và ít đòi hỏi hơn. Dù vậy, cậu vẫn đặc biệt yêu thích những chiếc bánh kem, từng lớp kem phủ rực rỡ màu sắc như làm tô điểm thêm cuộc đời của Bạch Hiền, nó trông thật ấm áp, thật hạnh phúc khiến cậu phải ghen tị.

Trong lần đi dạo này, Bạch Hiền lần nữa đứng hình nhìn cửa hàng bánh kem một khắc khoảng năm giây. Xán Liệt lại thấy được điều này, liền xoa đầu hôn cậu một cái.

"Đi mua bánh đi." Hắn hất đầu về phía cửa hàng bánh ngọt.

Cậu nhìn hắn hồi lâu, đôi mắt xinh đẹp phủ lớp sương dày như xoáy sâu vào tâm can hắn, đau nhói. Cậu khẽ lắc đầu như thường lệ.

"Em không ăn đâu..."

Phác Xán Liệt rất dễ cáu, trước sự bướng bỉnh này của cậu trong suốt thời gian gần đây khiến hắn điên tiết. "Mau đi mua về!" Xong, hắn ẩn cậu xuống lòng đường.

Tiếng còi ô tô bỗng chốc inh ỏi vang lên.

Bạch Hiền ngơ ngác chỉ biết ngồi trên mặt đường.

Chiếc xe tải có trọng lượng hơn 3 tấn không thể phanh kịp, đâm vào con người trước mặt. Cơ thể đó bay lên trời, đáp xuống đất một khoảng khá xa, đầm đìa máu.

Biện Bạch Hiền tay phải bị gãy, chảy rất nhiều máu. Trong giờ phút này chỉ nghĩ đến Phác Xán Liệt.

"Xán Liệt, tên chết tiệt này.... Anh dám đẩy em ra... Dám cứu em... Tên khốn... Anh đừng chết..."

Tiếng nức nở của Bạch Hiền vang vọng cả một khoảng không gian, cấu xé từng tấc gan ruột của những người chứng kiến. Cậu gào khóc đến thê lương, luôn miệng lẩm bẩm rằng hắn sẽ ổn thôi.

"Xán Liệt... Đừng bỏ em mà... Anh phải giam em cả đời... Anh hứa rồi... Không... Em không cho anh thất hứa..."

"Mở mắt ra nhìn em đi... Hức... Xán Liệt..."

Biện Bạch Hiền vô lực nắm lấy bàn tay to lớn của hắn áp lên má mình, nước mắt không ngừng chảy ra. Rất nhiều người xung quanh đã gọi cấp cứu, an ủi rằng cậu đừng lo lắng. Bạch Hiền quật cường ngừng khóc.

Phác Xán Liệt trong mơ hồ nghe được giọng nói của cậu. Đau đớn. Hắn đến cuối cùng vẫn chỉ đem đến đau khổ cho người mình yêu mà thôi.

Hồi còn chung một mái trường, hắn bắt nạt cậu, bảo vệ cậu, chèn ép cậu bên mình.

Khi bản thân được 18 tuổi, hắn lấy đi mọi thứ của cậu làm quà sinh nhật tuyệt nhất.

Tốt nghiệp cấp III, tưởng chừng Bạch Hiền sẽ vỗ cánh bay khỏi vòng tay hắn. Xán Liệt lại ích kỉ giam cậu vào lòng, yêu thương cậu theo cách độc ác, tiêu cực nhất. Gieo cho cậu hai chữ "tình nhân" trong suốt một thời gian dài và bao nhiêu lời dèm pha, chửi rủa.

Đến khi cận kề với cái chết, Phác Xán Liệt vẫn yêu cậu một cách thậm tệ đến vậy, vẫn để cậu rơi nước mắt nhiều như thế.

Trí óc trở nên mơ hồ dần, thâm tâm Phác Xán Liệt thủy chung chỉ hiện lên hình bóng của cậu trong quá khứ. Là một hình bóng nhỏ bé được bao phủ bởi sự ấm áp đang hồn nhiên tươi cười đến rạng rỡ. Là nụ cười tràn ngập niềm vui và ngây ngô của thời thiếu niên. Là Biện Bạch Hiền - một người con trai đặc biệt vô tình đặt chân vào cuộc đời hắn.

Quá khứ qua đi, hiện tại ùa về trong tâm trí Phác Xán Liệt. Bạch Hiền lần nữa lại xuất hiện. Hình bóng hiện tại thật cô đơn, gầy yếu đến đáng thương. Khuôn mặt vẫn xinh đẹp động lòng người đến thế, chỉ có nụ cười là đã rời xa khỏi kí ức Bạch Hiền. Cậu không còn cười nữa.

Từng mốc thời gian dần biến mất, Phác Xán Liệt bỗng nhớ đến những giọt nước mắt của Bạch Hiền. Đó là giọt nước mắt muôn vàn đau khổ do hắn gây nên, từng vết thương lòng hắn khắc lên trong tim gan cậu đau đến nỗi cậu chỉ có thể im lặng khóc, tuyệt vọng khi không thể vùng dậy, rời khỏi hắn.

Lòng Phác Xán Liệt đau nhói. Yêu? Hắn có tư cách yêu cậu sao?

Cả đời hắn giam cầm Biện Bạch Hiền bên cạnh, đối xử với cậu lạnh lùng không chút nâng niu, vậy mà ước mơ của hắn lại chỉ là một lần được thấy cậu cười, cười thật rạng rỡ với hắn.

Phác Xán Liệt không dám mong ước cậu yêu hắn, chỉ mong cậu tha thứ cho hắn tất cả.

Phác Xán Liệt cứu cậu hai lần, lại làm khổ cậu cả đời.

Hắn biết bản thân thật hèn nhát khi không dành cho cậu những gì tốt đẹp nhất. 12 năm yêu Biện Bạch Hiền, hắn vẫn chưa đủ can đảm nói lời yêu cậu. Hắn sợ hãi câu nói đó sẽ khiến cậu thêm tuyệt vọng, rời xa hắn.

Phác Xán Liệt vẫn chỉ ích kỉ đến thế mà thôi.

Đầu óc trở nên mơ hồ dần, mơ ước hắn bỗng trở nên nhỏ nhoi hơn bao giờ hết.

Hắn muốn xin lỗi cậu, vì tất cả mọi thứ. Muốn chính mình nói lời yêu cậu.

Liệu hắn có thể không?

"Cố lên... Cứu thương sẽ đến nhanh thôi mà..."

Phác Xán Liệt nhìn cậu cười, run rẩy đưa tay lên vuốt nhẹ gò má Bạch Hiền. Miệng mấp máy một câu gì đó không rõ.

"Hiền, anh thật...thật lòng yêu em... Hiền, xin l-"

Bàn tay của Xán Liệt lỏng dần, nặng dần, rơi khỏi gò má Bạch Hiền, đập mạnh xuống nền đất.

Kiếp này ngay cả lời xin lỗi cũng không thể nói ra được. Anh tệ lắm phải không? Thôi thì, hẹn kiếp sau, anh sẽ bù đắp cho em.

Linh hồn Phác Xán Liệt theo tiếng thét của Bạch Hiền, vang vọng trong màn đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top