Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

THÍCH THÌ NHÍCH THÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thể loại: Oneshot, ngọt, vườn trường, lâu ngày sinh tình

Tôi đang thích một người, cậu ấy tên Phác Xán Liệt, học lớp kế bên. Nhưng đó cũng không phải loại thích mà vừa nhìn đã mặt đỏ tim đập hay nói chẳng lên lời, hình như tôi chỉ là cảm nắng cậu bạn này thôi. Bởi vì Xán Liệt đẹp trai lắm, vừa tốt bụng lại còn thân thiện nữa. Mà Bá Hiền tôi đây từ nhỏ vốn đã rất yêu cái đẹp, nên nhìn một lần liền bị thu hút.

Tuy nhiên, tôi không quen cậu ta. Điều này chính là lí do khiến tình cảm của tôi chỉ luôn dừng ở từ "cảm nắng", đơn giản vì tôi không biết rõ cậu ta như thế nào. Nhỡ mặt ngoài sáng sủa sạch sẽ, thực chất lại bừa bãi, lôi thôi thì ai mà chịu nổi chứ!

Dù tôi bị cận, nhưng mỗi lần thấy Xán Liệt đi ngang lớp thì vẫn cố nhìn một chút. Mà cậu ấy lúc nào cũng hướng mắt vào trong phòng học, như đang tìm ai đó vậy, thực ra tôi khá tò mò về người mà cậu ta đang ngắm, nhưng vì bị cận thị nên chỉ có thể đoán mò thôi.

Có thể là cô bạn Hiểu Ân đáng yêu, lanh lợi đang ngồi trước mình một bàn, tôi đoán vậy.

Về vấn đề tình cảm với Phác Xán Liệt, tôi cũng có kể cho Tú Tú - bạn thân mình nghe. Cậu ấy chẳng cấm cản tôi. Cũng đúng, bởi giữa chúng tôi đã nảy nở cái gì đâu chứ?

Nhưng một lần, cậu ấy đột nhiên hỏi tôi:

"Này, nếu bây giờ Xán Liệt cũng thích mày thì tính sao?"

Tôi khi đó không trả lời, chỉ im lặng suy tư.

Thích thì nhích thôi, tội gì chứ?

_

Năm nào các lớp cũng phải làm trực tuần ở trường, dễ hiểu hơn thì chính là tổ chức một chương trình văn nghệ theo nội dung mà trường đưa ra.

Năm nay, lớp tôi làm chung với lớp của Phác Xán Liệt, chủ đề là tình yêu học đường. Tôi không hiểu tại sao lại rơi vào chủ đề này, nhưng hội học sinh bảo trường đang muốn phát triển những tình yêu trong sáng, lành mạnh.

Sao cũng được hết, tôi không quan tâm, cũng chẳng muốn tham gia văn nghệ, bởi vì tôi rất lười.

Nhưng Tú Tú không chịu tha cho tôi, và vài cá nhân trong lớp cũng nhất quyết bắt tôi biểu diễn.

"Đừng có dùng nụ cười đáng yêu đó để được chúng tớ tha cho. Bá Hiền, cậu hát một bài đi mà!" Hiểu Ân cầu xin lắc lắc cánh tay tôi, khiến nụ cười trên môi tôi đông cứng.

Chết rồi, hôm nay kế sách thật vô dụng! Xuất phát từ niềm đam mê nằm điều hòa chơi game của bản thân, tôi tiếp tục bày ra vẻ mặt buồn rầu, hướng đến cậu bạn lớp trưởng từng thích tôi:

"Lớp trưởng, cậu không được bắt nạt bạn chứ..." Tôi ủ rũ nói, phát hiện lớp trưởng cũng bắt đầu khó xử rồi.

Biên Bá Hiền tôi sắp thoát rồi!

"Nếu cậu không tham gia, tớ sẽ báo cô cậu lại lén chơi game trong giờ học."

Vừa nghe câu đó, tim tôi như thắt lại.

Biên Bá Hiền oanh oanh liệt liệt như tôi, cuối cùng lại phải bán rẻ giọng hát của mình ở chốn dặm trường!

_

Chương trình văn nghệ năm nay của lớp chúng tôi do Tú Tú, lớp trưởng hai bên và một bạn của bên đó quản lí chính. Vì Tú Tú đã đăng ký hộ tôi trong mảng hát, nên tôi đành ngậm đắng nuốt cay mà chôn chân ở trường chuẩn bị cho buổi casting.

Tôi hát cũng không hay lắm, nhưng có vẻ lớp của Xán Liệt rất yêu mến giọng hát của tôi, còn khen lấy khen để nữa, làm Tú Tú ở bên cạnh phổng mũi thơm lây.

"Bá Hiền nè, cậu có hát theo tiếng đàn đệm được không?"

"Được, cậu ấy hay đánh piano rồi hát theo lắm." Tú Tú trả lời thay tôi.

"À vậy sao?" Lớp trưởng bên đấy vui vẻ, "Thế cho Xán Liệt và Bá Hiền song ca một bài đi. Cậu ấy đệm đàn, Bá Hiền hát, được không?"

"Được, chốt vậy đi." Giọng Tú Tú chắc nịch.

Ra là Tú Tú muốn giúp đỡ cho tôi. Nhưng cậu ấy có cần phải thay tôi trả lời như thế không...

Lịch trình tập luyện ngay lập tức được gửi đến tôi trong đêm đó.

Ngày mai sẽ được gặp Xán Liệt rồi sao? Đường đường chính chính được nói chuyện với Phác Xán Liệt sao?

Tuy thâm tâm không nén được chút hồi hộp, nhưng tôi tin mình vẫn có thể thẳng thắn trước mặt cậu ấy.

Sự thật chứng minh, tôi đúng!

Phác Xán Liệt rất đẹp trai và hiền lành, mỗi tội, cậu ta cứ nhìn tôi mãi thôi. Nhìn mải mê đến nỗi có miếng băng dính bay vào má mà cậu ta cũng không biết.

Thực ra tôi muốn đến gần để phủi hộ, nhưng liệu có lộ liễu quá không? Song miếng bóng bóng trên mặt cậu ta khiến tôi rất khó chịu.

Rốt cuộc tôi có nên làm không?

Ah, Xán Liệt biết tôi nhìn cậu ấy rồi, gãi đầu gãi tai gì vậy chứ? Ngốc nghếch thật đấy, mà cũng đáng yêu quá. Nghĩ vậy, tôi bất giác cười.

Phác Xán Liệt nhận ra tôi chê cậu ấy, cau mày: "Sao lại cười tôi?"

Giọng nói trầm ấm, lại khàn khàn, quyến rũ vô cùng. Nó khiến tôi chỉ muốn được nghe mãi.

"Bá Hiền, sao cậu không trả lời?"

Tôi hí hửng, vừa định đáp lại thì nghe tiếng Tú Tú:

"Xán Liệt, Bá Hiền, vào luyện tập đi!"

"Thôi, để sau đi." Phác Xán Liệt nói xong liền rảo bước, "Đi thôi."

"Đợi chút." Cẩn thận lấy miếng băng dính trên má cậu ấy xuống, tôi mới hài lòng, "Được rồi đó, vào thôi."

Hôm đó, Phác Xán Liệt vào tập muộn hơn chút, tôi nhớ vậy.

_

Sau ngày hôm ấy, tôi dần thân với Xán Liệt hơn. Cậu ấy xin được số điện thoại tôi từ Tú Tú, hễ rảnh rỗi thì lại nhắn cho tôi vài dòng.

"Đây là số của Xán Liệt nha!"

"Cậu ăn cơm chưa?"

"Mai có muốn sang nhà tớ luyện tập một chút không?"

"Tại sao lại không trả lời hả?"

Thường thì tôi chỉ trả lời tin nhắn liên quan đến văn nghệ hoặc khi Xán Liệt sốt ruột thúc giục thôi, bởi vì tôi tiếc tiền điện thoại lắm, đâu dư dả như tên đó. Mà Xán Liệt có lẽ cũng nhận ra được điều này, nên bắt đầu chủ động gọi điện thoại cho tôi nhiều hơn.

Chúng tôi nói chuyện trên trời dưới đất, không có nội dung, cũng chẳng có mục tiêu. Ấy thế mà luôn kéo dài rất lâu, và lâu nhất là lúc tôi sang nhà cậu ấy luyện tập. Việc ở cùng Xán Liệt khiến thời gian như trôi nhanh hơn, cộng thêm sự hiếu khách từ ba mẹ cậu ấy càng khiến cho thời gian bên cạnh Xán Liệt thêm dài.

Một hôm, ba mẹ cậu ấy bận công việc nên không thể về kịp, bèn bảo tôi sang bầu bạn với cậu ấy. Tôi nhanh chóng đáp ứng, định bụng tối sẽ về nhà, nhưng ai ngờ trời lại đổ mưa.

Tôi vẫn còn nhớ rõ, hôm đấy đất trời tầm tã, dông bão như muốn gột rửa tất cả, tôi không dám chắc một cái dù và tấm áo mưa mỏng manh có thể giữ bản thân khô ráo được hay không. Hơn nữa, Tú Tú mà biết tôi dầm mưa về nhà, nhất định sẽ rất giận.

Tôi gọi Xán Liệt: "Này, cho tớ quá giang tí nữa nhé, tạnh mưa thì tớ về."

"Trời mưa to vậy, kể cả khi tạnh thì cũng trơn ướt nguy hiểm lắm. Hay là cậu ở lại đây đi."

Tôi toan muốn từ chối, nhưng Xán Liệt đã sớm chặn lời: "Cẩn thận tớ mách Độ Khánh Tú."

Mím chặt môi, thôi thì ngủ lại một đêm vậy. May mà giường Xán Liệt rất rộng, rất thoải mái, tôi ngủ một mạch đến sáng luôn.

_

Hai tháng nhanh chóng trôi qua, ngày trực tuần cũng đã gần kề, mà quan hệ giữa tôi và Xán Liệt càng thêm thân thiết.

Thân lắm, lắm luôn ấy. Điều này khiến tôi có chút ảo tưởng, rằng Xán Liệt là người yêu mình.

Vốn dĩ tôi đã có tình cảm với cậu ấy từ trước rồi, nay còn được ở cạnh người ta, tình cảm lớn dần cũng phải thôi. Hơn nữa, cậu ấy đối xử với tôi rất ân cần, đi cạnh nhau cũng vô cùng thoải mái, tôi cảm thấy vậy. Số lần tôi ngủ qua đêm ở nhà cậu ấy ngày một nhiều, mà Xán Liệt vừa vặn cũng chiếm được cảm tình từ phía gia đình tôi, quan hệ của cả hai bên rất tốt.

Trước ngày trực tuần một đêm, Xán Liệt nổi hứng rủ tôi ra bờ sông hóng gió. Tôi ậm ừ, bảo cậu ấy đến đón tôi.

Hai đứa ngồi trên chiếc xe đạp thể thao của Xán Liệt, thong dong chạy trên đường phố tấp nập người qua lại, nhưng kì lạ quá, bởi tôi cảm thấy yên bình lắm.

Xán Liệt mua cho tôi và cậu ấy hai lon nước ép, cả hai cùng hưởng thụ gió thu mát rượi, uống từng ngụm nước ngọt thanh nơi cổ họng. Xán Liệt nói mấy chuyện vẩn vơ, nào là thành tích học tập gần đây, rồi đến việc cậu ấy lo lắng cho chương trình ngày mai như nào. Tôi ở bên cậu ấy, tùy tiện đáp lại đôi lời, thế rồi đối phương bỗng dưng im lặng.

"Cậu sao đấy?" Tôi hỏi han, nhưng Xán Liệt không trả lời. Chúng tôi nhìn nhau hồi lâu.

"Bá Hiền, cậu có kì thị gay không?"

"Không." Tôi nhanh chóng trả lời, vì chẳng phải bản thân tôi chính là như vậy sao?

"Thật chứ?"

"Ừ."

Lại thêm khoảng thời gian im lặng khác, nhưng nó chỉ tồn tại khoảng vài giây, "Vậy thử yêu nhau một chút nhé?"

Tôi ngỡ ngàng, quay sang nhìn Xán Liệt, thấy cậu ấy cũng đang nhìn tôi.

Thích thì nhích thôi, tội gì chứ?

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top