Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt:

“Cái gì cơ?”

“Double Date. Hẹn hò đôi ấy!”

Bạch Hiền cười toe toét, phía xa xa sau lưng nó là hai cô bạn cùng khối đang đứng khúm núm bẽn lẽn. Tôi thở dài:

“Mày muốn tìm bạn gái tao không cản, nhưng sao phải kéo cả tao theo?”

“Tao tốt bụng lo cho mày như vậy, mày còn không biết ơn?”

“Tao nhờ mày khi nào đâu.”

Bạch Hiền nheo nheo đôi mắt vốn đã bé tí của nó, lượn vòng vòng xung quanh tôi, nói giọng vu vơ vô thưởng vô phạt:

“Thế mà tao tưởng mày cần chỗ phát tiết chứ? Không phải mấy hôm nay mày rất khổ sở, mỗi đêm đều phải chơi với tay sao?”

Tôi ngượng chín cả mặt. Được rồi, chuyện đó thì không thể giấu kẻ sáng nào cũng qua đánh thức tôi dậy được. Nhưng mà nó không cần nhắc tới nhắc lui như thế đi.

“Chừng nào?”

“Ha! Tao biết mày là thằng bạn tốt mà! Tối thứ bảy. Đi xem phim dưới thị trấn nha!”

“Phim gì?”

“Phim kinh dị.”

Tôi trợn tròn mắt. Biện Bạch Hiền xem phim kinh dị?

Biện Bạch Hiền:

 

Heheh Xán Liệt Liệt ngoan ngoan, thật nhanh đã mắc bẫy.

Thật ra tôi muốn điều tra một chút, xem xem người khiến nó tương tư đến lạc phách lạc hồn kia là ai.

Phác Xán Liệt bình thường bao giờ cũng tràn đầy năng lượng, đôi mắt luôn luôn ánh lên vẻ tinh anh. Nhưng mà dạo gần đây, mỗi ngày đến lớp nó đều thừ ra nghĩ ngợi, đôi mắt mông lung mơ màng như thể tâm hồn đã trôi đến nơi nào.

Là đại mỹ nhân nào cao cơ như vậy, thật tò mò đó!

Cho nên tôi mới sắp đặt cuộc hẹn này, nhờ bạn nữ kia dò hỏi một chút xem mỹ nhân trong truyền thuyết kia là ai.

Còn chuyện đi xem phim kinh dị là…

Phác Xán Liệt:

 

Khi tôi chở Bạch Hiền đến cổng rạp phim, hai cô bạn kia đã đứng chờ sẵn. Tất nhiên hẹn hò thì phải chưng diện một tí, váy hoa váy xoè, nhưng mà họ lại không khiến tôi chú ý cho lắm.

Hiện tại cái khiến tôi chú ý, một là áo thun mỏng của Bạch Hiền. Ban nãy tôi đã nhắc nó đem theo áo khoác, thế mà vẫn lì lợm. Để rồi xem, lát nữa thế nào cũng run cầm cập rồi hắt xì mấy trận cho xem. Lúc đó đừng hòng mượn áo khoác nhá!

Còn chuyện thứ hai, anh em nhà Chung Đại cũng đang ở đây.

“A! Sao tình cờ vậy!?” Bạch Hiền vui vẻ vẫy tay với hai người kia.

“Tình cờ gì chứ! Tao phải thắc mắc một chút, mày cũng xem phim kinh dị sao Bạch Hiền?” Chung Đại cầm hai ly nước tiến về phía chúng tôi, người chưa đến chỗ mà tiếng đã oang oang sát bên tai.

“Sao? Bộ lạ lắm hả?” Bạch Hiền hất mặt.

“Trước giờ ảnh không có xem phim kinh dị sao?” Chung Nhân hỏi.

Cả tôi và Chung Đại đều kịch liệt lắc đầu. Lí do ư?

“Á á á á á á~”

“Ối má ơi~ Làm ơn làm ơn làm ơn làm ơ–Á á á á~”

“Đừng mà đừng mà đừng mà hư hư~”

Cô bạn ngồi cạnh khẽ khều tôi “Bộ Bạch Hiền không xem phim kinh dị được hả?”

Tôi chỉ có thể chán nản gật đầu một cái.

Bạch Hiền từ nhỏ đã dị ứng với mấy cái này, chỉ thấy poster phim kinh dị hay là trailer trên TV thôi cũng đã sợ quắn quéo rồi. Cho nên cả tôi và Chung Đại đều ngạc nhiên vì nó chịu đi xem phim kinh dị cũng không lạ. Hiện tại kết quả là, ma còn chưa xuất hiện nó đã rên khóc la ó đến đáng thương như thể nó mới là nữ chính trong phim vậy.

“Á Á Á Á Á Á Á~”

Lần này cả rạp đều la hét. Máu bắn đầy màn hình rồi. Tôi nghe một lực siết chặt trên cánh tay, cho nên liền vòng sang xoa xoa lưng người bên cạnh. Bạch Hiền à, nếu không thể thì đừng ép mình như vậy.

“Anh à, mất hình tượng quá, mau bỏ em ra đi.”

Chung Nhân cười lớ phớ nói với Bạch Hiền đang vùi đầu vào vai thằng bé, sống chết không nhìn màn ảnh trước mặt.

Lực siết chặt trên cánh tay tôi là bên trái, mà Bạch Hiền lại ngồi bên phải.

“Có thế mà cũng sợ! Lá gan anh bé như vậy sao.” Chung Nhân lại cười.

“Hì hì, xin lỗi.” Bạch Hiền gãi đầu, buông cậu em ra.

Sau đó suốt những thước phim còn lại, Bạch Hiền vẫn chăm chú ngẩng đầu hướng về màn hình, nhưng mà ánh mắt lại hướng xuống sàn, và không phát ra một âm thanh nào nữa.

Mày gồng mình làm cứng cho ai xem vậy?

Biện Bạch Hiền:

 

Sợ muốn chết sợ muốn chết sợ muốn chết!!!!!!

Phim gì mà dài như vậy!!!!!!

Tôi chỉ hận không thể nhét bắp rang vào lỗi tai, để khỏi phải nghe mấy tiếng động kinh dị kia nữa.

Vì cớ gì tôi phải trân mình chịu đựng cái thứ khủng bố này chứ!!!!!!

Mau hết đi mau hết đi mau hết đi huhuhuh…

Kim Chung Đại:

 

Đèn cuối cùng cũng được bật trở lại. Tôi đứng dậy kéo áo cho thẳng thớm thì phát hiện Bạch Hiền đã co thành một cục. Cái thằng… đã tự biết thân mình mà vẫn cố chấp như vậy làm chi?

“Bạch Hiền à, mặt bạn sao trắng bệch vậy?” một bạn nữ hỏi.

“Nó bị lạnh thôi. Tao đã nhắc mày đem áo khoác mà không nghe.” Xán Liệt lắc đầu kéo Bạch Hiền đứng dậy khỏi ghế. Thằng này sợ đến chân tay xoắn hết cả rồi.

“Ừa.” Bạch Hiền cười gượng gạo vò tóc.

“Phim này chẳng có gì đáng sợ cả. Kết cục cũng dễ đoán quá. Xem thật chán.” Chung Nhân duỗi vai. Tô gật gù đồng tình với nó.

Anh em nhà họ Kim này đối với ma quỷ và các thứ rùng rợn không có tí ti rung động nào đâu.

“Đáng sợ mà! Ban nãy mình không dám xem đoạn cao trào luôn. Xin lỗi Xán Liệt nha, đã níu bạn quá tay rồi.” Cô bạn ngồi cạnh Xán Liệt cúi đầu bẽn lẽn, hai gò má cao ửng màu hồng nhạt.

“Không sao.” Xán Liệt vẫn như cũ xuề xoà cười. Nhưng mà nó chỉ xuề xoà thôi, không có tình ý gì hết, làm người ta có chút thất vọng rồi. Kế hoạch của Biện Bạch Hiền xem như thất bại heheh.

Bạn bè bao nhiêu năm rồi, tôi còn không rõ trong đầu hai cái đứa kia nghĩ gì sao. Người ta bảo, người ngoài thì rõ chuyện, người trong thì mịt mờ mà.

Phác Xán Liệt:

 

“Đi thôi, còn đứng ngơ ngác cái gì!”

Tôi đẩy vai Bạch Hiền. Nó đang đứng ở bãi đậu xe đợi tôi.

“Sao hả sao hả? Mày với Tú Anh thế nào?”

“Thế nào là thế nào?”

“Không phải Tú Anh vừa nãy gặp riêng nói chuyện sao? Người ta tỏ tình phải không?”

“Ừ.”

“Rồi sao?”

“Tao từ chối.”

“Cái gì?! Tú Anh vừa xinh đẹp vừa cao ráo, đứng cạnh mày thật hợp, vì sao lại từ chối?”

“Vì tao không thích nhỏ, vậy thôi.”

“Chứ không phải vì mày thích người khác?”

“Sao mày phải hỏi nhiều như vậy? Còn mày với Thuận Khuê thì sao?”

“Mày cũng thấy tao mất mặt thế nào rồi đó. Làm sao người ta có thể thích tao được.”

Tôi trầm ngâm nhìn Bạch Hiền một chút, sau đó cởi áo khoác quăng cho nó.

“Đã sợ còn cố đi xem làm gì. Mau lên xe đi.”

Bạch Hiền không nói gì, chỉ cười hì hì vô hại tròng áo của tôi vào rồi nhảy tót lên yên sau.

“Này Xán Liệt.”

“Gì?”

“Cám ơn.”

“Vì cái gì?”

“Vì đã giúp tao.”

“Ừ.”

Tao còn không biết lúc đó mày sợ đến mức quéo lại thành một cục hay sao?

Hai đứa không nói gì thêm nữa. Bạch Hiền thỉnh thoảng lại khụt khịt mũi. Thế nào mai cũng bệnh cho xem!

Biện Bạch Hiền:

“Xán Liệt!!!”

“Bạch-Bạch-Bạch Hiền!!! Mày định hù tao chết hả?!”

Xán Liệt lật tung chăn ra, cầm chặt điện thoại trong tay.

“Mày làm chuyện mờ ám gì mà phải trùm kín mít vậy? Xem Số Em Xui hả?”

“Tao–Làm gì có!” mặt nó đỏ lựng. Còn dám nói dối?

“Không phải thì đưa tao điện thoại coi.” Tôi chồm tới chộp lấy món đồ điện tử kia nhưng Xán Liệt đã nhanh chóng đứng dậy giơ tuốt lên trời. Chỉ biết dùng chiều cao áp chế tôi. Mày dùng não một lần tao coi thử có được không?

Phác Xán Liệt:

 

“Ái!”

 

Bạch Hiền bất ngờ chọt vào hông tôi. Theo phản xạ tự nhiên, tôi rụt tay lại, điện thoại rơi xuống đất liền bị nó cướp lấy.

Lần này không xong rồi!

“Mau trả tao! Mày làm vậy là xâm phạm quyền riêng tư của tao!”

“Xâm xâm cái con khỉ. Mày không hành động mờ ám tao đã không xâm phạm như vậy rồi!”

Bạch Hiền một tay cản tôi một tay mở khoá điện thoại. Tôi có khoá kiểu nào nó cũng đều dễ dàng mở được.

Tôi thật sự không biết sau khi nó biết tôi sẽ ra sao nữa!

“Phác Xán Liệt… mày…” giọng Bạch Hiền run run.

“Tao… chuyện này mày để tao giải thí–”

“Sao mày có tấm hình này?!!”

Biện Bạch Hiền:

 

Bạn bè mười bảy năm vậy đó!

Xem nè, tấm hình tôi ngủ say đến mức áo cỡn lộ bụng tròn ủm như heo, mặt mũi bèo nhèo như nùi giẻ, vậy mà nó dám lưu lại!

“Còn gắn icon dặt dẹo! Mày định đem tao lên blog trường bêu rếu hay sao hả?!!” tôi túm cổ áo Xán Liệt.

“Chỉ là tấm hình thôi mà! Tao đâu có ý đồ đó đâu! Không lẽ tao nỡ làm vậy với mày?”

“Thật không đó?” tôi nghi hoặc nhìn nó. Xán Liệt gật đầu lia lịa.

Phác Xán Liệt:

“Được rồi. Bố tạm tin mày lần này. Lần sau còn làm trò quỷ này bố lập tức xử lí mày!”

Tôi nhìn Bạch Hiền xoá tấm hình, tuy có chút tiếc nhưng thôi, nó không nghi ngờ gì hết là được rồi.

Hú hồn!

“Mà sao mày lại qua phòng tao giờ này?” lúc này mới nhớ đến kẻ đột nhập bất hợp pháp, tôi nhăn nhó hỏi nó.

“Tao mà không qua chắc đã không phát hiện âm mưu đen tối của mày rồi.”

“Âm mưu cái gì! Tao nói là không có. Mày muốn gì hả?”

Bạch Hiền lại ngay lập tức cười hì hì cầu hoà đầy gian ý, kéo tôi ngồi xuống cạnh nó.

“Tối nay cho tao ngủ chung với mày đi.”

“Cái vếu gì??!”

“Đi mà! Hồi nãy coi phim xong… giờ tao hơi ám ảnh…” nó phụng phịu lay lay cánh tay tôi “Đi mà Xán Liệt Liệt.”

Tôi thở dài nhìn nó bĩu môi, trưng gương mặt cún con làm nũng ra “Được rồi.”

“Huray! Mày thương tao nhứt! Tao biết mà!”

Ừ. Tao thương mày nhứt. Mày biết mà. Tôi thấy mình thật đáng thương.

Bạch Hiền nhanh chóng chui vào trong chăn, gọn ghẽ nằm một bên chừa chỗ cho tôi.

“Không được đụng chạm tao đó!”

“Biết rồi!”

Thế nhưng đến nửa đêm, Bạch Hiền vẫn bị lạnh mà tự động nhích sát lại gần tôi tìm ấm.

Phác Xán Liệt, ngủ mau mau ngủ.

Ngủ đi ngủ đi…

ĐCM! Ngủ thế vếu nào được?

Phác Xán Liệt, mày phải biết nhẫn, nhẫn, nhẫn…

Nhẫn đi nhẫn đi…

“Xán Liệt Liệt… Ưm… Sợ…”

Tôi mở mắt nhìn Bạch Hiền nhăn mặt nhíu mày trong mơ, tay cố khoanh lại như bảo vệ bản thân.

Thật hết cách!

“Đừng sợ.” tôi xoa xoa lưng nó. Bạch Hiền từ trước đến giờ luôn như vậy, khi nó lo sợ chỉ cần xoa lưng là sẽ lập tức khiến nó an tâm.

Quả nhiên cơ mặt Bạch Hiền liền giãn ra, nó vòng tay ôm tôi. Bạch Hiền có tật là khi ngủ phải ôm cái gì đó, không là nó sẽ không ngủ ngon được. Cho nên tôi đành nằm im làm gối cho nó ôm.

“Xán Liệt… Cám ơn…” Bạch Hiền dụi đầu vào trái tim đang nhảy loạn xạ trong lồng ngực tôi.

Biện Bạch Hiền:

 

Xán Liệt không có chê mình nhát cáy, còn bảo vệ an ủi mình nữa.

Nhưng mà Chung Nhân thì…

Mày thương tao nhứt. Xán Liệt à, cám ơn mày nhiều nhiều nha.

Phải chi Chung Nhân cũng thương tao như mày.

Ôm được cái gì vừa êm vừa ấm vậy? Thật thoải mái, ngủ tiếp thôi.

Zzzz…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top