Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biện Bạch Hiền:

Có lẽ cả đời này tôi cũng sẽ không quên được đôi mắt trợn trừng kinh ngạc khi tôi nói với Thuận Khuê rằng tôi thích con trai. Cô ấy cứ nhìn tôi như vậy suốt một phút liền, sau đó…

‘Chát!’

 

“Cậu… biến thái! Đừng đến gần tôi!!!”

 

Sau đó nữa thì đùng đùng bỏ đi. Trước khi khuất dạng cô ấy còn quay đầu lại ném cho tôi một cái nhìn vừa sợ sệt vừa kinh tởm vừa khinh thường.

Tôi thà rằng cô ấy đánh tôi thật nhiều, mắng tôi thật nhiều. Có thể như thế sẽ không khiến tôi đau đớn bằng cái nhìn cuối cùng ấy. Khi Thuận Khuê không còn trong tầm mắt nữa, tôi dường như nghe được tiếng một cánh cửa đóng sầm lại.

Hiện giờ, tuy đã tự chuẩn bị tinh thần khi kể cho Xán Liệt biết bí mật này, tim tôi vẫn không khỏi nhảy tưng tưng loạn xạ như muốn vọt khỏi lồng ngực.

Xán Liệt sẽ chấp nhận tôi, hay cũng sẽ quay lưng lại với tôi?

Nếu như… nếu như mà cậu ấy…

Cơn đau thẳng một đường từ tim đến não ngăn tôi tiếp tục vẽ ra cái viễn cảnh “Nếu như…” kia. Tôi bắt đầu cực kì hối hận vì đã nói cho cậu ấy biết chuyện này.

“Xán… Xán Liệt… Chuyện này…” miệng tôi khô khốc muốn lấp liếm, muốn cười giả lả nói rằng tôi chỉ giỡn chơi thôi. Nhưng lời đã nói ra không thể thu lại, càng khó để phủ nhận cho qua.

“Ừ.”

Xán Liệt chỉ trầm mặc ừ một cái như vậy, cũng không tỏ thái độ gì đặc biệt. Tôi ngơ ngác quay sang nhìn cậu ấy:

“Ừ? Mày có nghe tao nói gì không vậy?”

“Có. Mày nói mày đồng tính.”

Xán Liệt biểu cảm còn ngơ ngác hơn quay sang nhìn lại tôi. Đôi mắt đẹp hình quả hạnh nhân của nó trong veo đến đơn thuần, không có một chút vướng bận suy tư gì như thể tôi và nó chỉ đang nói về chuyện thời tiết. Tôi cau mày nhìn nó:

“Mày không…”

Xán Liệt chỉ lắc đầu và đơn giản mỉm cười với tôi. Như trước nay nó luôn làm vậy mỗi khi tôi cần nó ở bên cạnh.

Phác Xán Liệt:

 

“Oa huhuhuh… Phác Xán Liệt… hư hư hic hic hic…”

Hai hốc mắt ửng hồng trước mặt đột nhiên dâng đầy nước. Baek Hyun ôm ghì lấy tôi khóc sướt mướt.

“Được rồi được rồi. Muốn khóc thì khóc cho đã đi.”

Ban đầu tôi có chút bất ngờ nên bị khựng không biết phải phản ứng thế nào. Nhưng mà sau đó Bạch Hiền vừa khóc vừa gọi tên tôi khiến tôi hồi tưởng lại lúc nhỏ Bạch Hiền cũng nhào vào lòng tôi khóc lóc như vậy khi cậu ấy vấp ngã trầy đầu gối.

“Được rồi được rồi. Khóc đi. Sau này tớ sẽ ở bên cạnh không để cậu ngã đau như vậy nữa được chưa?”

 

“Ưm… huhuh… hic…Xán Liệt Liệt… cám ơn…”

 

“Ưm… cám ơn… Xán Liệt… hic…”

Tim tôi nhoi nhói nghe hai tiếng “cám ơn” từ Bạch Hiền. Tôi xoa xoa lưng cậu ấy, muốn vùi cậu ấy vào lòng để thực hiện lời hứa hồi còn bé xíu kia. Nhưng chắc cậu ấy đã sớm quên đi, hiện tại chẳng hề nhớ để tôi có quyền chính đáng được bao bọc che chở cho cậu ấy.

Tớ cuối cùng cũng chỉ có thể ngồi dỗ dành cậu khóc như thế này thôi. Biện Bạch Hiền, thành thực xin lỗi.

Biện Bạch Hiền:

 

Tôi khóc một trận om sòm hệt như một thằng nhóc. Bao nhiêu nước mắt nước mũi đều quẹt thẳng vào áo Xán Liệt. Nhưng mà cậu ấy không bận tâm. Sau khi thấy tôi bớt nức nở Xán Liệt liền kéo vạt áo sơ mi khoác ngoài của mình lau nước lem ngang lem dọc khắp mặt mũi tôi.

“Sau này lại muốn khóc thì đến tìm tao mà khóc. Khóc trước mặt người khác sẽ lỗ.”

Xán Liệt cười cười đùa một câu, lau đi vệt nước mắt cuối cùng trên má tôi. Tôi ngước mặt lên nhìn cậu ấy “Tại sao khóc trước mặt mày lại không lỗ?”

“Mày tính xem, tao đã thấy mày khóc bao nhiêu lần rồi: lần đấm dài hồi cắm trại này, lần té xe đạp này, lần đầu tiên bị bồ đá này, lần…”

“Mày là bạn kiểu vậy đó hả?!! Phác Xán Liệt tao đập chết mày!!!”

Xán Liệt hi hi ha ha chạy bát nháo khắp căn phòng nhỏ, sau lưng bị tôi dùng gối đánh tới tấp. Tôi cười giỡn đến ho sặc ho sụa, hoàn toàn không có chút gì trông như là vừa khóc một trận đã đời.

Có lẽ chỉ có Phác Xán Liệt mới có khả năng đó thôi.

Cho nên mới nói, tôi lúc nào cũng luyến tiếc cậu ấy, không bao giờ muốn rời xa.

Phác Xán Liệt là một người rất quan trọng trong đời Biện Bạch Hiền.

Phác Xán Liệt:

 

Tối hôm đó Bạch Hiền cùng tôi chạy giỡn đến mệt lả, cuối cùng lăn kềnh ra giường của tôi mà dang tay dang chân như con sao biển ngủ ngon lành.

Tôi đi lấy chăn đắp lên bụng mỡ tròn tròn trắng trắng của cậu ấy, sau đó vì bị cậu ấy chiếm hết cả một cái giường đơn, tạm thời chưa biết làm sao chỉ có thể tuỳ tiện ngồi xổm xuống bên giường nhìn cậu ấy say ngủ.

Ngoài mi mắt sưng húp, bọng mắt Bạch Hiền cũng thâm quầng không ít. Rõ ràng là mấy hôm nay cậu ấy ngủ không được ngon.

Nếu hôm nay cậu ấy có thể ngủ một giấc thật sâu thật êm thì tốt rồi.

Biện Bạch Hiền:

 

Ưm… Là ai xem mình như cún nhỏ, xoa xoa đầu mình thế kia?

Nhưng mà cảm giác cũng không tệ.

Zzzzzz…

Kim Chung Đại:

 

“Uầy! Bạch Hiền và Thuận Khuê đường ai nấy đi rồi. Tin hót vậy mà mày chưa biết?”

Tôi nhai nhai cho qua bữa tối chỉ toàn gà. Thằng em này nhất định sau này sẽ biến thành gà, suốt ngày chỉ thấy nó ăn gà. Báo hại tôi cả tuần nay ăn gà nhiều đến mức chỉ cần nghe chữ “gà” liền muốn ói ra.

Gà gà gà. Mày không biết gì khác ngoài gà sao Chung Nhân?

“Vậy sao? Hai người họ rất đẹp đôi mà? Sao đột nhiên lại chia tay hở anh?”

Chung Nhân trong chớp mắt đã xử xong cái đùi thứ tư. Nó mút mút đầu ngón tay hỏi tôi.

“Cái này… Đáng lẽ anh không nên nói cho mày biết. Nhưng mà nếu là đồng loại thì cũng không có gì đâu nhỉ?”

Hè hè. Tôi vốn miệng mồm như tép nhảy. Trời lại còn ban tặng thêm cái tính tinh ý. Cho nên Kim Chung Đại này vốn đã nhiều chuyện lại còn biết được nhiều thứ hơn người ta.

“Bạch Hiền giống mày đó. Cho nên cuối cùng vẫn không thể hẹn hò cùng con gái được.” tôi lắc đầu thở dài thay cho bạn mình.

“Giống em? Ý anh là…” Chung Nhân buông miếng gà xuống. Hiếm khi nó chăm chú lắng nghe như vậy nha.

“Ừa. Tao cũng không biết nó đã phát hiện ra chưa. Nhưng tao cá là Xán Liệt đã biết rồi. Ôi hai cái thằng bạn khốn khổ của tao.”

“Bạch Hiền anh ấy… là vậy sao.” Chung Nhân cúi đầu lẳng lặng cười. Nhưng tôi đã nhanh mắt thấy được nụ cười đầy ẩn ý đó. Đã nói trời phú cho tôi khả năng đặc biệt mà.

“Ý đồ gì đó? Đừng nói tao… mày chấm Bạch Hiền nhe!”

“Có gì không tốt sao.” Chung Nhân cũng không giấu diếm, trực tiếp nhìn thẳng tôi mà đáp lời.

“Anh không có cản mày. Chuyện của giới chúng mày anh không rõ lắm nên cũng không thể can thiệp. Nhưng anh là bạn thân nối khố của Bạch Hiền tất nhiên muốn nó được vui vẻ hạnh phúc rồi. Còn nữa, anh lại là anh mày tất nhiên không thể không giúp mày một chút.” Tôi xoa xoa tay. Mỗi lần có khả năng trở thành quân sư quạt máy í lộn quạt mo, mà thời này ai xài quạt chứ! Đều chuyển sang dùng điều hoà cả rồi; tôi đều rất thích thú.

“Anh muốn chỉ bảo gì?” Chung Nhân quen biết tôi đã lâu cũng hiểu được phần nào tính nết của tôi. Thằng nhóc liền nheo nheo mắt khiêm nhường lễ phép một chút, chẳng giống thái độ khinh khỉnh bình thường chút nào. Và tất nhiên điều đó khiến tôi hài lòng đến độ không làm khó nó nữa mà trực tiếp xì bí mật ra:

“Bạch Hiền thích thầm chú em đó. Không tin thì đi hỏi Xán Liệt đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top