Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Chung Đại:

 

Thằng nhóc này quả thật không nói đùa! Người ta vừa chia tay hôm trước, hôm sau nó đã đánh nhanh thắng nhanh. Đúng là không thể coi thường sức trẻ dồi dào nha.

“Nhân Nhân Nhi, anh uống sữa nha!”

“Đừng có lấy phần của em! Mà ai là Nhân Nhân Nhi chứ! Nghe sến súa bung hết nguyên tiệm lụa.”

Chung Nhân xuỳ xuỳ tay ngăn chặn hành vi cướp cạn xấu xa của Bạch Hiền. Còn nó thì thân làm anh lại trông giống một đứa nhỏ, trề môi đáng yêu ra nũng nịu. Nhưng mà Chung Nhân vẫn sắt đá không cho nên cuối cùng Bạch Hiền vờ giận quay ngoắt đi, tiện tay cầm luôn hộp sữa trước mặt mình mà hút. Hút cho đã đời nó mới tròn mắt nhìn cái hộp rỗng “Ủa sao lại là sữa dâu? Hồi nãy mình lấy sữa không đường mà?”

“Không phải mày thích sữa dâu lắm sao?” tôi thắc mắc.

“Anh thích sữa dâu thật hả Bạch Hiền? Gái tính dữ vậy sao?” Chung Nhân cười hắc hắc.

“Không có, anh–” Bạch Hiền đỏ mặt. Nó quay sang bên cạnh lại bắt gặp Xán Liệt đã hút cạn hộp sữa không đường “Ê, sữa của tao mà!!”

“Đây là sữa bò, sữa của mày hồi nào?” Xán Liệt cắn ống hút, khinh khỉnh liếc nó.

“Mày cố tình hiểu sai ý tao!” Bạch Hiền giãy đành đạch như con cá bị vớt khỏi nước, phang vào đầu Xán Liệt một cái. Thằng kia chỉ lè lưỡi cho qua.

Nhắc mới nhớ, chưa thấy Bạch Hiền đánh Chung Nhân lần nào nha, cho dù chỉ là đánh giỡn.

Có lẽ đối với người yêu thì có một sự khác biệt không hề nhỏ đi.

Biện Bạch Hiền:

 

Phư phư phư~ Sữa dâu vẫn là ngon nhất!

Sữa không đường nhạt phèo phèo. Sao Chung Nhân lại thích uống chứ?

“Nè, khối mình mới có học sinh mới đó, có ai thấy mặt chưa?” Chung Đại vừa nhai một họng khoai tây vừa hỏi.

“Là ai vậy?” Chung Nhân cũng tò mò. Hí hí em muốn biết anh sẽ cho em biết. Bạn mới đến trường thì không quá hai tiết học đều quen thân với Biện Bạch Hiền này hết đó.

“Cậu ấy tên Độ Khánh Tú. Vóc người cũng bé bé con con như tao nè, nhưng mà hai mắt lại rất to rất tròn rất giống cún con nha! Với lại với lại, tính tình cậu ta cũng rất ôn nhu điềm đạm, lại còn hát rất hay. Không biết có phải do môi hình tim hay không nữa!”

“Hát hay sao? Thật ngưỡng mộ. Những người môi đẹp thường hát hay thì phải?” Chung Nhân trầm trồ.

“Hí hí ai mượn mày khen anh chứ hí hí…” Chung Đại xua tay.

Chung Nhân nhìn nó với ánh mắt ‘Ai khen anh hồi nào đâu? Lại ảo tưởng sức mạnh.’ Xong thằng bé quay sang tôi “Còn anh Bạch Hiền thì, haiz… môi mỏng như sợi chỉ.”

“Ấy em đừng xem thường nha. Cái môi này rất lợi hại đó.” Tôi lập tức cãi lại.

“Vâng vâng ai mà không biết anh rất giỏi khoản cãi lộn.”

“Không phải, ý anh là…”

“Sao lại có định kiến môi đẹp nhất định hát hay? Khoa học đâu đã chứng minh.”

Xán Liệt đột nhiên buông một câu, sau đó lại cúi đầu xuống bình lặng ăn. Mặt Chung Đại rõ ràng là viết đầy chữ ‘Mày đang gián tiếp phủ nhận tài năng của tao?’. Nhưng mà sắc mặt Chung Nhân lại có vẻ không tốt hơn, hình như là hơi phật ý. Có lẽ do thằng bé vẫn chưa quen cảnh dìm hàng lẫn nhau của bộ ba chúng tôi đi.

Kim Chung Nhân:

 

“Anh à, anh Xán Liệt có ghét em không?”

Bạch Hiền cố tròn đôi mắt tí hin của mình, quay sang nhìn tôi “Làm sao nó ghét em được? Không phải em đã nói đích thân nó động viên em sao?”

“Đúng là vậy. Nhưng mà…”

“A a a! Là học sinh mới, học sinh mới đó! Ê ê Đô Đô!”

Sao anh Bạch Hiền lại thích đặt biệt danh cho người ta giống như vậy chứ?

Người ta rất nghiêm túc đĩnh đạc lại bị anh ấy gọi toáng lên trước sân trường bằng cái biệt danh trẻ con với giọng mũi nghẹt nghẹt. Hôm qua đi xem phim về trời chỉ sương sương một chút thôi mà, cũng có thể bị cảm sao? Tôi thậm chí còn không cần mặc áo khoác nữa.

Bạch Hiền vẫn cười tít cả mắt. Anh ấy kéo tay cậu trai cao ngang ngang với mình lại trước mặt tôi.

“Nào Đô Đô à, để tớ giới thiệu cho cậu một người đặc biệt nha! Đây là Kim Chung Nhân, em trai Kim Chung Đại hôm nọ cậu đã gặp qua đó, em ấy là–”

Biện Bạch Hiền:

“Chào anh, em là Kim Chung Nhân.”

Chung Nhân không để tôi nói hết câu, vội chìa tay ra trước mặt Khánh Tú. Giống hệt như lần đầu tiên gặp tôi, Chung Nhân cũng bắt tay với Khánh Tú nhiệt tình như vậy. Tất nhiên là không thể thiếu nụ cười rất trong sáng ngây thơ, rất đẹp của em ấy rồi.

Tôi biết mình nghĩ vậy là ích kỉ, nhưng mà… không thể chỉ cười với mỗi mình tôi như vậy sao?

“Xin chào.” Khánh Tú vẫn vậy, rất lịch sự tao nhã đáp lại.

“Anh, em nghe nói anh hát hay lắm hả?” Chung Nhân hứng thú. Quả là trẻ con, rất nhiệt tình và thẳng thắn mà.

Gần đây tôi nhận ra Chung Nhân tuy bề ngoài cao lớn chững chạc nhưng nội tâm bên trong hình như vẫn trong sáng ngây thơ lắm. Em ấy thường nghĩ gì nói nấy, rất chân thật. Có đôi khi em ấy vô tình làm người ta giận, nhưng mà ai hiểu em ấy chỉ đơn thuần nói ra suy nghĩ thật không che đậy giấu diếm, càng không phải vì có ác ý thì đều dễ dàng bỏ qua. Giống như tôi vậy đó.

“À, cũng không quá xuất sắc đâu.” Khánh Tú có chút ngại sờ lên cổ, môi hình tim cong cong lên một tí.

“Có thể hát cho em nghe một bài không?” Chung Nhân hai mắt sáng lấp lánh. Nhóc con này quả thật rất hâm mộ những ai có tài nha. Tôi còn chưa quên chuyện nó quấn lấy Xán Liệt một tháng trời sau khi tình cờ nghe qua cậu ấy tuỳ ý đàn một bản nhạc.

“Hả? Đường đột như vậy…” đôi mắt Khánh Tú trợn tròn O.O lên, đã ngại lại càng thêm ngại.

“Anh~ hát đi mà! Một đoạn thôi cũng được!” Chung Nhân vẫn kiên quyết yêu sách tới cùng.

“Nhưng mà…”

“Không sao không sao! Khánh Tú à mau cho em nhỏ chiêm ngưỡng tài năng đi!” tôi cười cười huých vai nó.

Tôi bắt đầu hình thành tật xấu thích chiều chuộng em nhỏ kia mất rồi.

Khánh Tú hết nhìn Chung Nhân đang hào hứng đến mức có thể sẽ nhảy cẫng lên khi nó bắt đầu cất tiếng hát, xong lại nhìn sang tôi đang mỉm cười cổ vũ cho nó. Khánh Tú cuối cùng cũng chịu lấy hơi rồi chậm rãi bắt đầu hát:

I pray for all your love

 

Girl, love is so unreal

 

I just wanna reach and touch you, squeeze you

 

Somebody pinch me

 

This is something like a movie

 

And I don’t know how it ends girl

 

But I fall in love with my best friend

 

(Tớ luôn cầu chúc cho cậu có được tình yêu

 

Tình yêu mơ hồ lắm cậu ạ

 

Tớ thật muốn đến gần để được chạm vào cậu, ôm siết cậu

 

Ai đó véo tớ một cái thật đau

 

Chuyện kiểu này cũng giống như phim vậy

 

Và tớ không biết kết thúc sẽ như thế nào

 

Nhưng tớ đã yêu bạn thân của mình mất rồi)

 

Phác Xán Liệt:

 

Tôi vừa leo cầu thang vừa cắn hết một nửa cái bánh cupcake vàng ươm. Tôi không thích đồ ngọt cho lắm nhưng dù sao người ta cũng đã cố gắng hết sức rồi, còn rất chu đáo làm vị chuối tôi thích.

But it’s the risk that I’m taking

 

Hoping, praying

 

You fall in love with your best friend

 

(Nhưng tớ vẫn muốn mạo hiểm một phen

 

Cứ mong chờ và cầu nguyện

 

Rằng cậu cũng yêu thằng bạn thân của cậu rồi)

 

“Sao mày biết bài đó?”

Bạch Hiền đang ngồi thu lu trên giường ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ hoe ngước nhìn tôi có chút ngạc nhiên “Giờ mới về tới sao?”

“Có chuyện gì mà mày khóc nhè nữa rồi?” tôi để cặp và bánh lên bàn, sau đó đến ngồi xuống bên cạnh Bạch Hiền.

“Mày… dạo này đi đâu vậy? Về trễ hơn bình thường lại còn có đồ tẩm bổ nữa ha.” Bạch Hiền cười cười nhìn cái bánh cupcake vị chuối ăn dở trên bàn.

Tôi hơi ngạc nhiên một chút, không nghĩ là Bạch Hiền bận hẹn hò với Chung Nhân vẫn để ý thấy chuyện tôi gần đây hay về trễ. Dù sao thì tôi cũng không còn đưa nó đi đi về về, tan học hai đứa đều rẽ sang hai ngả. Tất nhiên là nó rẽ sang lớp Chung Nhân để thúc giục cái thằng nhóc vẫn còn ngủ mê dù đã tiết năm dậy để chở nó về rồi. Còn tôi thì… cũng không có gì đặc biệt.

“Là ai vậy? Chẳng lẽ… người trong mộng của mày sao?”

Tôi tưởng Bạch Hiền sẽ phấn khích như điên khi bàn về chủ đề này chứ? Trước đây nó vẫn vậy mà? Sao hôm nay cứ cười gượng gạo như vậy?

Biện Bạch Hiền:

“Bạch Hiền, mày có chuyện gì buồn hả?”

Xán Liệt dịu dàng hỏi. Tôi ngây người ra một chút trước ánh mắt ân cần của nó, sau đó lại cười “Tao muốn nghe chuyện của mày trước.”

“Tao có chuyện gì đâu…”

“Còn chối? Người ta tặng bánh tình yêu rồi còn hẹn hò này nọ. Khai thật đi, là ai?”

“Cũng không tính là hẹn hò. Nhưng mà gần đây… có qua lại chút chút.” Xán Liệt cúi đầu nhếch khoé môi.

“Ai nha là thiệt rồi. Bây bi Xán Liệt Liệt biết yêu thiệt rồi! Má sẽ nhanh chóng gả con đi ha~ Đâu, mau nói cho má biết con dâu là ai?”

“Là Trí Ngân.”

“Oa~ lớp phó văn thể Trí Ngân. Sao tao lại không nghĩ ra chứ!” Trí Ngân xinh như búp bê, giọng nói mềm mại đáng yêu, môi mỏng như sợi chỉ giống tôi mà người ta cũng hát hay đó thôi. Đúng như Xán Liệt nói, khoa học đâu đã chứng minh ai môi đẹp là hát hay chứ.

Nhắc đến đây mới nhớ, tôi hát cũng đâu có tệ. Xán Liệt, mẹ Phác, ba mẹ Biện cùng nhiều bạn học đều khen tôi hát hay. Ngay cả Chung Đại cũng công nhận vậy mặc dù nó sống chết vẫn nhất quyết là nó hát hay hơn tôi (cái này tôi không tranh với nó, plè :p). Nhưng mà hôm đó tôi bị cảm do nhiễm gió lạnh đêm hôm trước, cho nên không thể phô bày tài năng. Tuy tôi không chắc mình hát hay hơn Khánh Tú, nhưng cũng không thể kém hơn. Thế mà cuối cùng tôi chỉ có thể giương mắt nhìn Chung Nhân quấn lấy Khánh Tú cứng ngắc giống như nó từng quấn Xán Liệt. Cho nên đến tận hôm nay tôi vẫn hát đi hát lại bài hát mà Khánh Tú đã hát để ngầm so sánh.

Đến giờ tôi vẫn thầm nghi hoặc có khi nào vì Chung Nhân không thấy được tài năng của tôi nên tôi và Chung Nhân mới chia tay hay không.

Cũng không thể trách Chung Nhân, thằng bé thật thà không hề toan tính gì cả. Nó thích sẽ nói không thích. Giống như nếu tôi vừa nhai vừa nói nhất định sẽ bị nó chỉnh. Hay nếu tôi tỏ ra yếu đuối hoặc sợ hãi một chút nó đều cười cái “bản lĩnh đàn ông” của tôi. Tôi không giống như Khánh Tú, có thể O.O mắt mà tỉnh rụi xem phim kinh dị, không thể thay vì bát nháo khắp trường mà ngồi một chỗ trầm mặc xem sách giống cậu ấy, không thể ăn uống lúc nào cũng gọn gàng ngăn nắp không làm văng hay để dính thức ăn vào người giống Khánh Tú từ nhỏ đã chỉ dùng dao và nĩa,…

“Anh, em xin lỗi nhưng… có lẽ anh Khánh Tú phù hợp làm người yêu của em hơn. Anh rất tốt, chỉ là… không phù hợp.”

 

Ngẫm lại, thằng nhóc này cũng có lí.

Tôi cũng không thể gồng mình xem phim kinh dị suốt đời, không thể cắn răng chịu lạnh suốt đời, không thể cứ bình đạm mọi lúc mọi nơi, không thể ngừng thích vị dâu giống con gái,… Cho nên, chia tay là đúng rồi.

Nhưng mà nói gì thì nói, làm sao có thể không buồn không khóc? Tốt xấu gì đây cũng là mối tình đầu. Đối với một thằng đồng tính như tôi mối tình đầu này lại càng có ý nghĩa đặc biệt. Lần đầu tiên thực sự dùng đúng cảm xúc của bản thân đi yêu một người. Lần đầu tiên sống thật với chính mình. Lần đầu tiên nhận được sự an ủi lớn lao rằng vẫn có người chấp nhận và yêu thương mình dù mình không bình thường.

Chỉ tiếc là, tình đầu dễ tan.

Tình đầu của Biện Bạch Hiền đã tan, nhưng tình đầu của Phác Xán Liệt chỉ mới bắt đầu thôi đó.

Lúc tôi mới hẹn hò với Chung Nhân, khi mầm tình yêu vừa nảy nở, trong đầu chỉ có toàn người kia. Từ đó suy ra, hiện giờ Xán Liệt cũng chỉ có toàn Trí Ngân trong đầu mà thôi.

Cho nên cầu chúc cho mày có được tình yêu chính là điều một thằng bạn thân như tao nên làm phải không Xán Liệt?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top