Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Bạch Thất Chi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Men theo con đường trải dài những bông Lộ Chi hoa trắng muốt, bước chân của Biên Bá Hiền rất bình tĩnh, vừa đi vừa ngắm quanh cảnh xung quanh. Thật ra y có thể ngự kiếm xuống núi, như vậy sẽ nhanh hơn nhưng y không vội, y biết Phác Xán Liệt sẽ làm tốt chuyện. Hơn nữa, ngồi trong phòng hơn một năm rồi, vẫn là nên vận động gân cốt một chút.

Đi đến chân núi, trước mắt cách đó không xa liền xuất hiện một bóng dáng cao lớn. Người này một thân hắc y, mái tóc đen tuyền được cột lên gọn gàng, hai tay chắp đằng sau lưng, bước chân chậm rãi mà vững chắc.

Không cần quay mặt ra, Biên Bá Hiền cũng biết là ai. Nhìn bộ dáng đi đó của hắn, y cũng biết chắc chắn là cố tình.

Biên Bá Hiền vẫn như cũ, bước chân vẫn chậm đều đều. Người phía trước lại càng cố tình như đi chậm hơn.

"Sư tôn vẫn không thèm nhìn mặt ta sao?"

Phác Xán Liệt dừng lại bước chân, quay ra nhìn Biên Bá Hiền nở nụ cười. Nụ cười này mang tám phần ôn nhu cùng thâm tình, còn có thêm hai phần như hờn dỗi.

Biên Bá Hiền nhìn hắn, không nói gì.

Phác Xán Liệt quay lại, sóng vai cùng y.

"Sao người lại như vậy, rõ ràng trước đây người cưng chiều ta nhất mà?" Không đợi Biên Bá Hiền trả lời, hắn liền nói tiếp, "Ta biết người sẽ xuống núi, lên đã cố tình đợi người."

Biên Bá Hiền lúc này mới ngắm kĩ Phác Xán Liệt một chút. Chỉ sau một năm không gặp thôi, hắn hình như lại cao thêm một chút. Ngũ quan trên gương mặt đã trở lên góc cạnh hơn. Gương mặt anh khí đầy vẻ trưởng thành và khí chất. Y vẫn còn nhớ đứa bé dễ thương ngày nào mà mình còn bế trên tay, giờ đây thật không ngờ nó lại cao hơn y một cái đầu. Nhìn hắn, y chỉ khẽ "Ừm" một tiếng.

"Sư tôn thật lạnh lùng nha!"

Hai người nhanh chóng xuống núi, đi vào thành, tìm một khách điếm nghe ngóng tin tức.

"Này, nghe nói con gái nhà lão Trịnh bị mất tích đấy!"

"Lại nữa sao? Vẫn là con yêu quái đó đúng không?"

"Thật đáng sợ!"

Biên Bá Hiền đang ngồi thưởng trà, nghe bàn bên cạnh nói vậy liền quay sang bắt chuyện.

"Vị huynh đài này, có thể cho ta biết các vị đang nói về chuyện gì không?"

Nam nhân kia thấy có người bắt chuyện với mình liền quay ra đánh giá một phen. Một thân bạch y, dung mạo tuyệt đỉnh, rất dễ gây động lòng người.

Biên Bá Hiền bị hắn nhìn chằm chằm mà không trả lời, có chút khó chịu, vì phép lịch sự tối thiểu y vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn để chờ đợi câu trả lời.

Phác Xán Liệt thì khó chịu ra mặt, tên nam tử to cao kia cứ nhìn chằm chằm sư tôn của hắn, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người vậy. Hắn tiến đến chắn trước Biên Bá Hiền, nói với y, "Để ta."

Rồi sau đó quay sang đám nam nhân kia hỏi, "Các người đang nói về cái gì?"

Tên kia lúc này bị Phác Xán Liệt hỏi mới hoàn hồn lại. Không hiểu tại sao, nghe giọng Phác Xán Liệt rất bình thường, nhưng gã lại cảm thấy chứa đầy sát khí, trực giác mách bảo gã một điều rằng, người này, không nên chọc.

Gã ngồi kể cho Biên Bá Hiền cùng Phác Xán Liệt nghe.

"Dạo gần đây, trong thành thường xuyên xuất hiện sự việc có người bị mất tích. Nghe đồn rằng trên ngọn núi ở phía tây kia có một con yêu quái đang ẩn trong đó. Nó thường xuyên bắt người về, mà những người nó bắt chỉ toàn là nữ nhân tầm độ tuổi từ mười tám đến hai tư. Ta chỉ nghe được như vậy thôi, còn việc nó bắt về làm gì với hình dạng con yêu quái đó ra sao thì cũng không rõ."

Nghe đến đây Biên Bá Hiền liền đứng lên, "Cáo từ." rồi cùng Phác Xán Liệt định rời đi.

"Này, đừng nói là các người định đi bắt yêu quái nhé?"

Biên Bá Hiền cùng Phác Xán Liệt không trả lời gã, cùng nhau ngự kiếm đi đến ngọn núi phía tây.

Hai người tìm khắp ngọn núi nhưng không hề thấy một cái hang động hay bất cứ chỗ nào có thể ẩn nấp. Suy nghĩ một chút, Biên Bá Hiền rút kiếm bên hông, đánh một lực ở đoạn sườn núi.

Quả nhiên, có kết giới. Con yêu quái này cũng không phải dạng bình thường.

Hai người đi sâu vào trong cái hang vừa tìm thấy.

Vừa bước vào trong đã ngửi thấy có mùi hôi thối bốc lên, Biên Bá Hiền liền đưa tay lên che mũi. Phác Xán Liệt búng ngón tay, một ngọn lửa màu xanh lam rực sáng cả hang động.

Trong động, thây chất đầy đất, toàn là những thiếu nữ với dung mạo tuyệt đẹp. Những người nằm ngoài là những người đã chết từ lâu, xác đang bắt đầu phân hủy, thối rữa.

Đi sâu vào bên trong, cả một đường đều trải đầy thi thể nữ nhân. Tất cả những nữ nhân này, trên cơ thể đều loang lổ chi chít những lỗ tròn.

Biên Bá Hiền cúi xuống kiểm tra thử, những cái lỗ này như là bị vật gì đó hình tròn ấn vào rất mạnh, ấn đến nỗi mà thịt lồi cả lên thành một khối tròn. Nguyên nhân dẫn đến tử vong đều là do bị hút sạch máu mà chết.

Nhìn đến những thi thể thối rữa cộng thêm cả mùi của chúng, Biên Bá Hiền khi đứng lên có chút choáng váng. Phác Xán Liệt đi bên cạnh liền vươn bàn tay đỡ lấy hông y, "Sư tôn, cẩn thận."

"Ừm."

Đi đến hết hang động, vẫn là xác người chết trải dài. Cuối hang động có một vài người nằm dưới đất thân thể vẫn lành lặn, Biên Bá Hiền kiểm tra thử, chưa chết.

Ngoài những người này ra thì không còn gì cả, không có yêu quái. Hai người thắc mắc rằng liệu có phải nó đi vắng rồi hay không?

Mà hang động này còn có một cái hồ nước nữa. Nước trong vắt, xanh thẳm, trong một hang động đầy xác chết như vậy mà lại xuất hiện hồ nước như này, có chút kì lạ.

Còn đang đề phòng nghi ngờ, từ dưới nước bỗng ngoi lên một thứ.

Biên Bá Hiền không biết phải hình dung thứ này như thế nào. Một cái đầu to tròn cùng bảy cái chân mềm dẻo. Trên mỗi cái chân của nó, đích thị những cái lỗ tròn rất trùng khớp trên cơ thể của những thi thể kia.

Cả một thân nó là một màu trắng ngần, hai mắt nó đen láy, nhìn chằm chằm Biên Bá Hiền cùng Phác Xán Liệt.

"Hai gã nam nhân các người đến địa bàn của lão nương làm gì?" Nó cất giọng lên, hỏi. Mà giọng nói của nó, chua đến cực độ, chất giọng khiến người nghe cảm thấy chán ghét.

Biên Bá Hiền không trả lời nó, đôi mắt nhìn nó hơi híp lại, tựa như đang nghĩ về điều gì đó. Mà Biên Bá Hiền không nói gì thì đương nhiên Phác Xán Liệt cũng sẽ không để ý nó, chỉ quay qua hỏi y.

''Sư tôn?"

Con quái vật cảm giác như mình bị khinh bỉ, định nhào đến thì Biên Bá Hiền chợt vỗ tay một cái, "Ta nhớ rồi, là Bạch Thất Chi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top