Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Chấp nhận?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đến, khi tất cả mọi người đều đã chìm sâu vào giấc ngủ, phía ngoài Bạch Vân Cung vẫn còn có tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Biên Bá Hiền ngủ không sâu, y đương nhiên phát hiện ra có tiếng bước chân. Nhưng sống ở đây, chỉ có đệ tử của y, đương nhiên sẽ không có chuyện y bị ám sát. Vậy nên y vẫn không để tâm, nhắm mắt đưa mình trở lại giấc ngủ.

Mắt vừa nhắm, cánh cửa phòng cũng chợt mở ra, Biên Bá Hiền còn chưa kịp làm gì, một bóng đen đã nhanh như cắt leo ngay lên giường ôm chặt lấy y.

"Phác Xán Liệt, buông vi sư ra!" Biên Bá Hiền trầm giọng nói.

Phác Xán Liệt hí ha hí hửng. Từ sau hôm xảy ra sự số ở trong động của Bạch Thất Chi, Biên Bá Hiền tuyệt nhiên không thèm nhìn mặt hắn, nói chuyện thì lại càng không.

Phác Xán Liệt mấy lần muốn vào Bạch Vân Cung đều không dám, sợ Biên Bá Hiền ghét hắn. Nhưng hôm nay, hắn cố tình ngồi cùng Minh Lan ở trước cửa, cố tình nói chuyện cùng cười đùa để xem Biên Bá Hiền có còn quan tâm đến hắn nữa không. Nếu y vẫn không để ý, hắn sẽ từ bỏ, giữ đúng bổn phận của một người đệ tử, không bắt ép y nữa.

Và ông trời đã không phụ hắn, không uổng công hắn trông đợi, không uổng hắn phải cười đùa cùng Minh Lan, Biên Bá Hiền vẫn là để ý, còn là mở hé cửa ra nhìn trộm họ.

Con người hắn rất nhạy, Biên Bá Hiền đừng nghĩ là cẩn thận như vậy là có thể qua mặt được hắn. Lúc đó Phác Xán Liệt vui lắm, trong lòng nở hoa bung bét, kìm nén xung động muốn chạy ngay vào mà ôm chặt sư tôn. Nhưng trước mặt còn có Minh Lan, nàng ta lại còn thích hắn, vậy nên, hắn không thể.

Cố gắng chờ đợi đến đêm, khi mọi người đã yên giấc rồi, Phác Xán Liệt mới dám đến để gặp sư tôn của hắn.

"Sư tôn! Người đã không thèm nhìn mặt ta ba ngày rồi."

"Ta có sao?"

"Đúng vậy. Chẳng lẽ người giận ta vì chuyện ở trong động?"

Nghe đến đây, trong đầu Biên Bá Hiền lại hiện lên một vài hình ảnh, khuôn mặt bắt đầu nổi lên từng tầng hồng nhạt.

"Ai... ai nói! Đấy... là chỉ giúp ngươi giải độc thôi."

"Vì giúp ta giải độc mà sư tôn nguyện hi sinh thân mình?"

Biên Bá Hiền im lặng. Hôm đó là không còn cách khác, mà đúng hơn là Phác Xán Liệt như vậy, y làm sao chống cự nổi.

"Sư tôn có thể đánh ngất ta rồi lôi về giải độc được mà. Người chịu hi sinh thân mình, chẳng lẽ..." Phác Xán Liệt vẫn ôm Biên Bá Hiền, y vì nói chuyện với hắn mà không để ý nên cũng không đẩy ra.

"Chẳng lẽ cái gì?!"

Phác Xán Liệt sát lại gần hơn, ghé vào tai Biên Bá Hiền, "... Người thích ta?"

"Vớ... ưm!"

Biên Bá Hiền trợn lớn mắt. Phác Xán Liệt này càng lớn càng to gan, chưa nói hết câu đã dám hôn y.

Còn chưa kịp ra tay, hai tay đã bị Phác Xán Liệt chế trụ lên đỉnh đầu. Biên Bá Hiền thật không hiểu nổi, ai là sư phụ, ai là đệ tử?!!

Dứt khỏi nụ hôn, Phác Xán Liệt tựa trán lên trán Biên Bá Hiền, hai tay vẫn giữ chặt tay y để tránh bị ăn đánh.

"Sư tôn, người vẫn không chịu thừa nhận rằng người thích ta sao?"

"Ta không có, mắc gì phải thừa nhận."

"Người không có? Bây giờ ta kể ra một loạt thì sẽ thành có nhé?"

"Từ bé đến lớn, người lúc nào cũng nuông chiều ta, không bao giờ trách phạt ta. Luôn luôn chăm sóc, bảo vệ ta. Những đồ tốt nhất, những món ngon nhất người đều dành cho ta. Ta bị trúng độc, người liền hi sinh thân mình để giải độc cho ta. Thêm nữa..." nói đến đây, đáy mắt Phác Xán Liệt lóe sáng, hắn mỉm cười nhìn Biên Bá Hiền.

"... Người còn ghen khi thấy ta thân mật với Minh Lan."

"Hồ ngôn, ta ghen bao giờ?!"

"Người đừng chối nữa. Người xem, mặt lại đỏ lên rồi, vẻ mặt bối rối này là sao đây?"

Biên Bá Hiền cố gắng đẩy Phác Xán Liệt, thoát khỏi vòng tay của hắn. Nhưng Phác Xán Liệt người đã cao to hơn y, hắn lại còn rất khỏe, giữ chặt y không buông, ghé sát xuống.

"Ta hỏi lại lần nữa, người thích ta, đúng chứ?"

"Không... "

"Nếu người không chịu thừa nhận, mai sau, người được ta ôm hôn sẽ là người khác đấy!"

"..."

"Người... cũng tâm duyệt ta, có phải không?"

Biên Bá Hiền thật sự là không thể che giấu được nữa rồi. Đúng là y có tình cảm đặc biệt với Phác Xán Liệt. Ban đầu là quý mến vì hắn thông minh, nhanh nhẹn. Rồi càng về sau, sống cùng với hắn, được hắn ôn nhu, chăm sóc thì trái tim lại không thể không rung động.

Nhưng thích hắn, thì thế nào nữa đây? Sư đồ luyến? Lại còn đoạn tụ? Liệu rằng họ có được chấp nhận? Y không lo sợ bản thân mình ra sao, dù thế nào cũng đã lớn tuổi rồi, ở núi quy ẩn cũng tốt. Nhưng còn Phác Xán Liệt, người trong môn phái sẽ nhìn hắn với ánh mắt thế nào, sẽ dùng những lời lẽ, hành động gì để đối xử với hắn đây? Y sợ, sợ hắn sẽ phải chịu thiệt, vậy nên, không thể kéo hắn xuống đống bùn lầy này được.

"Người không nói gì? Vậy tức là đồng ý?"

"Phác Xán Liệt, có một chuyện ngươi phải hiểu rằng..."

"Người không cần nói, ta hiểu."

Biên Bá Hiền kinh ngạc, "Ngươi hiểu!?"

"Ta đã không còn là trẻ con nữa, đương nhiên sẽ hiểu. Nếu sư tôn muốn nói đến mấy chuyện kiểu dạng như sợ ta bị thiệt, hay là bị người ta chỉ trỏ thì khỏi đi. Ta không quan tâm.

Ta là thật sự rất thích người, tâm duyệt người. Nếu người vẫn chưa có câu trả lời chắc chắn thì cũng không sao, ta đợi được, ta không muốn ép buộc người."

Nói xong, Phác Xán Liệt liền đổ người xuống nằm bên cạnh Biên Bá Hiền, quay lưng về phía y. "Ngủ ngon, sư tôn."

Biên Bá Hiền nhìn tấm lưng rộng lớn bên cạnh, suy nghĩ kĩ thêm một chút. Sau đó, khẽ tiến đến, nhẹ ôm lấy Phác Xán Liệt từ sau.

"Sư tôn?" Phác Xán Liệt vừa nhắm mắt, người kia bất chợt ôm mình khiến hắn có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên Biên Bá Hiền chủ động đó.

"Sư tôn?"

Biên Bá Hiền vẫn không nói gì, vòng tay ôm Phác Xán Liệt lại siết chặt hơn một chút. Hắn biết, sư tôn đã cho hắn câu trả lời rồi.

Khẽ xoay người lại, Biên Bá Hiền giờ khắc này đang nhắm chặt mắt, miệng cũng mím chặt, không trả lời hắn. Sư tôn đáng yêu thật, Phác Xán Liệt khẽ hôn nhẹ lên trán Biên Bá Hiền, sau đó ôm y vào lòng mình. Biên Bá Hiền rúc trong ngực hắn lúc này mới mỉm cười, sau đó yên tâm tiến vào giấc ngủ.

Nhìn ra bầu trời đêm, Phác Xán Liệt thầm nghĩ, trăng đêm nay thật đẹp! Nhưng vẫn không đẹp bằng người đang nằm trong lòng của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top