Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Kết cục.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên trong cuộc đời Biên Bá Hiền có được một giấc ngủ ngon như vậy. Ngủ ngon đến nỗi đến giờ dậy rồi mà y vẫn còn đang yên giấc trong vòng tay của ai đó. Phác Xán Liệt cũng vậy, giờ khắc này vẫn chưa chịu tỉnh mà ôm chặt sư tôn trong lòng mình.

Ngô Thế Huân không thấy sư tôn ra, đến phòng gọi mấy câu cũng không thấy trả lời. Cậu là đại sư huynh, được sư tôn cho phép là có thể tự do ra vào, vậy nên liền mở cửa đi vào.

"Sư... "

Lời định nói ra liền bị nuốt ngược trở lại, Ngô Thế Huân cứng miệng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mình.

Cái... cái gì đây?! Biết là sư tôn cưng chiều Phác sư đệ, nhưng... vậy có phải hơi quá rồi không?! Ai đời lại có chuyện sư phụ nằm ngủ trong vòng tay đồ đệ như vậy chứ?!

Kim Chung Nhân chờ mãi mà không thấy Ngô Thế Huân trở lại chỉ đạo, đến phòng sư tôn thấy cửa mở cũng không nghĩ ngợi gì nhiều liền chạy vào luôn.

Cũng giống như Ngô Thế Huân, nhìn thấy cảnh tượng ở trong phòng, Kim Chung Nhân cũng bất ngờ không kém, nhưng không phải cứng miệng mà là hét lớn luôn.

"Phác sư đệ! Sư tôn! Hai người đang làm cái gì vậy?!"

Hai thân thể trên giường bị tiếng quát lớn đánh thức, cả hai nhanh như cắt đồng loạt bật dậy. Biên Bá Hiền nhìn thấy Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân, ngạc nhiên đến tột độ, cơn buồn ngủ nháy mắt liền bị xua đi hết. Còn Phác Xán Liệt thì lại chẳng hề mảy may lo sợ, nhìn thấy người đến là hai sư huynh của mình thì liền ngáp một tiếng, sau đó lại lười biếng nằm xuống, gối đầu lên đùi Biên Bá Hiền, nhàn nhã nhắm hai mắt lại.

"Sư tôn, đệ tử vẫn còn buồn ngủ lắm."

Khóe miệng Biên Bá Hiền giật giật, cười gượng với hai đồ đệ đang trợn lớn mắt, há hốc mồm đứng trước mặt mình. Kim Chung Nhân dứt khoát vào lôi Phác Xán Liệt dậy.

"Sư đệ, đứng dậy cho ta nhanh lên! Ai cho phép đệ nằm lên sư tôn như thế hả?!"

Trải qua một hồi thúc ép kịch liệt từ hai vị sư huynh của mình, cuối cùng Phác Xán Liệt cũng không thể mặt dày thêm được nữa, hắn bắt buộc phải tỉnh dậy. Sau đó cả hắn và sư tôn của hắn, ngoan ngoãn cùng nhau sóng vai trước mặt các đồ đệ của mình, chuẩn bị được thẩm vấn.

Ngô Thế Huân lên tiếng trước, "Chuyện của hai người... là như thế nào, và bắt đầu từ bao giờ?"

Biên Bá Hiền thở dài một tiếng, y còn đang khó khăn sắp xếp từ ngữ để giải thích cho chúng đệ tử, Phác Xán Liệt bên cạnh đã nhanh nhảu đáp.

"Là đệ thích sư tôn, từ rất lâu rồi, nhưng đến hôm qua người mới chịu chấp nhận đệ."

Tiếp đó, Kim Chung Nhân bước lên trước, ánh nhìn của cậu xoáy sâu vào hai mắt Biên Bá Hiền, dùng giọng điệu có chút quái dị hỏi, "Vậy đêm hôm qua, hai người đã làm gì?"

"Ta... Ta..." Biên Bá Hiền lắp bắp, vì kì thật y cũng không biết phải trả lời ra sao. Làm gì? Đêm qua y cùng Phác Xán Liệt có làm gì không? Thật sự là y chẳng hề nhớ gì nữa.

Phác Xán Liệt lại tiếp tục đáp, "Không làm gì cả, hôm qua chỉ ôm nhau ngủ thôi, sư huynh đừng suy nghĩ linh tinh."

Chúng đệ tử phía dưới đồng thanh "ồ" lên một tiếng, sau đó từng người một đều quên hết lễ nghĩa, coi Biên Bá Hiền như là bạn đồng trang với mình, lần lượt sấn đến gặng hỏi từng chút một về chuyện tình của y cùng Phác Xán Liệt.

Đối với chuyện của Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt, bọn họ không những không chút căm ghét hay bài xích, mà ngược lại còn là nhiệt tình ủng hộ. Cuối cùng tất cả đều đồng thanh hô to chốt bằng một câu, "Chúc hai người hạnh phúc!"

Đến khi giải đáp hết thắc mắc, sắc trời cùng dần ngả tối rồi.

Phác Xán Liệt vui vẻ đứng trong nhà bếp, vừa làm việc vừa ngân nga giai điệu của một bài hát. Hiện tại hắn là đang làm bánh quế hoa rễ sen cho Biên Bá Hiền, đây là món mà sư tôn của hắn thích nhất.

Đằng sau bất chợt có tiếng động, Phác Xán Liệt theo phản xạ quay ra nhìn, phát hiện người đến là ai rồi mới thu lại sát khí.

"Ngươi có chuyện gì sao?"

Minh Lan bước đến trước mặt Phác Xán Liệt, đưa cho hắn một thứ, "Hôm nay ta đã xuống núi, cái này là cho huynh."

Vật mà Minh Lan tặng cho Phác Xán Liệt, là một chiếc ngọc bội màu bạc được điêu khắc rất tinh xảo. Nhìn vào, Phác Xán Liệt cũng có thể thừa biết rằng món đồ này rất có giá trị, nhưng đối với hắn thì lại không là gì cả.

Phác Xán Liệt để lại miếng ngọc bội vào tay Minh Lan, "Ta biết tâm ý của ngươi, nhưng xin lỗi, ta đã có người thích rồi."

Minh Lan ngạc nhiên, "Là ai? Ở trong sư môn sao?" Hôm nay nàng ta dậy từ rất sớm, sau đó liền xuống núi luôn, đến tối muộn mới về thì liền vội vã đi tìm Phác Xán Liệt, vậy nên vẫn là không hề biết chút gì về chuyện kia.

Nếu là ở trong sư môn, Minh Lan có thể tự tin rằng không ai đẹp bằng nàng ta, và cũng không ai là có tu vi cao bằng nàng ta cả. Nàng ta đã được các tông trưởng các tông công nhận là người tài giỏi nhất trong các nữ đệ tử ở tu chân giới rồi mà.

"Nếu ngươi thật sự không biết, ta cũng không ngần ngại nói thẳng luôn, ta thích sư tôn ta, Biên Bá Hiền. Vậy nên đừng dành tình cảm cho ta nữa, xin lỗi."

Nói xong Phác Xán Liệt liền rời đi, bỏ lại Minh Lan trong phòng bếp, vẫn đang bất động tại chỗ.

Nếu là một nữ nhân nào đó, Minh Lan có thể mạnh mẽ đến trước mặt nàng ta để mà tuyên chiến. Nhưng lần này đối thủ của nàng lại là Biên Bá Hiền, người đứng đầu trong tu chân giới. Không cần trực diện đấu nhau, mà chỉ cần nhìn vào tu vi của y thôi, Minh Lan cũng đã không dám đến gần rồi.

Phác Xán Liệt cầm đĩa bánh cùng hũ rượu đến gốc cây phía sau Bạch Vân cung, nơi có người mình thương đang nằm ở đó.

"Ngươi với Minh Lan vừa nói gì với nhau vậy?"

"Sao người biết?" Phác Xán Liệt có chút ngạc nhiên.

"Không phải ngươi gọi ta là thần tiên sao? Cho nên đương nhiên là chuyện gì ta cũng biết rồi."

"Ừm..." Phác Xán Liệt chống tay lên cằm, ra chiều suy nghĩ, "Minh Lan tỏ tình với ta."

Miếng bánh được Biên Bá Hiền cầm trên tay còn chưa được đưa lên miệng đã lập tức bị ném xuống hồ nước trước mặt làm mồi cho cá ăn. Y cầm hũ rượu lên, không cần đổ ra chén, cứ liên tục tu ừng ực vài hớp.

Phác Xán Liệt bật cười, nhẹ nhàng lau miệng cho Biên Bá Hiền, "Không phải chuyện gì người cũng biết sao? Vậy mà lại không biết là ta đã từ chối nàng."

Nghe Phác Xán Liệt nói, Biên Bá Hiền có chút lúng túng, im lặng không đáp. Thật ra là lúc đó y chờ Phác Xán Liệt lâu quá, chạy ra nhà bếp tính xem hắn đang làm gì thì liền thấy Minh Lan đứng ở đó. Biên Bá Hiền tức tối lắm, mặc kệ Phác Xán Liệt lập tức quay trở lại gốc cây luôn.

Biên Bá Hiền tựa đầu lên vai Phác Xán Liệt, ngắm nhìn ánh trăng mông lung trên mặt hồ, ngoan ngoãn để hắn đút bánh cho, "Chắc nàng ấy sẽ phải buồn thời gian dài vì ngươi."

"Có lẽ vậy. Nhưng biết làm sao được đây, từ khi được người cứu, trái tim này của ta chỉ thuộc về một mình sư tôn mà thôi."

Biên Bá Hiền ngồi dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh chứa đựng hàng ngàn ánh sao trời kia. Phác Xán Liệt cũng nhìn thẳng vào mắt y, đỡ lấy một bên má Biên Bá Hiền, hôn lên đôi môi vẫn còn dính chút vụn bánh đầy ngọt ngào kia.

"Ta nói rồi, tâm ta chỉ duyệt một mình người."

Hoàn

thật sự là bây giờ mới nhớ ra là fic này còn chương cuối viết rồi nhưng quên chưa đăng :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top