Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Nhất Sinh cười một tiếng. Quay trở lại bày đồ ăn ra bàn

- Cậu ăn gì chưa ?

- Mới ngủ dậy

- Gần tối luôn rồi. Nể tài ngủ của cậu ghê

Phác Xán Liệt chỉ " Ờ " rồi đứng dậy bước lại gần bàn ngó một chút. Trên bàn rất nhiều món ăn nào là vịt quay, há cảo, bánh bao,....

- Cả đống như vậy ?

- Ừ, ăn từ từ đến tối cũng hết

Hứa Nhất Sinh còn lấy bia trong bao ra chất đống lên bàn

- Còn định uống bia ?

- Tất nhiên

Anh tự hỏi hôm nay sao tâm tình Hứa Nhất Sinh lại tốt đến vậy a ?

Bày ra xong xuôi, Hứa Nhất Sinh lại nhìn ra ban công. Sau đó chỉ chỉ Phác Xán Liệt

- Bê cái bàn này qua kia được không ?

- Bây giờ tôi đuổi cậu về có muộn quá không ?

- Ha, có đuổi tôi cũng chẳng thèm bước ra khỏi cửa

Hứa Nhất Sinh kiên quyết, không thèm đợi Phác Xán Liệt đồng ý. Cứ như vậy mà đẩy cái bàn đầy đồ ăn ra ban công. Cũng may là không nặng lắm. Tiếp theo lấy hai cái ghế đặt vào

- Phác Xán Liệt cậu nhìn xem, vừa ăn vừa ngắm cảnh, quá tuyệt vời

Anh không có hứng thú đáp lại Hứa Nhất Sinh. Kéo cái ghế trống còn lại ngồi xuống, đem bia khui ra

- Cậu hôm nay tự nhiên hớn hở như vậy ?

- À haha, tôi chơi cổ phiếu. Hôm nay cổ phiếu tăng cao, tất nhiên nên ăn mừng

- Ồ, Hứa Nhất Sinh cậu cũng biết chơi cổ phiếu à ?

- Bớt xem thường tôi

Hứa Nhất Sinh cụng lon bia với anh rồi ngửa cổ hóp một ngụm lớn

- Phác Xán Liệt, tâm sự chút đi

- Có cái gì mà tâm sự ?

- Thì chuyện trước kia ấy

Phác Xán Liệt lúc nói đều nói qua loa cho Hứa Nhất Sinh nghe thôi. Có nhiều chuyện vẫn chưa hiểu lắm

Anh đem lon bia đặt lên miệng hóp một ngụm. Nhìn chăm chăm ngoài trời một lúc mới nhàn nhạt mở miệng

- Muốn biết hả ?

- Tất nhiên ! Tôi cực kì có hứng thú luôn đấy

-....

- Chậc, kể cụ thể một chút đi. Cậu ấy trước kia thế nào, hai người làm sao quen biết ? Đại loại vậy đó

Phác Xán Liệt cười cười. Nếu đã muốn nghe thì kể thôi. Dù gì cũng không phải chuyện xấu, không cần giấu diếm

- Mau, mau kể đi. Tôi dùng cả buổi chiều với buổi tối lắng nghe cậu

- Haha

- Cười cái gì ? Kể mau đi - Hứa Nhất Sinh hối thúc - Bạch Hiền trước kia thế nào ?

- Cậu ấy....- Anh dừng một lát rồi nói tiếp - Rất ngang ngược, rất tùy hứng

Hứa Nhất Sinh hoàn toàn im lặng để lắng nghe Phác Xán Liệt

- Là một người thẳng thắn, không thích hay khó chịu thứ gì liền nói ra mặt

-....

- Tính khí rất lớn. Không ai cản nổi, nóng giận liền chỉ thẳng mặt mà mắng người

-....

- Còn có hay cúp học, hút thuốc, đua xe,....một học sinh cực kì cá biệt nhưng không thích bạo lực

- Cậu đang đùa đó hả ?

Hứa Nhất Sinh không tin vào tai mình. Bác sĩ Biện an tĩnh, tài giỏi của Chấn Hoa trước kia là như vậy à ?

- Tôi không đùa - Phác Xán Liệt nhếch nhẹ môi - Đều là thật

- Thế thì thật dữ dội

Tuổi học trò quá dữ dội luôn ấy chứ

- Mà Phác Xán Liệt, theo như tôi hiểu, cậu đâu thích người như vậy ?

- Bạch Hiền...cậu ấy là ngoại lệ

- Ngoại lệ ?

- Ừm. Tính cách tuy có chút khó tiếp nhận. Nhưng bản chất cậu ấy rất lương thiện

Cái này thì Hứa Nhất Sinh công nhận. Bạch Hiền chính là vô cùng, vô cùng tốt bụng

- Sau đó hai người làm sao quen nhau ?

- Cậu ấy năm đầu tiên của cấp ba, học cùng trường với tôi

-....

- Tôi là sao đỏ, cậu ấy đi học trễ, trèo tường vào bị tôi ghi tên

- Ai, cậu ác quá rồi

- Bạch Hiền của năm đó, chính là một thiếu niên đầy năng lượng

Chỉ cần nhớ lại, miệng liền không tự chủ mà cong lên

- Nhưng mà sao hai người lại sống cùng nhau ? - Hứa Nhất Sinh tò mò

Phác Xán Liệt không muốn nói quá sâu vào câu chuyện gia đình cậu, chỉ nói đại khái một chút

- Gia đình cậu ấy không tốt, tôi nói Bạch Hiền chuyển đến đây sống cùng

- Cậu ấy đồng ý ?

- Ừm. Sau đó cũng có xảy ra một số chuyện, kể ra cũng dài dòng lắm. Khi nào rảnh tôi kể chi tiết với cậu

- Ừm

- Khoảng thời gian tôi thi đại học, cậu ấy là động lực lớn nhất

-....

- Bạch Hiền chăm sóc tôi từ những thứ nhỏ nhặt

Phải nói là từ quần áo, cơm nước, giấc ngủ cho đến việc nhà đều là một tay cậu

- Nếu nói thế thì cậu ấy vì cậu mà thay đổi nhiều đấy chứ ? Một người cá tính, mạnh mẽ như cậu ấy, chắc chắn không dễ dàng gì thay đổi được

- Ừm. Từ thành tích vô cùng xấu vươn lên nằm trong top bảng xếp hạng thi đua

- Đỉnh thật !

- Còn vì muốn cùng tôi ở một chỗ mà cố gắng đậu vào đại học Chiết Giang

- Bạch Hiền xem ra rất có nổ lực

Phải nói là chưa từng nhìn thấy ai hi sinh và cố gắng vì người mình yêu một cách tuyệt đối như vậy. Nếu có cũng là một số ít, cực kì hiếm thấy

- Mà Phác Xán Liệt, người ta vì cậu nổ lực như vậy. Thế quái nào cậu lại không một lời từ biệt mà đi ?

Nụ cười trên môi Phác Xán Liệt chợt tắt. Câu nói này của Hứa Nhất Sinh chạm vào tận cùng sự áy náy và nỗi dằn vặt lương tâm của anh

Hứa Nhất Sinh lại nói tiếp

- Tôi mà là cậu ấy, chắc chắn hận cậu chết đi được

Anh nhớ lại năm đó Bạch Hiền ôn thi, anh không thể ở cạnh cậu. Lúc cậu áp lực đến đỉnh điểm, gọi điện cho anh bật khóc rất lớn. Anh cũng không thể chạy đến ôm cậu mà dỗ dành

Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác yêu và được yêu. Mà còn là yêu xa. Bản thân vốn cũng rất bất lực mà khômg dám thể hiện ra. Sợ cậu lo lắng, sợ cậu ôm hết muộn phiền trong lòng mà không dám nói với anh

Khi đó ngồi trong khuôn viên sau kí túc, lắng nghe cậu khóc không ngừng ở đầu dây bên kia. Bản thân anh đã vô cùng kìm nén. Nước mắt cứ theo tiếng nức nở của cậu mà thi nhau rơi xuống. Khóc nhiều đến hai mắt cũng sưng lên

Thời điểm Bạch Hiền thi đại học, Phác Xán Liệt rơi vào trạng thái stress cực nặng. Anh luôn nghĩ xem có nên gọi cho cậu không, nghĩ xem gọi giờ đó có phiền cậu học bài không ? Hay mỗi lúc trời mưa to, lại lo lắng không biết cậu đã đóng chặt cửa hay chưa ? Nghĩ, cứ nghĩ và nghĩ rất nhiều thứ

Ngày cuối cùng cậu thi xong, Phác Xán Liệt bắt xe trở về Bắc Kinh. Khoảnh khắc nhìn thấy cậu bước ra khỏi địa điểm thi, khoảnh khắc ôm lấy cậu, nghe cậu bảo làm bài rất tốt. Cảm giác như trút đi được hàng tấn đá đè nặng trong lòng

Trải qua nhiều thứ như vậy, đến cuối cùng lại không thể ở bên cạnh cậu, không thể nhìn thấy một Bạch Hiền vui vẻ mang giấy báo trúng tuyển về khoe mình. Cả một câu nói, một lần gặp mặt cuối cùng cũng không có. Cứ như vậy mà trong đêm trở về Bắc Kinh, nhờ người hàng xóm dặn lại vài thứ với cậu. Sau đó lặp tức rời khỏi nơi này. Bạch Hiền có lẽ hận anh lắm...

Phác Xán Liệt hít một hơi sâu, khóe mắt có chút cay cay. Nhìn anh tâm tình đột ngột chuyển biến xấu đi, Hứa Nhất Sinh cũng không muốn tiếp tục gợi lại quá khứ. Vỗ vỗ vai Phác Xán Liệt an ủi

- Haizz...được rồi. Nhìn cậu như vậy tôi cũng chả thấy vui vẻ gì

-...

- Tôi nghĩ cậu nên giải thích với Bạch Hiền. Cậu ấy có nhiều việc muốn nghe cậu nói

- Tôi cũng hi vọng Bạch Hiền muốn nghe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top