Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hiền đi một tuần mà cảm giác như là cả một năm vậy. Phác Xán Liệt cũng sụt đi hai cân

Nghe Hứa Nhất Sinh bảo hôm nay sẽ trở về, từ sáng sớm đưa Nine đi học xong anh đã đến bệnh viện đợi cậu

Y tá, bác sĩ trong bệnh viện đều biết Phác Xán Liệt là bạn của viện trưởng bọn họ. Nên đều nghĩ anh đến đây chờ Hứa Nhất Sinh thôi

- Phác tiên sinh, anh đến chờ viện trưởng sao ?

- À phải

Phác Xán Liệt vừa xem đồng hồ vừa nói qua loa vài câu

Cô y tá kia cười cười nói với anh

- Không biết, Phác tiên sinh có người yêu chưa ?

- Tôi hả ?

Phác Xán Liệt ngạc nhiên ngẩn đầu

- Phải phải, anh có người yêu chưa ?

- À, tôi có rồi

Nói xong lại còn cười cực kì dịu dàng. Cô y tá kia định nói thêm gì đó thì Phác Xán Liệt đã đi thẳng ra bên ngoài. Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện, mọi người lần lượt đi xuống. Người xuống cuối cùng là cậu và Hứa Nhất Sinh. Phác Xán Liệt tiến đến giúp cậu xách đồ

- Anh đợi em nãy giờ

- Không cần đến sớm vậy, em nói tới thì gọi anh mà

- Không sao, tiện đường đi siêu thị ghé đợi em luôn

Hứa Nhất Sinh đứng bên cạnh nhìn hai người, không giấu được ý cười trong mắt

- Chậc chậc, không cần phát cẩu lương cho tôi a

Bạch Hiền bị trêu tai đỏ ửng lên, cúi thấp đầu. Phác Xán Liệt đẩy đẩy Hứa Nhất Sinh ra

- Đừng có chọc em ấy !

- Ha, trọng sắc khinh bạn !

- Bớt lảm nhảm đi

- Này, cậu là thái độ gì đây ? Mấy ngày qua tôi thay cậu chăm sóc Bạch Hiền tốt lắm đó

- Biết rồi, cảm ơn cậu

- Chả có tí thành ý nào !

Phác Xán Liệt mặc kệ Hứa Nhất Sinh lèm bèm, quay sang nói với cậu

- Về luôn hay mang đồ lên phòng làm việc ?

- Mang lên đã. Có một số thứ không cần mang về nhà

- Ừm

Anh đan tay Bạch Hiền kéo đi vào trong. Lúc lướt qua mấy cô y tá ban nãy. Mấy cô kia thì ngạc nhiên đến mức mở to mắt nhìn nhau. Ây, không ngờ Phác Xán Liệt lại là bạn trai của bác sĩ Biện. Nước đi ban nãy quá là sai rồi. Bọn họ xấu hổ giả vờ quay sang chỗ khác nói chuyện luyên thuyên với nhau

Sau khi rời khỏi bệnh viện, cậu, anh và Hứa Nhất Sinh đi ăn một bữa. Chủ yếu là nói chuyện về trận dịch vừa rồi ở vùng XX. Hứa Nhất Sinh nói ra anh mới biết, cái hôm Nine bị sốt, anh gọi mãi mà cậu không bắt máy là có lý do. Nhiều người bệnh trở nặng phải cấp cứu gấp, bọn họ làm việc không nghỉ được một phút. Cực kì vất vả nhưng không một tiếng kêu ca. Phác Xán Liệt nghe xong thực tự hào. Bạch Hiền của anh chính là luôn lương thiện như vậy

Buổi chiều đón Nine về, thằng bé nhìn thấy cậu thì mừng không tả nổi. Quấn lấy cậu từ lúc ở trường cho đến về nhà. Ăn cơm cũng không buông ra. Đến khi đi ngủ mới chịu không bám dính Bạch Hiền nữa

Tắm rửa sạch sẽ, hai người nằm trên giường nhìn lên trần nhà. Đột nhiên không biết nói chuyện gì. Cứ nằm như vậy khoảng 15 phút đồng hồ. Phác Xán Liệt chủ động nằm nghiêng người nhìn cậu

- Em có mệt lắm không ?

- Không có, bình thường thôi

- Ừm

- Anh sụt cân đúng không ?

- Sao em biết ?

- Nhìn anh liền biết. Em đã nói không cần lo lắng mà

- Chỉ tại anh xem tivi thấy tình hình nơi đó không ổn, nên mới lo như vậy

- Thật là...!

Bạch Hiền muốn trách cũng không được. Chỉ biết vòng tay ôm lấy anh, dụi dụi đầu vào người Phác Xán Liệt

- Hôm đó thằng bé sốt cao, anh sợ muốn chết

- Chậc, chỉ là sốt thôi. Anh sao lại hoảng loạn đến như vậy ?

- Thì nó cứ khóc mãi, anh không biết nó đau ở đâu hay khó chịu chỗ nào

Bạch Hiền nghe xong thở dài một tiếng. Quả nhiên người lần đầu làm ba, bao giờ cũng như vậy. Nhớ lúc nó còn nhỏ, cậu chăm còn cực gấp nghìn lần. Nhiều lúc bất lực, thấy nó khóc chỉ biết ngồi khóc theo. Bây giờ thì đỡ rồi, mỗi lần Nine bệnh hay bị đau thế nào, cũng không gấp gáp như trước

Phác Xán Liệt đặt tay xuống eo cậu, xoa xoa một chút. Lúc Bạch Hiền không để ý thì luồng hẳn tay vào trong áo

- Anh làm gì vậy ?

Bạch Hiền đang mơ mơ màng màng nghĩ, bị chạm thì giật mình ngăn tay anh lại

Phác Xán Liệt kề sát tai cậu, nhỏ giọng nói

- Chúng ta....làm một chút nhé ?

Bạch Hiền còn chưa kịp mở miệng đã bị môi anh chặn lại. Lưỡi Phác Xán Liệt ngang tàn mà khám phá bên trong miệng cậu

- Ưm~~~

Bạch Hiền bị sự bá đạo của Phác Xán Liệt làm cho nhất thời không cử động nổi. Ngay cả thở cũng quên mất

Một tay anh cố định sau gáy cậu, một tay cởi hết quần áo. Rất nhanh cả hai người đã trần như nhộng

- Ưm~~~Xán...Xán Liệt...

Cậu vươn tay muốn đẩy anh ra nhưng lại bị Phác Xán Liệt bắt lại. Ghìm chặt hai tay xuống giường

Cả mặt Bạch Hiền đỏ bừng lên vì thiếu không khí, lúc này Phác Xán Liệt mới rời khỏi môi cậu

- Chậc, em hôn tệ thật đó !

- Anh...! Anh bị điên sao ? Lỡ con đẩy cửa vào thì làm sao ?

Anh đưa tay vén tóc trước trán cậu, hôn * chụt * một cái

- Anh khóa cửa rồi. Phòng lại cách âm, em không cần lo

Ha, thì ra đã chuẩn bị hết cả rồi cơ đấy !

Phác Xán Liệt cúi người hôn từ cổ đến xương quai xanh của cậu. Mỗi một nơi anh đi qua đều để lại dấu hôn đỏ chói. Hôn thôi thì vẫn chưa đủ thoải mãn, anh đem người Bạch Hiền lật lại. Nghiêng người liếm lên vành tai cậu

- Xán...ưm...Liệt ! Đừng mà~~

Cả người Bạch Hiền như bị kiến cắn, vừa nóng vừa ngứa ngáy khó chịu

Phác Xán Liệt không nói không rằng cho ngay một ngón tay vào hậu huyệt. Phía bên dưới bị vật lạ xâm phạm mà co rút lại

- Đừng...đừng cho vào !

Mặc kệ Bạch Hiền có nói gì, đầu óc Phác Xán Liệt bây giờ hoàn toàn bị dục vọng xâm chiếm. Sau khi mở rộng phía bên dưới liền nôn nóng mang tính khí đã cương cứng của bản thân cho vào

- Ha~~ưm....

-.....

- Đừng động...ha....đừng....ha~~

Tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc hòa lại. Phác Xán Liệt liên tục ra vào. Trong phòng tràn đầy âm thanh ám muội

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top