Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt  cũng nhắm mắt lại, dựa người vào thành ghế sofa, hưởng thụ yên tĩnh và kí ức trong lòng trong khung cảnh náo nhiệt. Công ty thiết kế kiến trúc là một con ngựa đen đột nhiên nổi lên trong giới kiến trúc mấy năm gần đây, thế tới của nó mạnh tới mức khiến cho giới kiến trúc đều trở tay không kịp, không ai tin tưởng rằng công ty không có danh tiếng gì lại trở thành con cưng của giới kiến trúc chỉ trong một đêm, mà tất cả đều là công của Tổng giám đốc, cũng là nhà thiết kế của công ty – Phác Xán Liệt . Năm đó mới chỉ ba mươi tuổi đã đạt được giải thưởng lớn về kiến trúc, thiết kế không theo khuôn phép của anh đã khiến toàn bộ giới kiến trúc chấn kinh. Hiện nay thiết kế của anh đã trở thành ngàn vàng khó cầu, những nhân vật nổi tiếng trong xã hội vẫn luôn nâng tiền bạc tới cửa cầu thiết kế, đáng tiếc anh có tiếng là khiêm tốn ít nói, cho nên rất nhiều người đều là tơi tả mà về. "Mình nghe San Na nói, cậu đẩy tất cả các dự án sang cho mình, sao lại thế này?" Ngô Thế Huân   mặc bộ quần áo kỵ sĩ anh tuấn, nổi giận đùng đùng xông vào văn phòng của Phác Xán Liệt .

"Cậu có nhầm không vậy?" Anh ta tức giận đến mức bộ tóc nhuộm vàng hoe dựng thẳng lên, "Mình thừa dịp cậu đang nổi tiếng dồn sức quảng cáo, cậu thì ngược lại, ở trong này đẩy công việc ra ngoài, sao, cậu đây là cố ý làm trái ý mình hả?"

"Cậu nói xem rốt cuộc là cậu muốn làm gì, không muốn làm?" Phác Xán Liệt  im lặng không nói, nếu như không cho bạn tốt trút hết tức giận ra ngoài một lần, vậy thì cậu ta sẽ càng thêm buồn bực. Cho nên vẫn là để cậu ta mắng hết một lần đi thôi. Nửa giờ sau, Ngô Thế Huân   mắng đến miệng đắng lưỡi khô, nhìn lại  Phác Xán Liệt vẫn là bộ dáng khí định thần nhàn như cũ, liền biết nửa giờ này tự mình phí lời rồi.

"Cậu..." Ngô Thế Huân   chỉ vào anh á khẩu không nói được gì, cũng lại không nói thêm gì nữa. Thật lâu sau, Phác Xán Liệt  mới có lòng tốt mở miệng vàng ra giải thích cho anh ta:

"Mình có chuyện quan trọng hơn phải làm. Trong thời gian ngắn không muốn nhận thêm một dự án nào nữa."

"Cậu có chuyện gì quan trọng hơn?" Ngô Thế  Huân   nhíu mày hỏi, mình quen cậu ta không phải ngày một ngày hai. Cậu ta có chuyện gì quan trọng mà mình lại không biết?

"Chuyện công ty của ba mình bị phá sản." Ánh mắt Phác Xán Liệt  lạnh lùng, đứng dậy từ trên ghế, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, dõi mắt nhìn ra xa.

"Hai mươi năm trước, công ty của ba mình bởi vì vật liệu xây dựng kém chất lượng mà trong vòng một đêm rơi vào cảnh gần phá sản, sau cùng, ông không chịu được đả kích bị phá sản nên lựa chọn tự sát, mà mẹ mình cũng chọn cách chết theo ông."
Tầm mắt của Phác Xán Liệt  nhìn chằm chằm vào dòng xe tới lui dưới cao ốc, giọng điệu chậm mà kéo dài, phảng phất như đang nói chuyện của một người khác, không có một chút phập phồng. Nhưng Ngô Thế Huân lại biết lúc này lòng của cậu ta rất đau, cái tay cầm bút máy của cậu ta đã chảy ra tơ máu, chứng minh Phác Xán Liệt  phải rất cố gắng mới áp chế được bi thống ở sâu trong nội tâm.

"Cậu muốn làm cái gì?"  Phác Xán Liệt nói cho anh ta biết những chuyện này, chắc hẳn là đã hạ quyết định.

"Mình nghĩ muốn tra rõ ràng chuyện năm đó." Có một đoạn thời gian Phác Xán Liệt  đã từng bắt đầu điều tra tài liệu ghi lại của công ty của cha nhưng lại không thu hoạch được gì. Năm đó đống nguyên liệu kém chất lượng mà ba anh kiểm duyệt đã biến mất không thấy. Ngay cả nhân viên trước đây có tham dự vào mua bán vật liệu cũng không thấy tung tích cho nên anh có thể khẳng định tất cả đều có dự mưu.

"Tra rõ ràng rồi thì làm gì nữa? Nếu thật sự có nội tình không thể cho ai biết, vậy cậu muốn làm như thế nào?" Ngô Thế Huân   biết mình ngăn cản không được, nhưng cũng không muốn bạn tốt tiếp tục sống trong hồi ức đau khổ.

"Không biết, nhưng mình nhất định phải làm, nếu không cả đời này mình sẽ không yên lòng."  Phác Xán Liệt biết nên tìm một cái cửa để trút hết cố gắng và thống khổ đã nhiều năm của mình, nếu không như vậy thì anh sẽ bức mình điên mất.

"Làm xong chuyện này cậu sẽ trở về chứ?" Ngô Thế  Huân   đột nhiên hỏi.

"Mình không trở lại thì có thể đi đâu đây?" Phác Xán Liệt  cười tự giễu.

"Vậy thiên sứ hoa Tường Vi của cậu thì sao?" Khuôn mặt của Phác Xán Liệt  căng ra, đồng tử đen bắn ra ánh sáng sắc nhọn về phía anh ta.

"Ha, đừng khủng bố như vậy có được hay không? Mình không cẩn thận nên đã nhìn qua bản phác họa của cậu."   Ngô Thế Huân thấy ánh mắt lạnh như băng của bạn tốt, hơi sợ, "Ha ha, đừng như vậy, là không cẩn thận nhìn thấy, thật sự là không cẩn thận, mình thề!"

Phác Xán Liệt  cứ lạnh lẽo nhìn anh ta như vậy khiến trán Ngô Thế Huân   ứa ra mồ hôi. Trời ạ, thật sự là cực hình!

"Lần sau còn dám lục lọi này nọ của mình, cậu nhất định phải chết." Phác Xán Liệt  hung tợn uy hiếp nói.

"Sẽ không, sẽ không đâu." Ngô Thế Huân   vội vàng lắc đầu, bảo đảm với anh. Anh ta sao còn dám lại nhìn lén tập tranh của cậu nữa, cũng không phải là không muốn sống, ài, thật sự là lòng hiếu kỳ hại chết mèo a!

"Định khi nào thì đi?"   Ngô Thế Huân vội vàng chuyển đề tài.

"Qua giáng sinh."Tất Ngôn nhẹ nhàng nhả ra từng chữ.

"Nhanh như vậy?" Ngô Thế Huân   kinh ngạc nâng cao giọng.

"Chẳng phải là Sở Sự Vụ của chúng ta định thành lập một phân sở tại trong nước sao?" Phác Xán Liệt  nói ra suy nghĩ của mình cho bạn tốt nghe:
"Nhân cơ hội này, mình sẽ tỉ mỉ khảo sát một phen ở trong nước."

"Được, cậu cũng đã nói như vậy, vậy thì dựa theo ý của cậu mà làm thôi."   Ngô Thế Huân không có biện pháp phản bác, "Vậy em trai, em gái của cậu thì sao? Cậu muốn giải thích chuyện này với bọn nó như thế nào?"

"Tạm thời không cần nói cho tụi nó biết sự thật, để cho tụi nó nghĩ mình là vì muốn thành lập phân sở mới mà về nước là được rồi." Không nghĩ muốn khiến cho em trai em gái lo lắng, Phác Xán Liệt  đành phải nhờ anh ta nói dối giúp.

"Thật sự không nói cho bọn nó biết sao? Bọn nó đã trưởng thành rồi, biết phải làm như thế nào." Ngô Thế Huân  do dự nói.
"Mình không muốn cho bọn nó tham dự quá nhiều vào chuyện này, sẽ gợi lên những kí ức không tốt đã trôi qua. Chuyện này để một mình mình gánh vác, cứ như vậy đi."  Ngô Thế Huân  nghiêm túc vỗ vỗ bờ vai của anh, "Mình biết phải làm như thế nào, yên tâm, mình sẽ giữ kín chuyện này thay cậu."

"Toàn bộ phải nhờ vào cậu rồi."
"Đều là anh em, không cần khách khí." Nhưng trong lòng Ngô Thế Huân   tê tê giống như bị côn trùng cắn, mặc kệ, chết thì chết thôi!

"Cậu thật sự không nhân cơ hội này đi tìm vị tình nhân nhỏ mối tình đầu của cậu?"

"Ngô Thế Huân  !" Khủng long phun lửa nhấc chân, một cước đá anh ta ra khỏi văn phòng. Văn phòng lập tức khôi phục yên tĩnh, tâm của Phác Xán Liệt  đã sớm không còn bình tĩnh như mặt ngoài, không ngừng nhớ lại vấn đề vừa rồi bạn tốt nhắc tới, nội tâm rộn rạo. Kéo ngăn kéo ra, cầm lấy bản phác họa ở tận cùng bên trong, bìa đã ố vàng, nhìn là biết đã lâu. Phác Xán Liệt  thật cẩn thận lấy ra, lật xem từng tờ, giống như dĩ vãng, không nỡ dời mắt, bản phác họa này theo anh rời khỏi nhà, vẫn trôi nổi vượt biển đi tới Newyork, chưa từng rời khỏi người anh.

Hai mươi năm này, nó đã trở thành trụ cột tinh thần của anh, mỗi khi anh gặp khó khăn và chuyện không vui, chỉ cần nhìn người ở bên trong sẽ đứng lên một lần nữa.

"Em có khỏe không?"  Phác Xán Liệt nói với  chàng trai nhỏ phấn nộn ở bên trong tập tranh nỉ non. Có lẽ cậu đã lập gia đình rồi. Trái tim hơi đau, lòng ngón tay vuốt ve qua lại trên khuôn mặt của người trong tranh, muốn cảm thụ một giây hạnh phúc kia.

Tiếp qua hai ngày nữa là lễ Noel, trên đường phố Newyork tràn đầy không khí vui sướng nơi nơi. Trên đường cái náo nhiệt người đến người đi, ánh sáng rực rỡ, Phác Xán Liệt  một mình bước chậm. Thân hình tuấn lãng cao ngất của anh hòa trong dòng người phương Tây đặc biệt nổi trội. Nguyên nhân mọi người liên tục nhìn chăm chú vào anh chính là toàn thân anh phát ra hơi thở ngạo nghễ lạnh như băng. Anh làm như không thấy ánh mắt chăm chú của người qua đường. Khuôn mặt lạnh lùng không có một chút biểu cảm, mãi đến khi khóe mắt anh vô ý thoáng nhìn thấy tủ kính ven đường, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng bắt đầu xuất hiện một vết nứt nhỏ, đáy mắt xẹt qua một tia ánh sáng phức tạp. Anh dừng bước, chậm rãi đi về phía cửa kính, cách một tấm thủy tinh trong suốt, anh yên lặng đứng trước một bộ áo cưới, đó là một bộ áo cưới thêu đầy hoa Tường Vi. Từng đóa hoa Tường Vi màu hồng nhạt trên bộ váy trắng, cực kì xinh đẹp. "Tiểu ca ca, em thích hoa Tường Vi, chúng nó có khả năng làm thành váy đẹp sao? Mẹ nói chiếc váy xinh đẹp nhất trên đời được gọi là váy cưới, vậy em có thể dùng những bông hoa Tường Vi này làm thành áo cưới không?..." Bên tai phảng phất truyền đến giọng nói non nớt đã lâu trong trí nhớ. Phác Xán Liệt  không thích náo nhiệt, nhưng bây giờ đứng trước một chiếc áo cưới trong tủ kính, đứng trên đường cái người đến người đi, chuyện này nếu để cho Ngô Thế Huân cùng em trai, em gái biết, hẳn là bọn họ sẽ bị dọa tới mức tròng mắt cũng có thể rơi ra.

Hoa Tường Vi... Phác Xán Liệt  nỉ non cái tên này ở trong lòng. Trăm ngàn luân chuyển, suy nghĩ của anh không khỏi bay đến phía sau vườn nơi có hoa Tường Vi. Bây giờ cũng đã cảnh còn người mất. Không biết thiên sứ nhỏ phấn nộn kia có tìm được áo cưới hoa Tường Vi của cậu hay không. Nghĩ đến bóng dáng nhỏ phấn nộn kia, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng lộ ra một nụ cười ấm áp, môi mỏng khẽ cong thành một vòng cung nho nhỏ, lòng có chút chấn động. Cậu là thời gian đẹp nhất sau cùng của  Phác Xán Liệt, cho nên nhiều năm như vậy qua đi vẫn tồn tại trong trí nhớ của anh chưa từng biến mất. Nhưng là, trí nhớ chung quy cũng chỉ là trí nhớ. Những thứ tốt đẹp cũng chỉ là hồi ức, không trở thành hiện thực được. Anh không nên tiêu phí quá nhiều thời gian vào chuyện nhàm chán. Suy nghĩ đến đây, lông mày anh tuấn của anh hơi nhăn lại, dời tầm mắt khỏi tủ kính, nhanh chóng đi vào trong đám người.

Mà ở thành phố bên kia Địa Cầu, nguyên nhân là do văn hóa phương Tây xâm lấn, khiến cho lễ Noel cũng trở thành ngày lễ mà người trẻ tuổi chạy theo như vịt, trên phố đầy ông già Noel cùng cây thông Noel, tùy ý cũng có thể nhìn thấy chữ giáng sinh vui vẻ. Vật phẩm lễ Noel rực rỡ muôn màu treo trong tủ kính, người qua đường không nhịn được mà dừng lại, nhất là các bạn nhỏ.

"Đừng chạy loạn, quan trọng nhất là phải đi theo 'cô giáo', biết không?" Biện Bạch Hiền   đứng ở phía trước quay đầu nhắc nhở các bạn nhỏ ở phía sau. Vào ngày lễ giáng sinh này, cô nhi viện mang bọn nhỏ ra ngoài chơi, cảm thụ không khí của lễ giáng sinh. Hoạt động và vật phẩm dành cho lễ giáng sinh ở trên đường làm cho bọn nhỏ hưng phấn không thôi, mà điều này cũng làm các giáo viên chạy theo bọn nó phải mệt mỏi. Biện Bạch Hiền  phụ trách dẫn mấy bé gái đi dạo dọc theo tủ kính. Con gái trời sinh thích chưng diện, cho dù là bé gái cũng không ngoại lệ, khi các cô bé nhìn thấy váy hoặc quần áo xinh đẹp ở bên trong tủ kính, luôn luôn sẽ dừng lại thảo luận sôi nổi một phen. Bạch Hiền  đứng cười ở phía sau các cô bé, không nói câu nào.

"'Cô giáo' Biện, cô mau nhìn, cái váy kia thật đẹp." Một cô bé kéo tay Bạch Hiền  la lên nói: "'Cô giáo' Biện, mau đến xem." Biện Bạch Hiền  nghe thấy bọn nhỏ lớn tiếng hoan hô, nhìn về phía mà các cô bé đang chỉ theo bản năng. Vừa nhìn thấy cô lập tức sửng sốt. Đó là một bộ áo cưới màu trắng rất đẹp, điều đáng tiếc duy nhất chính là mặt trên không có hoa Tường Vi mà cô thích nhất.

"'Cô giáo' Biện, đó là váy gì mà đẹp như vậy?" Nhóm bạn nhỏ đồng loạt quay đầu chờ mong nhìn cô.

"Cái này gọi là áo cưới, là chiếc váy mà các bạn nữ mặc vào thời điểm hạnh phúc nhất trong đời. Sau này các con cũng sẽ có một bộ áo cưới của mình." Biện Bạch Hiền nhìn chiếc áo cưới kia, vẻ mặt có chút mê ly, phảng phất lại nghe thấy lời anh trai nhỏ nói với cô.

"Thật vậy chăng?" Bọn nhỏ không thể tin được lại có một ngày như thế.

"Sẽ." Bạch Hiền  gật đầu thật mạnh, cho nhóm cô bé sự tin tưởng. Nhóm cô bé nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời cười đến sáng lạn như hoa, tất cả đều ghé vào trước tủ kính nhìn áo cưới xinh đẹp bên trong, giống như có thể bắt nó vào trong lòng. Biện Bạch Hiền đứng ở phía sau bọn nhỏ, tầm mắt cũng dừng lại trên chiếc áo cưới thật lâu không dời. Dường như cô lại nhìn thấy một mảng lớn hoa Tường Vi, nở sáng lạn như thế. Hoa Tường Vi tượng trưng cho khát khao trong tình yêu, nhưng là tình yêu không chỉ là một giấc mơ đẹp. Tuy hoa sẽ héo tàn nhưng tình yêu trong lòng lại vĩnh viễn không tàn lụi. Hoa Tường Vi chính là tình yêu ban đầu, lời hứa trong tình yêu. Mà đây cũng là mong đợi của cô về tình yêu với anh trai nhỏ có nụ cười ấm áp, lần thứ hai xuất hiện chờ đợi tốt đẹp. "Tiểu ca ca, anh tìm được cô gái bằng lòng mặc áo cưới vì anh chưa?"

Trong không khí truyền đến từng tiếng nhạc du dương, một cô gái áo lam xinh đẹp tựa người vào bên cửa sổ. Cô cúi đầu đọc quyển sách trên tay, phảng phất như chung quanh đã không còn liên quan gì tới cô mà đắm chìm vào trong thế giới của mình, điềm tĩnh và tao nhã. Lúc này, chuông gió trên cửa quán cafe vang lên, một bóng dáng đỏ như lửa chợt hiện, đi tới vị trí đối diện cô gái áo lam, ngồi xuống một cách dứt khoát. Nghe được tiếng động, Bạch Hiền  ngẩng đầu lên từ trong quyển sách, "Hồng Lăng, cậu đã đến rồi."

"Cậu đọc đến mê mẩn như vậy sao?" Đoạn Hồng Lăng vừa đến đã nhìn thấy bộ dáng đọc đến say mê của cô. Nếu không phải cô tận lực tạo ra tiếng động, có lẽ đến bây giờ cô ấy còn không phát hiện ra sự tồn tại của cô đâu. "Ha ha, thực xin lỗi." Tự biết mình đuối lý,  Bạch Hiền cười gượng bồi tội, "Sao lại đột nhiên hẹn mình đi uống cafe?"

"Còn không phải là vì chuyện của đại tiểu thư cậu sao?" Người phụ nữ này khẳng định là quên, Đoạn Hồng Lăng thở phì phì nghĩ,

"Hôm nay là sinh nhật của cậu đó, Biện đại 'tiểu thư'!"

"Ách, mình quên rồi." Đúng là Bạch Hiền  quên mất hôm nay là sinh nhật mình, không để ý cười cười.

"Không sao, sinh nhật không phải là ngày gì quan trọng, cũng không cần căng thẳng như vậy."

"Cậu đó, ngay cả sinh nhật của chính mình cũng không để ý, vậy cậu quan tâm đến chuyện gì đây."
Đoạn Hồng Lăng lắc đầu với cậu, "Mặc kệ, hôm nay mình đặt cho cậu một phòng bao tại Bầu Trời Màu Lam. Đêm nay chúng ta phải chơi hết mình."

.__________.___________._____

Vẫn câu cũ có lỗi thì cmt + vote cho mình nhé!
                   ☘Min's☘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top