Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm nay Bạch Hiền tròn năm tuổi , cậu bé mặc một bộ váy màu hồng nhạt, hưng phấn chạy chậm trong căn phòng lớn, nơi này thật sự rất lớn, có thể khiến người khác bị lạc đường.     
Hôm nay bố mẹ mang bé tới đây để làm khách, chào hỏi qua chủ nhà xong, bố nói bé có thể đi chơi một mình, bé rất thích căn phòng lớn này, vừa nghe bố nói có thể tự đi chơi, bé lập tức chạy đi thăm dò nơi nơi.     
"Oa. . ." Hai tay Tiểu Bạch Hiền che kín cái miệng nhỏ nhắn, ngây ngốc nhìn bức tường hoa mỹ lệ nhiều màu sắc ở trước mắt.     
Tầng tầng lớp lớp những bông hoa xếp trên tường hoa. Cánh hoa nhẹ phấp phới ở trong gió. Mùi hoa thơm ngát phả vào mặt, thấm vào ruột gan khiến bé không khỏi bị hấp dẫn, bước chậm rãi đi về phía những bông hoa. Những bông hoa này cực kì xinh đẹp, tầng tầng lớp lớp những cánh hoa, hơi hơi rũ xuống, mặt ngoài như được quét lên một lớp dầu sáng bóng.     
Tiểu Bạch Hiền cúi đầu, cẩn thận nhìn chằm chằm nhuỵ hoa ở giữa, đỉnh đầu được điểm bằng những hạt nhỏ màu vàng nhạt, mặt trên có dính phấn hoa, tản ra hương thơm mát mê người, bé không nhịn được để sát mặt vào ngửi.     
"Đang làm gì vậy?" Một tiếng nói vang dội từ sau lưng bé truyền đến.     
Bạch Hiền hoảng hốt, quay đầu nhìn lại. Sau lưng bé là một người con trai ước chừng chín, mười tuổi. Anh ấy nhìn bé một cách kì quái. Anh ấy mặc một bộ tây trang, cổ áo cài nơ hình con bướm, nhìn qua rất nho nhã tựa như các vị thân sĩ.Trong đầu Tiểu Bạch Hiền hiện lên một từ, Hòang Tử, không sai, anh ấy rất giống một vị hoàng tử ở trong truyện cổ tích.     
"Em đang nhìn mấy đoá hoa xinh đẹp này, anh Tiểu Vũ, anh có biết đây là hoa gì không?" Giọng Tiểu Bạch Hiền rất mềm mại.
"Chúng nó thật đẹp!"     
"Em thích chúng à?" Tuy rằng cậu chỉ mới mười tuổi, nhưng trưởng thành sớm hơn các bạn cùng lứa. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng cậu khá trầm ổn bình tĩnh, bộ dáng giống như một vị đại nhân nhỏ tuổi.     
Cậu vừa mới tham gia thi đấu trở về, còn chưa kịp thay quần áo, thì thấy một thiên sứ mặc bộ 'váy' màu hồng đang ngồi xổm ở đây ngắm những bông hoa.  Trong giây phút đầu tiên khi Xán Liệt nhìn thấy cậu bé này, một từ xuất hiện ngay trong đầu cậu đó chính là "thiên sứ", không sai, cậu bé giống như một thiên sứ nhỏ cực kì đáng yêu.     
"Hoa này có tên gọi rất êm tai, nó tên là Tường Vi."
Cậu đi đến bên cạnh cậu bé nhẹ giọng giải thích:
"Nó tượng trưng cho tình yêu cao thượng, theo hoa ngữ (ngôn ng của người Trung) là nhung nhớ tình yêu."     

"Anh Tiểu Vũ, nó tên là Tường Vi thật à?" Tiểu Liên Ngữ có cái hiểu có cái không, tuy rằng bé không hiểu cái gì gọi là tượng trưng cho tình yêu, nhưng cái tên của nó lại rơi vào đáy lòng non nớt sâu thẳm của bé.
"Tên thật dễ nghe."     

"Bé cảm thấy hoa Tường Vi nhìn rất đẹp mắt sao?" Xán Liệt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ yêu thích không hề che giấu của bé, cố ý hỏi một câu.     
"Đẹp mắt." Sợ cậu không tin, bé gật đầu liên tục.     

Nói thật, đối với những bông hoa Tường Vi này Xán Liệt không có cảm giác yêu mến đặc biệt gì. Nếu không phải mẹ cậu rất thích những bông hoa này, cậu cũng lười nhớ xem tên nó là gì.     
Nhưng mà lúc cậu giải thích tất cả những gì liên quan đến hoa Tường Vi, nhìn bộ dáng sùng bái của cậu bé, đột nhiên cậu cảm thấy những lời dạy dỗ vô nghĩa trước kia về loài hoa này của mẹ trở nên có ý nghĩa rồi.     

"Anh Tiểu Vũ, có thể dùng chúng để làm váy không?" Bé thật sự rất thích cái tên hoa Tường Vi.

"Mẹ nói áo cưới là bộ váy đẹp nhất trên thế giới này. Sau này em muốn lấy hoa Tường Vi làm áo cưới. Anh Tiểu Vũ, anh nói xem có được hay không?"     
"Áo cưới chỉ có thể mặc một lần thôi bé." Xán Liệt thấy cậu bé nói thật đáng yêu , khóe miệng nâng lên một nụ cười.     

"Vì sao? Tiểu Hiền thích mặc những chiếc 'váy' xinh đẹp." Bé không hiểu, ngẩng đầu hỏi cậu.

"Áo cưới là tượng trưng cho tình yêu, một người cả đời chỉ mặc nó một lần là đủ rồi giống như tình yêu của họ vậy, đến chết cũng không thay đổi, tương lai rồi bé sẽ gặp một người mà bé yêu nhất, lúc đó nếu hai người thật sự yêu nhau thì bé có thể mặc chiếc váy đẹp nhất rồi." Xán Liệt chỉ mới mười tuổi, cậu cũng chưa hết về vấn đề này nhưng cậu lại giải thích nó một cách cặn kẽ cho cậu bé nhỏ mặc 'váy' màu hồng này chỉ vì cậu bé có một cặp mắt xinh đẹp đang khát vọng được học hỏi mọi thứ từ mình.     
"Anh Tiểu Vũ, vậy sau này anh đến yêu em được không?" Tiểu Bạch Hiền đâu hiểu cái gì là yêu hay không yêu, trong đầu của bé chỉ nghĩ đến chiếc váy xinh đẹp nhất mà thôi.

"Như vậy anh có thể làm cho em một chiếc áo cưới đẹp thật đẹp rồi."     

Xán Liệt sửng sốt một chút, sau đó cười ha hả, "Xem ra bé con thật sự rất thích hoa Tường Vi." Nếu không phải rất thích nó, cần gì phải cố chấp như vậy chứ?

"Ừ, Tiểu Hiền rất thích." Mái tóc theo cái gật đầu của bé mà rung rung, bé nhìn cậu chờ mong,
"Anh Tiểu Vũ, được không được không?"     
"Tốt nhất, chờ sau này bé lớn lên, anh sẽ cưới bé, sẽ lấy những bông hoa Tường Vi này làm áo cưới cho bé mặc." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Xán Liệt nhìn cậu bé một cách nghiêm túc, cho cậu bé một lời hứa hẹn.     
"Vì sao phải đợi khi lớn lên mới có thể cưới, bây giờ không thể à?" Phải đợi bao lâu nữa chứ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé bỗng chốc bị che kín bởi cảm giác thất vọng.     
"Bởi vì bây giờ bé còn quá nhỏ, chỉ những người trưởng thành mới có thể mặc áo cưới." Xán Liệt nhìn vẻ mặt thất vọng của cậu bé, an ủi:
"Bé phải ăn thật nhiều cơm, như vậy mới có thể lớn nhanh được."

"Thật vậy sao?" Tiểu Bạch Hiền  tràn ngập hi vọng nhìn cậu.

"Ăn nhiều một chút là có thể trưởng thành sao?"     
"Thật sự."
Vì an ủi bé, Xán Liệt dùng sức thêm dầu vào lửa.     
"Vậy Tiểu Hiền sẽ ăn thật nhiều cơm, sau này lớn lên có thể mặc 'váy' cưới làm bằng Hoa Tường Vi rồi." Khuôn mặt trắng hồng nghiêm túc trả lời:

"Anh Tiểu Vũ, anh phải chờ em lớn lên nha."     

"Đương nhiên, đến lúc đó anh sẽ làm cho cho bé một chiếc 'váy' có thật nhiều hoa Tường Vi." 

"Woa, tuyệt quá nha, em muốn một chiếc 'váy' có thật nhiều hoa Tường Vi!" Tiểu Bạch Hiền hưng phấn chạy vòng quanh tại chỗ,  bé vui vẻ cực kỳ.     
"Tiểu Hiền." Xa xa đột nhiên truyền đến gọi to của mẹ.     
"Anh Tiểu Vũ, mẹ em gọi rồi , em phải đi về rồi." Bé rất luyến tiếc anh Tiểu Vũ nhìn giống như hoàng tử này.     

"Tặng cho bé này." Xán Liệt đưa giải thưởng vừa giành được cho cậu bé.     
"Tuyệt quá, là một ngôi nhà nha." Vui sướng nhìn mô hình toà nhà trong tay, Tiểu Bạch Hiền vui vẻ không thôi.     
"Anh Tiểu Vũ, sau này em còn có thể đến gặp anh không?"
"Đương nhiên là có thể."     
"Vậy sau này em sẽ đến tìm anh Tiểu Vũ, hẹn gặp lại anh Tiểu Vũ." Tiểu Bạch Hiền lắc lắc tay với cậu, sau đó chạy đến chỗ mẹ.     
Xán Liệt nhìn bóng lưng màu hồng nhạt đi xa, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp không thôi, không biết còn có cơ hội gặp lại cậu bé nữa không, cậu đứng tại chỗ âm thầm suy nghĩ. . .

.________.________.________.___
Có lỗi thì cmt giúp nha! Vote cho mình na nhé!
☘Min's☘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top