Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 17: Nơi thuộc về ta (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Lululala0203: chương này có cảnh quan hệ nam nam, dành cho đối tượng 18+ nhé!

Như mọi hôm, Eunchan cùng Hanbin tỉnh dậy sớm, vệ sinh cá nhân rồi cùng ăn sáng. Dù Hanbin không biểu hiện gì khác thường nhưng Eunchan vì chuyện tối qua mà thấy có lỗi, muốn làm gì đó để Hanbin vui vẻ. Sau bữa sáng, hắn cùng cậu ngồi đọc sách, lúc này hắn mới mở lời:

- Hanbin à, huynh không thể ra ngoài chắc bức bối lắm. Ta có nhờ một nghệ nhân tháng sau mang pháo hoa về đốt ở trong vườn. Hắn ta tay nghề rất lợi hại, huynh nhớ phải ăn uống dưỡng sức đầy đủ để ra ngoài buổi đêm ngắm pháo hoa đấy.

Hanbin cười như không cười, ngày xưa khi còn phụ mẫu, nhà cậu tuy không quá khá giả nhưng cũng là bậc trung lưu, đến tết cũng đốt pháo hoa nho nhỏ, cả nhà xum vầy chơi rất vui vẻ. Những năm sau ở nhà họ Lee, vì là gia đình giàu có, hơn nữa thiếu gia Eui Woong thường đi làm ăn xa, mỗi lần đều thu lượm được ít nhiều loại pháo độc lạ, ngoài vào dipn năm mới còn dùng để đốt vào các ngày trọng đại khác, mỗi lần cậu đều được cùng ngắm.

Công tử Choi thật sự rất hào phóng, vì một kẻ bệnh tật không còn nhiều giá trị mà lại chi tiền mang nghệ nhân nổi danh về đốt pháo vào một ngày chẳng phải lễ lộc gì.

Eunchan nhìn Hanbin rơi vào trầm tư, vẻ mặt không có chút vui vẻ hào hứng, hắn có chút gấp gáp mà nói:

- Hanbin không thích pháo hoa hả? Huynh có gì muốn làm cứ nói, ta sẽ đáp ứng.

Hanbin im lặng một hồi rồi đặt cuốn sách trên tay xuống, ngước mặt nhìn Eunchan. Khuôn mặt anh tuấn của người cậu yêu, gương mặt dịu dàng như nước, đôi mắt trong sạch như những bông tuyết lại khiến tim cậu nhói đau. Cậu kiềm nén sự cay đắng trong khoé mắt mà nói:

- Ta muốn về lại nhà họ Lee.

Eunchan run rẩy, cuốn sách trên tay rớt xuống. Đôi mắt như sáng như bông tuyết ấy như có ngọn lửa vụt lên, giọng hắn khàn đục mà hỏi:

- Huynh có ý gì?

Hanbin không dám nhìn hắn, cậu quay ra ngoài cửa sổ, nơi mặt hồ Nguyệt Quang đang đóng băng và những bông mai đỏ đang nở một màu sắc sáng chói trên nền tuyết trắng. Cậu nuốt một ngụm khí, hít một hơi sâu, rồi gãy gọn nói:

- Nhà họ Lee và nhà ta vốn là bằng hữu thân thiết, khi gia đình ta trải qua kiếp nạn ly tán, phụ mẫu mất hết, Lee gia đã đón ta về và cưu mang như nhi tử. Ta không bị bán vào Lee gia, họ cũng không bắt ta ký khế ước bán thân. Vậy nên... không thể có chuyện công tử chuộc ta từ nhà họ Lee được. Hơn nữa, Eui Woong huynh nhất định không thể cứ thế mà giao ta cho người khác. Đối với ta, họ Lee là gia đình duy nhất, ta đã hứa ở bên họ cả đời, ta muốn quay về nơi thuộc về mình.

- Ha ha... ha ha ha ha ha!!!

Eunchan đột nhiên cười một tràng dài, giọng hắn trở nên quỷ dị. Hanbin lần đầu thấy Eunchan khiến cậu rùng mình như vậy. Eunchan dùng tay giữ lấy cằm Hanbin, nâng đầu cậu lên nhìn hắn rồi nói:

-  Gia đình? Khế ước bán thân? Sau tất cả những gì ta làm, sau tất cả những gì huynh hứa hẹn, thì chỉ có họ là gia đình của huynh, còn ta với huynh chỉ vì khế ước thôi sao?

Hanbin bị cầm lấy cằm có chút đau, nhưng làm cậu sợ hơn là đôi mắt của Eunchan, đôi mắt hắn trợn lên, bên trong là cơn giận dữ điên cuồng chưa từng thấy. Hanbin theo bản năng muốn xoay mặt đi chỗ khác, Eunchan liền giữ cằm cậu càng chặt, tay hắn cứng như đá, một bàn tay thôi cũng đã to hơn mặt cậu. Hắn xoay đầu cậu lại, rồi cúi mặt hắn gần cậu trong chỉ vài lóng tay, khiến cậu không còn cách nào là nhìn vào hắn. Eunchan chất vấn:

- Huynh nhìn đi đâu, giờ đến khuôn mặt ta cũng không muốn nhìn nữa sao? Nói ta nghe huynh không hài lòng về cái gì? Vì mỗi ngày nhìn ta quen rồi không hứng thú nữa? Vì ta không có quyền có tiền bằng tên họ Koo kia? Hay vì không đáp ứng được huynh tối qua mà chán ta rồi? Nói đi! Nói ta nghe đi!

Eunchan nói một lúc một to, chưa bao giờ hắn gằn giọng lớn như vậy. Nước mắt của Hanbin vô thức chảy xuống, không phải vì sợ hãi, mà vì cậu đau lòng, chưa bao giờ tình cảm của bản thân lại bị chính người yêu sỉ vả như vậy. Nhưng đây chẳng phải là thứ cậu muốn hay sao? Hanbin cố bình tĩnh giữ thái độ cương quyết:

- Ta không muốn nói. Không có khế ước bán thân thì công tử không có quyền giữ ta.

- Được! Được thôi. Nếu huynh có sức bò từ đây ra khỏi cánh cổng ngoài kia, ta sẽ toại nguyện cho huynh.

Nói rồi Eunchan cầm lấy cổ tay Hanbin, lôi cậu từ bàn đọc sách vào phòng ngủ rồi không chút nương tình ném cậu lên giường. Hanbin có chút ê ẩm, chưa kịp lấy lại ý thức thì đã bị cả người Eunchan chồm tới, giữ lấy. Cậu đang mặc quần áo ấm rất dày mà hắn như điên loạn nắm lấy rồi xé toạc ra hết. Hanbin cố giữ lấy mảnh vải trên người mình, tay chân cậu quơ loạn xạ, hét lên:

- Thả ra, thả ta đi!

Eunchan nhanh chóng giật phăng lớp áo cuối đung trên người Hanbin, hắn nắm lấy bàn chân đang đá loạn vào người mình mà xách lên, rồi vơ những mảnh vải bị hắn xé toạc ấy buộc chặt hai chân hai tay cậu treo lên thành giường, khiến cậu bị bó tứ chi nằm thành hình chữ đại 大. Hanbin thật sự sợ rồi, cậu chưa từng trải qua việc bị khống chế trong tình trạng loã lồ không mảnh vải thế này. Hanbin la lên cầu xin:

- Eunchan thả ta ra! Xin ngươi ! Xin ngươi!

Eunchan nhìn cậu trước mắt. Hắn vừa đưa tay rà hết một lượt lên da thịt cậu vừa nói:

- Đừng la hét nữa, cố mà giữ sức đi. Huynh còn muốn bò ra khỏi đây cơ mà.

Nói rồi Eunchan vục mặt hắn vào bờ ngực gầy ốm của Hanbin, hắn điên cuồng hít lấy mùi thơm trên đó, mùi của Hanbin luôn làm hắn phát điên, hắn yêu thích đến mức muốn ăn đến từng tấc da thịt cậu. Hắn lè lưỡi ra liếm lấy sự mịn màng non tơ này, đầu lưỡi hắn tê sướng, không nhịn nổi dùng răng cắn lấy một miếng. "A....." Hanbin rên lên đau đớn, hắn dời ra thoả mãn nhìn một nốt đỏ au trên làn da trắng, rồi lại lấy lưỡi liếm quanh như an ủi vỗ về. Cứ như thể vừa đấm vừa xoa, liên tục tạo những dấu hôn trên da thịt cậu. Hắn nhìn kiệt tác mà mình tạo ra, đúng rồi, tất cả là dấu vết của hắn, của riêng hắn mà thôi. Eunchan nghĩ rồi tự vui vẻ trong điên cuồng, nhìn thấy hai nụ hoa trên ngực Hanbin cương lên, run rẩy đáng thương. Hắn vùi vào dùng miệng ngậm lấy, đầu lưỡi đảo quanh, vừa âu yếm vừa gặm nhấm như mỹ vị trần gian, một tay cũng xoa nắm bên còn lại, lâu lâu còn nhéo ngắt làm Hanbin giật mình mà ưỡn người lên. Điều này vô tình làm Eunchan càng thêm kích thích, hắn dời xuống đùi non của cậu, ở đó cắn lấy, thành công khiến cậu khó nhịn mà vùng vẫy của cơ thể, nhưng vì bị cố định hai đầu mà vô lực chống đối. Eunchan không buông tha, hắn ở đùi trong cậu hết hôn rồi liếm, nhưng tuyệt đối không đụng tới phần đang cương cứng lên vì bị kích thích. Hắn nhìn cự vật đáng yêu vì hắn mà ngẩng đầu, ở giữa hai khe mông, nụ hoa nhỏ co thắt liên tục như đang háo hức chờ đợi tiếp nhận hắn.

Thấy bảo bối của hắn có vẻ đã khó nhịn, Eunchan mới chuyển qua nam căn của cậu, hắn há miệng ngậm hết cái của cậu vào. Hanbin bối rối, cậu chưa từng được người ta dùng miệng làm cho nên lần đầu cảm nhận sự âu yếm như vậy, cũng thấy vô cùng xấu hổ. Hanbin nói loạn cả lên:

- Thả, thả ta... không ... không được, không thích...

Eunchan cười nhìn nơi đó đang vui sướng thế nào mà nói:

- Nói dối, xem cái này của huynh đang rất phấn khích thế nào trong miệng của ta này. Còn nói huynh không thích.

Eunchan vẫn chăm chỉ vục mặt hắn vào nơi ấy, ngậm lấy không buông, còn cố đưa chỗ ấy vào sâu nhất đến tận gốc rễ, chiếc lưỡi mềm mại không ngừng đảo quanh, Hanbin bị kích thích càng ưỡn người lên nhưng thể muốn nhét tất cả vào cái miệng hư hỏng ấy. Chốc sau, cậu thấy như có luồng điện chảy quanh cơ thể, lông tóc dựng lên, cậu biết muốn sắp đạt cao trào liền giãy giụa:

- Công tử! Buông ta ra, ta không chịu được.

Nhưng thay vì nghe lời Hanbin, Eunchan càng di chuyển lên xuống liên tục, hắn bắt lấy hai cánh mông cậu, đẩy cả hông cậu càng sâu vào trong. Hanbin không thể nhịn được, cậu phun tất cả tinh hoa vào miệng của hắn. Qua cao trào, cậu vô lực nằm bẹp xuống.

Eunchan vẫn ngậm lấy thứ đó một hồi như muốn ép khô nó, rồi hắn điềm nhiên nuốt tất cả vào trong. Hanbin nhìn thấy không nhịn được mà la lên:

- Công tử điên rồi, sao lại nuốt thứ đó?

Eunchan cười nói:

- Không sao, cũng rất thi vị.

Rồi hắn bắt lấy hông cậu, ngón tay dài chọc vào nụ hoa nhỏ giữa cánh mông, hắn không liêm sỉ mà nói:

- Giờ đến lượt huynh nuốt cái của ta.

Hanbin có chút đau, lâu rồi cậu không làm, chỗ đó co giãn đã sớm thu hẹp lại như ban đầu. Nhưng trên cả đau đớn, Hanbin không ngờ cậu có ngày phải làm tình trong sự nhục nhã thế này. Hanbin không hiểu tại sao Eunchan lại tức giận mà trừng phạt cậu như vậy. Trong chuyện tình này, cậu chỉ mong giữ lại những ký ức tốt đẹp chứ không phải kết thúc trong sự hổ thẹn thế này. Nước mắt Hanbin không ngừng rơi, cậu cố chút sức lực cầu xin Eunchan lần nữa:

- Eunchan, buông tha cho ta đi. Nếu còn tiếp tục nữa, ta sẽ cắn lưỡi chết cho ngươi xem.

Eunchan vô cùng bình tĩnh:

- Giờ muốn cả chết cơ đấy, thật sự chán ghét ở cùng với ta đến mức đó rồi? Được, để xem gã nào dám lại gần được huynh, kể cả tên thần chết cũng không thể.

Nói rồi Eunchan lấy miếng vải nhét đầy vào miệng Hanbin khiến cậu không thể nói được. Eunchan quay lại với việc còn dở của mình, ngón tay của hắn không ngừng móc ngoáy mở rộng bên trong, sự ấm áp chật chội vây lấy làm hắn phát nghiện. Hanbin dần dần cảm thấy chỗ phía dưới ngứa ngáy, ngón tay Eunchan rất dài, hắn cũng đã quen thuộc với cơ thể của cậu, rất nhanh đã chạm đến điểm nhạy cảm. Eunchan không lương thiện mà liên tục ấn vào nơi ấy, thành công khiến Hanbin lần nữa có phản ứng. Eunchan sờ vào nam căn đã dựng lên của cậu cười nói:

-  Chỗ này mới đó mà đã lên tinh thần rồi, nhìn huynh lúc này mà xem, có khác gì muốn ta tới làm chết huynh không! - Rồi hắn híp mắt - Nói cho huynh một bí mật, tên Lee Eui Woong và Koo Bon Hyuk mà huynh mong ngóng đã đứng canh ngoài cổng khu này cả tháng nay rồi, nếu bọn hắn thấy được bộ dáng dâm đãng này của huynh sẽ nghĩ gì nhỉ? hay ta mời bọn chúng vào thị phạm một thể nhé.

Không ngờ thiếu gia Eui Woong đã đến đón cậu từ lâu rồi, lúc này tâm trạng Hanbin giống như bị chồng bắt nạt mà được nhà ngoại chống lưng, cảm thấy vô cùng an ủi. Nhưng lời Eunchan đe doạ khiến cậu sợ hãi, thà chết chứ không thể để người khác thấy cảnh này được. Cậu lắc đầu khóc nấc. Miệng muốn nói "xin đừng làm thế" nhưng vì đã bị bịt chặt mà chỉ phát ra mỗi tiếng "ư... ư..." đáng thương. Không dừng ở đó, Eunchan còn tiếp tục đùa dỡn thân thể của cậu, thấy bên trong đã mềm rộng đủ, hắn liền thúc cái của hắn vào, một lần lút đến tận cán, hắn thở ra một hơi dài vì thoả mãn. Ngay sau đó không nhịn được mà ra vào liên tục. Thấy Hanbin cũng dần xuôi theo tốc độ của hắn, Eunchan hài lòng nói:

- Nhìn huynh xem, đã quen với ta như thế này liệu còn thoả mãn với nam nhân khác được nữa không? Hai tên kia chắc cũng không ngờ huynh bị ta dạy hư, mỗi ngày như kỹ nam mà rên rỉ dưới thân ta như thế này đâu nhỉ?

Hanbin như chết lặng, cậu dường như không thể tin vào tai mình nữa.

"Gì cơ? Kỹ nam? Ha ha... Thì ra xưa giờ ta trong mắt hắn mình lại như một tên kỹ nam không biết liêm sỉ, chỉ biết ở nhà đợi làm ấm giường cho hắn. Vậy mà mỗi ngày đều ảo tưởng mình có vị trí đặc biệt, ít nhất là như một tình nhân được hắn yêu thương. Giờ thì mày đã hiểu mày nằm ở đâu trong lòng hắn chưa?"

Eunchan biết mình lỡ lời, hắn nhìn thấy sự tổn thương và sự thất vọng trong đôi mắt Hanbin. Hắn vội ôm lấy Hanbin, vùi vào hôn lấy mặt anh nói:

- Không sao, chỉ cần là của ta thì sẽ không sao hết. Huynh hiểu không?

Nhưng Hanbin không hiểu, cậu cũng không cần. Con người trước mắt đối với cậu như quỷ dữ, hắn bào mòn hết tình yêu của cậu, rồi quẳng cậu xuống đáy vực. Quả thật cậu đã nhiều lần muốn kết thúc kiếp này, nhưng tình yêu của Eunchan khiến mầm cây hy vọng của Hanbin lần nữa được nuôi sống. Thế mà giờ, chính hắn lại dễ dàng một chân đạp chết cái hy vọng vốn đã mỏng manh ấy. Cậu thấy trước mắt mình mù mịt không còn lối thoát, xung quanh tối đen vây quanh bởi những bóng ma quá khứ, cậu không còn thấy được tương lai của bản thân nữa.

Eunchan cảm nhận được nam căn của Hanbin đột nhiên xìu xuống không còn chút phản ứng, người cậu đơ lại như một xác chết, không hề la lối, cũng không hề giãy giụa nữa. Hắn sợ hãi vội lôi miếng vải trong miệng Hanbin ra, cũng tháo hết dây buộc tay chân ra, cậu rơi cái ẹp xuống giường như con búp bê nát, mắt vô thần nhìn trân trân lên trần nhà. Eunchan ôm lấy cậu lần nữa, hắn gọi:

- Hanbin! Hanbin! Nhìn ta! Nhìn ta đi.

Nhưng cậu như không nghe được, cậu cũng không nhìn hắn. Eunchan lần nữa đâm vào trong Hanbin, hắn vào ra liên tục tìm kiếm sự ấm áp, tay nắm lấy nam căn của cậu âu yếm. Nhưng cậu cứ như chết rồi không hề chút động tĩnh. Eunchan hôn hôn vào môi cậu, thì thầm vào tai cậu:

- Hanbin, Hanbin, không phải như thế, huynh biết không phải như thế mà.

Eunchan khóc, hắn như cầu xin:

- Huynh biết mà phải không? Huynh biết mà...

Nhưng Hanbin không biết gì nữa, cậu không còn nghe thấy gì nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top