Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

reonagi: lý do

plot: nagi và reo chia tay từ rất lâu nhưng không rõ lý do, nagi rất nhớ reo và luôn đấu tranh tư tưởng về việc chấp nhận mọi thứ để bước tiếp hay tiếp tục nhớ về mối tình cũ của mình không hồi kết.

reo - anh
nagi - nó

OOC

-----------------

ánh mắt nó lơ đễnh nhìn ngang dọc phía ngoài cửa sổ, mải miết quên luôn ly nước còn uống dang dở, mặc mấy viên đá óng ánh tan dần theo thời gian nó ngồi lặng im. nagi nhìn thẫn thờ dòng xe qua lại tấp nập trên mặt đường thành phố, người người nối tiếp lướt qua nhau trên lề đường.

dưới cái nóng oi ả ngày hè, hàng cây rì rào qua lại sau từng con gió thổi, để lại là những chiếc lá vàng rơi xuống nền đất lạnh lìa cành, mọi thứ thật xô bồ và ồn ã. và chẳng khác gì tâm trí nó bây giờ cả, đầu óc nó cuồng quay trong mớ suy nghĩ bừa bộn, ngổn ngang lấn át tâm tư chính nó không thể điều khiển. nó nghĩ về cuộc đời của bản thân từ lúc sinh ra và lớn lên tới tận bây giờ, quá khứ tương lai và hiện tại. trong đống bề bộn ấy, sâu đậm nhất có cái chuyện tình ba năm trời đã tan vỡ tựa như mới hôm qua, một chút cũng không quên được những kỷ niệm đấy. một cuốn phim tua chậm rãi, chậm rãi chiếu trong đầu nó, thật ám ảnh.

bọn nó chia tay rồi, từ rất lâu.

nhưng vì sao nhỉ? nagi không rõ lý do cả hai chia tay lắm, chỉ là có một khoảng thời gian dài nó và anh bỗng dưng hờ hợt như hai con người xa lạ mang cái danh tình nhân sến sẩm. những nụ hôn cứ thưa dần và hầu như tự biến mất, những cái ôm cũng chẳng còn trao nhau thường xuyên nữa. không còn mặn nồng qua từng dòng tin nhắn mỗi khi xa mặt vài ngày, lời hỏi thăm, sự an ủi vỗ về, đồng cảm và tất cả mọi thứ, nó đều không còn ở đó nữa.

thay vào đó là sự nguội lạnh của ngọn lửa tình yêu, sâu trong đó chính là sự day dứt khôn nguôi.

nhưng reo ơi, vì lý do gì mà ta lại chọn cách im lặng khi tình cảm nhạt nhòa, để rồi đôi ta chọn cách buông bỏ nhau như một việc hiển nhiên mà không cần một lời thắc mắc, mặc tất cả sự chóng vánh của cuộc tình này rồi chấp nhận quay bước. những đêm dài nằm trong vòng tay anh vẫn luôn luôn trong trí nhớ của nó, chẳng có gì ấm áp bằng tình yêu thuở nào nó được nhận từ người ấy cả, chẳng gì bằng. ấy thế mà bây giờ nó lại đơn giấc một mình trong căn phòng tối mịt, mập mờ tia sáng yếu ớt từ ánh trăng chiếu rọi qua khe cửa, tập làm quen với việc không còn ai đó bên cạnh ngày ngày. tình đẹp là tình dở dang à? 'haha..' nagi bật cười khi chợt nhớ ra một câu văn nó từng đọc trên mạng, cách lúc chia tay reo vài tuần thôi. đớn đau thật khi không thể viết tiếp chuyện tình này đến hồi kết màu hồng như trong phim ảnh, cứ ngỡ tình ta vẫn luôn đong đầy dạt dào cảm xúc hệt ngày yêu ban đầu tới cuối đời. một lần trót dại tin vào lời hứa bên nhau mãi mãi rồi khiến thứ đó hóa thành mớ xiềng xích trói buộc linh hồn này đây, nó thầm ngao ngán trước sự khờ dại của mình.

quá khứ là câu chuyện nagi thường kể cho bản thân mình để xóa nhòa nỗi trống trải ở thực tại của nó. nhưng có vẻ mong ước của nó đã không thành khi mà con tim trong khoan ngực lại như bị giày xéo, inh ỏi nỗi nhớ da diết với người yêu cũ, với những tháng ngày mang cảm xúc vui buồn nó từng trải qua bên reo - kẻ mà nó đã chia tay không lấy một lời từ biệt. nagi thầm nghĩ, liệu anh có còn nhớ tới nó không, nhớ về nó với tư cách mối tình thanh xuân ba năm không dài nhưng chẳng ngắn, đằng đẵng là những hụt hẫng của đôi lứa non dại mới ngỏ yêu lần đầu. những sai lầm và đổ vỡ khi ấy đều là nỗi ân hận khó có thể xóa nhòa đi bằng thời gian, bằng sự buông bỏ và lòng thành nhiệt mong đối phương sẽ hạnh phúc hơn, sau những vết thương lòng sâu hoắm chực chờ để rỉ máu này, nagi hiểu rõ hơn ai hết, về cậu và anh, về mối tình này không thể nào cứu vãn dù có cho nhau hàng trăm lần thứ gọi là "cơ hội" phù phiếm để sửa chữa.

có lẽ mọi thứ phải diễn ra như vậy, theo đúng quy luật mà số mệnh áp đặt cho hai mảnh đời từng là tất cả của nhau ấy. suy cho cùng, chúng ta vẫn phải sống tiếp, hoàn thành cuộc đời này dù chả có nhau. nó đứng dậy, rời khỏi tiệm cafe cũng đầy ắp kỷ niệm bên người yêu cũ, nơi từng là địa điểm hẹn hò yêu thích của cả hai vì sự nồng nàn dư âm nơi đầu lưỡi mỗi khi nhấp môi tách latte mang hương vị đặc trưng của quán, của tình yêu bọn họ ngày đó. xao xuyến hai trái tim cùng rung cảm.

vẫn như thế, dòng người vẫn vội vã lướt qua nhau chẳng ai đoái hoài ai, nagi hòa vào đám đông, rồi mắt nó nhòe đi chẳng hiểu vì lý do gì, mọi thứ xung quanh nó đều khiến bản thân gợi nhớ về hình bóng người con trai mang sắc tím từng yêu thương và chăm sóc nó vô bờ bến. kia cửa hàng hoa anh đã từng mua tặng nó vào ngày lễ tình nhân đầu tiên của hai đứa, công viên nhỏ bên bờ hồ xanh thẵm nằm trong lòng thành phố vội vàng, đấy là nơi hai người dành thời gian bên nhau tản bộ dưới áng chiều tà hoàng hôn rực rỡ chóng lụi tàn, như báo hiệu cái kết cho hai kẻ si tình ngày nào. vì sao lại chia tay khi rõ ràng còn yêu nhau? vì sao ngày ấy lại chọn cách im lặng mà trốn tránh mọi thứ? để rồi nó ân hận vì mọi thứ nó bỏ mặc khi xưa, vì cái cách nó chìm đắm trong sự yên bình được người mang tặng rồi phải chia tay trong sự yên bình chẳng hề kém cạnh, yên bình một cách cay nghiệt nhất nó có thể cảm nhận được suốt đời mình.

nếu như lúc đó nó quay lại nhìn anh, nếu như lúc đó nó bỏ cái tôi xuống và cùng anh xây dựng lại tình cảm đang chực chờ tan vỡ theo từng giây từng phút nặng nề vào ngày đó, nếu và nếu. nhưng tất cả chỉ là "nếu như". tên nhóc ấy biết hết thảy, trên thế gian này vốn không tồn tại hai từ hoa mỹ nào như thế cho nó cả. chỉ còn lại những khao khát ảo tưởng để tự chữa lành bản thân nó tại đây thôi, tại con tim chẳng còn lành lặn tràn đầy sức sống nữa. một ngày, hai ngày rồi vài tháng tới vài năm, cho tới khi nó học chấp nhận và đi tiếp vì bản thân nó, rời xa quá khứ đeo đau buồn bám nó từng ngày, nó sẽ đánh lừa bản thân rằng mọi thứ đã ổn, nó sẽ ổn thôi, phải không? nagi có nhiều thời gian mà.

"Reo ơi...chúng ta, bỏ lỡ nhau thật rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top