Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Những ngày u ám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ngày thứ 2107
đêm tháng 6 âm u
ở giữa nơi mọi thứ đóng sầm lại
em vẫn ngự trị
chi phối 7 ngăn kéo hỏng
một mạch vẫn chảy về em.

ngày thứ 2108
có lẽ anh đã quá tê dại
giấc mơ về những cây bút viết chữ
bao thư nhăn nhúm trong sọt rác
làm sao anh có thể gửi đến em
bằng tâm trí kẻ điên.

ngày thứ 2109
dòng người lướt qua bãi nước
đọng lại những gì mà họ không thích
anh lạ hơn đám người mặc áo mưa
anh để cái vỏ chứa đầy nước
rồi một ngày
nó vỡ ra như quả trứng thối
tìm điểm khác biệt
chắc có lẽ không có.

ngày 2110
bông hồng không thể nở rộ trong bóng tối
nó héo tàn theo hoàng hôn
để cho bóng tối sinh trưởng
xâu chìa khóa hỏng
anh tìm thấy dưới góc bàn tối om
hơn nửa cuộc đời
anh vẫn tin rằng mình có thể dùng nó.

ngày thứ 2111
anh lạc vào nghĩa địa sống
từng nấm mộ từng cái tên
hầu như anh không thể thấy rõ
hai con ngươi lờ đờ
anh nhận ra anh vẫn nhớ 1 cái tên
tự tay anh chôn cất
là em
trong tâm trí điên loạn của anh
có lẽ em đã chết
đám tang cháy rụi bên bãi mộ.

ngày thứ 2112
anh không nhớ nữa
lần cuối bầu trời màu hồng
bầu trời của anh nằm gọn trong hủ mực
họ xem anh như dị nhân
anh không hiểu
sao anh có thể ở cùng bầu trời với họ.

ngày thứ 2113
hàng kẽm gai mà anh dựng lên
trông có vẻ đồ sộ
nó không khó vượt qua như em tưởng
đầu người cũng chỉ là con số
cớ gì em phải ở lại
nên anh thu mình
5cm trên ngày
đến lúc nào đó
anh sẽ thành 1 cái rổ
ngày thứ 2113
kéo chiếc xe đẩy về bãi rác
anh bỏ tất cả vào bao
đốt lên hay vứt đi
nằm xuống hay đứng dậy
gã nhặt ve chai đứng khóc
vì không có cái lon nào dành cho hắn
anh nằm xuống đống bìa giấy
mong rằng ngày mai
mình được đem đi đến nơi tái chế
cơ thể thành 1 cái hộp chứa cô độc
trái tim anh xin dành cho bãi đốt
tan thành làn khói bay lên
chỉ để cảm nhận 1 chút hơi ấm.

ngày thứ 2114
mùa đông tháng 14
đôi giày rách da dẫm trên nền tuyết
hai chú chó săn dẫn anh đi
tìm những ngón tay em
em đi tìm thung lũng hồng
anh đứng trên đỉnh núi tuyết của tiếc nuối
đám lửa sưởi ấm thân nhiệt lạnh cóng
giúp anh qua được khu rừng đang khóc.

ngày thứ 2115
em sẽ quen với vài dòng chữ
lá thư cuối cùng ở ngăn bàn
anh trở về với lọ mực dở
cắm cuối viết những đường nghệch ngoạc
ngôn ngữ mà em không thể nào đọc nổi
nhưng em sẽ hiểu nó
chỉ khi lọ mực cạn dần
em mới nhớ là anh đã viết
em sẽ nhớ khi hòm thư không còn 1 bức
rồi em sẽ quên khi anh không còn viết.

ngày thứ 2116
4230 kí lô
chiếc bán tải anh đẩy
làm sao anh có thể
đẩy nó về đích đến
anh kĩ sư chui gầm xe
xem lại hỏng hóc
chiếc xe không còn lết nổi
vì thiếu đi lõi động cơ
anh bồi hồi đặt tay lên viền cánh cửa
anh không nghĩ mình có thể hoàn thành chuyến đi
đứng giữa con đường đến khối óc
anh chết trong sự im lặng.

ngày thứ 2117
căn phòng 5 bức tường
một chút ánh sáng le lói
giác mác cũng trở nên trắng bệch
có lẽ anh không quen với ánh đèn
lời cảm ơn như nước đổ
1 cái rổ không đựng được.

ngày thứ 2118
cái đèn đường chạm mạch
dòng điện điên rồ rồi
chớp tắt
khiến con đường ẩn hiện
con đường nào đúng cho anh
con đường sai cho em
là đi về phía cây cột điện
nằm giữa đồng cỏ.

ngày thứ 2119
nhà máy bốc ra khói đen mịt mù
họ cho rằng anh là chất độc hại
tràn lan ra bờ sông
anh sống bằng cây nấm dại
ăn những thứ sặc sỡ
thay cho mảnh đời đen tối
ngủ trên những tán lá
đến khi anh phá khu rừng
thành cục than cho đám lửa.

ngày 2120
cái cây với 9 bóng đèn
nó cười với người đang khóc
dù chẳng có giá trị bên trong
nhưng anh tự hỏi
liệu anh có thể sáng như nó
chỉ cần cười là được
vậy cả đời anh chìm vào bóng đêm
thi thoảng anh đốt
điều buồn nhất không phải là em rời đi
buồn nhất chỉ khi anh thấy điếu cuối cùng.

ngày thứ bao nhiêu anh không nhớ rõ nữa
chắc có lẽ đây là mấy lời cuối
anh thả vào đoạn thoại
những chiếc xe tải nằm chồng lên nhau
cao ốc phía sau con cầu
có vẻ chỉ mỗi anh
lang thang với chiếc bóng không ánh sáng
trong tận cùng vô thức
ở chặng cuối
anh đã thật sự mong rằng
có ánh sáng len lỏi trên ngọn đá
hình thù trái tim
dịu đi hàng ngàn cơn sóng vỗ
là giường ngủ cho cái lưng gãy
là cái ghế cho kẻ không biết ngồi
anh không biết
phải đi qua bao con phố
phải dừng ở bao nhiêu ánh đèn đỏ
phải chịu bao nhiêu con sóng ùa
để có thể lặn đi như vỏ ốc
rơi vào đại dương mênh mong
rơi vào vòng tay em
cho anh yên bình đến khi chiếc vỏ của anh
vỡ ra nhiều hình hài
đều hướng về trái tim em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top