Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ có một vị vua ngự trị. Ngài là một vị vua anh minh nhưng cũng rất đỗi hiền từ, dưới sự trị vì của ngài cả vương quốc đã được sống trong hòa bình, yên ổn và hạnh phúc trong rất nhiều năm. Ngài cũng tìm được niềm vui ở chính trong gia đình nhỏ của mình, nơi ngài dành mọi tình yêu thương cho hoàng hậu và cô công chúa nhỏ xinh xắn, cũng đã gần đến tuổi cập kê. Thế nhưng, bi kịch bất ngờ giáng xuống nhà vua khi cô công chúa yêu dấu của ngài bỗng nhiên ngã bệnh, một căn bệnh nguy hiểm nhưng cũng kì lạ đến mức tất cả những thầy thuốc tài giỏi nhất trong vương quốc cũng đều phải bó tay. Chứng kiến công chúa ngày càng xanh xao và yếu ớt, nhà vua và hoàng hậu không còn cách nào khác đành phải gạt nước mắt mà nhờ sứ giả gửi chiếu chỉ của mình đi khắp vương quốc, rằng bất cứ ai có thể chữa khỏi bệnh cho công chúa đều sẽ được lấy nàng làm vợ, cũng như sẽ được thừa kế ngôi báu và hưởng toàn bộ vinh hoa phú quý sau khi nhà vua đã yên giấc ngàn thu.

Một hiệp sĩ trẻ trong đội Cận vệ Hoàng gia, sau khi hay tin công chúa đang lâm trọng bệnh đã đau lòng khôn xiết. Cô công chúa nhỏ và anh đã trở nên vô cùng thân thiết kể từ khi nàng bắt đầu biết rong chơi trên những cánh đồng rộng lớn phủ đầy hoa; anh cũng là người vệ sĩ luôn ở bên cạnh nàng mỗi ngày, bảo vệ nàng khỏi những hiểm nguy luôn chờ chực tới. Khi công chúa không hề ra khỏi phòng từ ngày này sang ngày khác và không ai hé răng cho anh lấy nửa lời, anh như ngồi trên đống lửa, để rồi phải nghe tin sét đánh rằng nàng đang mắc một căn bệnh thập tử nhất sinh. Không màng đến tất cả những thứ của cải hay danh vọng kèm theo, anh quyết định dù có phải trả bất cứ giá nào, phải trải qua bao nhiêu khó khăn hay mất bao nhiêu thời gian đi chăng nữa, anh cũng sẽ tìm được một người có thể chữa khỏi bệnh cho công chúa.

Trong số những hiệp sĩ của đội Cận vệ Hoàng gia, anh là người giúp đỡ mọi người nhiều nhất, từ những quý tộc lắm tiền nhiều của đến những người nông dân thấp cổ bé họng mà đáng lẽ một người ở địa vị như anh hoàn toàn không cần quan tâm tới. Chính vì vậy mà anh rất được lòng những người dân trong vương quốc, và sau khi biết được ý định của chàng hiệp sĩ họ đã chỉ cho anh về một mụ phù thủy sống tít tận trong rừng sâu:

"Chúng tôi gọi mụ là Xà Nữ, bởi vì nghe bảo rằng mụ không phải là người, mà là do một con rắn thành tinh biến thành." Một ông lão kể lại với anh. "Mụ ngự trong một căn nhà nhỏ tồi tàn ở sâu trong khu rừng bên ngoài vương quốc, tách biệt khỏi thế giới loài người. Chúng tôi từ trước đã phải đuổi mụ vào sâu trong đó vì vẻ ngoài xấu xí của mụ; những sinh vật gớm ghiếc như vậy chỉ đem lại điềm xấu, không hơn. Mụ ta xấu xí, bẩn thỉu, thô lỗ và độc ác, nhưng tương truyền lại có phép thuật có thể chữa khỏi bất cứ bệnh gì. Nếu cậu thực sự muốn cứu công chúa đến mức có thể trả bất cứ giá nào, thì có lẽ nên bắt đầu từ đấy."

Chàng hiệp sĩ nghe xong, bèn cám ơn ông lão rồi tức tốc thúc ngựa lên đường. Tất cả những chướng ngại, tất cả những vật cản, dù khó khăn đến mấy anh cũng không màng, miễn là anh có thể khiến mụ phù thủy chữa khỏi bệnh cho công chúa. Sau ba ngày ba đêm phi ngựa không ngừng nghỉ, vượt qua bao núi đồi hiểm trở, những đồng bằng bạt ngàn cùng những mảng rừng rậm tăm tối và đầy thú dữ, cuối cùng anh cũng tìm được đến căn nhà của mụ phù thủy.

Đó quả thực là một căn nhà nhỏ, chỉ lớn hơn một túp lều một chút, và đã quá thể cũ kĩ. Những tấm kính vụn vỡ nát và nhọn hoắt gắn rải rác trên những khung cửa sổ đã bị mối mọt tàn phá, ngói trên mái nhà mảnh còn mảnh mất và xung quanh thì cỏ dại mọc đầy. Chàng hiệp sĩ thận trọng tiến đến ngôi nhà với thanh kiếm sáng bóng trong tay, đẩy cánh cửa gỗ kẽo kẹt ra chỉ để nhìn thấy dáng hình của một người phụ nữ, từ đầu đến chân phủ kín bởi một chiếc áo choàng đen với chiếc mũ trùm đầu che khuất nửa khuôn mặt, đang lặng lẽ khuấy một nồi nước.

"Mụ phù thủy kia!" Anh kêu to, tay vẫn nắm chặt thanh kiếm. "Ta đây là một trong những hiệp sĩ của đội Cận vệ Hoàng gia, đến đây với thiện ý và mong muốn có được từ ngươi sự giúp đỡ. Hẳn ngươi cũng đã nghe tin, công chúa độc nhất của cả vương quốc đang lâm trọng bệnh, thời gian với nàng giờ chỉ còn tính bằng ngày, và ta hay rằng ngươi là một phù thủy có thể chữa được bách bệnh. Hãy theo ta, hỡi phù thủy, chứng tỏ khả năng của ngươi đến đâu, chữa khỏi bệnh cho công chúa rồi ngươi sẽ có được tất cả những gì ngươi mong muốn."

"Biến đi." Người đàn bà nói, giọng lạnh lùng. Mụ ta với tay lên chiếc kệ, vơ lấy mấy khúc xương bò rồi đồng loạt thả xuống cái nồi to bự trên bếp lửa, tiếp tục khuấy như thể chàng trai đang đứng đối diện mụ đây chưa bao giờ tồn tại.

Chàng hiệp sĩ dường như bị sốc trước câu trả lời cụt lủn của mụ. "Đồ phù thủy tàn nhẫn! Ngươi không có lấy một chút nhân từ nào hay sao? Có phải trái tim ngươi đã đóng băng, sống một mình ở nơi hẻo lánh tách biệt này? Một thiếu nữ đang trong cơn hoạn nạn, thập tử nhất sinh với căn bệnh không ai chữa được khỏi, vậy mà ngươi cứ dửng dưng như thể đó chẳng phải chuyện của riêng ai. Hãy theo ta, cùng về lâu đài và chúng ta sẽ được chứng kiến xem liệu tài phép của ngươi có đúng như lời đồn hay không. Ta sẽ không nói lại lần nữa đâu."

"Người không có lấy một chút nhân từ chính là người đã xông thẳng vào nhà tôi, cầu xin sự giúp đỡ với một cây kiếm trên tay." Một giọng nói trầm trầm vang lên. "Biến đi. Tôi sẽ không nói lại lần nữa đâu."

Mụ phù thủy ngẩng đầu lên, và chàng hiệp sĩ nhận thấy rằng quả thực mụ xấu có khi còn hơn cả lời đồn. Đôi mắt vàng như hổ phách trùng xuống, lõm sâu vào trong hốc mắt; đôi môi bạch ra, và bên dưới là những chiếc răng vàng khè nhọn hoắt như thể được mài sắc mỗi ngày; lớp da xanh ngắt trên mặt thì nứt nẻ, dựng đứng và chĩa tua tủa như những chiếc vảy rắn và mái tóc bù xù đã lâu chưa gội rửa được che khuất trong chiếc mũ trùm đầu, khiến anh cảm thấy may mắn vì mình chưa phải nhìn thấy. Nhưng gọi là 'mụ', có lẽ hơi quá. Anh thầm nghĩ. Người này còn trẻ, có khi cũng chỉ khoảng tầm tuổi ta, không hơn. Nhưng dù vậy, anh vẫn nâng thanh kiếm lên, chĩa thẳng vào mặt người phụ nữ khiến ả bất giác lùi lại.

"Ta đã nghe được nhiều câu chuyện về ngươi. Ngươi là Xà Nữ, thứ yêu quái luôn rắp tâm làm hại dân lành và đem đến điềm xấu cho tất cả những nơi nào người đặt chân tới; ngươi lạnh lùng, xấu xí và muôn phần độc ác, đáng lẽ ta phải chém chết ngươi ngay tại đây rồi nhưng vì công chúa đang lâm bệnh nên ta mới quyết định sẽ cho ngươi một cơ hội để sám hối bản thân. Nhưng lòng kiên nhẫn của ta cũng chỉ có hạn. Nếu ngươi không đồng ý cùng ta quay trở lại vương quốc, ta e rằng hôm nay sẽ là ngày cuối cùng ngươi còn được trông thấy ánh mặt trời."

Cô gái được gọi là phù thủy liếc ánh mắt xuống mũi kiếm nhọn đang kề vào cổ mình; kỳ lạ thay, trong ánh mắt màu hổ phách ấy chỉ một chút sợ hãi cũng không có. "Người ta phỉ báng tôi, chửi rủa tôi, ném đá và thức ăn thối vào người tôi và đuổi tôi vào rừng, nhưng chưa ai từng dọa giết tôi cả." Ả nhìn thẳng vào chàng hiệp sĩ trước mặt mình. "Nghĩ lại đi, hỡi chàng hiệp sĩ dũng cảm, giết tôi thì có được lợi gì? Thứ duy nhất tôi có thể làm hại bây giờ là cỏ cây và hoa lá, khi tôi ngắt chúng, nghiền chúng và nấu chúng thành những dược liệu cần thiết cho công việc. Giết tôi, những bông hoa ấy sẽ được yên, nhưng nàng công chúa nhỏ của anh sẽ chết. Giết tôi, những người dân trong vương quốc của anh sẽ hả hê trước sự ra đi của một con quái vật chưa từng đụng đến một ngón tay vào họ, nhưng rồi họ cũng sẽ gào thét trong đau đớn khi những cơn đại dịch đến tận nơi gõ cửa nhà. Nghĩ lại đi, hỡi chàng hiệp sĩ dũng cảm, giết tôi thì có được lợi gì?"

Và thế là chàng hiệp sĩ của đội Cận vệ Hoàng gia chùn tay, và hạ kiếm xuống. Ả ta nói đúng, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc anh hoàn toàn không còn lý lẽ gì có thể thuyết phục ả đi cùng anh nữa. Giờ ả ta sẽ ở lại đây, tiếp tục quấy cái nồi chết dẫm của ả trong khi anh phải ra về trong thất bại và công chúa sẽ không bao giờ được cứu chữa. Anh đang chuẩn bị xuống nước quỳ gối cầu xin thì ả phù thủy lại cất lời:

"Nhưng tôi sẽ giúp anh; đúng, tôi sẽ quay trở về vương quốc của anh và cứu cô công chúa bé nhỏ mà anh luôn yêu quý, nhưng chỉ với một điều kiện."

"Được, được thôi." Giọng anh mừng rơn. "Nhà vua đã ra chiếu chỉ; ngươi cứ nói, và thậm chí đến cả ngôi báu cũng sẽ nằm gọn trong tầm tay. Tất cả những gì ngươi muốn, ngươi sẽ có."

"Không, tôi không màng những thứ ấy. Nếu nhà vua quyết định trao thưởng cả một núi vàng bạc châu báu đủ để lấp đầy đến cả một lâu đài, chúng sẽ đều là của anh. Tôi chỉ muốn một điều, rằng nếu tôi có thành công và công chúa cuối cùng cũng được chữa khỏi, thì anh sẽ phải quay về đây và làm phụ tá cho tôi."

"Ta? Làm phụ tá cho ngươi? Trong căn nhà tồi tàn này, ở giữa chốn rừng thiêng nước độc này? Ngươi đang nói cái điều quái gở gì vậy?"

"Đó là điều kiện của tôi. Nếu không đồng ý, anh cứ việc về báo với nhà vua rằng chẳng còn hi vọng gì cho công chúa nữa." Nói đoạn, ả tiếp tục quay trở lại khuấy cái nồi nước của mình, cứ như muốn nói vấn đề này không còn gì để tranh luận nữa.

'Được rồi, ta đồng ý!" Anh kêu lên, sợ hãi với ý nghĩ rằng anh sẽ mất đi vĩnh viễn người quan trọng nhất với anh trên cả cõi đời này. "Được rồi, nếu đó là cái giá phải trả, thì ta sẽ chấp nhận. Ta sẽ làm phụ tá cho ngươi."

"Anh có thề, với danh dự của một người đàn ông cũng như của một hiệp sĩ trong đội Cận vệ Hoàng gia, rằng anh sẽ ở lại đây phụ việc cho tôi, giúp đỡ tôi, sống cùng tôi cũng như làm tất cả những gì tôi yêu cầu cho đến khi tôi bảo anh dừng lại hay không?"

Anh lưỡng lự, nhưng rồi cũng đưa bàn tay lên ngực trái, cái cách mà những người hiệp sĩ của đội Cận vệ Hoàng gia tuyên thệ trước đức vua của họ. "Ta xin thề." Nếu ả nói dối, ta cứ việc chặt đầu ả ta ra.

"Vậy được rồi. Anh cứ đứng ở ngoài, đợi tôi một chút rồi chúng ta đi."

Và thế là cánh cửa gỗ đóng sầm lại trước mặt chàng hiệp sĩ vẫn đang bối rối, nửa mừng nửa lo. Một lúc sau, khi cánh cửa bật mở, trước mặt anh bây giờ không còn là ả phủ thủy xấu xí và ghê tởm nữa mà là một cô gái thôn nữ bình dị ở tuổi đôi mươi, với một chiếc túi da khoác vòng qua vai và trên tay thì cầm một cây chổi lớn.

"Tại... tại sao lại..."

"Tôi không thể vào thành phố với bộ dạng như lúc trước được, phải không? Giờ ngồi lên đây đi."

Ả bỏ tay ra khỏi cây chổi, nhưng thay vì đổ sập xuống mặt đất nó lại xoay ngang sang và lơ lửng trên không trung, y hệt như tấm thảm bay mà chỉ đợi có người ngồi vào là bay vút lên trời cao như trong những câu chuyện cổ tích mẹ đã từng đọc cho anh hồi bé. Quả thực, ả có phép biến hình. Giờ thì ta đã biết. Anh tự nhủ khi họ đang xé gió lướt qua những đám mây, và trong nháy mắt đã về lại vương quốc.

Nhà vua và hoàng hậu vừa nghe lính gác cổng báo rằng có thầy thuốc đến thì vui mừng khôn xiết, bèn hạ lệnh dẫn người đó vào ngay. Khi cuối cùng cũng được yết kiến nhà vua, Xà Nữ tự giới thiệu mình là một thầy thuốc có tiếng đang trên đường chu du thiên hạ, chữa bệnh cứu người, vừa mới nghỉ chân tại vương quốc có một đêm đã nghe được hung tin từ bệ hạ nên vội vàng tức tốc đến đây ngay. Nhà vua và hoàng hậu nghe vậy thì cám ơn ả rối rít, còn anh thì thở phào. Nếu ả ta tự xưng là phụ thủy, hay tệ hơn là tự xưng danh chính mình thì chẳng biết ta sẽ phải giải thích với đức vua thế nào nữa.

Xà Nữ bước đến bên chiếc giường nơi công chúa đang nằm, xanh xao và yếu ớt, đặt một bó hoa trắng vào tay công chúa rồi bảo nàng hãy giữ nó thật chặt. Ngay lập tức, bốn bông hoa từ màu trắng chuyển sang màu tím ngay tắp lự, từng cánh từng cánh hoa đồng loạt đổi màu nhanh đến mức ai nấy trong phòng đều ồ lên sửng sốt. Phù thủy quay sang nói với đức vua:

"Bệnh của công chúa chữa được. Thần sẽ khám kĩ lại và đưa thuốc cho nàng ngay sau đây."

Sau một hồi bắt bệnh y như bao thầy thuốc khác, Xà Nữ chọn từ trong chiếc túi da khoác trên vai ra một chiếc lọ và một chiếc bình; chiếc bình to hơn, chứa một thứ chất lỏng màu vàng, trong suốt trong khi dung dịch trong chiếc lọ thì không màu. Ả hỏi xin một cái bát, đổ chất lỏng trong bình ra và nhỏ thêm ba giọt từ chiếc lọ vào rồi khuấy đều, dùng thìa cho công chúa uống từng hớp. Công chúa dùng xong, da dẻ bỗng trở lại hồng hào, đôi chân gầy guộc giờ đã có thể tự nhấc mình ra khỏi giường và cơ thể yếu ớt, tưởng chừng có thể gãy đôi bất cứ lúc nào giờ đã có thể nhận từ cha mẹ những cái ôm trìu mến. Phù thủy đưa cho nhà vua một mẩu giấy và dặn thêm:

"Chỉ thế này thôi vẫn chưa xong. Đây là công thức nấu súp consommé. Thần sẽ để lại chiếc lọ này ở đây, bệ hạ mỗi tuần một lần nấu súp rồi pha thêm ba giọt này vào, cho công chúa dùng mỗi bữa điểm tâm thì hết thuốc là bệnh cũng sẽ khỏi hẳn."

Nhà vua sau đó hỏi liệu Xà Nữ có muốn phần thưởng gì khác không vì ngài không thể nhường ngôi báu cũng như gả công chúa cho một người phụ nữ, nhưng ả từ chối hết và nói rằng, nếu muốn thưởng thì nhà vua nên thưởng cho chàng hiệp sĩ vì đã có công báo cho ả hung tin này. Nói đoạn ả xin được cáo từ và bước ra khỏi phòng, chàng hiệp sĩ đi đằng sau.

Họ về lại con hẻm nhỏ nằm sâu trong lòng vương quốc, nơi cây chổi được giấu. Ả phù thủy trong hình hài một cô gái thôn nữ ngồi lên chổi và ra hiệu cho chàng hiệp sĩ cùng lên, nhưng anh chỉ đứng đó, tay giữ lấy chuôi kiếm đang gắn chặt nơi thắt lưng.

"Phù thủy," anh kêu. "Giờ ta đã thấy được tài phép hơn người của ngươi, ngươi quả thực là có khả năng chữa được bách bệnh, và vì lẽ ấy ta tha chết cho ngươi. Giờ thì quay về đi, quay lại nơi ngươi đã xuất phát và ta hứa sẽ không bao giờ làm phiền ngươi nữa."

"Hứa? Lời hứa của anh có ý nghĩa gì khi đến lời thề anh còn phá bỏ? Anh đã thề với tôi dưới danh nghĩa của cả một người đàn ông lẫn một hiệp sĩ; với tôi bây giờ anh không còn xứng đáng để được gọi bằng hai từ đó nữa. Không kì tích nào có thể đạt được mà không có sự hy sinh; anh chỉ là một tên hèn, bị mờ mắt bởi những phần thưởng và quả chín của thành công mà quên đi cái giá phải trả của nó."

"Ta sẽ trả giá. Ta sẽ trả bất cứ thứ gì ngươi muốn. Vàng bạc, châu báu, danh vọng, cứ nêu tên và nhà vua sẽ cho ngươi."

"Vàng bạc thì có ích gì khi anh sống một mình, tít trong tận rừng sâu?" Xà Nữ lắc đầu. "Thứ tôi muốn là một người hỗ trợ mình, vì công việc ngày càng nhiều, một mình tôi khó lòng kham nổi. Nhưng yên tâm, tôi cũng không định giữ anh lại mãi mãi đâu; tôi sẽ để anh đi khi thời điểm thích hợp đến."

Chàng hiệp sĩ nghe vậy cũng thấy xuôi tai. Dù sao thì ta cũng đã thề rồi, dưới danh nghĩa của đội Cận vệ Hoàng gia, ta không thể phá hỏng thanh danh mà cả đội đã cùng chung tay gây dựng thêm nữa. Vả lại, chỉ một thời gian thì được. Nếu ả bắt ta làm điều gì quá sức, ta cứ việc chặt đầu ả ta ra. 

Nghĩ vậy, anh leo lên chổi, cùng Xà Nữ bay về căn nhà nhỏ nằm sâu trong rừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top