Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 31+32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 31: Người nào đó

 Vyl nặng lẽ đi ra dạo theo con đường gần đó. . Những lời nói của bé Hạt Tiêu vẫn còn đọng trong kí ức của anh . . .

Bé Hạt Tiêu chạy lại gần Anh Hạt Dẻ, cười hồn nhiên:

- Anh Hạt Dẻ có biết hát không?

Hạt Dẻ gật đầu .Bé Hạt Tiêu tiếp tục:

- Vậy anh Dẻ hát cho bé Tiêu nghe đi!

- Nhưng anh không thích hát

Bé Tiêu ủ rũ lắc lắc tay anh Dẻ nũng nịu :

- Anh Dẻ hát đi mà! Huhuhu

- Được rồi. Bé Tiêu đừng khóc

Hạt Dẻ lau nước mắt cho Hạt Tiêu. . Trông cô bé khóc thật tội nghiệp. Vậy mà sau khi hát xong, bé Tiêu lại hí hửng vỗ tay ca ngợi anh Hạt Dẻ "yêu” của mình.

Hạt Dẻ chỉ biết bó tay với bé Tiêu . Nhưng câu nói ngay bây giờ đây liệu có làm cho Bé tiêu đau lòng và ghét cậu không. .

- Bé Tiêu !

Bé Tiêu ngoan ngoãn lễ phép đáp lại:

- Vâng anh Dẻ ! Anh Dẻ hát hay nhất quả đất đó

- Anh xin lỗi

Cô bé ngơ ngơ chưa hiểu:

- Sao anh Dẻ lại xin lỗi bé Tiêu ! Anh hát hay mà !

- Không phải vậy! Chuyện khác

- Là chuyện gì mà anh Dẻ lại xin lỗi

Nghe giọng nói trong trẻo và ngây ngô của bé Tiêu, Hạt Dẻ lại không đành lòng nhưng vẫn phải tiếp tục

- Nếu 1 ngày nào đó anh không ở cạnh bé Tiêu thì bé Tiêu vẫn phải vui vẻ, lạc quan như bây giờ, biết chưa?

- Sao . . Sao anh . . lại không ở cạnh Tiêu ! Không được đâu ! Ứ Ừ !!!!! Tiêu không chịu đâu . .

- Ngoan, anh Dẻ từ giờ sẽ không thể hát và chơi cùng bé Tiêu rồi

- Hức. . hức . . anh Dẻ ác lắm! Anh Dẻ bỏ Tiêu . . huhuhu

Bé Tiêu đánh vào người Hạt Dẻ nhưng cậu biết cô bé không dám đánh mạnh vì sợ cậu đau . .

- Anh Dẻ ác lắm nên bé Tiêu hãy quên anh Dẻ đi và sống hạnh phúc biết chưa?

- Anh Dẻ . . Anh Dẻ không ác . . Tiêu xin lỗi . . Tiêu sai rồi. Anh đừng ghét Tiêu. Từ bây giờ Tiêu sẽ học chăm, ngoan ngoãn, không khóc nhè, không làm khó anh Dẻ . . Không có anh Dẻ , ai sẽ bảo vệ cho Tiêu, Tiêu sợ bị bắt nạt. Không có anh Dẻ, không ai dỗ dành Tiêu hết. Không có anh Dẻ, Tiêu buồn lắm ! Anh Dẻ ở lại với Tiêu đi mà

- Bé Tiêu . . Anh . .

Chưa kịp nói hết câu bé Tiêu đã nhào vào ôm chặt Hạt Dẻ. . Cậu cũng ôm chặt cô bé. Ai mà không ghét cảnh chia li đầy nước mắt nhưng dù thế nào người ra đi vẫn là người đau và vấn vương hơn cả.

- Vậy . . anh Dẻ phải về thăm Tiêu nha – Bé Tiêu mãi mới chịu buông Hạt Dẻ ra và vẫn còn đang sụt sịt

- Chắc khó lắm

- Anh Dẻ đi xa lắm à?

- Ừ

- Em cũng muốn đi

- Xa vậy bé Tiêu không đi được đâu. Tiêu hứa với anh là ngoan rồi nhớ không?

Bé Tiêu gật đầu miễn cưỡng . .

- Phải nghe lời mẹ. Không được khóc nhè

- Vâng. Từ giờ Tiêu sẽ không được nghe anh Dẻ hát nữa. Anh Dẻ phải hứa một điều với Tiêu cơ

- Bé Tiêu hư! Dám đặt điều với anh à?

- Không biết đâu ! Anh Dẻ toàn thắng Tiêu thôi phải cho Tiêu một lần thắng chứ

- Được rồi. Ngoại lệ 1 lần

- Anh chỉ được hát cho mình Tiêu nghe thôi! Tiêu không thích ai khác cũng được nghe anh Dẻ hát cho như vậy đâu ( bé mà đã biết “ giữ người” rồi đấy)

- Bé Tiêu dễ thương! Chỉ hát cho mình Tiêu thôi được chưa!!!

- Anh hứa rồi đấy! Ngoắc tay nào

- Ngoắc tay

Hạt Dẻ xoa đầu bé Tiêu . . Và chào tạm biệt. Trước khi đi Hạt Dẻ có nói:

- Anh sẽ nhớ em lắm, bé Tiêu ngốc !!!!!

Vyl vẫn miên man theo dòng cảm xúc về điều bé nhỏ hồi đó . Và lời hứa đó giờ đây đã không còn. . .

“ Em có ghét tôi không khi giờ đã phá đi lời hứa đó. Em có còn hay khóc như trước không? Liệu khi nhìn thấy tôi như khi nãy em có oán trách hay hờn dỗi . Xin lỗi , cô bé ấy quá giống em, giống đến nỗi tôi không thể tin được. Có phải tôi đã thích cô bé ấy rồi?”

- Cậu lại nhớ bé Hạt Tiêu à! – Huan từ đâu bất chợt lên tiếng

- Ừ. Lời hứa

- Cũng đâu thể trách được. Cô bé giờ ở đâu cậu có biết không? Ngay cả cái tên thật của cô bé cậu còn không rõ. Thì đừng cố chấp với lời hứa hẹn của thời con nít nữa. Quay về với thực tại đi ! – Huan vỗ vai Vyl

Huan biết mình cũng không thể làm gì hơn. Anh chỉ nói vậy để Vyl sớm có thể quên lời hứa với cô bé đó. . Anh để Vyl lại 1 mình . .

Dù khi ấy chỉ là lời hứa của một cậu bé và một cô bé nhưng đó là cả một loại tình cảm đặc biệt. Cô bé ấy là người đầu tiên cười thân thiết và hồn nhiên với anh, là người đầu tiên đứng trước mặt anh mà bật khóc nức nở, là người đầu tiên ôm anh bằng tình cảm ấm áp, là người đầu tiên làm trái tim lạnh lùng bao lâu tan chảy. . . Làm sao lại không nhớ cô bé ấy? Làm sao quên đi được?

Puny - Hạt Tiêu. Rốt cuộc tình cảm của anh là thế nào?

Anh không để bản thân quên Hạt Tiêu . . .

Lại vẫn từng ngày rung động trước cô bé ngốc Puny. . .

Một người đã bao năm không gặp lại, khuôn mặt của cô bé ấy bây giờ đã thay đổi bao nhiêu làm sao còn nhận được ra. . .

Một người ngay trước mặt anh lúc nào cũng đáng yêu và phiền nhiễu, thi thoảng lại cười đến mê hồn, ấm áp truyền đến trái tim lạnh giá, anh không thể không thích cô gái ấy được. . .

Chìm trong một biển suy nghĩ rối như tơ vò, đầu đau nhức, anh thật sự rối loạn và khó nghĩ. . .

 * * * 

 Sáng – 7h

Là ngày cuối cùng của chuyến đi. Ai cũng có một cảm xúc tiếc nuối. .

Cả buổi sáng mọi người được tự do chơi tùy ý trước khi trở về nhà. Mọi người nhìn ngắm lại khung cảnh thanh bình và trong lành nơi đây. Còn cô bé Puny ham ngủ nướng thì vẫn đang say giấc . .

Tới chiều – 5h30

- Em dậy rồi à ?! – Minh Yên từ đâu đi tới vẫn cái giọng khàn khàn do uống nước lạnh hôm qua

Cô bé quay đầu lại :

- Chào anh

- Ừ. Ra đây hóng mát không ngờ lại gặp em. Hôm qua, em hát hay lắm!

Nhắc đến chuyện hôm qua cô bé lại thấy khó chịu. Thứ nhất là vì tên đáng ghét làm cô bé mất hứng. Thứ 2 là nối tiếp điều 1, cô bé mất hứng nên cuối cùng cả bàn tiệc nhỏ xinh đó đã dành hết cho đôi Tan. . Dù phần thắng là dành cho cả 2 đội. .

Thế mà Vyl thì biến mất, Minh Yên và Hoa Phương bị viêm họng chả muốn đụng vào đồ gì hết. . Còn mình Puny cũng chả hứng thú nữa vì nhiều chuyện nên bữa ăn dâng luôn cho đội kia. . Đến đêm bụng réo lên ầm ĩ cô bé mới thấy hối hận vì hành động không suy nghĩ của mình. . Giờ nhắc lại vẫn còn thấy bực bội !

- Vâng. Nhưng mà có mỗi anh công nhận điều đó thôi

- Vậy ra là ai đó đã chê em sao?

- Cũng không hẳn cơ mà nhìn chung là như thế

- Vậy thì em có thể chấp nhận anh

Cô bé lắc đầu. Đâu phải cô bé muốn nghe những lời khen ngợi, yêu thương . .

- Em không thể nhận lời

- Tại sao?

- Không tại sao cả. Em chỉ muốn nói thật rằng em coi anh như một người anh trai.Em sợ rằng nếu em nhận lời bây giờ chỉ là lừa dối anh. . .

- Anh có thể chờ. . .

Cô không hiểu tại sao lòng mình chỉ muốn dừng lại ở mức độ ấy . Chẳng phải vì cô đã thích người nào đó mà không thể chấp nhận anh. . . Nhưng với người thực lòng thích cô thì khác. Người đó nếu biết cô không để ý tới ai thì chắc chắn sẽ nỗ lực bằng được. . .

Cô quý Minh Yên nên không thể làm tổn thương người cô yêu quý được. . .Nếu một lời nói dối có thể làm anh từ bỏ thì cô sẽ nói dối. . .

- Thực ra. . . em thích Vyl - Cô phải nói vậy thôi vì chẳng còn cách khác

- Em thích cậu ta?? Cậu ta có thèm quan tâm tới em không??

- Cho dù hơn cả như vậy! Em biết người đó chưa bao giờ dành cho em những câu nói yêu thương như bao người khác ! Mà người đó chỉ châm chọc có khi còn mắng hay chọc giận nhưng lại ẩn chứa trong đó sự quan tâm! Dù rất lạnh lùng và có vẻ vô tâm nhưng bên trong con người ấy lại có trái tim biết yêu thương và bao bọc người khác theo cách mà chỉ người đó có . . .


Lần này, mức độ nói dối của cô hình như hơi quá thì phải. . . Nhưng chính cô cũng không hiểu tại sao mình có thể nói một cách trôi chảy như thế !!!

Minh Yên lặng im . . Khi anh chưa nghe những lời này trong lòng anh luôn có niềm tin rằng nhất định sẽ chinh phục được cô bé này. Nhưng giờ đây niềm tin ấy đã không còn mạnh mẽ như lúc đó nữa. . Không ngờ rằng trong trái tim cô anh cho dù là 1 chút cũng không bằng người đó của cô. .

Puny nghĩ mình nên đi khỏi đây trước khi cô để anh biết mình đang nói dối.Cô bị Minh Yên kéo lại :

- Sao lại là cậu ta. Cậu ta có gì hơn anh chứ! Chỉ là kẻ làm em đau.Vậy có gì để em yêu chứ. . .

Minh Yên kéo cô bé lại gần mình và ghì chặt không buông. Cái ôm này như 1 sự muốn chiếm hữu chứ không phải cái ôm của sự yêu thương . .

- Anh ấy kém anh ở những điều đó. Nhưng em thích anh ấy

Cô bé cố gắng thoát khỏi người Minh Yên như tìm sự giải thoát khỏi cái cảnh tượng này

- Thế sao?

Minh Yên ôm lấy cô chặt hơn. Anh hôn lên má cô. Cô cố gắng đẩy anh ra. Không thể như thế được. . Cô chỉ coi anh như người anh thôi. Cô không muốn bản thân phải ghét anh . . .

Puny bật khóc. . Lúc này Minh Yên mới buông cô  ra. Còn chưa kịp nói lời xin lỗi cô đã chạy vụt đi. . Trong lúc chạy đi cô đã không nhận ra mình đang đi vào khu cấm mà thầy đã nhắc nhở . .

 

Chap 32: Lạc

- Khoan đã Bảo Uyên ! Em đang chạy vào khu vực cấm đấy ! – Minh Yên đuổi theo cô bé

Vì chạy một cách vô định không phương hướng nên cô đã chính thức lạc giữa rừng cây quay đi ngoảnh lại thì vẫn không thể biết ra bằng cách nào. Đến giờ cô mới thấy tác hại của việc làm mà không suy nghĩ là thế nào. .

Trong người Puny  ngoài cái điện thoại ra thì không có gì hết! Mà ở nơi hoang vu và heo hút thế này có điện thoại thì cũng không gọi được !!! Cô nghe tiếng gió rít mà người cảm thấy lành lạnh . . Lúc ra ngoài hóng gió Puny cũng chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng giờ thì nó cũng không giúp đỡ lạnh hơn là bao . .

Trời về chiều không gian dần trở nên tối hơn . . Lại là điều khiến cô sợ hãi nhất: bóng tối . . và một mình . .

* * * 

- Các em chú ý! Đến giờ trở về rồi! Đội nào về đội nấy và lên xe nào! – Thầy phụ trách lên tiếng

- Nào mấy đứa lên xe đi chứ - Hội trưởng Tan cũng lên tiếng

- Gum này cậu có thấy Puny đâu không? – Lin ngó nghiêng xung quanh và nhận ra thiếu mất Puny

- Chắc cái tên quái gở Vyl lại dẫn cậu ấy đi ấy mà

Vừa nói dứt câu thì Vyl lù lù đi ra . . . 

- Này Vyl , Puny đâu rồi? – Gum chạy tới điều tra

Vyl có chút ngạc nhiên nhưng rồi không nói gì cả. Anh đang rối loạn tâm lí vì cảm xúc của mình

- Anh có nghe thấy không? Puny đâu rồi ?! Từ sáng tới giờ chưa ai nhìn thấy cậu ấy cả . .

Lần này Vyl bắt đầu biểu lộ cảm xúc hơn nhưng vẫn không nói gì

- Hoa Phương! Em có thấy Minh Yên đâu không? – Cô Lệ phụ trách đội của Puny lên tiếng

- Thưa cô! Em không biết! Từ sáng tới giờ không hề thấy mặt mũi anh ấy đâu

- Vậy các em lên xe đi! Để cô đi tìm

- Minh Yên và Puny cùng biến mất sao??? – Cả bọn nhìn nhau

- Cô và mọi người về trước đi! Chúng em sẽ ở đây tìm ! Biệt thự của nhà Huan cũng ở đây ! Không sao đâu! Làm vậy để không ảnh hưởng tới các lớp khác – Tan rất ra dáng thanh niên trưởng thành biết sắp xếp mọi việc

Cô Lệ nghe thấy có lí nên để cả bọn ở lại . .

Vào biệt thự của đại thiếu gia Huan tạm trú . . Cả bọn mới thấy sự keo kiệt của công tử Huan .Ngôi biệt thự này rất tiện nghi và đặc biệt là tạo cảm giác ấm cúng. 

- Vyl! Cậu đi đâu thế?! – Zita lên tiếng

Nhìn bầu trời ngày càng tối Vyl càng lo cho cô bé!Đặc biệt là có kẻ cũng biến mất đó là Minh Yên 

- Anh Vyl! Khoan đi đã - Hoa Phương lên tiếng

- Em đã thấy Minh Yên và Bảo Uyên mà!

Anh khựng lại rồi tiến lại phía Hoa Phương, ánh mắt chỉ như muốn nghe câu trả lời ngay và lập tức

- Cô ấy ở đâu?

- Để em dẫn anh đi !!!! ( lợi dụng quá à)

Vyl miễn cưỡng đi cùng Hoa Phương . .

* * *

Cô bé Puny lúc này đang rất lạnh, đói và hơn cả là sự sợ hãi . . Trời giờ đã khá là tối. Cô bé không kìm lòng được bắt đầu khóc. . Nhớ mẹ . . Nhớ Lin, Gum . . Nhớ cả kẻ đáng ghét không biết có nhớ tới mình không . .  Lại còn bị trượt chân ngã khiến chân không bước nổi nữa

Chân cô đau đớn không thể bước đi thêm. Nhưng nếu chỉ ngồi đó khóc lóc thì cô sẽ chết mất. Buổi tối ở đây rất đáng sợ, tiếng gió rít mạnh, có thể trời sẽ mưa nữa. Thế là Puny cố gắng đứng lên đi tiếp. Lẽ ra người cô nên trông mong là Lin và Gum - 2 cô bạn chắc chắn sẽ đi tìm cô. Vậy mà lại nghĩ đến Vyl. Nói không chừng anh còn chẳng thèm biết cô đang ở đâu. Nói gì đến việc tìm cô. Thế đấy, cô vẫn chỉ nghĩ đến cái người đó.

Một hồi bước đi cô đã quá mệt mỏi, chân rã rời. Thế là lại ngồi xuống nức nở , bỗng nghe thấy tiếng nói từ phía sau:

- Em ở đây sao?

Cô bé đang gục đầu khóc thì chợt có tiếng nói cô ngẩng đầu lên thì không phải hình bóng cô mong đợi . .

- Là anh à. Anh đi đi – Cô bé gạt nước mắt nói

- Em có giận anh thì cũng đừng như thế! Có gì về rồi hẵng nói – Minh Yên kéo tay cô đứng lên

- Không! Anh buông ra đi! Tôi không muốn – Cô bé cương quyết và giật tay ra khỏi anh

Người cô luôn quý mến như anh trai lại làm cô tổn thương vậy. Cô không cần

- Đừng bướng bỉnh như thế nữa! Cậu ta không tìm em đâu

- Anh ấy nhất định sẽ tìm. Có lẽ anh ấy sắp tới rồi! Anh kệ tôi đi

Nghe những lời này từ cô gái mình thương Minh Yên càng cảm thấy mình không có vị trí nào trong lòng cô bé. . Cả lúc trước và bây giờ vẫn chỉ 1 câu người đó, 2 câu anh ấy . . Lúc nào cũng là Vyl . . Phải chăng Minh Yên nên dừng lại ở đây . . Kết thúc vào lúc này để nhận sự tha thứ có nên hay không??

- Thôi được. Anh sẽ đưa em về và không làm phiền tới em

- Không. Tôi sẽ đợi anh ấy tới

- Em cứng đầu quá đấy! Trong lòng em anh dù chỉ là một chút cũng không có hay sao? Anh xin lỗi vì chuyện hồi chiều. . là anh sai. . Từ giờ anh sẽ không làm phiền em . . em có tha thứ cho anh không?

- Về chuyện đó . . anh đã xin lỗi thì coi như chưa có gì đi! Chúng ta vẫn có thể làm anh em tốt . . .

- Em vẫn giữ quan điểm đó à?

- Em không có anh chị em nên nếu có một người anh thì cũng rất thú vị

- Vậy được. Chỉ cần được ở gần em và không khiến em khó chịu. Anh cũng sẽ chấp nhận là anh em với em

Minh Yên giúp cô đứng dậy, lau nước mắt tèm nhem trên khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi rồi dẫn cô về

* * *

- Chiều em có ra đây và nhìn thấy Minh Yên và Bảo Uyên đang đứng hóng mát !! Chắc cũng chỉ quanh khu vực này thôi !!

Nhìn xung quanh chỉ có một nơi “ Khu vực cấm” là khả nghi nhất! Với tính cách và sự ngốc nghếch của Puny, Vyl chắc chắn cô bé đã đi vào đây . .

- Anh Vyl! Đây là khu vực cấm mà! Anh không thể vào đâu

Mặc lời nói của Hoa Phương , anh chỉ biết rằng điều quan trọng là phải tìm được cô bé . .

Trời chính thức tối sầm . . Vyl đang rất lo lắng cho Puny . . ruột gan anh lúc này nhảy dựng lên và nóng ran . . Đứa ngốc này có thể đi xa được thế sao??????

Anh cứ đi vào trong khu vực nguy hiểm đó mà chẳng hề nghĩ ngợi chỉ vì lo lắng cho cô gái ấy. Cho dù ở đó rất tối và có thể sẽ nguy hiểm nhưng chẳng là gì so với sự lo lắng của anh hiện giờ. Vyl thầm trách Puny ngốc làm anh lo lại rất muốn ôm đứa ngốc ấy ngay bây giờ. Được một lúc lâu không hề thấy có dấu hiệu gì hết anh thực sự sợ. . . Nhưng rồi . . . 

- Cẩn thận đấy! Chân em có đi được không? – Tiếng của Minh Yên

- Đi được ạ

Hình bóng ấy!!! Sao lại khiến người khác lo lắng vậy . . Nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn và dễ thương của Puny, Vyl lại có cảm giác lòng mình nhẹ xuống phần nào. . Cô bé vẫn an toàn và không sao hết 

Lúc này, Puny mới nhận ra có một ánh mắt đang nhìn mình rất lâu và cô bé ngẩng đầu lên . . là kẻ đáng ghét- Hoàng Tử hắc ám đang đứng sừng sững trước mặt cô . . Giờ Puny chỉ muốn lao tới và ôm thật chặt anh . . nhưng đôi chân lại thật đau đớn để làm điều đó . . 2 người nhìn nhau như đang bắt nhịp được cảm xúc của 2 trái tim hòa làm một . .

- Đi – Chỉ một từ và Vyl kéo Puny rời khỏi Minh Yên

- Ơ . . Ơ . . – Hoa Phương ngơ ngơ như bò đội nón trước cảnh hai người đi lướt qua mình

- Khép miệng lại đi bà cô của tôi – Minh Yên lên tiếng

- Anh . . Làm cái gì mà lại để hai người đó đi thế kia hả? Còn bao dự định nữa thì sao? Còn đứng đây làm gì? 

Minh Yên mặc kệ bộ dạng nháo nhác của Hoa Phương, anh bình thản đáp: 

- Bình tĩnh đi! Chúng ta dừng lại thôi! Tôi sẽ là anh trai của Puny

Hoa Phương cáu gắt: 

-C-Cái gì?!Anh định bỏ trốn à!!! Còn kế hoạch của chúng ta? Tôi sẽ có anh Vyl còn anh có Bảo Uyên. Anh quên rồi??

Minh Yên nhẹ giọng: 

- À cái đó . . vứt đi thôi

- Không được . Tôi không thể! Đó là kế hoạch hoàn mĩ nhất tôi dật ra. Nói vứt là vứt chắc?

- Vậy chúng ta dùng

- Anh khùng à!! Tôi với anh !! Không thể nào. . Gu của tôi là lạnh lùng , đẹp trai như anh Vyl kìa

- Gu của tôi là dễ thương, ngây ngô và thánh thiện như Puny kìa

Hoa Phương để bộ mặt khó hiểu: 

- Ý anh là tôi dễ sợ và độc đoán sao?

Minh Yên cũng vậy: 

-Thì ý cô tôi chẳng xấu xí và quá thái hay sao?

- Thiệt tình . . Thôi không cãi nữa . . Về thôi !!!!

- Ừ thì về thưa tiểu thư độc đoán !!!

Và hai người cùng nhau đi về . . . 

* * *

Vyl không biết rằng Puny bị đau chân . . Anh kéo cô bé đi nhanh hết mức có thể miễn là tránh xa được Minh Yên. Cô bị anh kéo đi nhanh như vậy, chân lại đau cảm thấy khó khăn vô cùng :

- Anh . . đi chậm lại đi !!!

Vyl vẫn kéo cô đi . . Có thể Vyl không nghe thấy , cũng có thể là cố ý không nghe thấy hoặc là đang giận . .

Đến khi không chịu được nữa Puny gỡ tay mình khỏi tay Vyl . . Cô cứ nghĩ rằng Vyl sẽ phải lo lắng hay thấy thương cho cô bé ai dè anh lại làm cô đau thế này !!!

- Híc híc !! – Cô ngồi thụp xuống và lại khóc . . mắt cá chân đã sưng giờ cả mắt cũng sưng vì khóc rồi

- Sao thế?! – Vyl quay lại hỏi han . . .

Anh ghét tiếng khóc và cũng ghét nhìn người khác khóc. Nhưng từ bao giờ khi thấy cô bé ấy khóc anh lại thấy trái tim nhói đau.Thấy cô khóc thôi là lòng anh đau đớn . . . đau hơn cô rất nhiều

- Anh không cần quan tâm –Puny hờn dỗi

Vyl lại gần đặt tay lên vai cô bé cố trầm tĩnh lại :

- Sao vậy!!!

Anh thấy Puny vẫn nức nở không trả lời cũng chẳng biết cách dỗ dành một đứa con gái như thế nào nữa.Anh cảm thấy đau lòng. . . 

Nhìn Vyl im lặng ngồi gần mình với khuôn mặt đang đau khổ vì hết cách . . Puny đành làm người tốt lên tiếng:

- Anh không cần vì tôi mà phải ngồi đây đâu!!!!

Nói xong cô bé đứng dậy . .

- Ái . . – Cái chân đáng ghét của Puny luôn làm cô thấy khó xử

Mới đến đây thì bị vấp ngã sưng chân. . Sau đó thì lại phải thi chạy khiến vết thương cũ chưa lành đã lại tấy trở lại . . Chưa nghỉ ngơi dưỡng chân được bao lâu thì giờ lại chạy vào khu vực cấm để trượt chân ngã nữa . . Thật không còn gì tồi tệ hơn . .. 

Cô bé loạng choạng ngã vào người Vyl

- Xin lỗi – Cả 2 đồng thanh

Hai người nhìn nhau khó hiểu rồi cùng cười . . Thật hết nói nổi !!!!!

- Anh cũng biết xin lỗi cơ đấy! Nhưng chỉ xin lỗi thôi sao?

- Muốn sao?

- Muốn cõng – Cô bé hí hửng ( heo đòi cõng kìa >.< )

Anh lạnh lùng buông câu :

- Tôi không thích

Cô bé nghe câu trả lời phũ phàng của Vyl thì bực bội lắm!!! Cô đã đánh giá về Vyl quá cao rồi chăng?

- Tại sao???

- Nặng như heo - Anh đáp

Puny sững người. Nhưng thực sự đã quá bực bội với anh rồi!!! Sau những lúc như vậy cô bé tưởng anh sẽ khác ai ngờ. . vẫn là vô tâm . .

- Sao anh vô tâm thế hả? Anh thậm chí còn chẳng biết tôi bị đau chân thế nào. . Đau lắm anh biết không? Anh Minh Yên đã thực sự quan tâm chăm sóc tôi còn anh. . .anh làm gì thế hả?

Nghe những lời trách móc của cô . Vyl cũng tự trách bản thân nhưng nhắc tới Minh Yên là anh không thể không tức giận . .

Vyl vòng tay kéo cô bé lại gần , khẽ nói nhỏ vào tai cô :

- Từ bây giờ để tôi bảo vệ em

Puny tự nhiên cảm thấy không khí nóng lên. Sao lạ thế nhỉ? Trời gió rít nghe rõ mồn một thế này, còn ở nơi âm u thế nữa. Cả người nóng hết cả lên. Puny vội đẩy tay Vyl ra. Cái con người này ra vẻ tử tế hay là uống nhầm thuốc?

- Anh . . . anh nói gì lạ thế?

Lại một lần nữa nói thật ấm:

- Tôi nói sẽ bảo vệ em

- Gì gì cơ?? - Puny vẫn như chưa tin vào lời nói đó

Vyl chợt cười. Anh lên tiếng:

- Cô còn muốn nghe bao lần nữa??

- Tôi. . . tôi chỉ là thấy lạ!! Sao anh bỗng dưng kêu tôi là em vậy >__<

- Cô nhỏ hơn tôi không lẽ tôi kêu cô là chị. Hay cô muốn tôi gọi là anh?

( Gọi anh đi cho đỡ thắc mắc :33~) 

- Thì trước giờ anh đều gọi tôi là cô mà. Nghe vậy chẳng quen chút nào. Tuy gọi là cô rất già nhưng mà tôi nghe quen rồi. Anh đừng có xưng em như thế cứ sao sao ấy

 - Tôi gọi cô là em mà đã nghĩ tôi thích cô rồi sao? Cô ngây thơ quá đấy!

- Cái gì? Tôi vốn đã không nghĩ vậy. Mấy lời đó anh nghĩ tôi tin nó là từ một người như anh sao? Về thôi

Người nào đó đã nhanh nhẹn chạy đi lên trước. Người còn lại chợt nở một nụ cười ấm áp. . . 

___To Be Continued___

Chap sau hứa hẹn nhiều tình huống "thú vị". Mong là m.ng tiếp tục ủng hộ Rim ^^~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top