Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cuộc gặp gỡ của định mệnh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập trước Satoshi bị bắt đến xin lỗi vì đã đột nhập vào nhà người của cô gái ấy. cậu đứng đầu cửa hàng rào không dám bấm chuông kêu, thì đột nhiên có tiếng kêu mèo liên tục ở gần đó, cậu đã leo lên tường, vì mèo không thể bám chậc trên cành cây cậu liền bay tớ ôm con mèo và tiếp đất bằng lưng . cùng lúc đó cậu giật mình thấy cô ấy ( Serena ) đang ngồi xe lăn dưới góc cây nhìn Satoshi.

Con mèo thoát khỏi lòng Satoshi bay lên đùi Serena
Satoshi đứng dậy tự tin : à... chào buổi trưa, tớ đến đây để xin lỗi vụ hôm qua
Satoshi vừa nói xong thì cô người hầu hôm qua đang bưng trà và bánh ra nhìn thấy Satoshi, bỏ tay thất đồ ăn lên người Satoshi như đuổi đi
Cô người hầu hét lớn : bắt cóc
Cô người hầu nói xong ném cái mâm tới Satoshi rồi liền chạy tới mặt Serena dang tay để Satoshi không đụng tới Serena
Satoshi hoang mang cố giải thích : à... không không phải,... em... tới chỉ xin... lỗi thôi
Cùng lúc đó tiếng chó sủa lên từ bên trái , Satoshi hoang mang vừa quay qua phải chạy thì đụng vào người đàng ông cao to vạn vỡ , người đàng ông đó nắm cổ áo Satoshi lên.
Serena giật mình nhìn : cha
cô hầu gái : ông chủ.
cha của Serena đang nắm cổ áo nhìn và hét lớn : mày là ai? mày định bắt cóc cô con gái bé bỏng của ta à?
Vừa lúc đó lá thư của mẹ Satoshi rơi ra bay xuống đất.
Serena thấy vậy chỉ : chị ơi, lụm dùm em lá thư đó được không.
Cô hầu gái nhìn rồi lụm lá thư đưa cho Serena : lá thư của cậu ta à, đây nè tiểu thư!
Serena cầm nhìn phía trước rồi xoay lá thư lại làm cô giật mình : cha ơi, lá thư của mẹ ghi này.
Cha Serena vững nắm cổ áo nhưng Satoshi lắt lư rồi dừng lại quay mặt lại nhìn Serena : lá thư của Grace sao ?
Cha Serena nhìn thấy Serena ngật đầu rồi mới thả tay ra rồi đi lại, Serena đưa lá thư cho cha cô rồi người hầu đẩy xe đến Satoshi.
Serena nhìn cậu : Cậu không sao chứ, cho cha tớ xin lỗi nhé, ông hơi hô bạo chút
Satoshi đứng e ngại : à... à... tớ không sao cả.
Cô người hầu : Tiểu thư à! không cần xin lỗi người đột nhập vào nhà mình đâu.
Satoshi nhớ ra rồi cuối đầu : xin lỗi cậu, vì hôm qua đi vào nhà cậu mà không có sự cho phép.
Serena mỉm cười rồi gật đầu : không sao , tớ không bận tâm đâu.
Satoshi nhìn lên và nhìn thấy cha của Serena cầm bức thư thì cậu chạy tới dượt lại.
Satoshi cầm bức thư : thư của mẹ, trả cho cháu
Cha của Serena không can tâm lấy lại bức thư : bức thư này của vợ chú ghi mà
Cả 2 người điều dành đi danh lại, Serena và cô người hầu đứng nhìn trong bất lực.
Serena dùng tay đẩy bánh xe lăn đi tới dượt lấy bức thư : cha đứng im đi
Cô người hầu đi lại nắm tay cầm xe lăn : cả cậu nữa đấy, tên trộm
cha Serena : nhưng mà...
Satoshi : em đã nói là không phải rồi mà.
Cả Serena và người hầu quay đầu lại khi cả 2 kìa không nghe lời làm 2 người họ rén hoang mang điều cùng lúc quỳ xuống, Serena nhìn bức thư .
Serena : cậu gì ấy ơi! cậu tên gì nhợ ?
Satoshi chỉ thẳng vào mặt mình : tớ ơ ?
cha của Serena dùng ánh mắt sát khí dầy đặc nhìn Satoshi, nhưng Satoshi rất bình tĩnh nhưng trong long thì bất an cuộc sống.
Satoshi : tớ là Satoshi, Hanako là tên của mẹ tớ.
Serena đẩy xe lại gần Satoshi rồi đưa bức thư : vậy cậu trả bức thư này lại cho mẹ cậu đi.
Cha Serena : ít ra cũng phải xem trong đó ghi gì chứ.
Serena nhìn Cha cô với vẽ mặt giận dữ. làm cha cô rén sợ.
Serena : thì ra cha là người đọc sổ nhặt ký của con, cha hay nhợ.
Cha Serena giả vờ để lẫn tránh : à... không biết tối nay ăn món gì nhợ.
Cô người hầu : tối nay ông chỉ nhịn đói.
Cha Serena : ơ kìa, tại sao chứ.
Cô người hầu : vì ông đọc nhặt ký của người khác mà chưa có sự cho phép.
Serena nhìn bất lực với tính trẻ con của cha mình, thở dài trong rồi nhìn Satoshi.
Serena : cậu tới đây vì chuyện hôm qua à?
Satoshi ngồi gật đầu lia lịa : đúng rồi, mẹ tui hù mà làm thật thì tui phải đến xin lỗi thôi.
Serena mỉm cười : à... tớ là Serena.
Satoshi giật mình vì nụ cười tỏa nắng của Serena : à... dù sao 2 mẹ con sống cùng nhau từ lúc tui sinh ra tới giờ, một mình bả nuôi tui khôn lớn. nên tui hiểu rõ về mẹ tui mà.
Serena : 2 mẹ con thôi à, không có dòng họ gì sao.
Satoshi lắt đầu : không có, tui chưa từng gặp dòng họ và họ cũng chưa từng tìm đến 2 mẹ con tui cả.
Serena giật mình : xin lỗi nha, tui nhắc tới truyện buồn rồi.
Satoshi lắt đầu : không sao, tớ quen rồi chả để tâm cảm xúc vào chuyện đó cả, còn mẹ cậu đâu ?
Serena nhìn bức thư rồi cuối mặt xuống cười mắt thì gân gân nước mắt động lại : người ghi bức thư đó là mẹ của mình, mà bà ấy đã đi xa rồi, lúc bà ấy đi thì không để lại bức thư hay lời nói nào cả.
Satoshi giật mình Vẽ đẹp sự dễ thương và có chút bồn chồn trong ngực : à... xin lỗi nhé tớ đã
Serena lắt đầu rồi định nói tiếp thì bị cha Serena và cô người hầu cất tiếng xen vào.
Cha Serena đi lại nắm tay cầm của xe lăn: trời bắt đầu nắng gắt lên rồi, mình vào nhà thôi con
Cô người hầu : Tiểu thư phơi nắng nhiều bị cháy da ấy, chị không thích nhìn em đen đâu.
Serena dụi mắt đi những giọt nước mắt đi rồi cười tươi : dạ vâng.
Cha Serena nhìn Satoshi : Chú với Serena vào nhà đây, con ở đây chơi nhé.
Nói rồi 2 cha con đi vào nhà bỏ lại ánh mắt của Satoshi và cô người hầu.
Cô người hầu thấy 2 người họ đi khút vào nhà rồi nắm cổ áo Satoshi đầy sát khí làm Satoshi hoang mang, cậu nuốt nước rồi bị lôi ném ra khỏi vườn biệt thự rồi đống cửa.
Cô người hầu : tiễn khách, đừng quay lại đây nữa.
Satoshi bị ném ra ngoài vững bất ngờ chưa hiểu chuyện gì : làm gì vậy, biết đau không.
Satoshi vừa nói xong căn biệt thự lại trở lại sự im lặng vốn dĩ là của nó. Satoshi bất lực đi về nhà thì thấy mẹ cậu đang ở trong nhà.
Satoshi bất ngờ : ủa mới 17h24 chiều thôi mà, sao mẹ lại ở nhà ?
Hanako ụp mặt vào bàn vì chán : hôm nay mình được nghỉ buổi chiều, đang lử nhà chán gần chết.
Satoshi lấy bức thư ra đưa cho : à mẹ ơi, lá thư của mẹ bị dính vào mấy cuốn sách của mẹ cho con mượn này.
Hanako nhận lấy thư nhìn rồi cười : con lấy lá thư này đâu ra thế ?
Satoshi : dạ con lấy trong thùng sách manga của mẹ ấy.
Hanako nhìn lá thư : Grace à, đã 11 năm rồi kể từ khi tai nạn đó, tớ tưởng tớ mất đi vật quý giá này rồi chứ, không ngờ cậu lại giữ dùm mình.
Hanako nói xong đi vào phòng, Satoshi nhìn theo trong đầu cậu cũng khá tò mò với rất nhiều câu hỏi về mẹ của Serena rồi chuẩn và bấy đầu nấu cơm. cậu đã nấu xong thì đi tới phòng mẹ cậu gõ, vừa gõ cậu định nói thì mẹ cậu mở cửa gọi cậu vào
Hanako : con vào đây, ngồi xuống đi
Satoshi đi vào và làm theo mẹ cậu kêu : dạ có chuyện gì vậy ạ ?
Hanako đưa bức thư lại cho Satoshi : con đã đến đó xin lỗi người ta rồi à ?
Satoshi nhận lấy bức thư : dạ rồi ạ. bộ truyện gì vậy ạ ?
Hanako đưa bức thư khác cho Satoshi : mẹ muốn con giúp mẹ làm 1 việc được chứ.
Satoshi : nếu là mẹ thì con đồng ý ạ.
Hanako : dù mẹ muốn giữ lại bức thư đó cho mẹ nhưng mẹ không muốn ít kĩ vì đã giữ lời hứa với mẹ Serena.
Satoshi nghe chữ Serena nhớ lại lời cha kêu cô ấy : Serena.
Hanako : vì cô ấy biết mình không thể qua khỏi kiếp này, nên cô ấy muốn mẹ làm cho cô con gái của cô ấy phấn trấn lên và thoát khỏi sự vằn vặc bản thân.
Satoshi : cô Grace kêu mẹ hả ?
Hanako gật đầu : nhưng con biết đó, mẹ không có thời gian nhiều nên mẹ muốn nhờ con thây mẹ thực hiện lời hứa nhé.
Satoshi nhìn bức thư do dự :...
Hanako : nếu con thực hiện lời hứa xong 2 năm mẹ sẽ cho con đi làm và mua sách mới cho con.
Satoshi nghe bấy ngờ nhưng nhớ nhà mình không nhiều tiền : con thấy cậu ấy không thể đi đứng bình thường, nhà cậu ấy có 3 người thôi.
Hanako : Serena, cháu nó rựng mắt nhìn thấy vụ tai nạn đó, nên cháu nó không dám ra đường. con giúp mẹ nha
Satoshi : việc học thì sao ạ ?
Hanako : vững phải đi học chứ, hình như ngày mai trường con được nghỉ mà đúng không.
Satoshi : kết bạn thì hơi khó, không lẽ mặt dầy qua nhà người ta hoài.
Hanako : nè, con xin vào làm quản gia cho Serena đi.
Satoshi nghe xong hóa đá : ...
Hanako : để mẹ ghi yêu cầu cho, đừng lo quá. Làm quản gia, giúp được bên cạnh con bé mà
Satoshi : mẹ luôn tạo ra tàng kế hoạch đọc lạ không à.
Hanako : vậy đi ha, để mẹ làm đơn xin việc làm.
Satoshi : dạ, dù sao con cũng cần tìm hiểu về cậu ấy mà
Hanako hụt cù chõ chọc vào eo Satoshi : mới gặp lần đầu yêu người ta rồi à.
Satoshi đỏ mặt : hong có, à quên ra ngoài ăn cơm, đồ nguội hết rồi.
Hanako đứng dậy chạy đi ra ngoài : Satoshi nhà ta biết yêu rồi.
Satoshi thở dài bất lực : mẹ đúng là.
Cả 2 mẹ con ra ăn cơm.
( thời gian trôi tới sáng hôm sau )
Quay lại Satoshi đang đi trên đường đến Biệt thự ấy rồi cậu chừng chờ rất nhiều câu hỏi. rồi cậu dừng lại trước cửa hàng rào nhìn vào thì thấy Serena đang ngồi ngấm hoa trong săn nhà. Serena mỉm cười nhẹ với những tán hoa, Satoshi đỏ mặt chỉ biết đứng đó nhìn Serena, đột nhiên Serena quay ra nhìn cậu.
Serena nhìn rồi đẩy bánh xe đến cửa : là cậu à Satoshi?
Satoshi : à... chào... cậu Serena
Serena : cậu tới có chuyện gì à ?
Satoshi đưa 2 bức thư : mẹ mình kêu đưa 2 lá thư này cho cậu, 1 cái là lời hứa của 2 người mẹ, còn 1 cái là.... dành cho cậu.
Serena bất ngờ nhìn lấy bức thư hôm qua rồi nhìn bức thư khác nhìn vào dòng chữ " Gửi Serena " : mẹ... gửi cho tớ sao.
Satoshi : đúng rồi, cho tớ vào trong có chút công chuyện với cha cậu nhé.
Serena mắt đã gân gân nước mắt chảy xuống nhưng cô vẫn dụi đi rồi mở khóa cho Satoshi vào : cậu vào đi
Satoshi nắm tay xe lăn đẩy : để tớ đẩy lên phòng cậu nhé, lên đó cậu có thể làm gì cũng được.
Serena bất ngờ Satoshi hiểu y mình rồi gật đầu : cậu cứ bế tớ lên tầng 2 phòng đầu bên trái ấy.
Satoshi đẩy xe lăn vào nhà, cả 2 không lên tiếng gì cả, Cô hầu gái thấy Satoshi liền tới nhưng Satoshi và Serena điều im lặng bơ đi sự xuất hiện của Cô, Satoshi bế Serena lên đi lên bật thang, ra hiệu cho Cô người hầu lôi xe lên. Tới nơi Satoshi để Serena lên Xe lăn rồi đẩy vào phòng Serena đẩy tới bàn học của cô. Satoshi cùng cô người hầu đi ra khỏi phòng.
Cô người hầu mặt lo lắng : nè Cô tiểu thư sao vậy ?
Satoshi thở dài rồi kéo Cô người hầu xuống dưới : để cho Serena ở trong phòng một mình đi, ông chủ của cô đâu ?
Cô người hầu chỉ qua bên trái : ở cuối phòng ấy
Satoshi đi tới và gõ cửa, đợi tiếng mời vào rồi mới mở của, cha Serena bất ngờ khi thấy Satoshi.
cha Serena : Satoshi? muốn gặp ta có việc gì à ?
Satoshi mỉm cười rồi đưa tờ giấy xin việc và bộ hồ sơ rồi cuối đầu xuống : xin chú hãy chấp nhận ạ.
Cha Serena lấy tờ giấy xin việc : hả... hả... con nghiêm túc chứ?
Satoshi vững cuối đầu : con chắc chắn ạ.
Satoshi kể lại những gì mình biết và lời hứa, và hình ảnh quen thuộc của cậu đối với Serena.
Satoshi : cháu hứa sẽ giúp cậu ấy vui vẻ mà lời hứa mẹ cháu với mẹ Serena.
Cha Serena : để xem nếu con bé muốn thì ta chấp nhận.
Satoshi gật cuối đầu cái : con cảm ơn ạ.
Satoshi ra thì thấy cô người hầu, Satoshi gật cuối đầu xuống. rồi đi lên ngồi trước cửa ngồi.
( cả buổi sáng và trưa trôi qua )
Serena mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên giường cô ngồi dậy lúc đó Satoshi đang mặc áo phục vụ mở cửa vào
Satoshi đi lại Serena đưa ca nước cho Serena : Tiểu thư Serena thức rồi à !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top