Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: Vì thích cậu những người khác đều là tình địch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hôm đó, Mỳ Ăn Liền không còn đi cùng tôi sau giờ tan học nữa, Từ Tịnh Tịnh cũng không đi với Cao Trạm, mà hai người
họ sóng vai nhau đi về nhà. Vì vậy trong lớp nhanh chóng nổi lên một cơn cuồng phong tin đồn thất thiệt, rằng tôi bỏ rơi Mỳ Ăn Liền, xen vào giữa Cao Trạm và Từ Tịnh Tịnh, Mỳ Ăn Liền trong họa có phúc, đến với Từ Tịnh Tịnh lại tốt hơn, hai người đó cùng vả vào mặt tôi và Cao Trạm...

Ngày nào Tiểu Bạch và Giai Dao cũng lải nhải bên tai tôi: “Sư phụ bị yêu quái bắt đi rồi, đại sư huynh mau nghĩ cách giải cứu đi chứ!” Tôi đeo cặp nhìn theo bóng lưng họ đang sóng vai đi bên nhau, tâm trạng rớt xuống tận đáy vực, chẳng muốn nói năng gì nữa.

Đúng lúc đó, Cao Trạm, Hùng Suất và Đại Bằng đi đến.

Cao Trạm mỉm cười hỏi tôi: “Tớ với Hùng Suất, Đại Bằng định đến quán cà phê Mạch làm bài tập, các cậu có muốn đi cùng
không?”

Tiểu Bạch và Giai Dao gật đầu lia lịa nhưng tôi lại lắc đầu bảo: “Hôm nay tớ thấy hơi khó chịu, muốn về sớm một chút, lần
sau nhé”

Tiểu Bạch với Giai Dao dùng ánh mắt không tin nổi nhìn tôi, không ngờ tôi lại có thể từ chối Cao Trạm một lần nữa.

Hùng Suất không nhịn được kêu lên: “Tinh Tinh à, cậu ghét tớ đến thế cơ à? Sao mỗi lần Cao Trạm rủ cậu, chỉ cần có mặt
tớ là cậu lại không muốn đi thế?”

Tôi nhìn Hùng Suất rồi cười bảo: “Làm gì có chuyện đó?”

Hùng Suất đáp: “Sao lại không? Học kỳ trước rủ đi chơi cầu lông cũng vậy, hôm nay cũng thế.”

Cao Trạm bỗng nhiên kéo Hùng Suất lại, trừng mắt nhìn cậu ta một cái khiến Hùng Suất ngơ ngác chẳng hiểu gì hết.

“Lần trước đi đánh cầu lông á?” Tôi gãi gãi đầu: “Cái hôm rủ đi chơi cầu lông ấy tớ đâu biết cậu có đi hay không đâu. Nếu không phải hôm sau cậu tìm tớ thì tớ cũng không biết là hôm đó cậu có đi. Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đấy. Còn nữa, hôm nay tớ thực sự thấy hơi mệt.”

Hùng Suất buông lời: “Thôi bỏ đi! Xét chuyện dì cả đến thăm cậu, tớ tin rằng hôm nay cậu thật sự thấy mệt mỏi.”

Tôi đảo mắt rồi kêu lên: “Cái đồ khỉ mốc này! Cậu muốn chết à, có tin tớ mách với thầy Đầu Hói không hả?”

Cao Trạm đứng ra hòa giải, khẽ cười nói: “Cậu cũng đâu phải không biết tính cậu ấy. Nếu lần sau rủ cậu, cậu không được từ chối nữa đâu đấy.”

“Ừm.” Tôi gật đầu. “Xe buýt đến rồi, tớ đi trước đây. Tạm biệt nhé!”

Chào mọi người xong, tôi lên xe buýt, suốt dọc đường nghiêng hết bên nọ đến bên kia, đầu óc trống rỗng nhìn dòng xe cộ lướt vèo vèo qua khung cửa sổ. Chỉ một thoáng sơ sẩy, tôi lại bị lỡ mất điểm dừng xe. Tôi hớt hơ hớt hải xuống xe, vừa tự mắng mình vừa đi ngược lại.

Để nhanh chóng về nhà, tôi phải
đi đường tắt, men theo con hẻm nhỏ cũ kỹ ngoằn ngoèo, ra khỏi
hẻm rẽ phải là đến. Ngay lúc chuẩn bị ra khỏi hẻm thì bỗng dưng có ai đó ở đằng sau vỗ vai tôi một cái. Tôi hệt như bị điện giật, hoảng hồn nhảy cẩng lên, va bịch vào cột điện bên cạnh, may là có chiếc cặp sách bảo vệ.

Tôi đứng thẳng lên, quay đầu nhìn xem là ai, không ngờ lại là Mỳ Ăn Liền. Có lẽ bị phản ứng của tôi làm giật mình, cậu ta vẫn còn trong tư thế vươn tay trái, nét mặt ngỡ ngàng xen lẫn
bàng hoàng.

“Lén la lén lút, cậu định làm cái gì vậy hả?” Tôi xoa xoa ngực để định thần, hận không thể một cước đá bay cậu ta đi.

“Tớ đang chờ cậu.” Cậu ta buông tay xuống, nét mặt cũng bình thường trở lại.

Tôi trừng mắt hét lên: “Chờ tớ á? Vừa tan học là cậu chạy theo Từ Tịnh Tịnh ngay, giờ lại chờ trước cửa nhà tớ. Ái chà chà, cậu định viết tiểu thuyết đấy hả?” Rõ ràng là đưa người ta về tận nhà rồi chuẩn bị đi về, còn không biết xấu hổ bảo là đang đợi tôi? Giọng điệu tôi chua loét, chua đến mức tôi cảm thấy mình sắp lên men luôn rồi.

“Tớ có đưa cậu ấy về đâu.” Cậu ta cứ như thể vừa liếc một cái đã nhìn thấu lòng tôi nghĩ gì vậy.

“Nói cứ như tớ quan tâm cậu có đưa cô ta về hay không ấy.” Dứt lời, tôi quay lưng bỏ đi.

Mỳ Ăn Liền kéo cặp của tôi, tôi muốn tiến về trước, nhưng có gồng hết sức cũng không nhúc nhích được một bước. Tôi xấu
hổ ngoảnh đầu lại, quát lên: “Bỏ tay ra!”

Cậu ta ngang bướng lắc lắc đầu.

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì hả?”

“Thi xong lâu rồi, sáng nay trước khi đi bố tớ có dặn, cuối
tuần này mời cậu đến nhà tớ ăn cơm, tiện thể rủ cả Tiểu Bạch và
Giai Dao đến cùng nữa.” Miệng cậu ta khẽ nhếch lên, khuôn mặt vốn mũm mĩm trước kia nay đã trở nên thon gọn góc cạnh, nước da khỏe mạnh láng mịn dường như đang phát sáng lóa mắt.

Hồi trước, tôi đã phát hiện ra cậu ta sở hữu hàng lông mi cong dày đẹp hơn cả con gái, bây giờ kết hợp với đôi mắt đen láy quả thật rất đẹp, bảo sao cậu ta vừa gầy một cái là đã thu hút sự chú ý của nhiều nữ sinh đến vậy.

“Tớ không đi!” Tôi không thèm nghĩ ngợi mà lập tức từ chối luôn.

“Cậu mà không đi là bố tớ sẽ cho tớ một trận mất.” Giọng điệu cậu ta như đang vờ làm nũng. Tình huống này là sao đây?

“Liên quan gì đến tớ chứ? Sao cậu không rủ Từ Tịnh Tịnh đến nhà cậu ăn cơm đi?” Tôi đột nhiên thốt ra một câu ngu ngốc
vô cùng, nói xong chỉ muốn cắn lưỡi luôn cho rồi.

Đôi mắt đen láy lấp lánh kia nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, cậu ta bỗng dưng cong môi, cười bảo: “Hứa Tinh Tinh, cậu khai thật đi, có phải cậu thích tớ rồi nên mới ghen với Từ Tịnh Tịnh không?”

“Cậu bị điên à?!” Tôi lớn tiếng át giọng cậu ta hòng che đậy tâm tư, xoay người toan chạy đi.

Thế nhưng Mỳ Ăn Liền thừa hiểu tôi, vươn tay tóm tôi lại,
sau đó ôm chặt tôi vào lòng, ghì cổ tôi, môi khẽ dán lên tai tôi
cười bảo: “Tinh Tinh, cậu khai thật đi, nếu cậu thích tớ thật, tớ
nhất định sẽ không cười cậu đâu.”

“Cười cái đầu cậu ấy! Đồ hâm này, mau buông tớ ra đi!” Tôi gắng hết sức giãy giụa nhưng có làm gì cũng không thoát khỏi vòng ôm mạnh mẽ như quỷ thần của cậu ta.

“Cậu mà khai thật thì tớ thả ra ngay.” Cậu ta cười to.

“Khang Gia Vĩ, tớ cảnh cáo cậu mau buông tay ra, không tớ sẽ mách chú Khang để chú ấy tẩn cậu thật đấy!”

“Bố tớ sẽ giơ cả hai tay hai chân tán thành luôn, mau khai thật đi nào!”

“Khai cái đầu cậu ấy!” Tôi thực sự bó tay với cái kiểu cù nhây mặt dày này của cậu ta, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ còn cách hung hăng giẫm thật mạnh lên chân đối phương. Thế nhưng giẫm lên đôi giày dưới chân thì có khác gì giẫm cục bông, cậu ta
chẳng có phản ứng gì, vẫn cười thoải mái như thường, cuối cùng còn nhấc bổng tôi lên, xoay hai vòng như đang đùa vậy.

“A! A! A! Cái đồ hâm này, mau thả tớ xuống!” Tôi sợ hãi kêu lên.

Đúng lúc đó có một bác gái đi ngang qua, né không kịp nên chân tôi bất cẩn đụng trúng người bác ấy, báo hại người ta
va vào tường, túi đồ đang xách trên tay rơi xuống đất, đồ trong
túi văng ra tứ tung.

Mỳ Ăn Liền giờ mới chịu buông tay, tôi nhanh chóng qua đó xin lỗi rối rít: “Xin lỗi cô, cháu không cố ý đâu ạ. Cô không
sao chứ?”

Tôi ngồi thụp xuống đang định nhặt đồ giúp bác ấy, ai dè bị người ta kỳ thị gạt phắt tay ra.

“Thôi khỏi! Tôi chưa tàn phế!” Bác gái đó ngó tôi, xong lại nhìn đồng phục của tôi rồi bắt đầu lẩm bẩm: “Bọn trẻ con bây giờ
đúng là hư hỏng mới có tí tuổi đầu đã bày đặt yêu đương nhăng nhít, giữa ban ngày ban mặt mà không biết xấu hổ dám động tay động chân, đúng là không thể nhìn nổi nữa!”

Mặt tôi lập tức đỏ như tôm luộc, rõ ràng là trời sắp tối rồi mà, ở đâu ra ban ngày ban mặt! Tôi thực sự muốn tát cho mình một cái, đây không phải là vấn đề trời sáng hay trời tối, mà tôi vốn dĩ có yêu đương nhăng nhít gì đâu.

Mỳ Ăn Liền lẳng lặng nhặt mấy quả táo lăn qua một bên, sau đó đưa cho bác gái, nói rằng: “Cô à, cháu xin lỗi ạ! Bọn cháu không cố ý đâu. Có lẽ mấy quả táo này dập hết rồi, cháu xin phép bồi thường cho cô ạ!” Nói xong, cậu ta nhanh chóng rút tờ 100 tệ trong ví ra.

Bác gái cầm lấy mấy quả táo rồi nhìn cậu ta một lúc, tuy không nhận tờ 100 tệ của cậu ta, song cơn giận cũng nguôi ngoai đi nhiều, nói: “Thôi được rồi, được rồi! Cũng chẳng phải đồ đắt tiền gì cho cam.”

Mỳ Ăn Liền lập tức rối rít: “Cháu cảm ơn cô ạ. Chúng cháu
thành thực xin lỗi ạ!”

Trước khi đi, bác gái ấy còn không quên “tặng” cho tôi một
cái lườm sắc lẹm, thế nhưng khi nhìn sang Mỳ Ăn Liền thì lại lập
tức nở nụ cười tươi rói: “Tan học rồi thì về nhà sớm một chút,
đừng có loanh quanh ngoài đường nữa, kẻo người nhà lại mong.”

“Dạ. Cháu chào cô ạ!” Mỳ Ăn Liền lễ phép nhìn bác gái rời đi.

Bóng bác gái vừa khuất sau khúc rẽ trong hẻm, cậu ta lại như chưa hề xảy ra chuyện gì, vẫn vô cùng tự nhiên bá vai tôi
nói: “Đi nào, tớ đưa cậu về nhà.”

Tôi suýt thì phun ra một búng máu, tức giận hất tay cậu ta ra rồi hét lên: “Từ giờ trở đi, cậu tránh xa tớ ra!”

“Tại sao chứ?” Cậu ta dùng ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn tôi.

“Không có tại sao hết? Vì tớ không muốn nhìn thấy cậu
nữa.” Đi mà tìm Từ Tịnh Tịnh của cậu ấy!

“Vậy cuối tuần này cậu có đến nhà tớ ăn cơm không?”

Tôi lườm cậu ta một cái, không lẽ mấy lời tôi vừa nói là gió thoảng mây bay chắc? Mặc kệ cậu ta, tôi kéo căng quai cặp đi ra khỏi con hẻm.

Cậu ta đi theo sau tôi, e dè nói: “Có phải cậu còn giận tớ không? Thật ra tớ với Từ Tịnh Tịnh...”

Tôi ngoái đầu lại, đanh đá cắt ngang lời cậu ta: “Chuyện của cậu với Từ Tịnh Tịnh không cần phải nói với tớ, cũng không cần giải thích làm gì.”

Cậu ta bỗng chốc im bặt. Nụ cười sáng chói ban nãy giờ đã vụt tắt hệt như bị mây mù che lấp, chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa, cả khuôn mặt tức thì trở nên suy sụp, mày nhíu chặt
tựa như đang bị tổn thương sâu sắc.

Nhìn biểu cảm bị tổn thương của cậu ta, trái tim tôi nhất thời quặn thắt, hệt như đang bị những mũi kim nhỏ chọc vào. Thế nhưng, vừa nghĩ đến hình ảnh cậu ta lau nước mắt cho Từ Tịnh Tịnh, một ngọn lửa không tên lại cháy rừng rực trong lòng tôi.

Tôi không thèm để ý cậu ta nữa, tức tối đi về phía cổng của khu dân cư, không nghe thấy tiếng bước chân của cậu ta nữa, tôi lại bất giác bước chậm lại nhưng vẫn không nghe tiếng bước chân của đối phương. Tôi không nhịn được ngoảnh đầu lại, lập
tức nhìn thấy cậu ta đứng ở đầu hẻm cười với tôi bằng vẻ mặt
đẹp trai vô cùng.

Tôi lườm cậu ta một cái rồi vội vàng quay đầu lại.

Giây tiếp theo, giọng nói vui vẻ của cậu ta truyền đến từ phía sau: “Tinh Tinh, đừng quên thứ Bảy này phải đến nhà tớ ăn cơm đấy nhé, cậu mà không đến là tớ bảo bố đích thân gọi điện thoại cho cậu đấy.”

Tôi không trả lời cậu ta, chầm chậm đi vào trong khu nhà mình, khóe miệng không kìm được khẽ nhếch lên, tâm trạng vui vẻ nhảy chân sáo về nhà.

Con người tôi đúng là làm màu không nổi hai giây mà, nói theo cách của Tiểu Bạch thì tôi chính là cái loại hay ra dẻ đồ đó: “Miệng thì bảo không muốn, nhưng trong lòng lại hoàn toàn trái ngược”.

Cuối tuần, tôi hớn hở kéo Tiểu Bạch và Giai Dao đến nhà Mỳ Ăn Liền ăn cơm. Đây cũng là lần đầu tiên Giai Dao và Tiểu Bạch đến nhà Mỳ Ăn Liền kể từ khi bái sư, cũng phấn khích hệt như lần đầu tôi đến đây, ngó nghiêng tứ phía rồi ca ngợi chú Khang hết lời.

Chú Khang vô cùng vui vẻ, nấu cho chúng tôi một bàn đầy thức ăn, nói với chúng tôi rằng bình thường chỉ có hai bố con ăn với nhau, lâu lắm rồi mới lại náo nhiệt thế này.

Tôi vẫn luôn thắc mắc không biết vì sao một người tài hoa
như chú Khang lại sống một cuộc đời bình lặng không cạnh
tranh thế này?

Mỳ Ăn Liền cho tôi hay, bất kể là công cụ lao động cho đến đồ đạc trong nhà, bố cậu ta đều cân đong đo đếm để khách hàng có thể tiết kiệm chi phí đến mức tối đa nhất, cho nên công ty không kiếm được tiền, bèn không thuê chú ấy nữa.

Tự mình mở công ty thì có rất nhiều mối làm ăn do khách hàng cũ giới thiệu, nhưng công ty cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, lại còn bận rộn mãi không hết việc. Mẹ cậu ta là bà Lưu Vân Hoa có lẽ không chịu nổi cái kiểu này, nên đã chia tay chú ấy, tái giá với cấp trên của mình, nương nhờ vào đó để tiến trên con đường tươi sáng, tiền bạc dồi dào.

Cho nên số tiền mà tôi thấy Mỳ Ăn Liền tiêu xài xả láng cũng không hết ấy, đều là do mẹ cậu ta chu cấp. Có những lúc cậu ta muốn từ chối tiền của mẹ mình, nhưng nghĩ đến cảnh bố mình khổ cực gà trống nuôi con, nếu cậu còn chìa tay ra xin tiền thì thật không đành lòng, nên đành mặt dày ngửa tay xin tiền mẹ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, tiêu xài thỏa thích.

Khi nghe cái lý do khiến người ta không cách nào bắt bẻ này miệng tôi há to đến độ có thể nhét vừa một quả trứng đà điểu. Sao tôi lại cảm thấy quan điểm nhìn đời quái dị này chính đáng đến mức không thể chính đáng hơn được nhỉ? Tôi thích rồi
đó! Tuy Khổng Tử từng dạy: “Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo¹”, nhưng thanh cao kiểu này quả thực là kiểu màu mè giả tạo nhất.

( 1 ) Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý.

Có điều cái tên ngốc nghếch này có tiêu phá kiểu gì cũng chỉ giới hạn trong việc mua sách với dụng cụ học tập, còn chuyện cậu ta tiêu xài hoang phí nhất, chắc là mời tôi ăn uống.

Tôi từng nói với Mỳ Ăn Liền rằng, sự xuất hiện của tôi đúng là một điểm khởi đầu quan trọng cho cuộc sống hoàn mỹ
của cậu ta. Tôi mặt dày đến độ tin rằng Thượng đế đã cảm động
trước sự chân thành của tôi.

Ăn xong, ba người chúng tôi giúp đỡ dọn bàn là hết việc để làm, Mỳ Ăn Liền tranh rửa chén, không cho bọn tôi hỗ trợ, tôi đành phải xung phong đi tỉa tót lại mớ hoa cỏ trong vườn. Tiểu Bạch và Giai Dao nằm trên ghế mây xoa xoa chiếc bụng căng tròn, hưởng thụ ánh nắng dìu dịu chan hòa sau lúc giữa trưa.

Tôi đi đến bên bể nước, múc nước trong bể vào bình, lúc này một bóng người xuất hiện trong tầm nhìn. Tôi vô thức ngẩng đầu lên, nhìn qua cửa sổ thấy chú Khang đang nhăn mặt ôm bụng
đi vào phòng. Chú ấy ngồi thụp người xuống, kéo ngăn tủ dưới
bàn làm việc ra để tìm cái gì đó. Một lát sau, chú ấy cầm mấy hộp thuốc ra, lấy vài viên rồi nuốt hết vốc thuốc ấy. Vẻ mặt chú ấy dường như rất đau đớn, tay run run bưng ly nước lên.

Nước tràn qua miệng bình làm ướt tay tôi, bắn tung tóe, tôi vội đóng van lại, rồi đặt chiếc bình xuống và đi vào trong phòng.

“Chú Khang, chú không khỏe ạ?” Tôi e dè hỏi.

Chú Khang vừa nghe thấy tiếng của tôi, suýt nữa thì sặc hớp nước vừa uống, chú ấy nhanh chóng bỏ thuốc vào ngăn tủ rồi nói: “Chú không sao, bệnh cũ thôi, đau khớp ấy mà.”

“Nhưng trông chú không giống đau khớp, sắc mặt của chú cũng kém lắm. Chú thật sự không sao chứ ạ?” Tôi nhìn gương mặt tái nhợt và chân mày cau lại của chú ấy, nét mặt khổ sở rõ là rất nghiêm trọng, còn tay thì vẫn ấn bụng. Bị đau khớp... sao lại
ôm bụng chứ?

Chú Khang gượng cười nói: “Chú không sao đâu, toàn là bệnh cũ thôi, trời mưa là lại tái phát nên giờ mới đau dây thần
kinh tọa thế này, người cũng không đứng thẳng nổi nữa.”

Có lẽ là chuỗi phản ứng liên hoàn chăng, tôi cũng không rõ
bệnh đau khớp rốt cuộc là đau kiểu gì nữa.

Tôi bán tín bán nghi hỏi: “Gia Vĩ có biết chú bị bệnh không ạ?”

“Nó biết chứ. Mỗi lần thấy chú như vậy, nó cũng càm ràm nhiều như cháu, bắt chú phải đi bệnh viện.”

“Cậu ấy cũng vì thương chú thôi ạ.”

Chú Khang bỗng nhiên nói với tôi một câu có hàm ý sâu xa: “Phải, mọi thứ nó làm đều vì chú hết nên mới mập như vậy,
may mà gặp được cháu, mới gầy đi được đấy.”

“Chú nói như vậy, tức là Gia Vĩ béo phì có lý do ạ?”

“Ừm. Hồi nhỏ nó gầy như cây sậy, mỗi lần bế nó là chú lại sợ nó bị gió cuốn đi. Sau đó, chú với mẹ nó ly hôn, nó vì không
muốn theo mẹ mình, nên bất chấp ăn thật nhiều, cuối cùng mới phát phì như thế. Nó biết mẹ nó vốn yêu cái đẹp, chắc chắn sẽ cảm thấy một thằng con mập mạp kỳ dị như thế rất mất mặt, nên không giành con với chú nữa.”

Tôi ngẩn người ngồi nghe chú Khang nói. Lần đầu tiên tôi thấy có người tự ăn nhiều để biến mình thành người mập. Có điều cách làm của cậu ta dường như cũng giống việc thà xin tiền mẹ
mình vậy, khiến người ta không cách nào phản bác lại được.

“Cậu ấy cũng rất cá tính, nhiều ý tưởng quá đi ạ.”

“Nhiều ý tưởng là tốt, nhưng nó còn nhỏ quá, nhiều lúc làm việc bất chấp hậu quả sẽ phải trả giá rất đắt.” Chú Khang thở dài.

“Chú Khang à, chú không cần phải lo lắng đâu ạ. Cháu nghĩ Gia Vĩ là một người rất biết kiềm chế, cậu ấy nhất định sẽ lên kế hoạch cho tương lai của mình thật tốt.”

Chú Khang nhìn vào trong bếp, nơi Mỳ Ăn Liền đang bận rộn với đống chén bát, ánh mắt bỗng trở nên xa xăm. Chú ấy bất
chợt cau mày, hệt như đang đau đớn, sợ bị tôi nhìn ra điểm bất
thường, chú ấy bèn nói: “Cháu giúp chú chăm sóc mớ hoa cỏ đó
tiếp nhé. Nhà hàng xóm nhờ chú sửa toilet giúp, chú qua đó một lát đã.”

“Chú Khang, chú thật sự không sao chứ ạ?” Tôi căng thẳng gặn hỏi.

“Không sao, không sao mà, đi thôi.” Chú ấy phẩy phẩy tay.

“Vậy cháu đi tưới hoa, có gì chú cứ gọi cháu nhé.” Tôi không nghĩ nhiều nữa, quay người ra cửa tiếp tục chăm bón hoa cỏ, bận rộn một lúc mới xong xuôi, đang định ngồi xuống phơi nắng với Tiểu Bạch và Giai Dao thì ai ngờ trong phòng lại có tiếng một người mà tôi không muốn nghe nhất.

Tiểu Bạch và Giai Dao vừa nghe thấy giọng Từ Tịnh Tịnh, lập tức bật dậy khỏi ghế mây kêu trời.

Khoảnh khắc Từ Tịnh Tịnh nhìn thấy tôi, khóe môi đang cong lên nhất thời cứng lại.

Tôi thật sự không biết dùng từ ngữ gì để hình dung ra mối nghiệt duyên giữa mình và Từ Tịnh Tịnh nữa.

“Ồ, Từ Tịnh Tịnh, sao tình cờ vậy?” Kể từ lần bày tỏ thái độ
với cô ta đêm hôm đó, tôi đã không còn là đứa lúc nào cũng chỉ biết giấu tâm sự trong lòng nữa. “Ây? Sao hôm nay không thấy cậu đi chung với Ngụy Tuyết thế?”

Cô ta đứng ở cửa nhìn tôi, ánh mắt sắc bén như dao. Nếu ánh mắt có thể giết người được, tôi nghĩ mình đã bị cô ta băm thành trăm mảnh rồi. Cô ta không trả lời câu hỏi của tôi, ngược lại còn nói bằng giọng châm biếm: “Sao cậu không qua nhà Cao Trạm? Đáng ra cậu nên ở đó mới phải chứ?”

“Tại sao tớ phải ở nhà Cao Trạm chứ? Câu này của cậu nghe hơi kỳ lạ đấy.”

Cô ta tiến đến gần tôi, cố ý hạ giọng chỉ vừa đủ cho hai người nghe: “Cậu dùng trăm phương ngàn kế chia rẽ tớ và Cao Trạm, không phải vì muốn quyến rũ Cao Trạm à? Bây giờ dụ dỗ được cậu ấy rồi lại chạy đến nhà Gia Vĩ chơi, vụ này mà truyền ra ngoài người ta sẽ nói là cậu bắt cá hai tay đấy.”

“Nếu cậu không nói ra ngoài, làm gì có ai rảnh rỗi đi rêu rao chuyện của tớ chứ? Trừ phi cậu rảnh đi bô bô khắp nơi thôi.”

Bị tôi nói mỉa, cô ta nhất thời không tìm được lời phản bác lại, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn, hận không thể biến ánh mắt thành kim quang² bắn chết tôi. Sau buổi tối hôm ấy, mặc cho tôi đã vạch trần cô ta, cô ta vẫn đeo chiếc mặt nạ dày cộp đó, nhưng
khoảnh khắc Cao Trạm kéo tôi đi, hệt như đã bắn một mũi tên
nhọn phá vỡ tấm mặt nạ kiên cố mà cô ta đeo suốt mười bảy, mười tám năm nay vậy.

( 2 ) Đôi mắt vàng sáng chói của Tôn Ngộ Không trong “Tây Du Ký”. Đôi mắt vàng ấy có khả năng phân biệt rõ đâu là chính tà, đâu là thật giả.

Lúc này, Mỳ Ăn Liền cầm vài cuốn sách đi ra: “Từ Tịnh Tịnh, tài liệu cậu muốn tham khảo...” Thấy hai đứa tôi đứng đối mặt nhau, cậu ta liền nuốt nửa câu còn lại vào trong bụng.

Vừa nghe giọng của Mỳ Ăn Liền, Từ Tịnh Tịnh lập tức đổi sắc mặt quay qua nhận tài liệu: “Nếu biết hôm nay nhà cậu có khách, tớ đã không qua làm phiền cậu rồi, thật ra tớ cũng không cần gấp đâu.” Cô ta tươi cười rạng rỡ, nói năng nhỏ nhẹ, cứ như
thể cái kẻ vừa rồi “yêu nhau lắm cắn nhau đau” với tôi chẳng
phải cô ta. Trình độ lật mặt đúng là ở một đẳng cấp khác biệt.

“Không sao, không phiền đâu, để tớ đưa cậu..” Mỳ Ăn Liền định nói để tớ đưa cậu về.

Nào ngờ Từ Tịnh Tịnh bỗng nhiên cắt ngang: “Phải rồi, hôm qua tớ có một câu không biết làm, cậu hướng dẫn tớ một chút nhé.”

Mỳ Ăn Liền cau mày, ánh mắt vô thức liếc tôi.

Cô ta lại tiếp lời: “Gia Vĩ, cậu đã nhận ba cậu ấy làm 'đồ đệ' rồi, nhận thêm tớ chắc cũng không vấn đề gì chứ? Tớ biết mình
không thông minh bằng Tinh Tinh nhưng tớ sẽ cố gắng.”

Cha mẹ ơi! Không thông minh bằng tôi á? Không biết đứa nào
từ nhỏ đến lớn đã đè đầu tôi bằng sự “thông minh lanh lợi” và “xinh đẹp tuyệt trần” ấy nhỉ?

Tiểu Bạch với Giai Dao liên tục nháy mắt với tôi, ý bảo tôi cản Mỳ Ăn Liền lại, tôi bất lực liếc mắt. Hơn nữa cậu ta có muốn
“nhận đồ đệ” hay không thì liên quan gì đến tôi?

Giai Dao khinh bỉ liếc tôi rồi nói với Từ Tịnh Tịnh bằng giọng hết sức mỉa mai: “Trong 'Tây Du Ký' chỉ có bốn thầy trò Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh thôi, ngoài họ ra thì đều là yêu quái hết.”

Từ Tịnh Tịnh không cam chịu lép vế: “Ai bảo chỉ có bốn người? Chẳng phải còn có Bạch Long Mã à?”

Giai Dao không nhịn được thốt lên: “Trời đất! Vậy mà cũng được sao?”

Đúng là đạo cao một thước, ma cao một trượng, lần này tôi
cũng phải bái phục, Từ Tịnh Tịnh thắng rồi!

Tôi cạn lời nhìn Từ Tịnh Tịnh đứng chắn ngang cửa, cố nhịn cười nói: “Ngại quá, phiền cậu nhường đường chút.”

Từ Tịnh Tịnh khôn khéo dịch người về phía sau, tôi đi lướt
cô ta vào trong nhà. Tiểu Bạch và Giai Dao cũng lần lượt theo sau tôi, lúc đi qua hai đứa nó còn không quên đụng tay đụng chân với Từ Tịnh Tịnh.

Mỳ Ăn Liền gọi tôi lại, hỏi: “Tinh Tinh, cậu đi đâu thế?”

Tôi nhìn thời gian trên di động, nói với cậu ta: “Chúng tớ có việc nên phải đi trước đây, cậu cứ từ từ mà trao đổi với... Bạch Long Mã của cậu nhé.”

Không biết chú Khang đã đi đâu, không có cơ hội chào chú
ấy, ba đứa chúng tôi bèn cắp cặp ra về. Mỳ Ăn Liền đưa bọn tôi
ra cửa, mấy lần toan giải thích, nhưng đều bị tôi, hoặc Tiểu Bạch và Giai Dao thình lình chặn họng.

Ra khỏi cửa, Tiểu Bạch và Giai Dao bắt đầu oán hờn tôi: “Tại sao vừa gặp Từ Tịnh Tịnh là cậu lại như vậy hả? Sao không giành sư phụ lại?”

Tôi ung dung đáp: “Có nói với các cậu, các cậu cũng không hiểu đâu.”

“Lại làm màu!”

“Cùi bắp lắm!”

Tiểu Bạch với Giai Dao mỗi người mắng tôi một câu xong thì dắt tay nhau bỏ đi.

Tôi ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, ánh nắng chói chang chiếu vào mắt khiến tôi thoáng nheo lại, khi mở mắt ra,
ánh nắng rực rỡ làm khóe mắt tôi chợt ươn ướt.

Tiểu Bạch và Giai Dao không hề biết, tôi đã từng hứa với ai đó rằng sẽ không tiết lộ với bất kỳ ai chuyện cậu ta thầm mến Từ Tịnh Tịnh.

Hứa Tinh Tinh tôi luôn là một người trọng chữ tín và giữ lời hứa.

Tôi hít một hơi thật sâu, đang định đi về thì Mỳ Ăn Liền bỗng dưng đuổi tới: “Tinh Tinh!”

Tôi quay lại, nhìn cậu ta.

“Tinh Tinh, Từ Tịnh Tịnh đến tìm tớ để mượn tài liệu đi du
học thôi, cô ấy dự định ra nước ngoài.” Cậu ta giải thích với tôi.

Tôi không nói gì, di động của tôi chợt reo lên, người gọi là Cao Trạm. Tôi mông lung nhìn hai chữ trên màn hình, đúng lúc này Mỳ Ăn Liền cũng nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình.
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại bắt máy: “Alo?”

Cao Trạm nói: “Tối nay tớ với Hùng Suất, Đại Bằng có trận đấu, cậu muốn đến xem không?”

“À, có, mấy giờ thế?”

“7 giờ. Chỗ cũ nhé.”

“Chỗ cũ...” Tôi ngây người, chỗ cũ mà cả tôi và Cao Trạm đều biết chắc là sân bóng rổ lần trước cậu ấy đưa tôi tới. “Tớ biết
rồi, vậy 7 giờ gặp nhé!” Tôi cúp máy.

Vẻ mặt Mỳ Ăn Liền hơi trầm xuống, nói: “Dạo này cậu thân với Cao Trạm nhỉ?”

“Chẳng phải cậu và Từ Tịnh Tịnh cũng vậy sao?”

“Tớ với cậu ấy không phải như cậu nghĩ đâu.”

Lời này nghe rất quen tai. Người vừa gọi điện cho tôi cũng từng nói như thế, không biết đây có phải là câu mà bọn con trai ưa dùng để bày tỏ hay không.

Tôi hít thật sâu rồi bình tĩnh nói: “Mỳ Ăn Liền, tớ đã từng nói với cậu rồi, ban đầu tớ muốn giúp cậu giảm cân là vì mong cậu gầy đi rồi có thể theo đuổi Từ Tịnh Tịnh, tách cô ta và Cao Trạm ra. Tớ biết suy nghĩ lúc đầu của mình rất đáng khinh, nhưng mỗi lần nhìn thấy Từ Tịnh Tịnh là cậu lại lập tức đỏ mặt rồi lắp ba lắp bắp, khao khát được ở bên cô ta đều hiện rõ mồn một trên mặt cậu đấy. Bây giờ, tớ đã đạt được mục đích của mình rồi. Cậu gầy đi, hai người họ chia tay, Từ Tịnh Tịnh cũng bắt đầu gần gũi hơn với cậu, cậu có thể ở bên cạnh nữ thần của mình... Còn về chuyện tớ và Cao Trạm như thế nào, đó là chuyện của tớ. Cậu không cần lúc nào cũng phải đi theo giải thích với tớ chuyện của cậu và Từ Tịnh Tịnh đâu, tớ không ghen, bởi vì tớ không thích cậu, cũng chẳng thể có chuyện tớ thích cậu, không bao giờ có chuyện đó! Thế nên cậu không cần phải lo lắng, cũng khỏi phải sợ mất đi một người bạn, tớ có thể cam đoan với cậu rằng, chúng ta mãi mãi là bạn tốt.”

Tôi có cảm giác mỗi một câu nói ra hệt như có người dùng búa đập vào tim vậy. Tuy mọi người hay đùa rằng giữa tôi với cậu ta có chuyện gì đó, nhưng tôi biết người cậu ta thích là Từ Tịnh Tịnh, không phải là tôi, nếu tôi cũng hùa theo đám bạn trêu
rằng cậu ta không nên phụ bạc tôi thì đúng là chẳng ra làm sao
cả, chính tôi cũng không muốn như thế.

Mặt cậu ta cứng đờ, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

Tôi lại thở dài, gắng cười với cậu ta một cái rồi nói: “Cậu về đi. Tớ đi đây, chào cậu nhé!”

Tôi quay người đối diện với con hẻm, hít một hơi thật sâu rồi nở một nụ cười còn tươi hơn lúc ban nãy, bởi vì có như thế thì
nỗi chua xót trong lòng mới không thể trào dâng được. Tôi đang cố gắng để “xử lý” trái tim mình, tôi tin rằng, mình đã có thể từ bỏ được Cao Trạm, thì cũng sẽ nhanh chóng từ bỏ cậu ta thôi.

Tôi chỉ mới mười bảy tuổi, con đường phía trước còn thênh thang, hôm nay tôi thích cậu ta, biết đâu sau này tôi lại gặp một
người khác mà tôi còn thích hơn cả cậu ta nữa, dù sao thì đời có
câu gì ấy nhỉ, con gái sớm nắng chiều mưa, không phải vậy ư?

Thế nhưng, tối hôm ấy, tôi lại lỡ hẹn với Cao Trạm. Vừa về đến nhà, tôi đã trùm chăn khóc rất lâu, nhưng rốt cuộc khóc vì điều gì, đến bản thân tôi cũng chẳng rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top