Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Nhìn thấy cô ta, đến cả cậu tôi cũng khó chịu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngủ một giấc dài, khi mở mắt thì trời đã nhập nhoạng tối,
mọi người rủ nhau ra biển tắm. Mỳ Ăn Liền với Cao Trạm muốn ở lại chăm sóc tôi, nhưng đều bị tôi bảo đi hết. Tôi ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn ngắm bầu trời lấp lánh rực rỡ chẳng mấy khi thấy được ở chốn đô thành, rồi lại rơi vào trạng thái suy ngẫm về sự đời.

Chưa được bao lâu thì vầng dương đã khuất dạng về Tây,
những người đi bơi đã quay về tắm rửa, rồi lại ra quán đánh
chén tiếp bữa tiệc hải sản hoành tráng, còn tôi vẫn chỉ có thể ngồi một mình nơi ban công quạnh hiu của khách sạn để ngắm nhìn những ngôi sao lấp lánh như những viên kim cương trên bầu trời đêm đen tuyền, đồng thời vừa thưởng thức món cháo trắng mà Mỳ Ăn Liền dặn bà chủ khách sạn nấu riêng cho tôi, vừa suy ngẫm về sự đời. Tuy cháo nhạt thếch, nhưng nghĩ đến tấm lòng của Mỳ Ăn Liền, cộng thêm món phụ ăn kèm, tôi vẫn cảm thấy có chút ngọt ngào.

Di động rơi xuống nước nên tôi không dám bật máy lên, chỉ có thể đợi đến lúc về nhà mới xử lý được. Tôi uống thuốc, lại ngủ cả ngày, thật sự quá buồn chán, tôi bèn quyết định xuống dưới dạo một vòng.

Quán nhậu sân vườn ở đầu ngõ cực kỳ náo nhiệt, khách khứa ngồi cụng ly đầy trong sân. Ngửi thấy mùi hải sản thơm lừng, tôi lại thấy thòm thèm, nhưng nghĩ đến chuyện ngày mai phải truyền nước biển, lại còn thêm cái bụng bất kể lúc nào cũng có thể bắt tôi chạy vào toilet, tôi đành nuốt nước miếng xuống.

Coi như tôi ăn kiêng mấy ngày nghỉ này vậy! Hiu hiu, tôi chỉ còn biết tự nhủ như vậy để xoa dịu bản thân thôi.

Đi chưa được bao xa tôi đã thấy thấm mệt. Bác sĩ dặn phải nằm trên giường nghỉ ngơi đúng là không thừa. Tôi chầm chậm quay trở về khách sạn. Đi một hồi, chỉ còn cách hai nhà nữa là về đến nơi, tôi nghe có tiếng hai người cãi cọ, nghe kỹ thì không ngờ lại là Từ Tịnh Tịnh và Ngụy Tuyết.

Lòng hiếu kỳ trong tôi lại bắt đầu trỗi dậy.

Tôi không nhịn được dừng bước, nép sát vào góc tường, dỏng tai lên nghe ngóng xem hai người này đang nói gì.

Chỉ thấy Từ Tịnh Tịnh nói: “Tại sao lại bảo tớ lợi dụng cậu? Là tự cậu cứ hở một tí là thích mỉa mai người khác, liên quan gì đến tớ chứ?”

Ngụy Tuyết phản bác: “Liên quan gì đến cậu à? Lần nào tớ
nói móc Hứa Tinh Tinh, chẳng phải đều do cậu đứng sau xúi giục sao? Trước giờ cậu đều coi tớ là viên đạn của cậu, đừng tưởng tớ không biết, trong thâm tâm cậu lúc nào cũng coi thường tớ!”

“Tớ xúi giục cậu? Não cậu để trên đầu tớ chắc?” Từ Tịnh Tịnh lạnh lùng nói: “Cậu hở chút là tìm cách đâm chọc Hứa Tinh
Tinh, không lẽ thực sự là vì tớ sao, chứ không phải vì chính cậu à? Nếu cậu cư xử thật lòng với tớ, vậy thì tại sao lại nhân lúc đi mua băng vệ sinh giúp tớ, cậu lại lén bày tỏ với Cao Trạm?”

Nghe thấy tên mình, tôi vô thức khựng lại, sao hai người này cãi nhau cũng không quên tôi thế nhỉ?

Ngụy Tuyết bỗng nhiên lấy di động ra bật lên, chỉ vào nội dung trong đó rồi truy vấn: “Người hẹn Cao Trạm ra ngoài tối qua là cậu đúng không? Là cậu nhắn tin cho cậu ấy đúng không?”

Từ Tịnh Tịnh lướt mắt qua nội dung trên điện thoại, rồi nhìn xuống cái bóng dưới chân đáp: “Tớ không biết cậu đang nói gì, cũng không biết cậu tìm đâu ra bức hình đó.”

Ngụy Tuyết nghiêm túc nói: “Đây là đoạn tin nhắn của cậu
với Cao Trạm, hôm nay tớ chụp được trên điện thoại của cậu đấy. Tối qua rõ ràng là cậu hẹn Cao Trạm ra ngoài, sau đó lại kiếm cớ bảo tớ đi mua băng vệ sinh hộ cậu. Là cậu gài tớ đúng không?”

Tuy tôi không nhìn thấy được nội dung ảnh chụp mà Ngụy Tuyết nói, nhưng những gì bọn họ nói ra thật là thú vị. Từ Tịnh
Tịnh hẹn Cao Trạm ra ngoài, rồi lại cố tình dàn cảnh cho Ngụy
Tuyết gặp được? Ngụy Tuyết nhân cơ hội tỏ tình? Tại sao Từ
Tịnh Tịnh phải làm như vậy? Cô ta với Ngụy Tuyết chẳng phải là bạn thân hay sao?

Từ Tịnh Tịnh cười giễu cợt: “Tớ gài cậu ư? Tại sao tớ phải gài cậu? Lại còn gài cậu tỏ tình với Cao Trạm? Tối qua cậu say rượu đến giờ vẫn chưa tỉnh táo à? Đồ điên!”

Từ Tịnh Tịnh mắng xong định đi luôn nhưng lại bị Ngụy Tuyết giữ lại.

“Cậu đừng giả vờ nữa. Chuyện này có phải cậu làm hay không bản thân cậu rõ nhất, vì cậu chuyển mục tiêu qua Khang Gia Vĩ, tớ mới dám tỏ tình với Cao Trạm. Tớ biết cậu lúc nào cũng
đứng từ xa để mắt đến, tớ làm sao mà qua mắt cậu được? Lúc
ăn tối ban nãy, chẳng qua tớ mới chỉ hỏi thăm Triệu Quân tình hình của Hứa Tinh Tinh thôi, cậu đã lạnh nhạt mỉa mai tớ rồi. Tối qua tớ uống say, chính cậu ấy đã đưa tớ về, còn cậu thì sao? Rõ ràng là cậu đứng từ xa chứng kiến tớ khổ sở như vậy, nhưng cũng chẳng muốn chìa tay ra giúp tớ, cậu vốn dĩ chẳng màng đến sự sống chết của tớ! Thực ra cậu không hề coi tớ là bạn. Từ trước đến giờ cậu chỉ toàn là lợi dụng tớ thôi. Tớ không ngờ cậu lại là một người như vậy, cậu lúc nào cũng coi tớ là một vật hy sinh ngu ngốc đúng không?”

Từ Tịnh Tịnh hất tay Ngụy Tuyết ra, ấn mạnh ngón tay lên ngực Ngụy Tuyết nói: “Sao tớ lại không coi cậu là bạn được? Nếu không nhờ có tớ, cậu có thể thường xuyên gặp được Cao Trạm chắc? Làm sao mà cậu có thể đi du lịch chung hả? Phải nói là tớ sao có thể ngờ bạn bè mình lại làm chuyện đê tiện đâm lén sau lưng. Bảo tớ lợi dụng cậu sao, phải nói là cậu lợi dụng tớ mới đúng!”

Càng nghe tôi càng không khỏi nhíu mày, hóa ra trên đời này chẳng có ai ngu ngốc, ai cũng hiểu rõ lòng người, chẳng qua
là họ có nói ra hay không thôi. Thấy hai người họ hục hặc như
vậy, tôi bỗng dưng cảm thấy may mắn khi có hai đứa bạn là Tiểu Bạch và Giai Dao, tình bạn của chúng tôi chắc chắn là thật lòng.

“Từ Tịnh Tịnh, đủ rồi đấy! Đừng cố nói năng đoan chính như thể mình là thánh nhân nữa. Đừng tưởng tớ không biết, Cao Trạm vốn dĩ chẳng hề thích cậu, cậu ấy và cậu chưa bao giờ là một cặp hết. Cậu viết thư tình cho cậu ấy, chẳng hiểu sao lại khiến cậu ấy hiểu lầm là Hứa Tinh Tinh. Cậu biết cậu ấy thích Hứa Tinh Tinh, cậu tức giận nên bèn lợi dụng chuyện này, tỏ ra thân thiết với Hứa Tinh Tinh, lừa gạt Hứa Tinh Tinh, kéo cậu ta đi về cùng, để Cao Trạm nghĩ là cậu đang giúp cậu ấy, nhưng thực tế là cậu chỉ đang trải đường bắc cầu cho cậu thôi. Sau này Cao Trạm nhìn thấu mọi chuyện rồi, vì không muốn làm cậu mất
mặt nên mới không nói toạc ra thôi.”

Tôi vốn đang định bỏ đi, không muốn nghe hai người họ cãi cọ nữa, thế nhưng những lời sau đó của Ngụy Tuyết khiến bước chân tôi khựng lại, tim thoáng hẫng một nhịp. Chẳng phải vì hai người họ yêu sớm nên mới nhờ tôi giúp đỡ che giấu ư? Tại sao tôi lại trở thành đối tượng bị lợi dụng thế này? Tôi mới là người bị kiếm cớ theo chân ư? Nói thế là trong suốt một thời gian dài, tôi vẫn như con ngốc giúp bọn họ che giấu, kỳ thực là
Từ Tịnh Tịnh lừa tôi, cố tình đùa giỡn tôi, vốn dĩ cô ta và Cao Trạm chẳng phải là một cặp.

Tôi cẩn thận nhớ lại mọi chuyện. Bảo sao mỗi lần hai người này tan học, luôn cố tình chọn con đường qua nhà chúng tôi để đi về, đáng ra mấy cặp đang hẹn hò phải chọn đường cách xa nhà mới đúng chứ?Đáng lẽ nên sợ người nhà bắt gặp mới phải chứ? Nhưng vì hai người bọn họ vốn dĩ chẳng có gì nên có điều gì phải sợ đâu chứ. Bảo sao! Mỗi lần hai người họ đi về cùng thì không bao lâu sau, lại xuất hiện thêm đám Hùng Suất và Đại Bằng đến làm loạn. Hồi đó tôi còn chướng mắt chuyện Hùng Suất Đại Bằng hay phá đám, cảm thấy hai tên đó chẳng tinh tế gì hết. Kỳ thực không phải hai người họ không ý tứ, mà vì bọn họ vốn đi về chung đường với Cao Trạm. Xâu chuỗi mọi chuyện lại, hết thảy đều sáng rõ như ban ngày, thật không ngờ tôi lại ngốc nghếch để cho Từ Tịnh Tịnh lừa gạt hơn nửa học kỳ!

Bốp! Từ Tịnh Tịnh tát Ngụy Tuyết một cái. Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến chiếc mặt nạ hiền lành giả dối của Từ Tịnh
Tịnh rơi xuống. Từ Tịnh Tịnh lạnh lùng thốt lên: “Cậu ngưng nói linh tinh được rồi đấy!”

“Cậu dám đánh tôi?” Ngụy Tuyết bưng mặt đứng chết trân, trời đang tối cộng thêm đứng cách một khoảng khá xa nên tôi không nhìn thấy phản ứng của Ngụy Tuyết, thế nhưng giọng
cô ta dường như sắp khóc.

Chỉ vì yêu thầm mà bị cô ta xoay thế này, đã vậy vẫn còn tự cho mình cái quyền đánh người sao? Cơn phẫn nộ trong tôi nhất
thời bị khơi dậy. Tôi bước ra khỏi bóng tối, xuất hiện trước mặt hai người họ, trợn mắt nhìn Từ Tịnh Tịnh rồi chất vấn: “Những gì Ngụy Tuyết vừa nói có phải là thật không?”

Hai người họ giật mình trước sự xuất hiện bất thình lình của tôi.

Từ Tịnh Tịnh ngơ ngác nói: “Sao cậu lại ở đây?”

“Tôi không thể ở đây sao?” Tôi tức giận độp lại, rồi quay qua
Ngụy Tuyết hỏi: “Những gì cậu vừa nói có phải là thật hay không?”

“Tớ...” Ngụy Tuyết thoáng chần chừ.

Từ Tịnh Tịnh thấy tôi truy hỏi bỗng nhiên nổi khùng lên, quát lớn: “Ngụy Tuyết!”

“Từ Tịnh Tịnh, cậu có im miệng đi không?!!” Tôi quát Từ Tịnh Tịnh.

Không biết có phải bị khí thế của tôi át vía hay không, cô ta nhất thời nín lặng.

Vẻ mặt Ngụy Tuyết rất phức tạp, nhìn tôi đầy khó xử.

Tôi nhìn cô ta chằm chằm, nhắc nhở: “Cậu đừng quên là cô ta vừa mới đánh cậu đấy! Tớ hỏi cậu, những gì cậu vừa nói có phải là thật hay không?”

Ngụy Tuyết vẫn thoáng do dự.

Tôi tiến đến gần cô ta rồi nói: “Tối qua cậu uống say mèm, cậu cũng rõ là cô ta có nhìn thấy điều đó, nhưng cô ta thì sao? Bỏ
mặc cậu không thèm quan tâm. Cậu thử nghĩ xem cậu con gái một thân một mình ở ngoài lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Cậu có còn muốn giúp cô ta nữa không?”

“Ngụy Tuyết, cậu mà dám nói bậy, có tin là tôi sẽ không để yên cho cậu không?” Từ Tịnh Tịnh đã hoàn toàn lột xác khỏi điệu
bộ thiếu nữ ngoan hiền trước giờ, trông còn có chút điên loạn.

Ngụy Tuyết bị Từ Tịnh Tịnh nói vậy đâm ra kích động, tức thì gắt lên: “Tôi nói linh tinh sao?Cậu lúc nào cũng coi tôi là đồ ngốc, cậu tưởng là tôi không biết gì hết chắc? Lần trước bắt
gặp Hứa Tinh Tinh đi với Khang Gia Vĩ trong quán cà phê, cậu
tức tốc gọi điện cho Cao Trạm, vì cậu muốn Cao Trạm tận mắt
thấy cậu ấy hẹn hò với Khang Gia Vĩ. Chúng ta làm gì có hẹn với Cao Trạm, hôm đó rõ ràng là Cao Trạm rủ đám Hùng Suất Đại
Bằng đi chơi bóng rổ, vì cậu đã liệu trước rằng Cao Trạm biết
Hứa Tinh Tinh ở đó nhất định sẽ rủ cậu ấy đi cùng. Vì có mặt Hùng Suất, nên cậu cũng đoán trước là kiểu gì Tinh Tinh cũng
sẽ không đi.”

“Ngụy Tuyết, cậu im miệng cho tôi!” Bộ mặt Từ Tịnh Tịnh lúc này vừa hung dữ vừa méo mó.

“Từ Tịnh Tịnh, cậu cũng im miệng cho tôi!” Tôi giận run
người, tôi không hề biết rằng bản thân mình thật lòng giúp đỡ
người khác, nhưng lại bị biến thành công cụ cho kẻ khác lợi dụng.

Ngụy Tuyết lạnh lùng cười nói: “Từ Tịnh Tịnh, cậu đúng là thứ thảo mai giả bộ thanh cao! Nói đến trình độ đâm sau lưng người khác, ai mà bằng nổi cậu.” Ngụy Tuyết mắng xong liền quay qua nhìn tôi: “Cả chuyện cậu bị Lý Hữu Tình chặn đánh, cũng là do cậu ta cố tình làm lộ tin tức đấy.”

Từ Tịnh Tịnh xông đến định đánh Ngụy Tuyết, tôi lập tức
đứng chắn trước mặt Ngụy Tuyết, tóm lấy bàn tay đang giơ cao của cô ta: “Bị bóc phốt rồi thì tính bịt miệng người ta hả? Cậu nói với tôi rằng cậu hẹn hò với Cao Trạm, sợ bị mẹ cậu biết chuyện, nên nhờ tôi đi về chung, thì ra trước giờ cậu toàn nói dối.”

“Nói dối cậu thì đã sao? Hồi đó lúc cậu nghe tin mỗi ngày được về chung với Cao Trạm, cậu phản ứng thế nào? Không phải
mừng chết đi được sao. Bây giờ cậu biết sự thật rồi đấy, cậu đi đi! Cậu bắt chước Ngụy Tuyết đi tỏ tình với người ta đi!” Từ Tịnh
Tịnh cười dữ tợn, lần đầu tiên khiến người khác cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lại đáng sợ đến vậy.

Tôi siết chặt cổ tay Từ Tịnh Tịnh, giận dữ nói: “Tôi thích cậu ấy hay không và cậu lừa gạt tôi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”

“Cậu muốn đánh tôi à?” Từ Tịnh Tịnh muốn rút tay ra, nhưng lại bị tôi giữ chặt lấy.

“Sao tôi lại không dám đánh cậu? Từ nhỏ đến lớn, số lần cậu mượn tay mẹ tôi đánh tôi cũng đâu có ít?”

Từ Tịnh Tịnh bỗng nhiên vươn tay còn lại ra túm tóc tôi rồi hét lên: “Vì bản thân cậu kém cỏi nên mẹ cậu mới muốn đánh cậu, liên quan gì đến tôi? Chẳng phải cậu đã từng học mấy món
võ vớ vẩn sao? Có giỏi thì đánh tôi đây này.”

Cảm giác đau đớn khi bị kéo tóc khiến tôi suýt chút nữa thả lỏng tay ra, nhưng tôi không cam tâm yếu thế, cố dồn hết sức ép cô ta vào tường bên kia: “Từ Tịnh Tịnh, cậu thật sự nghĩ tôi sợ không dám đánh cậu ư?”

Nào ngờ Từ Tịnh Tịnh lại dùng đầu húc mạnh vào trán tôi, đầu tôi đau đến mức như muốn nổ tung. Tôi thả lỏng tay, cô ta hung hăng đẩy mạnh tôi, khiến tôi mất thăng bằng, lảo đảo ngã xuống đất, người đang yếu sẵn nên tôi nhất thời không thể đứng dậy nổi.

Từ Tịnh Tịnh đi đến đạp mạnh vào chân tôi hai phát, tôi đau thấu trời, phải ôm chân cuộn người lại...

“Hứa Tinh Tinh, cậu có biết là tôi ghét cậu đến nhường nào
không? Tôi ghét cậu từ nhỏ đến tận bây giờ! Dựa vào đâu mà cậu có thể sống thoải mái vui vẻ đến thế, trong khi tôi phải đi học hết cái này đến cái khác? Dựa vào cái gì mà từ nhỏ đến lớn, người lớn nhắc đến cậu đều khen cậu đáng yêu dễ thương, thích trêu đùa cậu, còn thấy tôi thì ngoại trừ khen tôi xinh xắn giỏi giang ra thì chẳng còn gì nữa hết? Dựa vào đâu mà một đứa không có ưu điểm gì như cậu cũng có thể thi vào chung trường với tôi, còn học chung một lớp? Dựa vào đâu mà đám con trai thích nói chuyện với cậu, thích chơi với cậu? Dựa vào đâu mà Cao Trạm lại thích cậu? Dựa vào đâu chứ?!! Cậu thì có chỗ nào tốt hơn tôi? Có điểm nào mạnh hơn tôi? Tại sao lúc nào tôi cũng bị đặt lên bàn cân so sánh với người như cậu chứ? Tại sao cậu lại là Hứa Tinh Tinh, cậu có biết tên của cậu rất đáng ghét không? Mỗi lần nghe người khác gọi tên cậu, tôi đều cảm thấy ghê tởm!”

Có lẽ Ngụy Tuyết thấy tôi nằm lăn ra đất, nghĩ tôi còn đang bị ốm, sợ tôi gặp chuyện gì không hay nên run run cất giọng can
ngăn: “Hai người... đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Từ Tịnh
Tịnh, cậu dừng tay lại đi, cậu ấy còn đang ốm..”

“Cậu im miệng đi!” Từ Tịnh Tịnh hét lên với Ngụy Tuyết, rồi lại quay sang đá tôi mấy cái.

Tôi nghiến răng, siết chặt nắm đấm, gồng lên nhịn đau mấy chỗ bị cô ta đá trúng. Đúng vậy, buổi sáng tôi vừa truyền nước biển xong, người còn đang yếu, cú đẩy vừa rồi đã hao tổn kha khá sức lực của tôi, giờ còn bị đối phương xô ngã, đạp mạnh
mấy cái, đau đến mức không đứng dậy nổi, nhưng lòng tôi vẫn không cam chịu việc thua cô ta, tôi không thể bị cô ta đánh gục thế này được.

Tôi cố chớp lấy thời cơ, vươn hai tay ra tóm chặt mắt cá chân của Từ Tịnh Tịnh, dồn sức kéo cô ta ngã xuống. Lần này, đến lượt Từ Tịnh Tịnh khốn khổ ngã sõng soài trên mặt đất, tôi nhào đến ngồi lên người cô ta, rồi vung tay tát thật mạnh vào bản
mặt đó, ngọn lửa giận kìm nén trong lòng hơn mười mấy năm
nay phút chốc bùng cháy mãnh liệt.

Tôi túm lấy áo thun của Từ Tịnh Tịnh, điên tiết hét lên: “Cậu tưởng chỉ có mình cậu ghét tôi thôi chắc? Tôi không những
ghét cậu, mà tôi còn ghê tởm cậu nữa! Hứa Tinh Tinh tôi ngồi
không đổi tên, đứng không thay họ, cậu không thích cái tên “Từ
Tịnh Tịnh thì đổi tên khác đi!”

Từ Tịnh Tịnh căm phẫn, mắt trợn trừng nhìn tôi. Tôi ngồi
lên người cô ta, cố giữ người cô ta lại. Từ Tịnh Tịnh chỉ có thể ra
sức vùng vẫy giãy giụa, vất vả quơ tay lắm mới nắm được tóc tôi rồi điên cuồng giựt tóc tôi. Cứ kéo đi, hôm nay có bị cậu kéo cho hói đầu tôi cũng nhất định phải xả mớ uất nghẹn đã tích tụ mười mấy năm nay. Ban nãy cậu vừa đá vừa đạp tôi đúng không, bây giờ tôi trả lại cho cậu mấy bạt tai này.

Tôi điên cuồng hét lên: “Lúc
tôi bị điểm kém chính cậu là người ‘sơ ý’ báo cho mẹ tôi. Còn khi tôi được điểm cao hơn cậu, cậu cũng sẽ nghĩ cách giả bộ bất cẩn báo cho mẹ tôi biết chuyện ở trường tôi thầy cô phê bình hay làm bẩn làm rách quần áo gì đó. Đi học múa bị cô phạt, cậu cũng mượn miệng kẻ khác nói cho mẹ tôi, rồi chuyện tôi lén qua lớp võ đối diện học, cậu cũng sẽ tìm cách để nhờ người khác nói cho mẹ tôi. Năm tốt nghiệp tiểu học, rõ ràng cô giáo chọn tôi đi thi múa, nhưng cậu lại cố ý làm hỏng đồ của Tiểu Ninh rồi vu oan cho tôi, hại tôi với Tiểu Ninh cãi nhau, kết quả cả hai đứa đều bị tước tư cách dự thi. Hồi nhỏ tôi không hiểu, đến tận khi lên cấp hai tôi mới biết con người cậu xấu xa đến mức nào, trước giờ cậu luôn là
người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, sau lưng tìm đủ
cách để lừa gạt người khác nhưng trước mặt lại luôn giả vờ ngây thơ vô tội. Tôi thật không thể ngờ, lên cấp ba rồi bệnh của cậu còn nặng hơn, cậu không chỉ lợi dụng Cao Trạm, Ngụy Tuyết, mà còn dám xúi giục Lý Hữu Tình đánh tôi, nó chỉ mới là học sinh cấp hai thôi... Cậu đúng là không còn tính người nữa mà!”

Tôi dùng trán đập mạnh vào mặt cô ta.

“Trời ơi, các cậu đang làm gì thế?!

“Đừng đánh nữa, mau dừng tay!”

Mọi người cuối cùng đã quay trở về, thấy tôi đè lên người Từ Tịnh Tịnh đánh liên hồi, ai cũng nghĩ là tôi điên thật rồi.

“Hứa Tinh Tinh, cậu mau dừng lại đi!” Mỳ Ăn Liền xông thẳng tới kéo tôi ra khỏi người Từ Tịnh Tịnh.

Hùng Suất la om sòm: “Ôi trời ơi! Mới đi ăn một lát, sao đang yên đang lành mà hai cậu lại lao vào đánh nhau vậy?”

Tiểu Bạch và Giai Dao kéo tay tôi, hỏi liên hồi: “Có chuyện
gì thế? Có chuyện gì thế?”

Tôi phẩy phẩy tay nói: “Không có gì, chỉ là đánh cái đồ thảo mai thôi. Chị đây thấy thoải mái là được!”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tự nhiên hai người họ lại đánh nhau?” Cao Trạm đứng qua một bên hỏi Ngụy Tuyết.

Ngụy Tuyết nghẹn ngào cất lời: “Tớ cũng không biết... Hai người họ vì cậu mà cãi nhau một hồi rồi thành ra đánh nhau...”

Thấy Ngụy Tuyết nói thế, ai nấy đều giật mình. Cao Trạm kinh ngạc nhìn tôi, dường như không tin những điều Ngụy Tuyết vừa nói là sự thật.

Mỳ Ăn Liền cau mày, khó tin nhìn tôi rồi nói: “Có phải cậu điên rồi không? Cậu có biết mình đang làm gì không vậy?”

“Tớ không điên! Tớ đánh cô ta cậu thấy đau lòng chứ gì? Đau lòng thì qua đó đi, mau qua đó ôm ấp rồi an ủi đi!”

“Cậu có biết bộ dạng mình hiện giờ như thế nào không?”

“Không nhẽ tớ phải bắt chước cô ta chắc? Dùng nước mắt cá sấu để tranh thủ sự thương hại từ mọi người à? Cậu thì biết cái gì?!! Cậu chẳng biết cái quái gì cả!” Tôi lạnh lùng nhìn Mỳ Ăn
Liền, dùng sức hất tay cậu ấy ra.

Tiểu Bạch và Giai Dao đứng giữa hai đứa tôi không biết nên khuyên ai.

Từ Tịnh Tịnh khó nhọc bò dậy, người lảo đảo đứng không vững, rồi lại lăn đùng ra.

Đại Bằng đột nhiên hét lên: “Tịnh Tịnh, cậu chảy máu kìa!”
Hai dòng máu đỏ tươi chảy ra khỏi lỗ mũi Từ Tịnh Tịnh. Cô ta lấy tay quẹt đi, thấy ngón tay dính đầy máu, nước mắt lập
tức trào ra.

Triệu Quân rút khăn giấy ra không ngừng lau máu mũi
cho cô ta.

Tôi thấy cô ta mà lòng đầy khinh bỉ, trước nay cái trò giả bộ yếu đuối luôn là thế mạnh của cô ta. Tôi lạnh lùng nói: “Đừng có giả bộ trước mặt mọi người nữa, có giỏi thì cậu phơi bày bộ mặt thật của mình lúc đánh tôi ban nãy đi?”

Mỳ Ăn Liền bỗng dưng quay sang tôi rồi lạnh lùng nói: “Hứa Tinh Tinh, cậu bình tĩnh lại đi!”

“Bây giờ tớ rất bình tĩnh mà!” Tôi không kiềm chế được mà quát lên với cậu ấy. Vị chua chát đau khổ từ tận đáy lòng thoáng
chốc bùng lên, tôi cố hết sức kìm nén, tuyệt đối không cho một giọt nước mắt nhu nhược yếu đuối nào được phép rơi xuống.

Cao Trạm cũng hét lên: “Cả hai người đều bình tĩnh hết đi!”

Đại Bằng bỗng nhiên hét ầm lên: “Không xong, không xong rồi! Phải đi bệnh viện thôi, tay cũng bị rách một mảng da lớn này. Mọi người mau đi gọi xe đi!”

Hùng Suất không nói tiếng nào liền chạy ra hẻm gọi xe.

Từ Tịnh Tịnh ngửa đầu lên, Triệu Quân và Đại Bằng đỡ cô
ta, chầm chậm bước đi, khi đi ngang qua Mỳ Ăn Liền, cô ta bỗng dưng đưa tay ra kéo tay Mỳ Ăn Liền, bày ra vẻ mặt đáng thương rồi nói: “Gia Vĩ, cậu đến bệnh viện với tớ nhé.”

Tôi không nhịn được cười chế giễu. Loại chuyện này cũng chỉ có đồ thảo mai như cô ta mới làm được thôi. Tôi lạnh lùng
trừng mắt với cô ta và Mỳ Ăn Liền rồi quay người bỏ đi.

Mỳ Ăn Liền đuổi theo kéo tay tôi lại bảo: “Muộn vậy rồi cậu còn định đi đâu?”

Tôi hất tay cậu ấy ra, nhìn Từ Tịnh Tịnh đứng đằng sau giả vờ hiền lành đáng thương, hạ giọng xuống nói chỉ vừa đủ cho Mỳ Ăn Liền nghe thấy: “Cậu biến đi! Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cậu, vừa nhìn thấy cậu là tôi lại nhớ đến chuyện cậu thích đứa con gái thảo mai đáng ghét kia, ngay cả cậu tôi cũng thấy khó chịu.”

Mặt cậu ấy sững sờ, tay cũng lập tức buông ra.

Tôi quay người, đi về phía biển.

“Tinh Tinh!” Từ đằng xa, tôi đã nghe thấy giọng Cao Trạm.

Cao Trạm nhanh chóng bắt kịp tôi, kéo tôi lại: “Tinh Tinh.”

Hết thảy cảm xúc bỗng chốc vỡ òa, nước mắt buồn bã ấm ức cũng ồ ạt tuôn rơi. Tôi thật sự không ngờ mới ban nãy mình
vẫn còn kiên cường mà bây giờ lại òa khóc nức nở như thế. Thật
ra tôi đã không còn tức giận vì bị Từ Tịnh Tịnh lừa gạt kể từ lúc
Mỳ Ăn Liền kéo tôi ra khỏi đám người đó. Tôi cứ nghĩ rằng quen
nhau đã lâu, cậu ấy lại hiểu tính tôi vậy, cậu ấy sẽ tin rằng tôi không phải loại người chủ động đánh người khác, nhưng không
Từ Tịnh Tịnh vẫn là nữ thần trong lòng cậu ấy, còn tôi thì chỉ là đứa bạn giúp cậu giảm cân mà thôi.

Cao Trạm vỗ vai tôi an ủi: “Bất kể là nguyên nhân gì khiến hai người xảy ra tranh chấp, tớ cũng sẽ không hỏi, nhưng nếu
cậu cảm thấy tủi thân, muốn khóc thì cứ khóc đi.”

Tôi cúi đầu lặng lẽ khóc, nước mắt xuôi theo gò má chảy xuống khóe miệng, vị mặn chát thấm vào miệng trở nên đắng ngắt, vị đắng ngắt trong tim tôi giăng rộng như một tấm lưới, rồi lại từ từ thu vào, càng thu càng chặt, siết đến mức tôi sắp không thở nổi.

Cao Trạm đến gần tôi, cho tôi mượn bờ vai: “Khóc đi.”

Không biết tôi đã khóc bao lâu, đến lúc khóc chán rồi, tôi thủ thỉ: “Tớ muốn một mình đi ra biển một chút.”

Mặt Cao Trạm khẽ biến sắc, cậu vội cản tôi: “Sức khỏe cậu có ổn không? Hôm nay cậu mới truyền nước biển mà...”

Tôi vội nói: “Cậu yên tâm đi, tớ không dại dột làm mấy chuyện như nhảy xuống biển đâu. Chỉ là khó khăn lắm mới được ra biển chơi, đã một ngày tớ không được ngắm biển rồi.”

“Muộn thế này rồi, cậu đi một mình không an toàn, tớ đi với cậu.” Cao Trạm mỉm cười, dưới ánh đèn đường, nụ cười của
cậu lúc nào cũng rạng rỡ như vậy.

Tôi gật đầu, Cao Trạm và tôi cùng đi ra biển.

Đường ra bãi biển có rất nhiều khách du lịch, cổng thu phí đã đóng, người soát vé ở cửa chẳng biết đã đi đâu. Ra tới bãi biển, đạp lên những hạt cát mịn, cơn gió biển khẽ thổi, mang theo mùi vị mằn mặn đặc trưng. Đèn trên bờ lờ mờ soi sáng cả như lúc chập tối, chỉ còn những tốp người thưa thớt, ngoài âm thanh của tiếng sóng biển chầm chậm xô bờ ra, tôi chẳng còn nghe được thứ âm thanh gì khác nữa.

Biển cả lúc về đêm hệt như một đứa trẻ đang say giấc nồng, bình thản và an yên.

Trong màn đêm tĩnh mịch, nghe tiếng bọt sóng khẽ dao động theo quy luật, tôi bỗng chốc bình tĩnh trở lại.

Hết thảy những cảm xúc của ngày hôm nay, bất kể là vui
sướng hay đau đớn, ngọt ngào hay chua chát, đều đã bị gió cuốn đi cả rồi...

Sáng hôm sau, tôi khập khiễng gọi xe đến bệnh viện truyền
nước. Không ai nhìn thấy vết bầm tím ở chân tôi do Từ Tịnh Tịnh đạp vào tối qua, bên trong vết bầm còn có những chấm màu đỏ, chỉ cần đụng nhẹ vào là đau đến tê dại. Buổi chiều, lúc trở về khách sạn, Tiểu Bạch và Giai Dao nói với tôi là sáng nay sau khi nhận được một cuộc điện thoại, Mỳ Ăn Liền đã tức tốc cùng Từ Tịnh Tịnh rời khỏi đảo. Vốn bọn họ còn lo rằng cậu ấy và Từ Tịnh Tịnh sẽ không mua được vé tàu để trở về, nhưng sau đó cậu ấy nhắn tin cho bọn họ là đã mua được vé rồi.

Bọn họ làm sao biết Mỳ Ăn Liền luôn giấu mèo máy Doraemon vạn năng trong người, không có gì làm khó được cậu ấy cả, cái kẻ đã hứa sẽ đi truyền nước với tôi, cuối cùng vẫn đi theo nữ thần của mình.

Con trai đúng là toàn đồ lừa đảo!

Chiều ngày thứ Ba, sau khi nghỉ ngơi hai ngày, tôi đã khỏe hơn nhiều, chỉ tiếc là tôi chưa kịp thưởng thức hết bãi biển xanh
thẳm và hải sản tươi ngon thì đã phải cùng mọi người đi về rồi.
Đây đúng là chuyến du lịch tệ nhất trong đời mà.

Vote! Vote! Vote! Cầu Vote..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top