Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Anh Hùng không liên minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến ngày hôm sau, tôi mới nhận ra rằng mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng đến mức nào. Từ Tịnh Tịnh là đồ lừa đảo! Học phụ đạo cái con khỉ ấy! Từ Starbucks, KFC, hiệu sách, siêu thị cho đến quảng trường nơi các bà các ông hay khiêu vũ...Phàm là những nơi các cặp yêu đương có thể đến thì đều xuất hiện bóng dáng hai kẻ nọ, còn tôi thì đường hoàng đảm nhận vai trò làm nền cho hai người bọn họ. Tôi hối hận vô cùng, tôi đây chính là một cái bóng đèn Philips di động mãi mãi không thể trở thành nhân vật chính mà.

Lúc tôi đang mua ly nước ngọt trong KFC để xoa dịu tâm hồn, bỗng có người ở sau lưng nhắc tôi: "Nè, cậu đánh rơi tiền kìa."

Tôi cúi đầu nhìn, quả nhiên có một tờ 50 tệ nhăn nhúm màu xanh biếc đang nằm dưới đất. Chắc vừa nãy mua nước ngọt bất cẩn làm rơi tiền, tôi đang định cảm ơn người nhắc mình thì khi quay đầu lại liền nhìn thấy cái bóng dáng mập mạp tròn quay quen thuộc đó. Tôi bỗng nhiên không muốn nói tiếng nào nữa, đã nói tên mập này phải cách xa tôi 3m ra rồi mà, bây giờ con người này cách tôi tối đa được nữa mét là cùng.

Tôi không kiềm chế được kéo mập mạp qua một bên chất vấn: "Này, Mỳ Ăn Liền, cậu có biết cậu như vậy là biến thái lắm không hả?"

Khang Gia Vĩ nghiêm túc đáp lại: "Tên tôi không phải là Mỳ Ăn Liền."

Tôi chỉ vào mớ tóc đen hơi xoăn của cậu ta rồi nói: "Mỳ Ăn Liền đầy đầu đây còn gì?"

"Tôi bẩm sinh đã như vậy rồi, cảm phiền cậu không kỳ thị người có tóc xoăn tự nhiên."

"Được rồi, tôi không kỳ thị cậu. Nhưng cậu có biết không hả, ngày nào tôi cũng đi theo hai người đó, giống cái bóng đèn Philips di động đã đủ khốn khổ rối rắm lắm rồi. Cậu làm ơn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa có được không. Cậu như thế sẽ càng làm tôi khốn khổ hơn đó, hiểu chưa hả?" Tôi hít một hơi thật sâu.

Cậu ta nhíu đôi mày rậm rì, dùng giọng điệu như đang phổ độ chúng sinh "Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ" mà khuyên nhủ tôi rằng: "Cậu cứ vài ba hôm lại bám theo hai người đó mới gọi là biến thái ấy."

Tôi liếc xéo cậu một cái: "Ai nói với cậu là tôi bám theo hai người đó hả? Tôi với Tư Tịnh Tịnh là hàng xóm, cậu ta đi về nhà bằng đường nào thì đương nhiên tôi cũng phải về nhà bằng đường đó rồi."

"Ờ, tôi cũng đi con đường đó mỗi ngày này. Hôm nào cậu về nhà cũng rẽ trái rẽ phải đủ kiểu, hôm nay lại còn tình cờ rẽ vào đúng KFC nữa chứ."

"..."

Tôi hết đường phản bác, không ngờ tên nhóc này nhìn một cái đã phát hiện ra ngay chân tướng rồi.

"Dạo này cậu làm lá chắn giúp bọn họ à?"

"Cậu nhận ra ư? Như thế mà cậu cũng nhận ra được sao?" Tôi bất thần bụm chặt miệng lại.

Chỉ cần không mù thì đều nhận ra hết. Tôi ở gần đó thấy cậu đi cùng bọn họ mấy lần, mà hai người họ dường như cũng không khó chịu hay né tránh cậu. Lâu lâu còn cười nói bắt chuyện với cậu nữa chứ." Suy luận của cậu ta vừa rõ ràng lại vô cùng hợp lý.

Ôi mẹ ơi! Tôi phục sát đất với khả năng quan sát và phân tích của cậu ta rồi. Hiện giờ người duy nhất có thể hiểu được tôi cũng chỉ có mỗi tên Mì Ăn Liền này thôi. Trong nháy mắt, dường như tôi đã quên hết mọi ân oán khúc mắc trước giờ giữa tôi và cậu ta, không nhịn nổi phải đi kiếm một cái bàn, hai đứa ngồi mặt đối mặt, kể hết toàn bộ chuyện Từ Tịnh Tịnh nhờ vả tôi ra. Tôi thật không ngờ mình lại như anh thợ cắt tóc cho ông vua có đôi tai lừa, nhau nhảu phun một lèo với đối phương.

Phụ nữ quả nhiên không bao giờ giữ được bí mật! Tôi không khỏi âm thầm phỉ nhổ bản thân một ngàn lần.

Mỳ Ăn Liền nhướng mày, nhìn tôi chằm chằm dụng kiểu không thể tin được.

"Đừng có nhìn tôi như vậy! Tôi biết trái tim của mình bao la như Đức Mẹ, tôi chính là Đức Mẹ Maria đó, à không, xin hãy gọi tôi là Lôi phong ¹..." Nói liên hồi một lúc lâu, cuối cùng tôi cứng họng không thốt ra được câu gì nữa.

( 1 ) Một chiến sĩ của quân Giải phóng nhân dân TQ. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn. Một người hết lòng với Đảng Cộng Sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân TQ.

Mỳ Ăn Liền khẽ mỉm cười.

Tôi thở dài nhẹ nhõm, nói: "Có điều tôi cũng phải cảm ơn cậu, nói được cái chuyện buồn bực này ra đúng là thấy nhẹ cả người. Cậu có ý kiến gì thì mau nói ra luôn đi."

Mỳ Ăn Liền nhìn tôi với ánh mắt đồng cảm, hệt như một cán bộ lão thành hiền hòa dễ gần khuyên nhủ tôi: "Bạn Hứa Tinh Tinh à, tốt nhất là cậu dứt khoát đừng giúp hai người họ nữa. Việc cậu đang làm không phải giúp đỡ mà là thay người ta bao che cái sớm muộn gì cũng vỡ lỡ ra thôi, không tốt chút nào hết."

"Đương nhiên là tôi biết chuyện này chẳng có gì tốt, nhưng cũng tại lúc ấy tôi không biết phải từ chối thế nào cả." Trong lòng tôi âm thầm bổ sung thêm là thực ra không phải không biết từ chối thế nào mà căng bản là không muốn từ chối.

Thế nhưng chút tâm tư của tôi lần nào cũng bị Khang Gia Vĩ vạch trần chỉ trong tích tắc: "Không phải là cậu không biết nên từ chối thế nào, mà là do "Túy ông ý say nào phải do rượu"¹ thì đúng hơn..."

( 1 ) Trích từ bài thơ "Bùi Viên đối ẩm trích cú ca": Túy ông say không phải vì rượu, mà say vì cảnh non cao nước thẳm.

Tôi đập bộp lon nước ngọt xuống bàn, đang yên đang lành lại giở quẻ chơi nói thật làm gì chứ.

"Không được, tôi phải kiếm Từ Tịnh Tịnh nói cho ra lẽ, tôi phải kiên quyết từ chối vụ giúp đỡ này."

Tôi đứng lên, vừa quay đầu lại thì lập tức thấy Từ Tịnh Tịnh đang ở quầy thanh toán kêu phục vụ lấy cho một ly nước ấm. Tôi còn chưa kịp mở miệng gọi, cô ta đã tinh mắt nhìn thấy Mỳ Ăn Liền đối diện tôi.

"Ồ, Khang Gia Vĩ, cậu cũng ở đây à?" Ánh mắt kinh ngạc của cô ta đi qua đi lại giữa tôi và Mỳ Ăn Liền, mấy giây sau ánh mắt đó đột nhiên lộ ra vẻ thấu hiểu, nụ cười trên mặt tươi rôi rối: "Tinh Tinh, cậu với Gia Vĩ có vẻ đặc biệt... Hữu duyên với nhau ấy nhỉ. lần trước gặp trong quán cafe, lần này lại gặp trong KFC."
Tôi âm thầm phỉ nhổ, luận về hữu duyên, trên đời này làm gì có ai vượt qua được Từ Tịnh Tịnh cậu chứ? Không chỉ có mười bảy năm làm hàng xóm, học chung một lớp mẫu giáo, một trường tiểu học, một trường cấp hai, một trường cấp ba, bây giờ lại còn học chung một lớp, thích chung một người nữa...

Mỳ Ăn Liền vừa thấy Từ Tịnh Tịnh là lại bắt đầu cuống cuồng cả lên, tấm thân bồ tượng nhanh nhẹn đứng phắt dậy, như thể không phải chịu lực hấp dẫn của trái đất. Tôi đoán có lẽ chỉ khi đứng trước mặt Từ Tịnh Tịnh, cái tên Mì Ăn Liền này mới hành động gọn gàng vậy thôi.

"Tình... tình cờ ghê."

Tôi vừa mới thầm khen cái tên mập mạp này linh hoạt, ai dè chỉ một câu ngắn ngủi vậy thôi mà cậu ta cũng nói lắp, rõ ràng trước mặt tôi tên này nói năng trôi chảy lắm mà.
Từ Tịnh Tịnh cười ngọt ngào nói: "Lúc trước cảm ơn cậu nhé. Đã giúp tớ mua sách lại còn phiền cậu mang đến tận nhà, tớ thấy ngại lắm."

Mỳ Ăn Liền lắp bắp đáp: "Lúc... lúc đó cậu đã cảm ơn rồi, không cần khách... khách sáo như vậy đâu, dù...dù sao tớ cũng tiện đường về nhà mà."

Từ Tịnh Tịnh nói: "Cũng may là tiện đường, không thì tớ thực sự thấy ngại vì bắt cậu phải mang đến tận nhà như thế lắm. Cảm ơn cậu nhé."

Tôi đứng như phỗng quan sát hai người họ câu qua câu lại, dựa theo phân tích thì có vẻ quan hệ của bọn họ phức tạp hơn so với tôi nghĩ nhiều.

"Tớ không làm phiền hai cậu nữa, còn rất nhiều bài tập phải làm, "thầy" lại nghiêm khắc nữa chứ". Ánh mắt Từ Tịnh Tịnh như muốn nói cho tôi với Mỳ Ăn Liền biết rằng "Cao Trạm là một giáo viên phụ đạo nghiêm khắc. "Tinh Tinh, cố gắng lên! Gia Vĩ không chỉ giỏi Tiếng Anh mà toán lý hóa cũng cừ lắm đấy." Cô ta giơ nắm tay ra làm động tác cố lên rồi cầm ly nước rời đi.
Lại một lần nữa, tôi phải câm nín không biết phải đáp lại thế nào. Mỳ Ăn Liền học giỏi không thì liên quan quái gì đến tôi? Tại sao người phụ đạo cô ta là Cao Trạm còn tôi thì phải đi nhờ Mỳ Ăn Liền? Khoan đã, rõ ràng đã nói tôi phải thẳng thừng từ chối cô ta kia mà, thế mà mải nghe cô ta lảm nhảm một hồi làm tôi quên mất tiêu.

Tôi chán nản ngồi sụp xuống, uống một hơi hết sạch lon nước ngọt. Nhìn qua Mỳ Ăn Liền, tôi không nhịn được hỏi: "Cậu thân với Từ Tịnh Tịnh lắm à?"

"Cũng không thân lắm." Mặt Mỳ Ăn Liền thoáng ửng đỏ.

"Không thân lắm á? Không chỉ mua giúp sách Tiếng Anh, mà còn đưa đến tận nhà, vậy mà còn nói là không thân lắm? Thế sao cậu không mua sách giúp tôi rồi mang đến nhà cho tôi đi? Tốt xấu gì chúng ta cũng có tình bằng hữu cùng bị thương cùng té ngã cùng bị kẹt cửa cơ mà." Giọng điệu tôi không hiểu sao lại hơi chua chua, cứ như thể tình bạn cùng "kẹt cửa" của bọn tôi sâu đậm lắm vậy.
Mỳ Ăn Liền phun ngụm nước ngọt ra, may là tôi né nhanh, nhưng khổ nỗi là tập vở vẫn bị bắn trúng mấy giọt.

Cậu ta xấu hổ lau lau miệng, luôn miệng nói xin lỗi, lấy khăn giấy cẩn thận lau bàn và sách vở của tôi.

"Ây, bỏ đi" Tôi buồn để tâm, phẩy phẩy tay cho qua.

"Ừm, vậy cậu cần sách liên kết xuất bản với mỹ à? Nếu cậu cần, mai tôi có thể mang cho cậu."

"Trọng điểm của vấn đề không nằm ở đó, cậu hiểu không?" Tôi đâu có bảo cậu là tôi cần sách gốc Tiếng Anh đâu? Có đọc tôi cũng không hiểu. Cái tên ngốc này chuyển trường chưa được bao lâu, nếu như không phải tôi với cậu ta có ba lần nghiệt duyên, không chừng cho đến bây giờ tôi còn chưa biết cậu ta nữa. Thế nhưng Từ Tịnh Tịnh không chỉ biết tên người ta, tường tận sức học, còn biết chuyện nhà cậu ta cách khu bọn tôi ở không xa, thuận đường nên mới nhờ cậu ta mua sách rồi còn mang tới tận nhà luôn nữa... Được rồi, tôi thừa nhận rằng mình có hơi quy chụp, có chút hẹp hòi, nhưng kể từ khi tôi biết Từ Tịnh Tịnh hiểu rõ nhiều chuyện về Khang Gia Vĩ đến thế, tôi luôn mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Ai cũng bảo giác quan thứ sáu của phụ nữ rất mạnh, nhưng tôi chẳng biết là mình mạnh chỗ nào nữa. Ây, bỏ đi, tôi cũng không muốn xen vào chuyện giữa bọn họ.

"Ừm, phải, trọng điểm hình như là cậu còn chưa nói với Từ Tịnh Tịnh chuyện cậu không muốn giúp cậu ấy nữa."

"..." Câu này của cậu ta không chỉ bắn trúng tim đen mà còn bốp chết tim đen luôn nữa.

"Thực ra cậu không nói ra là vì cậu không cam lòng đúng không?" Mỳ Ăn Liền chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm can tôi.

"Làm như cậu thì cam lòng lắm ấy. Nếu đổi lại là cậu, nếu cậu cam lòng bỏ cuộc, lúc thấy Từ Tịnh Tịnh đã không lắp ba lắp bắp như vậy rồi. Cậu có biết lúc cậu nói chuyện với tôi thì trôi chảy cỡ nào không hả? Hừ!"

"..." Mỳ Ăn Liền bị tôi vạch trần nên tai đỏ rần cả lên.

Tôi ngoái đầu lại nhìn về phía chỗ ngồi cách đó không xa, nét mặt Cao Trạm vô cùng nghiêm túc, đôi mày kiếm cau lại, tay chỉ vào trang sách hướng dẫn cho Từ Tịnh Tịnh, Hùng Suất và Chu Đại Bằng. Đại Bằng hình như có ý kiến gì đó, Cao Trạm không thoải mái một cái là Đại Bằng ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn. Ôi chao! Hóa ra ngay cả lúc nổi giận Cao Trạm cũng đẹp trai như vậy, cậu ấy cứ tỏa sáng lắp lánh khiến tôi lại được một phen bổ mắt. Mải mê ngắm Cao Trạm một hồi, tôi lại quay về nhìn quyển sách Số học đang bày ra trước mặt, hình như hôm nay có vài bài tập mà tôi không biết làm, hay là tôi cũng đi hỏi bài Cao Trạm một chút nhỉ...

Người tôi đã dịch khỏi chỗ được phân nửa thì Mỳ Ăn Liền bỗng dưng e hèm mấy tiếng, bảo: "Không muốn nói thì đừng nói."

Nếu cậu ta không lên tiếng, không chừng tôi đã đứng lên.

"Thật à? Thế tôi cứ như vậy thì không biến thái nữa à?" Nếu một người cứ liên tục hỏi dò ý kiến người khác, thì nhiều khi không phải là do chưa xác định được tư tưởng của mình mà là ngay từ đầu đã xác định được rồi, chẳng qua chỉ đang hy vọng có thêm người đồng tình với quan điểm của mình mà thôi.

"Cũng tàm tạm, không đến nỗi biến thái lắm..." Cậu ta nói một đằng nghĩ một nẻo nên không dám nhìn thẳng tôi mà chỉ uống ực một hơi nước ngọt, kéo sách của tôi qua, cố gắng lắp liếm bảo: "Cậu không làm được bài nào?"

"Sao cậu biết tôi không làm được?"

"Ngôn ngữ hình thể của cậu đã cho tôi biết điều đó."

"Uầy, cứ như cậu biết thuật đọc tâm của FBL ấy."

"Ừm, mới mua sách ấy nên chỉ xem lướt thôi, tạm thời chưa nghiên cứu kỹ."

"..."

"Nếu cậu không ngại thì để tôi hướng dẫn cậu." Tôi còn chưa kịp nói tiếng nào, cậu ta đã bổ sung thêm: "Cậu qua đó hỏi bài sẽ có người không vui đó."

"Cậu có tiềm năng làm điệp viên lắm đấy." Tôi ngồi ngay ngắn, lấy bút chỉ vào đề bài trong sách.

Đuôi mày cậu ta nhướng lên, ra vẻ không tin được nói: "Đề dễ vậy mà cậu cũng không biết làm? Cậu mà cầm đề bài này qua đó hỏi, không khéo người ta còn nghĩ cậu cố tình phá đám đấy."

"Này, cậu có biết nói tiếng người không vậy? Không nói được tiếng người thì cậu ngậm miệng lại, đừng có rãnh rỗi sinh nông nổi." Ai mà biết được dễ hay không dễ, nếu tôi mà biết thì còn nhờ cậu ta chỉ nữa chắc?
"Chắc ngày trước giáo viên môn toán có dạy các cậu bài vè để nhớ công thức phải không?"

"Sin bù, cos đối, phụ chéo..." Trong ngần ấy năm cấp sách đến trường, có lẽ đây là bài vè bị kịch nhất tôi từng được học." Tôi cố gắng hồi tưởng lại bài vè mà thầy toán từng dạy: "Chẳng hiểu sao phải học mấy thứ này nữa? Nhớ cả cái mớ ấy kiểu gì cũng bị loạn. Sau này, khi ra chợ mua rau, chỉ cần bảng cửu chương hồi cấp một thôi là đủ cho tôi càn quét nguyên cái chợ rồi, cậu thấy tôi nói có đúng không?"

Mỳ Ăn Liền không nhịn được phì cười, lúm đồng tiền hai bên má hiện lên trên khuôn mặt tròn trịa, nom cũng khá dễ thương.

"Thầy dạy toán của bọn tôi lúc trước nói giọng địa phương rất nặng, nhưng thầy ấy đã dạy cho bọn tôi một cách cực kì đơn giản, đó là dùng từ khóa để nhớ công thức. Ví dụ như sin(A+B)=sinAcosB+cosAsinB, cậu có thể nhớ thành "Sống còn, còn sống!" sin(A-B)=sinAcosB-sinBcosA, cậu có thể nhớ thành "Sống còn, sống còn.!""
Tôi lập tức bật cười.

Cậu ta mỉm cười lấy bút ra, thoăn thoắt viết lên giấy nháp lời giải suy ra từ công thức, bài toán lập tức được cậu ta giải quyết nhẹ nhàng như không.

Tôi nhìn bài giải, quả thực đúng như cậu ta nói, đơn giản như đan rổ. Nhìn mấy dòng công thức ấy, tôi bỗng có cảm giác trí tuệ của bản thân bị sỉ nhục một cách sâu sắc. Nếu ban nãy mà tôi đi tìm Cao Trạm thì nhất định cậu ấy sẽ nghĩ tôi muốn bị ăn mắng mất. Tôi chỉ vào một bài khác nói: "Còn bài này nữa, sẵn tiện giúp tớ giải luôn đi."

Cậu ta lại cặm cụi viết ra phương pháp giải. Từ phía tôi nhìn sang, cho dù tiếng Trung tiếng Anh hay viết số thì chữ của tên mập này đều vô cùng ngay ngắn chỉnh tề. Đến khi xoay bài qua, tôi mới thấy rõ nét chữ cứng cáp có lực, đẹp như rồng bay phượng múa của cậu ta. Các cụ có câu: "Nét chữ nết người", nhưng áp dụng câu nói này lên người Mỳ Ăn Liền thì có vẻ không hợp lý cho lắm, giá như cậu ta gầy đi một chút thì tốt rồi.

"Từ giờ trở đi, lệnh cấm 3m được giải trừ, tôi phê chuẩn cho cậu được hoạt động trong phạm vi cách tôi nữa mét."

Mỳ Ăn Liền vừa cười vừa thò tay ra nhón mấy cọng khoai tây chiên, thấy vậy tôi liền đánh vào mu bàn tay cậu ta khiến mấy cọng khoai chiên rơi xuống, tôi nạt nộ: "Cậu mập lắm rồi đó, bớt ăn mấy món tạp nham này lại đi."

Nỗi buồn thoáng chốc đong đầy trong mắt cậu ta, hệt như nai con Bambi bị thương, sợ hãi ừ một tiếng, ngoan ngoãn rút tay lại.

Tôi gãi gãi đầu, bất ngờ đề nghị: "Mỳ Ăn Liền à, cậu vào đội của tôi đi."

"Hả?" Cậu ta ngơ ngác ngẩn đầu lên nhìn tôi chăm chú, trong đôi mắt màu nâu loé lên vô vàn tia sáng.

"Tôi cứ vài bữa lại đụng mặt cậu, thấy cậu cũng có vẻ rãnh, có về nhà thì cũng làm bài tập, mà ra đây thì cũng vẫn làm được bài tập. Đã vậy nếu cậu không có việc gì thì đi chung với tôi nhé, làm vậy nhìn tôi cũng đỡ biến thái hơn. Coi như cậu cứu một mạng người đi, cứu một mạng người còn hơn xây một tòa tháp 7 tầng đó." Thực ra tôi muốn nói rằng, chúng ta đã cùng thầm mến kẻ khác, trên con đường yêu thầm lại tình cờ có thêm người đồng hành, như vậy sẽ không còn cô quạnh nữa rồi. Dù sao thì tôi thích Cao Trạm, cậu thích Từ Tịnh Tịnh, nước phù sa không thể để chạy ruộng người ngoài được, có phúc phải cùng hưởng chứ. Một lời đề nghị béo bở như vậy, tôi cũng sắp bị sáng kiến của mình làm cho cảm động phát khóc rồi đây này.

Tôi tràn ngập mong chờ nhìn cậu ta, nhưng tên mập này lại chưng ra cái vẻ mặt kinh hãi như gặp phải quỷ, trân trối nhìn tôi, sau đó điên cuồng lắc đầu, trả lời chắc như đinh đóng cột: "Không muốn."

Miệng tôi giật giật, tưởng đã chắc cú, ai ngờ cái tên này lại dám trả lời là không muốn.

"Ê, tôi thật lòng rủ cậu vào chung đội không phải chỉ vì bản thân tôi đâu nhé, tôi có thể giúp cậu theo đuổi Từ Tịnh Tịnh đó."

Cậu ta liếc nhìn tôi, nét mặt liên tục thay đổi, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: "Nếu tôi theo đuổi Từ Tịnh Tịnh, có phải cậu sẽ theo đuổi Cao Trạm không?"

"Nếu muốn theo đuổi Cao Trạm thì tôi đã mở lời từ lâu rồi, cần gì phải phiền phức thế này. Tôi chỉ thuần túy muốn giúp cậu thôi." Tôi đê tiện đáp lại như vậy.

Cậu ta đột nhiên bật cười nói: "Không phải là cậu muốn giúp tôi, mà là cậu không ưa Từ Tịnh Tịnh. Vậy nên cậu muốn giúp tôi theo đuổi Từ Tịnh Tịnh cũng chỉ vì muốn thành công chia rẽ hai người đó mà thôi."

Toan tính hẹp hòi của tôi thoáng chốc đã bị cậu ta vạch trần, tôi phát hiện ra rằng cứ khi nào ở trước mặt cậu ta là tôi đều không thể che đậy bất kì ý đồ xấu xa nào. Tôi thẹn quá hóa giận nói: "Phải, tôi tiểu nhân đê tiện, tôi hèn lắm! Tôi thầm mến người ta, nhưng chí ít tôi vẫn đường đường chính chính nỗ lực! Còn cậu thì sao, thầm mến người ta, miệng thì bảo là không theo đuổi nhưng lại suốt ngày giả bộ tình cờ gặp nhau, cậu như vậy là sao hả? Cậu mau viết vào nhật ký Lôi Phong của mình đi, cậu là người tốt. Để một mình tôi làm tên biến thái đến cùng đi.Hứ!"

Tôi thò tay ra bóc khoai tây chiên của cậu ta, nhét đầy vào miệng.

Cậu ta dứt khoát bưng hết đống đồ trên bàn đẩy qua trước mặt tôi: "Cậu ăn từ từ thôi, cẩn thận kẻo nghẹn đó."

"Hừ!" Phải ăn cho tên mập nhà ngươi rỗng túi mới được.
"Cảm ơn cậu lần trước đã cho tôi mượn đồ, lúc đó tôi chưa kịp cảm ơn cậu, còn làm cậu bị cảm nữa, tôi thấy rất áy náy."

"Muốn cảm ơn thì đi mà cảm ơn đồng phục trường có cùng một cỡ ấy." Tôi hất mặt tỏ thái độ "Đồng phục mà không chung size thì chị đây cũng chẳng buồn cho chú mượn đâu".

"Còn nữa, lần sau đừng có nhét giấy vào túi áo tôi, mẹ tôi còn tưởng là thư tình đấy."

Cậu ta nở nụ cười ngốc nghếch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top