Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại sao cô gọi mà anh không nghe? Tại sao anh lại chạy trong mưa? Tại sao tai của cô vẫn réo lên khúc dương cầm ma quái kia? Cô nhìn quanh rồi toan vùng dậy ngưng ê ẩm cả người. Cô mệt. Cô thấy mẹ bước vào mắt đỏ hoe
- Con làm gì mà chạy trong mưa rồi gục ngay trước cửa nhà vậy? Về thì phải gọi cửa chứ? Có gì thì phải bình tĩnh chứ?
- Về nhà? Cô chạy theo Thịnh mà? Anh dẫn cô về nhà? Vậy anh đâu? Bên tai cô vẫn còn tiếng dương cầm réo rắt trong mưa
- Vậy Thịnh đâu ak? Anh ấy đưa con về mà?
- Bình tĩnh đi Tường, con biết điều gì không quay lại được mà! Tỉnh lại đi Tường!
Cô ngạc nhiên... mẹ cô ngồi xuống giường nắm chặt tay cô, mắt đỏ hoe...
- Mẹ! Cô hét lên một cách khó hiểu - mẹ bảo cái gì qua không lấy lại được? Con hỏi anh Thịnh về chưa mà? Anh ấy cũng cần mưa vs con mà!
- Tường, con biết Thịnh đi xa rồi mà! Mẹ nhìn cô nghiêm nghị
Cô như ngất đi, choáng váng... tiếng dương cầm réo rắt, khiến người ta phải sợ... anh đi rồi! Đi xa mãi rồi... chiều mưa xối xả bên hiên... mưa sẽ hòa trong nước mắt của cô... tại cô sao? Anh trễ hẹn và chạy trong mưa... chiếc ô tô ngược chiều... cô như thấy cậu nằm sõng soài dưới mưa... tiếng dương cầm réo rắt sao chát chúa trong mưa... Cô đã khóc tưởng như cạn sạch cat nước mắt. Cô nhớ tiếng dương cầm của anh, cô muốn nói cô yêu những khúc ballad anh đánh... muộn mất rồi... Muộn rồi, như nắng vàng thôi không ươm sắc nữa, muộn rồi, như mặt trời ngả mũ không níu nổi màn đêm đừng buông. Muộn rồi như giọt mưa nào đọng lại vỡ tan thành bóng nước. Muộn rồi... muộn rồi như con nhóc nhỏ ương ngạnh hối hận vì không thể nói yêu anh... cô yêu những bản nhạc buồn mà anh đánh trên những phím đàn dương cầm mà anh đánh. Muộn rồi... muộn rồi cho những phím đàn kia ngừng reo... Thịnh ơi... muộn rồi cho cô nhóc ương ngạnh của anh... Khúc dương cầm vẫn réo rắt trong mưa...
Cô đã thôi khóc, cô tự nhủ cô sẽ chôn chặt hình ảnh của anh trong trái tim của cô. Chôn chặt mối tình đầu buồn của mình. Trớ trêu sao... càng quên cô lại càng nhớ. Cô nhớ anh, nhớ những khúc ballad của anh trên phím dương cầm. Trên giảng đường, thi thoảng cô vẫn ngoảnh người về chiếc bàn anh vẫn ngồi, nhưng mong sẽ bắt gặp ánh mắt buồn của anh, đôi mắt buồn nhưng nhìn cô thật dịu dàng... giờ chỉ còn là một chỗ trống vô hồn... Cô không biết đã bao lần ghé qua nhà anh, chỉ để nhìn vào của sổ phòng anh, cô mong thấy anh bên phím dương cầm, anh sẽ thấy cô, sẽ dừng lại và bảo cô vào nhà... giờ chỉ còn là cánh cửa khép kín mà có lần coi vô tình thấy ba anh gục khóc trên đấy... Thật lạ, người chầm cậu bảo vô tìn giờ lại ngồi khóc thật trẻ con nơi đấy, muộn rồi ư... muộn rồi Thịnh à!
Chiều nay trời lại mưa, cơn mưa nhỏ mà cứ dai dẳng không ngừng. Mưa cũng dần cạn đi rồi ư? Mưa không rào rào mạnh mẽ như ngày nào? Mưa cũng. Hư cô rồi sao? Cô bé nhỏ ương ngạnh ngày nào thôi khóc. Muộn rồi Thịnh ơi... tiếng dương cầm vẫn réo rắt trong mưa
- Tường à, sao em không bao giờ mang áo mưa vậy? Em biết dầm mưa sẽ ốm mà! Em phải nghe lời chứ?- tiếng anh sao dịu dàng tha thiết
- Việc gì đến anh đâu! Sao anh chứ bảo em phải làm thế này thế nọ chứ? Em sẽ dầm mưa, sẽ hát sẽ ngâm mình trong mưa! Tường đáp lại trong vô thức
- Em sao thế! Em biết ốm thì anh sẽ lo cơ mà! Em ương ngạnh lắm Tường à...
Tường giật mình cúi xuống... dưới sân trường... mưa vẫn rơi...
- Thịnh- Tường hét lên kinh ngạc. Cô thấy anh, vẫn chiếc áo trắng ấy, anh đứng trong mưa, từ anh như ngan lên khúc dương cầm réo rắt trong mưa... anh mỉm cười với cô, anh không khiến cô sợ, trái lại cô thấy như vỡ ào trong lòng, cô muốn găpj anh. Cô thổn thức mà nấc lên
- Thịnh à! Em sẽ mang áo mưa, em sẽ không dầm mưa nữa... hic... e sẽ nghe anh, anh à! Thịnh ơi... khúc dương cầm... nó... nó... Thịnh! Đừng đi! Anh lại quay lưng bước đi. Cô muốn chạy theo anh, co chạy xuống dưới sân trường nhưng cơn mua chiều đột ngột rơi xuống xối xả, cô khựng lại. Khúc dương cầm vẫn réo rắt trong mưa... Cô quay lại trước cửa lớp, cô khóc... anh không nghe cô... anh không còn nghe cô nữa à... cô thấy bên kia có một chiếc áo mưa trắng  gấp lại để trên bàn... cô quay đi
- Thịnh ơi! Cô gọi anh nhưng chỉ đáp lại là tiếng mưa đang tuôn xối xả, tiếng anh nhẹ nhàng trong mưa, văng vẳng khúc dương cầm réo rắt" mặc áo mưa rồi về đi Tường, về đi cô bé ương ngạnh của anh à!" Cô đến ôm lấy áo mưa mặc vào rồi lặng lẽ bước vào trong mưa như hoà cả vào nước mắt. Sẽ không ai biết cô đang khóc, và anh sẽ không thấy cô khóc. Cô sẽ nghe lời anh mà! Tiếng dương cầm réo rắt trong mưa... anh vẫn nhớ, anh vẫn còn quan tâm đến cô... nhưng sao anh không ở lại nghe cô nói tiếp? Cô sẽ nói nhớ anh, cô sẽ nói cô yêu khúc ballad mà anh đánh, cô muốn hỏi... Sao lại có lại có khúc dương cầm réo rắt trong mưa? Khúc dương cầm nghe sao thật lạ, nó khiến người ta phải sợ? Cô vẫn tìm kiếm anh... dù đó chỉ là một bóng ma vô thức... cô không thấy... cô đã mang áo mưa rồi cơ mà... cô không dầm mưa... cô nghe anh... Thịnh ơi! Muộn rồi ư? Cô tìm kiếm khúc dương cầm trong mưa... Mưa đã thôi không rơi. Cô không muốn, cô muốn mưa rơi, mưa rơi nữa, mưa rơi thật nhiều, thật lâu để cô lại được gặp anh. Cô muốn anh nghe cô nói... cô sẽ không ương ngạnh nữa... Mưa rơi... Thịnh ơi... khúc dương cầm vẫn réo rắt trong mưa... cô chỉ biết có mưa... chỉ có mưa mới tạo ra được chuỗi kết nối kì diệu giữa anh và cô... như mưa đã mang cô đến gần anh trong chiều mưa hôm ấy. Cô nhớ anh... Tiếng dương cầm réo rắt trong mưa... cô giật mình và nhận ra âm thanh quen thuộc ấy! Thịnh! Thịnh đang ở đây! Cô vùng dậy chạy ra khỏi thư viện. Trời mưa. Mưa trắng xoá cả trời đất. Mưa xối xả như tuôn nước... mưa mang theo cả vị nhớ trong nước mắt tuôn rơi... tiếng dương cầm ngân lên vẫn réo rắt trong mưa...
- Thịnh! Em biết anh đang ở đây! Anh ra đây đi! Đừng trốn em, e nhớ anh, e nhớ anh nhiều lắm... Cô nấc lên nghẹn ngào, cô đang tìm anh... mắt cô nhoè đi trong nước mắt... Một cái gì đó trắng hiện ra thật dịu dàng... khúc dương cầm vẫn réo rắt trong mưa...
- Em khóc à? Cô Tường ương ngạnh của anh đâu có khóc? Trời mưa to đấy e có mang áo mưa chứ vì anh hết áo mưa để cho e rồi! Giọng anh vẫn thế vẫn dịu dàng... Cô lau sạch nước mắt để nhìn rõ anh hơn, anh vẫn đứng đấy... dưới mưa lặng lẽ... vẫn chiếc áo trắng tinh khôi ấy... vẫn đôi mắt buồn nhìn cô đăm đăm tha thiết nhưng đầu yêu thương đấy... Cô nhận ra anh thật đẹp, đẹp trai một cách kì diệu. Cô mỉm cười
- Em mang áo mưa, anh đừng lo. Em sẽ không ương ngạnh nữa! Anh đừng đi có được không? Anh sẽ nghe em nói mà! Đúng không anh? Anh lắc đầu nhìn cô thật buồn
- Muộn rồi e à! Trời tạnh rồi anh lại đi, em đã tự biết chăm sóc cho mình rồi anh có thể yên tâm đi! Đừng khóc, Tường của anh cứng rắn lắm mà!
- Em không biết! Thịnh ơi khúc dương cầm trong mưa...
- Nó nghe buồn và hơi sợ à? Anh nhìn cô mỉm cười, lúc này cô thấy anh thật đẹp, đẹp rạng ngời, đúng cái vẻ đẹp lần đầu tiên cô lặng ngắm anh ngồi im đọc sách trong thư viện. Cô gật đầu nhìn anh,  cô mong anh sẽ nói hết cho cô biết. Cô muốn anh nói với cô, cô muốn anh chia sử hết với cô thay vì với phím dương cầm lạnh lùng kia. Anh nhìn cô đầy yêu thương 
- Bản nhạc dang dở mà! Không một khúc nhạc nào hoàn thiện nó khi không đánh hết! Anh đang đánh dở và chợt nhớ tới cái hẹn với em. Xin lỗi e, xin lỗi em vì anh không thể là Thịnh, người lo lắng cho em như ngày nào. Bản nhạc dang dở chưa đánh anh tặng e. Anh yêu em vì anh nhận ra ở em những gì thật đẹp, thật sôi nổi của cuộc đời mà anh khó mở lòng ra. Anh nhận ra ở em một cái gì đó cần được quan tâm. Tường à, mối tình đầu và duy nhất của đời anh! Em sẽ giúp anh đánh nốt bản nhạc ấy chứ? Đánh nốt để biết nó hay hơn?
- Em không biết đánh đàn, anh biết mà! Thịnh ơi, em xin lỗi! Em xin lỗi anh. Cô lại nấc lên nghẹn ngào. Cô sợ điều này, trong tiềm thức cô hiểu khi khúc dương cầm kia được đánh xong, thì anh sẽ vĩnh viên tan biến... bản nhạc dang dở ấy đã níu anh ở lại... cô không muốn... Khúc dương cầm lại réo rắt trong mưa...
- Em biết mà Tường! Giúp anh để anh thật sự ra đi, đừng để anh lang thang trong mưa! Anh xin em, anh lạnh... bản nhạc anh đang viết còn ở trên dương cầm. Cô nấc lên nghẹn ngào... cô sợ điều ấy... cô muốn có anh, dù chỉ là một bóng ma trong tiềm thức của cô. Anh không biết rằng cô cần anh đến thế nào... coi không thể...
- Tường à, anh lạnh... anh không muốn chỉ là ảo tưởng trong mưa... Tường ơi...
Khúc dương cầm thôi không réo rắt nữa... mưa đã tạnh... anh lại đi... còn lại mình cô trong nỗi nhớ, trong tiếng nấc nghẹn ngào. Cô yêu anh, cô muốn làm cho anh tất cả những gì tốt đẹp nhất. Cô sẽ nghe lời anh, vì cô không muốn anh phải lo lắng... cô sẽ đánh lại bản nhạc ấy... Thịnh ơi... tiếng dương cầm vẫn réo rắt trong mưa... Sau mấy lần ngập ngừng cô đã quyết định đến nhà anh. Cô phải lm điều này dù biết sẽ mất anh mãi mãi... cô không thể ích kỷ... anh cần điều ấy... cô không thể để anh thất vọng về cô... Cô gặp ba anh. Nỗi buồn mất con đã khiến ông suy sụp hoàn toàn. Muộn rồi ư... muộn rồi cho những gì đã mất không thể lấy lại... ông yêu anh vô cùng nhưng ông lại không để anh biết điều ấy... muộn rồi để ông biết mình đã sai... muộn rồi... Thịnh ơi... khúc dương cầm vẫn réo rắt trong mưa... Ba anh đã đồng ý cho cô đánh cây dương cầm. Cô nhận ra bản nhạc trên cây đàn còn kẹp lại, bản nhạc cuối cùng... khúc dương cầm cho cô và anh... Khúc dương cầm lại réo rắt trong mưa... trời lại mưa... cô biết anh đang đến để chờ cô... lần cuối cùng và mãi mãi...
Bàn tay nhỏ của cô đặt nhẹ lên phi.s đàn. Cô bắt đầu lướt nhẹ trên phím đàn, từng phím đàn réo rắt vang lên hòa cả trong mưa... đoạn đầu gợi nghe sao thật buồn, gieo vào lòng người một thoáng lo sợ... đoạn điệp khúc bỗng thật sôi nổi, dồn dập, từng nốt nhạc đuổi nhau gấp gáp như cuộc sống vội vã... khúc cuối lại tha thiết, thật ngọt ngào... Giờ đây cô hiểu tại sao... khúc dạo đầu là Thịnh, một con người khép kín đầy lo sợ trước sự cô đơn trống vắng của anh, anh khao khát được yêu thương. Khúc điệp lại là cô, một con bé sôi nổi, nổi loạn như những nốt nhạc bay nhảy không theo một khuôn thước nào. Khúc cuối là sự kết hợp của cô và anh, thật dịu dàng, ngọt ngào vì cả hai đã lấp đầy khoảng trống thiếu sót trong tâm hồn vào khúc nhạc ấy, nó hay và tuyệt diệu đến kì lạ. Thịnh luôn là thế, một chàng trai kỳ lạ, một chàng trai ti h tế trong tâm hồn lãng mạn của một nghệ sĩ... Cô đánh xong bản nhạc cũng là lúc cơn mưa dần tạnh... cô thấy anh đang đứng lặng im bên đàn nghe cô, anh mỉm cười thật tươi... thoáng chốc đôi mắt anh như không còn nỗi buồn miên man như ngày nào... ang thật dịu dàng, tha thiết
- Cảm ơn e, Tường à! Bản nhạc đó mãi mãi thuộc về em như tình cảm của anh. Giờ anh có thể yên tâm đi rồi! Chào em, cô gái mà anh yêu!
- Anh vẫn sẽ về trong mưa chứ? Một chút thôi để em biết có anh! Mắt cô lại nhòa lệ khiến cô càng khó nhìn anh, cái hình ảnh trắng mờ huyền ảo ấy...
- Em hãy nghe mưa thử xem, Tường à! Cảm ơn em rất nhiều, yêu em và nhớ em nhiều! Anh lại mỉm cười thật tươi nhìn cô
Anh quay lại mỉm cười với ba anh còn đứng sững sờ " Con yêu ba! Con thanh thản vì biết ba cũng yêu con!"
- Anh cho em chạm vào tay anh nhé! Thịnh ngập ngừng quay lại nhìn cô
- Tất nhiên, em có thể mà... _ cô nhìn anh mắt nhòe lệ, cô hiểu đây là giây phút cuối cùng anh bên cô thật gần ấy
Coi chìa tay ra, bàn tay anh chạm đến... thật lạnh... cô đã muốn rút tay lại... nhưng không. Cô hiểu anh cần hơi ấm từ cô... một khoảnh khắc thoáng đến... cô ước chi có thể níu lại thời gian để nó còn mãi... gió xin đừng thổi... mưa xin đừng tạnh để anh ở lại đây... nhưng rồi hình ảnh của anh nhạt dần trong mắt cô, thật đẹp và dịu êm... mưa vẫn tí tách từng giọt bên cửa sổ... khúc dương cầm thôi không réo rắt nữa... một bản nhạc mới vừa ngân lẻn trong lòng cô... bản nhạc tình yêu diệu kì, du dương và ngân nga...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top