Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25 : Sự thật bức tranh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam bừng tỉnh , sau cơn hồn mê kéo dài 5 tiếng , bây giờ hông cậu đau ê ẩm ...

_ Đau thật ... - Cậu rên rỉ sờ xuống phần hông tội nghiệp.

" Mình có nên nói chuyện này với Ussr không đây ... Mà không ... nếu nói cho ngài ấy thì ngài ấy sẽ bảo vệ mình quá đà , gây khó khăn trong việc hoàn thành nhiệm vụ , có thể là thất bại hoàn toàn... "

Quỷ tha ma bắt , cậu chẳng thể làm gì được hắn ... Chống cự cũng không được kêu cứu cũng không xong , ước gì không phải xuyên về cái nơi chết tiệt này thì tốt biết mấy.

Cửa mở ..

Không phải Nazi , cũng không phải cô hầu nào hết .. Đó là Germany 

_ G...Germany ...

Nam chưa nói xong , thì bị Germany xen ngang :

_ Im đi , tôi đang bực ! Không hiểu tại sao cậu lại quyến rũ được cả cha tôi cơ đấy ! Toan tính cướp gia sản của gia tộc tôi chăng ?

Cậu tức giận nạt lại:

_ Ai thèm chứ ! Nói cho cậu biết , tôi cũng không bao giờ xả thân mình vì mấy đồng bạc cắc bẩn thỉu ! Với cả tự ý cha cậu làm vậy chứ không phải tôi !

Germany xì một tiếng rồi nói:

_ Sao cũng được , nhưng có chết tôi cũng không chấp nhận cậu là mẹ tôi ! 

Song anh ta đưa cho cậu bộ quần áo hôm qua của cậu bị cởi , chắc hẳn Nazi đã sai người giặt ủi cẩn thận...

_ Mặc đi rồi cút ! 

Chậc cút thì cút , ngu gì cậu ở lại đây lâu hơn chứ ? Nam nhanh chóng mặc đồ và đi theo Germany ra khỏi nhà . Bất chợt ở tâng một , Lily chạy đến:

_ Thưa cậu chủ cho phép tôi nói chuyện với vị khách được không ạ ?

_ Chậc nhanh lên đấy - Germany quay đi đứng chờ

Cậu nhìn cô , thắc mắc:

_ Có chuyện gì sao ?

_ Đây là số điện thoại tôi , tôi nghĩ nó sẽ hữu ích cho cậu - Lily đưa cho Nam danh thiếp.

_ Cảm ơn cô - Nam mỉm cười , xong đi theo Germany đang cằn nhằn để ra khỏi ngôi biệt thự

______________________

"Chậc ! Cuối cùng cũng thoát .. chắc phải đổi tiền để đi ăn sáng thôi"

Tâm tư của cậu là vậy vì bây giờ cậu đang rất đói , trong người cũng dư một số đô la nho nhỏ mà cộng sản trợ giúp cậu ...

Nam đã đi đổi tiền và đến một hiệu bánh mì nho nhỏ để mua lấy một chiếc bánh hình con cua lót dạ ..

_ Xin cám ơn quý khách

Cậu ra ngoài ..

Bắt gặp một đứa trẻ con  :

_ Anh có thể cho em vài đông không ạ ? Sáng giờ em chưa được ăn gì ...

Đó là một bé gái ăn xin , mặt mày lem luốc , tay thì run rẩy chìa giỏ tiền nhỏ ra.

Cậu thấy thương nên cũng cho em vài đông mác Đức và bẻ chiếc bánh cua nhưng có vẻ phần bên trái to hơn nên cậu đưa phần đó cho em:

_ Em ăn đi , anh ăn ít thôi !

_ Dạ ... anh thực sự không đói sao ? - Cô bé ngơ ngác nhìn cậu.

_ Có sao đâu , anh lớn rồi , trẻ con thì phải ăn nhiều hơn người lớn mới bổ được chứ , đúng không ? 

_ Dạ ... em xin - Cô bé đón lấy phần bánh mà cậu đưa cho.

Nam thấy cô bé ăn ngấu nghiến , có lẽ em đã bị bỏ đói lâu , người dân thì ai cũng lạnh lùng , sắc sảo chẳng ai chịu giúp đỡ em.

Nghĩ ngợi điều gì đó cậu quyết định quay sang hỏi cô bé nguyên nhân lại dẫn đến tình trạng này:

_ Vậy ... cha mẹ em đâu ? Tại sao em lại phải tự mình kiếm sống như này ?

Nghe tới từ "cha mẹ" em bật khóc, cậu vội vàng trấn an :

_ EM SAO VẬY ... A..ANH NÓI GÌ KHÔNG PHẢI À ?

_ Hức ... không ạ ... hức - Cô bé trả lời , tay thì liên tục quyệt nước mắt.

_ Vậy thì tại sao ...

Cô bé nói xen ngang cậu:

_ Hức ... cha m..mẹ e..em ... ư...ư... bị ..bọn phát ..xít ... hành quyết rồi ....

Nam đứng hình chết lặng:

_ Sao ... sao lại thế được ? Bố mẹ em có tiền án gì sao ?

_ KHÔNG HỀ - Em gào lên - Cha mẹ em không phải là người xấu , em nói thiệt đó , xin hãy tin em !

Cậu gật đầu rồi để em nêu nguyên nhân:

_ Cha mẹ em là người Do Thái ... hai năm về trước , cha mẹ em cùng hàng triệu người Do Thái khác bị đưa đi hành quyết vào tháng 5 (*) , chính tên quốc trưởng xấu xa đã ban ra mệnh lệnh đó , ràng buộc người Do Thái phải tuân theo... - Cô bé vẫn dụi mắt rồi mỉm cười khổ- May mắn thay , em đã qua mắt được nên còn sống sót ở đây .. nhưng sẽ nhanh thôi.. sẽ không còn bóng hình của người Do Thái trên chiến trường Đức đẫm máu này nữa , khi đó em sẽ chết.

_ Tàn nhẫn thật ... - Nam khốn khổ ghiền từng chữ.

Cậu sực nhớ ra cái bức tranh mà Nazi giật của cậu ngày hôm qua , đó là một chi tiết thắc mắc lớn nhất trong hành trình thăm nhà hắn.. Đúng rồi !

Nội dung của bức tranh đó cũng giống như hình ảnh của một sự kiện mà cô bé ăn xin này vừa nêu lên .. không lẽ...

Nazi thực sự căm thù người Do Thái đến mức mù mị như vậy ư .

Đáp án là nội dung bức tranh đó không đúng như những gì qua lời biện trợ dối trá của hắn . Tức không có một cuộc bóc lột ở Châu Phi nào hết ! 

Chính hắn đã tự phác lên khung cảnh bạo hành tàn khốc của mình như một thú vui giải trí!

____________________________

Thôi , tôi quyết định rồi các bác ạ ! Tôi sẽ gắng viết 100 chương (ノ*・ω・)ノ

Hiện tại deadline đang dí tôi sấp mặt đây ;-; ( đó là học🧅)

Không biết bác nào có hoàn cảnh đáng thương như con bé này không , nếu có thì tui xin gửi một lời đồng cảm

Chú-thích-chút-hoi-nà

(*) Cái sự kiện này lấy cảm ứng từ tháng 5/1944 nhưng mà theo như cái nhiệm vụ phải rút ngắn thời gian thế chiến thứ II lại thì tui lại không thể đưa tháng năm thật của nó lên (vì Đức Quốc Xã tan rã vào 23/5/1945 mà) nên cho vào thì chẳng phải tổ quốc đã quá muộn màng trong nhiệm vụ ròi seo :X nên đành vậy.

Bonus bức sketch chụy Belarus không màu xink xink nek


Tự nhiên ưng cái tóc của chị Be quá trời lun

Tui lặn đây nhoa :}

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top