Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21

Tử Mặc biết mình yêu Uyển Ninh.

Từ khi bọn họ vẫn còn là những đứa trẻ chưa hiểu chuyện, anh đã thích cô, sẵn sàng vì cô chống đỡ cả bầu trời. Nhưng càng lớn, anh càng nhận ra sự cách biệt không thể san bằng giữa họ, vậy nên anh vẫn luôn từ chối một cách kín đáo.

Trong lòng như có một ác quỷ đang cố dụ dỗ anh, đốc thúc anh muốn cô, nhưng lí trí nói cho anh biết không thể làm vậy.

Lau khô mặt, Tử Mặc trở về phòng và nằm xuống, mắt vẫn mở lom lom nhìn trần nhà.

Lúc ấy, giường bên kia đột nhiên phát ra âm thanh kẽo kẹt, có tiếng thở dài rất khẽ vang lên:

“Tử Mặc, cậu gần đây làm sao thế? Đừng nói với tôi là vì chuyện tình cảm nhé?”

“...”

“Tôi nói cậu nghe, người ở đây ai cũng biết tiểu thư thích cậu, cậu mà còn không nắm bắt thì sẽ bị người khác cướp đi đấy.”

Tử Mặc cảm giác hơi thở của mình trở nên nặng nề:

“Nếu là cậu, cậu dám không?”

Anh chỉ nghe đối phương cười bảo:

“Ha ha, nói thật, đặt trường hợp là tôi thì tôi cũng không dám đâu! Tôi chỉ là một tên vệ sĩ quèn thôi, cậu cũng biết tôi và cậu giống nhau mà, từ khi sinh ra đã thiệt thòi hơn so với người khác. Nếu không phải được nhặt trên đường cái về thì tôi đã phải làm ăn mày lưu lạc khắp nơi trên phố rồi, làm sao có thể ngủ trong chăn ấm nệm êm chứ?”

Câu nói kia như đang bộc bạch thay cho Tử Mặc, anh khép mắt lại, đặt một tay lên trán suy nghĩ.

Lát sau, Lâm Tinh lại ngóc đầu dậy gọi:

“Này, Mặc, cậu không định đi tìm cha mẹ ruột của mình à?”

Tử Mặc cũng khó mà ngủ nổi, hỏi lại:

“Tìm làm gì?”

“Thì có gia đình vẫn hơn mồ côi chứ? Nam Cung gia là thế lực mạnh mẽ nhất vùng, với quan hệ của cậu và tiểu thư, chắc hẳn có thể nhờ cô ấy tìm gia đình giúp mà.”

“Đã mười mấy năm trôi qua, muốn tìm không dễ như vậy.”

Quan trọng là Tử Mặc nhớ rõ chính mẹ anh đã bỏ rơi anh, trước kia không phải chưa từng có người hỏi anh về chuyện này. Nhưng anh chỉ đáp, không muốn gặp lại gia đình nữa.

Lúc bị đuổi khỏi nhà, anh mới mấy tuổi, theo người khác ăn xin ở bên đường thì may mắn được một ông chú tốt bụng đưa về Nam Cung gia. Đối với chuyện tìm lại gia đình, anh không có hứng thú lắm, bởi vì cuộc sống bây giờ đã rất trọn vẹn. Nhưng Lâm Tinh thì vô cùng hồ hởi bảo:

“Tôi định sẽ xin mấy chú tìm giúp.”

“Tùy cậu.” Tử Mặc không nói nhiều nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, anh dậy sớm tập thể dục và chạy bộ mấy vòng quanh Nam Cung gia rồi trở về phòng tắm rửa. Lâm Tinh không biết ở đâu nhào ra chỗ anh và nói:

“Tôi nói với mấy chú rồi.”

“Nói cái gì?” Anh vừa dùng khăn lau tóc vừa hỏi.

“Tôi bảo với họ là chúng ta muốn tìm lại gia đình.”

“Tôi đã bảo không cần.”

Lông mày Tử Mặc hơi nhíu, sau đó anh không quan tâm tới vẻ mặt phấn khích của Lâm Tinh mà thay quần áo và đến đón Uyển Ninh, đưa cô đi học.

Khoảnh khắc hai người một lần nữa đối mặt sau nụ hôn ở trong sân, ai nấy đều cứng nhắc di chuyển. Tử Mặc mở cửa xe cho cô mà không dám nói lời nào, Uyển Ninh phát hiện ra anh xấu hổ thì cười he he hai tiếng.

Trên đường đi, Uyển Ninh ngồi bên cạnh đột nhiên nghiêng đầu sang, thấp giọng hỏi:

“Em nghe nói anh muốn tìm lại gia đình ạ?”

“Không cần.”

Uyển Ninh nghĩ anh ngại nên tự suy ngẫm rồi đáp:

“Vốn nên giúp anh tìm từ lâu, nhưng anh lại không nhớ gì về họ cả, cái này rất khó tìm.”

Nghe cô nhắc đến họ, Tử Mặc hơi to tiếng:

“Tôi đã nói không cần!”

Vốn có ý muốn giúp đỡ, nhưng đột nhiên bị quát như thế, Uyển Ninh há miệng tức giận:

“Anh quát em?”

“Không phải, tiểu thư, tôi…”

“Anh vừa quát em…” Uyển Ninh liếc nhìn anh.

Tử Mặc lập tức nói:

“Xin lỗi.”

Mặc dù anh đã xin lỗi, nhưng Uyển Ninh vẫn thấy ấm ức. Cô có ý tốt với anh mà anh còn quát vào mặt cô nữa, trước kia anh chưa từng như thế bao giờ. Chẳng lẽ vì chuyện hôm qua cô chủ động hôn anh nên anh khó chịu sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, Uyển Ninh chỉ có thể nghĩ tới chuyện hôm qua, thất vọng quay mặt đi chỗ khác.

Lúc xuống xe, cô cũng không thèm chào hỏi Tử Mặc như bình thường mà đi thẳng. Tử Mặc định theo nhận lỗi với cô, nhưng vừa đẩy cửa ra liền trông thấy Patrick bước xuống từ một chiếc Mercedes màu xám bạc đắt tiền, anh khựng lại.

Patrick vui vẻ tới chỗ Uyển Ninh, vòng tay bá vai cô và hỏi:

“Đến sớm thế à?”

“Bỏ cái tay của cậu ra khỏi người tôi!” Uyển Ninh hất tay hắn.

Patrick thấy thái độ của cô thì tò mò:

“Sao thế? Sao công chúa của tôi lại bực bội rồi?”

“Đừng có ngả ngớn với tôi, tôi sẽ khâu cái miệng dẻo mép của cậu lại đó.”

Hai người vừa đấu khẩu vừa đánh nhau, Patrick thuộc loại người đùa dai, Uyển Ninh càng đẩy hắn ra, hắn càng muốn nhích tới gần.

Tử Mặc im lặng dõi theo hai người họ, đột nhiên nghe được người bên cạnh bàn luận:

“Đó không phải là Uyển Ninh và Patrick à?”

“Cậu biết họ hả?”

“Biết một chút. Mấy hôm trước họ còn đánh nhau trong sân trường, nhưng không ngờ nay lại chơi chung. Trông hợp đôi thật đó, tôi nghe nói Patrick là người thừa kế của một công ty vận tải có tiếng ở Mỹ.”

Càng nghe, trong lòng Tử Mặc càng lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top