Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37

Nói đến đây, trên đầu đột nhiên truyền tới cảm giác đau, Uyển Ninh bị anh dùng tay chặt một cái. Anh cảnh cáo:

“Không được nói bậy.”

“Ui, anh đối xử với bệnh nhân như vậy hả? Em còn vừa thất tình nữa đó!”

Nhắc đến chuyện này, Tử Thiêm cũng đã nghĩ đến việc cho tên nhóc kia một bài học. Anh có thể không ngăn cản bọn họ, thậm chí là ủng hộ, với điều kiện Tử Mặc có đủ năng lực chăm lo cho em gái của anh! Nhưng ngay cả việc thổ lộ lòng mình cũng không dám thì còn được tích sự gì nữa?

Tử Thiêm chờ Uyển Ninh ăn xong thì mang sang một bên, gọi người vào dọn dẹp, sau đó cầm điện thoại lên gọi ra ngoài.

“Anh tìm em làm gì thế?” Nam Cung Cảnh hỏi.

“Em đang ở đâu rồi?”

Giọng ai đó hùng hổ:

“Sắp về đến nhà, chuẩn bị tìm Tử Mặc tính sổ.”

“Gọi thêm người đi.”

Tử Thiêm biết dùng người vào việc này là không đúng, nhưng mẹ nó, từ nhỏ đến lớn cả nhà không ai dám làm tổn thương một sợi tóc của Uyển Ninh, vậy mà tên nhóc này không biết điều!

Nam Cung Lân về đến nhà, nhìn thấy Sở Nhạc đang quỳ dưới sàn khóc lóc xin tha thì cười nhạt:

“Cố ý gây thương tích vì ghen tỵ, có thể phạt cải tạo không giam giữ đến ba năm tù. Có thích không?”

“Xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý! Tôi thật sự chỉ muốn trêu cô ấy một chút mà thôi!” Trên mặt Sở Nhạc đầy nước mắt, cả đêm qua cũng chẳng ngủ được vì quá căng thẳng, tóc tai rối bời, còn chưa được đi tắm. Mấy người này muốn giết người sao?

Thật ra, với thế lực của họ, Nam Cung Lân hoàn toàn đủ khả năng tống cổ Sở Nhạc vào tù bằng một tội danh nghiêm trọng khác, hoặc là, giết người, nhưng những chuyện táng tận lương tâm đó đã bị mẹ cấm từ lâu. Hắn cũng không muốn quá mức.

“Thiếu gia, vậy giờ phải làm sao với cô ta?”

Nam Cung Lân hiền hòa lên tiếng:

“Thân thiện với bạn của Uyển Ninh một chút.”

Nghe đến đây, Sở Nhạc mừng rỡ nói:

“Cảm ơn, cảm ơn anh!”

Cô ta vừa mới hớn hở thì bị dội cho một gáo nước lạnh:

“Mang đi, tìm một cái hồ ném cô ta xuống, lặp lại ba lần, nhớ đừng để cô ta chết.”

Nói xong, Nam Cung Lân nở nụ cười tươi tỏa nắng:

“Cô sẽ được đi lao động phục vụ cộng đồng trong ba năm, không cần cảm ơn.”

Những đứa trẻ hư cần phải có người giáo dục đàng hoàng, chuyện lần này may mà Uyển Ninh không làm sao, không di chứng, chứ lỡ như để lại hậu quả lâu dài nào đó, vậy thì Sở Nhạc sẽ khó thoát. Tất nhiên, việc cô ta phải làm trong ba năm không hề đơn giản như cô ta nghĩ, bởi chắc chắn Nam Cung gia sẽ nhúng tay vào chuyện này.

Sở Nhạc đứng hình một chốc rồi bị kéo đi, cô ta liều mạng giãy dụa:

“Không, các người không được làm vậy! Đừng ném tôi xuống hồ, đừng mà!”

Mặc kệ sự kêu khóc của cô ta, mấy chú vệ sĩ đều lạnh lùng vô cảm. Cho đến khi xe dừng lại, mấy ông chú mới kháo nhau:

“Chính xác là con suối này nhỉ?”

“Ừ, hôm qua tiểu thư ngã ở đâu đây này.” Một ông chú đưa tay chỉ chỉ.

Sắc mặt Sở Nhạc tím tái:

“Mấy chú, mấy chú tha cho cháu đi, cháu thật sự không cố ý đâu mà!”

Cô ta bắt đầu rơi nước mắt và gào lên dữ dội:

“Chỗ nước đó rất sâu, sẽ chết người đó!”

Một người nhíu mày hỏi:

“Lỡ cô ta chết thì sao? Thiếu gia dặn là không được để cô ta chết mà?”

“Chết? Vậy cũng chỉ đành chôn.”

Cuộc đối thoại của họ khiến Sở Nhạc sợ đến nỗi trợn trắng mắt, hô hấp đứt quãng giữa chừng rồi ngất xỉu tại chỗ. Còn chưa ném người xuống đã bất tỉnh, vậy nên mấy ông chú mang dụng cụ ra nghỉ dưỡng tại chỗ, bắt cá nướng ăn trong khi chờ Sở Nhạc tỉnh dậy.

Họ đã ngứa tay ngứa chân từ rất lâu rồi, đồng đội, anh em nghỉ hưu gần hết, bây giờ Nam Cung gia lại sắp thay máu, họ sẽ không còn được làm xã hội đen nữa.

“Ông đoán xem con bé này chịu được mấy lần?”

“Không biết. Tôi chỉ quan tâm lát nữa nó mà ngộp nước ai hô hấp nhân tạo?”

“Tôi già rồi, làm vậy không tốt lắm.”

Vậy nên, để tránh Sở Nhạc thật sự chết đuối, họ đã cột một sợi dây vào eo của cô nàng, sau đó hai người hai đầu, nắm tay nắm chân rồi quăng thẳng cô nàng ra giữa suối.

Đừng trách người khác độc ác, mà hãy tự trách bản thân tâm sao lại đen tối bẩn thỉu trước. Nhân quả báo ứng cả thôi!

Ùm.

Sở Nhạc lần thứ nhất bị ném xuống, hoảng loạn khóc lóc, dùng sức quá nhiều nên bị chuột rút, uống không biết bao nhiêu là nước. Sau đó, cô ta được kéo lên bờ.

Ùm.

Lần thứ hai, Sở Nhạc đã học khôn hơn, không vùng vẫy điên cuồng nữa, nhưng đến tận khi cô ta sắp mất đi ý thức, liều mạng kéo sợi dây, mấy ông chú mới chậm rãi kéo cô ta vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top