Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39

Không phải vì Tử Mặc là vệ sĩ nên Nam Cung Cảnh nói hai từ không xứng, mà vì anh ta quá để tâm đến lời nói của mọi người, thiếu sự quyết đoán khi đưa ra quyết định đối với Uyển Ninh. Nếu anh ta dứt khoát hơn nữa, vậy Uyển Ninh cũng không sa chân vào cái hố tình đáng ghét mang tên Tử Mặc. Nam Cung Cảnh đấm thêm vài cái cho bỏ tức, sau đó hùng hổ rời khỏi căn phòng.

Lúc này, mấy ông chú đi phía sau Nam Cung Cảnh mới tiến lên đỡ Tử Mặc dậy. Khóe môi anh rướm mắt, mắt bầm tím, bị đánh tương đối thảm, vậy mà anh chẳng một lời than vãn, chỉ nói:

“Không sao.”

Một ông chú thở dài trước tính cách cam chịu của anh:

“Tử Mặc, chú thấy cháu cũng thích tiểu thư mà, sao cháu cứ từ chối tiểu thư mãi vậy?”

“...”

Đối phương không đáp, mấy ông chú chỉ đành thu dọn đống đồ vật bị hất văng trên đất lên, sau đó đi ra ngoài và khép cửa lại.

Tử Mặc sờ khóe môi bị rách, tìm khăn giấy lau sơ qua xong liền nằm lên giường. Bạn cùng phòng của anh khi ấy mới sợ hãi chui ra từ trong chăn, nhỏ giọng hỏi:

“Mặc, cậu còn sống không?”

“...”

Lâm Tinh nhìn khuôn mặt đăm chiêu của Tử Mặc, đột nhiên thông suốt:

“Đừng nói với tôi cậu vì tự ti nên mới không dám tiến tới với tiểu thư nha?”

Trước câu hỏi này, Tử Mặc hơi nâng mắt lên, vậy nghĩa là Lâm Tinh đã đoán đúng. Hắn ta ngồi dậy, vỗ tay bôm bốp lấy tinh thần rồi nói:

“Nào nào, đừng có ủ rũ như thế chứ, nếu thấy bản thân không xứng thì cậu cố gắng thêm một chút là được mà. Ví dụ đi tìm cha mẹ ruột, trước tiên có một gia đình đã, sau đó làm ăn khấm khá rồi quay lại cưới tiểu thư.”

“Suy nghĩ viển vông.” Tử Mặc lạnh lùng dội cho hắn ta một gáo nước.

Suốt ngày chỉ nằm mơ rằng cha mẹ ruột giàu có thế nào, ảo tưởng bản thân là công tử nhà giàu bị thất lạc. Cho dù anh biết cha mẹ của mình đang ở đâu, anh cũng không tìm tới. Bởi vì bà ấy căn bản không cần anh.

Anh từ chối Uyển Ninh rồi, cô đau lòng, chẳng lẽ anh thì không? So với việc bị đánh, anh càng ghét phải nhìn thấy cô khóc. Cả đêm đó nghe thấy tiếng nức nở của người mình yêu lại chẳng thể làm gì được, anh thật sự có xúc động muốn đạp phá bức tường vô hình ngăn cách giữa cả hai để ôm cô vào lòng!

Hôm đó, Tử Mặc tiếp tục mất ngủ. Thấy mặt mũi anh tụ máu bầm, trạng thái tinh thần cũng vô cùng xấu, Lâm Tinh không khuyên nhủ nữa mà trực tiếp gọi người tới.

Mấy ông chú cùng nhau đè Tử Mặc lại và trói chặt anh, khiêng lên xe, tống anh vào ghế sau rồi mang đến bệnh viện. Cả quá trình này, anh cũng lười phản kháng. Họ đông như thế, đều là anh em chú bác trong gia đình, anh khó mà xuống tay được.

Lúc y tá nhìn thấy một đám người hùng hổ mặc đồ đen khiêng một chàng trai vào, cô nàng bị dọa hét ầm lên. Cách mà họ đi khám bệnh cũng thật bất thường, chủ yếu là vì Tử Mặc cảm thấy bản thân rất ổn, không chịu tới bệnh viện.

Sau khi làm thủ tục đầy đủ cho họ, y tá vừa khóc vừa nói không muốn làm việc ở đây nữa. Năm ba bữa bị dọa một lần, tâm lý yếu ớt thật sự khó mà chịu được. Một người khác thì kinh nghiệm đầy mình, dặn dò:

“Gặp nhiều một chút là quen thôi, để tôi tiếp bọn họ cho.”

Phải mất vài giờ, bác sĩ mới kiểm tra xong bệnh tình của Tử Mặc. Cơ thể tương đối khỏe mạnh, vết máu trên mặt là ngoại thương không đáng ngại, nhưng ông lại đề nghị họ đưa Tử Mặc đi gặp bác sĩ tâm lý, và rằng:

“Tôi đoán cậu Tử Mặc mắc chứng rối loạn nhân cách.”

Mấy ông chú lo lắng hỏi lại:

“Là cái gì?”

“Có nghiêm trọng không?”

“Một chút.” Bác sĩ cẩn thận lật giở hồ sơ của Tử Mặc, nói: “Các vị nên đưa cậu ấy đi gặp bác sĩ tâm lý để biết chính xác hơn, cái này thật ra không phải chuyên môn của tôi. Tôi chỉ đoán mà thôi.”

Sau đó, không cần nói cũng biết, mấy ông chú sẽ bê Tử Mặc đi tìm bác sĩ tâm lý giỏi. Kết quả mà họ nhận được là rối loạn nhân cách tránh né và tự ti.

“Những người như thế thường có xu hướng tự trách và đổ lỗi cho bản thân, gần đây cậu ấy còn bị rối loạn giấc ngủ, dẫn đến trạng thái tinh thần không tốt. Ngoài ra…”

Bác sĩ nói đến đây, mấy ông chú đã đang lo lắng càng sợ hơn:

“Còn nữa sao?”

“Ừm. Rối loạn nhân cách hoang tưởng, tuy rằng không nặng, nhưng sẽ ảnh hưởng đến vấn đề tình cảm của cậu ấy.”

“Ảnh hưởng như thế nào?” Cả đám người đều hồi hộp hỏi.

Bác sĩ tâm lý đã dùng một loạt câu hỏi để khai thác thông tin về Tử Mặc, sau đó rút ra kết luận:

“Nghi ngờ tình cảm của người mà cậu ấy yêu, nghi ngờ bản thân.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top