Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 69

Đêm đó, Trương Thiết vội vàng sắp xếp phòng cho Tử Mặc nghỉ ngơi rồi ra ngoài, gọi một lượt mấy tên quản ngục đã ra tay với Tử Mặc tới nói chuyện.

“Hôm nay là ai đánh và dội nước vào người tù nhân 371?”

Một quản ngục cúi đầu, do dự hồi lâu mới lên tiếng:

“Báo cáo đại tá, là tôi.”

“Lát nữa làm thủ tục, chuyển đơn vị liền cho tôi. Cậu dám động vào con trai của tổng tư lệnh, cậu chạy lẹ đi, tôi cũng không dám bảo vệ cho cậu đâu.”

Trương Thiết nói xong, mấy người ở đó đều ngẩn ra. Bình thường tù nhân ở đây đều là tội phạm nghiêm trọng cấp quốc gia, cho nên về cơ bản thì không ai tốt lành gì hết, đáng bị hành hạ như thế. Đó cũng là lý do vị đại tá trước mắt nhìn thấy nhiều mà giả vờ không biết, sao hôm nay lại lòi ra một tù nhân là con trai của tổng tư lệnh?

Mặc kệ dáng vẻ thất hồn lạc phách của quản ngục kia, Trương Thiết ra lệnh:

“Các cậu, ai liên quan thì đều tự mình thu dọn rồi chạy nhanh chút đi, tôi sẽ giúp các cậu cầu tình.”

Hy vọng Tử Quân không ôm tư thù, lòng dạ hẹp hòi mà nói, chắc đám người dám đánh con trai ông ta sẽ bị phanh thây mất.

Cứ như vậy, một số quản ngục vì lỡ tay mà phải dọn đồ rời đi ngay trong đêm.

Sáng hôm sau, toàn thể quân đội đóng quân quanh khu vực đều tập trung đứng trước cổng quân khu để chào đón vị đại tướng Tử Quân kia. Chiếc xe bọc thép dần dần xuất hiện trong tầm mắt của họ, ai nấy đều thẳng lưng ngẩng cao đầu, xếp hàng chỉnh tề.

Cửa xe mở ra, Tử Quân một thân quân phục bước xuống. Đó là một người đàn ông tầm năm mươi tuổi, vì trải qua sương gió mà làn da rám nắng, thân hình cường tráng cao lớn. Toàn thân ông tỏa ra sự uy nghiêm khiến quân nhân nơi này đều ngưỡng vọng.

Trương Thiết đi đến, làm động tác chào đúng quy chuẩn rồi mới nhỏ giọng nói bên tai Tử Quân:

“Tôi để nó nghỉ ngơi trong phòng tôi.”

“Được rồi, đi thôi.”

Tử Quân không tỏ thái độ quá rõ ràng nhưng bước chân như bay, lúc ông vào phòng, Tử Mặc đã ngồi chờ sẵn. Khoảnh khắc hai người đối mặt, trong lòng Tử Quân chấn động. Thật sự rất giống, chẳng trách Trương Thiết quả quyết khẳng định thằng nhóc này là con của Hạ Tố Chi.

Đối với người đàn ông lạ mặt vừa xuất hiện, Tử Mặc chỉ đứng lên, gật đầu xem như chào hỏi.

“Mẹ của cậu đang ở đâu?” Tử Quân nhịn không được mà hỏi, trên khuôn mặt cương nghị xuất hiện một chút xao động nhỏ.

“Tôi cũng không biết.” Tử Mặc nhíu mày.

Đừng nói là mẹ ở đâu, ngay cả mẹ mình là ai, bây giờ anh cũng không rõ.

Dẫu đã biết trước câu trả lời, nhưng Tử Quân vẫn thấy thất vọng. Khi rời khỏi nhà, Tố Chi từng thề vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho ông, để ông hối hận cả đời. Bà ấy làm được rồi, hơn nữa khiến ông áy náy muốn chết.

Tử Quân không nói nhiều, bảo người tiến lên thu thập mẫu tóc và cả nước bọt để làm xét nghiệm ADN. Tử Mặc ban đầu hơi kháng cự, sau đó bị một đám quân nhân chĩa súng vào người, chỉ đành thuận theo.

Tuy rằng Tử Mặc giống mẹ, nhưng vẻ ngoài lạnh lùng của anh và Tử Quân thật sự khiến người khác phải cảm thán. Trương Thiết thầm nghĩ cha con đều như nhau cả, tính tình quái gở không chịu được. Điều khiến cho ông khó hiểu là Tử Quân chỉ đến nhìn Tử Mặc một cái như vậy liền rời đi, dường như rất bận rộn.

Sau buổi gặp mặt chớp nhoáng đó, Tử Mặc hỏi Trương Thiết mượn điện thoại để liên lạc về nhà, nhưng lại bị từ chối:

“Ba của cậu nói trước khi có kết quả xét nghiệm thì cậu cứ ngoan ngoãn chờ ở đây đi, chuyện liên lạc về nhà tính sau.”

Tử Mặc không hiểu:

“Tại sao không được liên lạc về nhà?”

“...” Cái này Trương Thiết khó mà giải thích, chắc Tử Quân sợ thằng con trai vừa xuất hiện này sẽ liên hệ cho Doãn Thế Văn, sau đó đi theo Doãn Thế Văn hả?

Kết quả là, Tử Mặc đột nhiên bị giam lỏng.

Ngày hôm sau, Tử Quân trở lại và mang theo giấy báo xét nghiệm ADN đưa cho Tử Mặc xem. Nhìn một lượt xong, Tử Mặc trước sau bình tĩnh, hỏi:

“Ông cho tôi xem cái này làm gì?”

Câu hỏi ấy khiến sắc mặt Tử Quân trầm xuống:

“Đúng là trẻ nhỏ không dạy sẽ hư.”

Trương Thiết phát hiện tình hình căng thẳng thì muốn xen vào, nhưng đã thấy Tử Quân ra lệnh cho một đám quân nhân tiến vào, định cưỡng chế mang Tử Mặc đi.

Trong phòng lập tức nảy ra một trận đấu vật, Tử Mặc tóm gọn mấy tên quân nhân kia, dù đang bị thương nhưng vẫn hùng hổ dọa người, một đấm một đá hạ một người. Cho dù là người dưới trướng Tử Quân cũng không phải đều giỏi võ, họ chủ yếu dùng súng lên chiến trường, tay không muốn bắt người đâu phải dễ, huống chi, tên nhóc này quả thật giống như cái máy chiến đấu hình người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top