Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 70

Cuối cùng, Tử Quân phải rút súng ra. Ông tiến lên, gọi thêm người của mình vào để giữ chặt Tử Mặc lại rồi dùng báng súng đập mạnh vào gáy của anh.

Cú đập này làm Tử Mặc choáng váng ngã quỵ xuống, ông nói:

“Mang đi.”

Ánh mắt Tử Mặc lúc ấy quả thật có thể biến thành con dao giết người, anh liếc nhìn tư thái cao cao tại thượng của người đàn ông kia, khó khăn giãy dụa, cuối cùng vẫn bị bắt lại.

Cả quá trình ấy, Trương Thiết nhiều lần muốn lên tiếng khuyên Tử Quân, nhưng vị tổng tư lệnh này từ nhỏ đến lớn đều cục súc như vậy, khổ cho con trai của ông ta rồi.

...

Lại là năm ngày trôi qua, lúc này, Nam Cung gia vẫn đang rất căng thẳng.

Uyển Ninh trước kia vốn mảnh khảnh nay còn gầy yếu hơn, tưởng chừng như một cơn gió cũng có thể cuốn cô đi mất. Cổ tay của cô bé xíu, dùng ngón trỏ và ngón cái vòng lại cũng có thể dễ dàng nắm được,. Mỗi ngày cô đều dùng nước mắt rửa mặt, mắt đã sắp bị cô phá hỏng.

Cô đến phòng của Tử Mặc, gom quần áo anh đi giặt, giặt xong rồi phơi và ủi phẳng, treo cẩn thận trong tủ đồ của mình. Cô nói, chờ anh về sẽ đưa cho anh.

Con gấu bông mà anh tặng cũng được tắm rửa sạch sẽ và phơi nắng, sau khi khô ráo, cô mang vào xịt thêm chút nước hoa, đặt ở đầu giường.

Đêm đến, Uyển Ninh dùng áo của Tử Mặc để đắp chống lạnh, làm vậy, cô mới có cảm giác anh vẫn còn ở bên cạnh mình.

Cả nhà nhìn Uyển Ninh chịu khổ, thật sự không đành lòng, nhưng Tử Mặc giống như bốc hơi khỏi thành phố, họ phải kiểm tra camera an ninh ở khắp nơi, nói dễ hơn làm.

Ngày thứ sáu, Tử Thiêm bôn ba trở về, phờ phạc nói:

“Ba, con tìm được rồi!”

...

Nam Cung Phi Vũ bước xuống xe, khi tiến đến chào hỏi, sau lưng Trương Thiết toát cả mồ hôi. Mẹ kiếp! Sao tên Nam Cung này lại có mặt ở chỗ này chứ? Thời điểm ông đang thắc mắc, sau lưng Phi Vũ lại xuất hiện thêm một người, là bạn cũ của ông, Doãn Thế Văn.

Doãn Thế Văn cực kỳ không vui, mới đến gần đã hỏi:

“Con trai tôi đâu?”

Áp lực từ hai người này cũng không nhỏ, vậy mà Trương Thiết lại cắn chặt răng nói dối:

“Con trai anh là ai? Tôi không biết.”

Doãn Thế Văn tức giận xông lên, túm lấy cổ áo của Trương Thiết mà kéo mạnh:

“Ông còn giả vờ? Tử Mặc ở đâu hả? Các người mang con trai của tôi đi đâu rồi?”

Trong lòng Trương Thiết vô cùng khinh bỉ, rõ ràng đó là con trai của Tử Quân và Hạ Tố Chi, vậy mà tên này vô liêm sỉ này còn dám lớn tiếng hô lên bốn chữ “con trai của tôi” sao?

Nam Cung Phi Vũ bình tĩnh hơn so với Doãn Thế Văn nhiều, chỉ hỏi:

“Cậu ta còn sống không?”

“Chết rồi.” Trương Thiết nói.

“Trong một lần đi tuần, bị bắn chết.”

Đây là Tử Quân đặc biệt căn dặn ông nếu có người tìm Tử Mặc thì phải nói như vậy, không được tiết lộ chút thông tin nào. Nhưng mà, nhìn thấy ánh mắt lạnh băng mang theo uy hiếp của Nam Cung Phi Vũ, lòng bàn chân Trương Thiết hơi run rẩy. Thân là đại tá, đứng trước mặt một người như vậy, ông lại sợ sao?

Đối với lời nói dối trắng trợn của Trương Thiết, Phi Vũ cũng không thể làm gì hơn. Anh có thể quyền, có thế, nhưng làm gì cũng phải nể mặt chính phủ một chút. Lật tung nơi này lên, chưa chắc đã tìm được Tử Mặc, còn khiến mọi thứ trở nên phức tạp.

Doãn Thế Văn đấm vào mặt Trương Thiết một cái thật mạnh, quát lên:

“Trương Thiết khốn kiếp! Tôi biết ông đang nói dối! Con trai của tôi đâu rồi hả?”

Vì không chuẩn bị, Trương Thiết hơi lảo đảo bước về sau một bước, cười nói:

“Vậy thì sao? Thế Văn, ông tự hỏi lại chính mình xem, Tử Mặc có thật sự là con ông không? Tại sao người của Nam Cung gia lại gọi nó là Tử Mặc? Hả?”

Đối với vấn đề này, Phi Vũ cũng không rõ. Người nhặt được Tử Mặc là Hải Bằng, cho nên chỉ có thể gọi hỏi.

Sau khi nhận được điện thoại, Hải Bằng giải thích cặn kẽ:

“Lúc tôi đưa Tử Mặc về thì trên người thằng bé có một sợi dây chuyền mặt tròn, bên trong có tên của nó, tôi cứ đặt bừa thôi.”

“Sợi dây chuyền đó đâu rồi?” Phi Vũ hỏi.

Bên kia truyền tới tiếng lạch cạch tìm kiếm, Hải Bằng áy náy:

“Xin lỗi, tôi không tìm được nó nữa. Cũng mười mấy năm rồi, tôi đâu giữ lại một sợi dây chuyền làm gì…”

“Được rồi.” Phi Vũ lên tiếng, sau đó tắt máy.

Quay trở lại, hai người đàn ông ở đó đã ngồi xuống đất, Doãn Thế Văn ôm đầu đau khổ, Trương Thiết thì sờ mặt của mình, lẩm bẩm mắng:

“Đừng tơ tưởng tìm được thằng bé nữa, ông cũng biết là ai đưa nó đi rồi còn gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top