Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 75

Gò má cô đỏ bừng bừng, rõ ràng cùng Ninh Khả Điềm đến đây chỉ để chơi một chút, ai biết uống nhiều đến nỗi chuốc say bản thân, không biết gì nữa. Uyển Ninh bò lên ôm lấy cổ Tử Mặc, nước mắt như trân châu lã chã rơi xuống, đột nhiên khóc hô:

“Em nhớ anh lắm, sao anh không về với em chứ? Anh hứa rồi kia mà, anh hứa sẽ ở cạnh em cả đời…”

Lâm Tinh và Cao Lãng đã sớm nhìn thấy tiểu thư nhà mình cùng người khác ôm ấp, nhưng khi đến gần, họ lại chết cứng không động đậy, bởi người mà cô ấy ôm lại chính là Tử Mặc.

Giọng Uyển Ninh rất nhỏ, ở bên tai Tử Mặc không ngừng trách mắng:

“Anh nói dối em, em chờ lâu lắm rồi, anh còn không về thì em sẽ lại đi xem mắt, em sẽ đi lấy chồng cho anh xem… oa...“

Cô khóc tức tưởi khiến người xung quanh cũng phải ngoái đầu nhìn, Tử Mặc dùng sức siết chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô rồi an ủi:

“Xin lỗi, anh về rồi đây.”

Tử Mặc cảm giác như tim mình thắt lại, anh chỉ biết dùng sức gắt gao giữ chặt lấy cô, vỗ về tấm lưng gầy. Cô gầy đi nhiều so với trước kia, mới ba năm, vậy mà đã mỏng manh đến mức này. Đáng lý ra anh nên cố gắng hơn nữa, cố gắng trở về thăm cô sớm một chút.

Tựa vào vòng tay ấm áp của anh, Uyển Ninh khóc còn nhiều hơn so với vừa rồi, có dấu hiệu mất kiểm soát. Anh càng nói lời an ủi, cô càng uất ức, đã không mắng được gì nữa, chỉ biết giữ chặt áo anh mà rơi lệ.

Khóc lâu, Uyển Ninh mệt mỏi tựa vào người anh, lớp trang điểm trên mặt trở nên lem luốc, trông cô nhỏ bé đáng thương như một chú cún con bị bỏ rơi.

Tử Mặc dùng một tay đỡ cô, cởi áo ngoài ra rồi cẩn thận trùm lên người cô. Lúc anh bế xốc cô lên, Lâm Tinh đứng bên cạnh ánh mắt phức tạp đưa tay ra chặn anh lại, nói:

“Xin lỗi, tôi không thể để cậu mang tiểu thư đi.”

Thật ra Lâm Tinh cũng có trăm ngàn lời muốn nói với người bạn cũ này, vậy mà không biết phải bắt đầu từ đâu.

Hai bên nảy sinh căng thẳng, Tử Mặc hỏi:

“Cậu không tin tưởng tôi?”

“Ba năm rồi, ai biết bây giờ cậu có còn là Tử Mặc trước kia hay không?” Lâm Tinh thở dài. “Đưa cô ấy cho tôi đi.”

Đúng thật bây giờ Tử Mặc không còn là anh của trước kia, hiện tại anh không hèn yếu, không nhút nhát trước mặt cô gái mà anh yêu nữa. Anh giữ chặt Uyển Ninh, nhìn gương mặt say ngủ của cô, anh nói với Lâm Tinh:

“Bất kể tôi có còn là Tử Mặc của trước kia hay không, tôi vẫn sẽ bảo vệ, chăm sóc Uyển Ninh cẩn thận.”

Lâm Tinh cứng đơ cả miệng, muốn nói lại thôi. Tử Mặc để lại một câu:

“Yên tâm, cho dù tôi chết cũng không để cô ấy chịu một chút tổn thương nào đâu.”

Nói xong, anh cúi đầu hôn lên trán Uyển Ninh rồi mang cô rời khỏi quán bar. Lâm Tinh ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của hai người, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

Cao Lãng tức giận đập hắn một cái, quát:

“Sao còn không báo cho mọi người biết hả? Lỡ cậu ta làm hại tiểu thư thì sao?”

“Cậu không hiểu Tử Mặc, nhưng tôi hiểu, cái tên này còn xem trọng tính mạng của Uyển Ninh hơn cả bản thân mình, sao có thể làm gì cô ấy chứ?”

“Làm gì là làm gì?” Cao Lãng hỏi.

Câu hỏi này khiến Lâm Tinh đang tràn đầy tin tưởng Tử Mặc phút chốc trở nên bối rối, mẹ nó, bọn họ lâu ngày gặp lại, tiểu thư còn đang say như thế, nói không chừng thật sự sẽ “làm cái gì” đó!

Lúc này, Lâm Tinh mới hết sức bối rối đuổi theo Tử Mặc ra ngoài, vừa chạy như điên vừa gọi cho đại thiếu gia. Có chuyện, vậy tìm đại thiếu gia đầu tiên, nhưng mà trời ạ, hắn quay đầu nhìn xung quanh, không thấy bất kỳ chiếc xe nào vừa rời khỏi cả. Rốt cuộc đi hướng nào rồi chứ?

Tử Mặc ôm Uyển Ninh ngồi phía sau xe, tên binh nhất ngồi phía trước mặt mũi tò mò nhìn xem qua kính chiếu hậu, nhưng ngoại trừ bắp chân trắng nõn của cô gái kia ra, hắn chẳng thấy được gì cả.

Ánh mắt của hắn khiến Tử Mặc sa sầm mặt, hắn vừa liếc thấy đại tá nổi giận thì nuốt nước miếng một cái, thành thật lái xe, nhưng đi đâu thì đại tá không nói!

Xe chạy trên đường lớn một lúc, Tử Mặc mới lên tiếng:

“Về khách sạn.”

“Vâng.”

Bởi vì phải làm nhiệm vụ ở đây, nên Tử Mặc đã thuê một phòng ở khách sạn năm sao trong thành phố. Xe dừng lại, anh không nói không rằng ôm cô gái trong lòng bước xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top