Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 76

Tên binh nhất thò đầu ra, một lần nữa quan sát thật kỹ. Lần đầu tiên thấy đại tá ôm một người cẩn thận như thế, nâng niu hết sức, nhưng keo kiệt thật đó, cô gái kia mặt mũi thế nào hắn cũng nhìn không ra.

Chuyện bát quái tất nhiên đâu thể hóng một mình, hắn lập tức gọi điện thoại hỏi thăm anh em trong quân khu, nhưng chẳng người nào biết vị đại tá ngang ngược, nghiêm khắc này, con trai của tổng tư lệnh đại nhân rốt cuộc yêu đương với ai!

Trong phòng gọn gàng sạch sẽ, không có quá nhiều đồ đạc, Tử Mặc ôm Uyển Ninh đặt lên giường. Dưới ánh đèn, làn da của cô trắng sáng như ngọc, bộ váy ngắn trên người sau một lúc xộc xệch đã kéo sát lên dán vào mông.

Ánh mắt Tử Mặc hơi đổi, hơi thở hỗn loạn. Anh ngồi xuống bên cạnh, vươn tay sờ tóc cô, những sợi tóc đen mềm trước kia trở thành màu ánh kim thật xa lạ, nhưng khuôn mặt này, vẫn vậy, mỗi giây mỗi phút anh đều nhớ tới.

Tử Mặc dùng một tay sờ mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi đỏ, giọng khàn đặc:

“Uyển Ninh, anh cũng rất nhớ em.”

Anh nhớ sắp phát điên, lại vì bị Tử Quân ép buộc ở lại trong quân doanh mà không thể nhìn thấy cô, không được liên lạc cho cô. Ba năm này, mỗi ngày anh đều tự hỏi cô đang làm gì, có nhớ anh không, còn thích anh như trước hay không. Anh sợ những kẻ xung quanh sẽ theo đuổi làm cô xiêu lòng, quên anh, nhưng kết quả là… cô vẫn nhớ.

Cánh môi của cô mềm mại như bông, Tử Mặc vốn chỉ muốn hôn nhẹ một cái, nhưng cảm xúc quen thuộc ấm áp khiến anh khó có thể dừng lại. Anh càng hôn càng dùng sức, Uyển Ninh bị đau phát ra tiếng kêu yêu kiều.

Tử Mặc hít sâu một hơi, lật người đè cô ở trên giường, liên tiếp hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô.

Trong lúc ý loạn tình mê, Uyển Ninh tưởng như mơ thấy Tử Mặc đang ôm hôn cô. Hai mắt cô mơ màng không rõ, dây áo cũng đã tuột xuống bên vai.

Tử Mặc dừng việc hôn cô lại, dùng khăn giấy ướt giúp cô lau sơ qua, lớp trang điểm trên mặt đã hơi lem ra, nhưng vì không đánh mắt đậm, chỉ dặm phấn tô son, cho nên vết lem ấy không hề ảnh hưởng đến vẻ xinh đẹp quyến rũ của cô. Yết hầu anh khẽ lăn lộn, sự kìm nén ba năm qua trong phút chốc như bùng nổ. Mặc dù biết làm thế này là hèn hạ, là khốn kiếp, anh vẫn khó lòng ngăn được bản thân vươn tay ra chạm vào cơ thể cô.

Bàn tay mang theo vết chai sượt qua vai Uyển Ninh, cô he hé mắt ra, tỉnh táo lại được một chút. Cô đưa tay sờ mặt người đàn ông trên thân mình, giọng nỉ non:

“Sao lại là anh chứ? Anh Tử Mặc… Anh mau ra khỏi giấc mơ của em đi, em không muốn chờ anh nữa...”

“Sao không chờ nữa?” Tử Mặc nắm lấy bàn tay của cô đặt lên mặt mình, khẽ hỏi: “Em muốn theo người khác sao?”

“Không… Em không biết…”

Nhìn cô gái nhỏ trong lòng nửa mê nửa tỉnh, Tử Mặc cúi đầu áp sát vào mặt cô, nhẹ nhàng hôn, từ môi, cằm, dọc xuống cổ và ngực, bàn tay không biết từ lúc nào đã kéo chiếc váy bó sát lên khỏi vòng eo mảnh khảnh.

Quần lót màu đen lọt vào trong mắt Tử Mặc, máu nóng lập tức dồn hết xuống hạ thân của anh. Mùi hương nước hoa hòa quyện cùng chút rượu vang ngọt ngào trên cơ thể Uyển Ninh khiến anh say đắm.

Khoảnh khắc Tử Mặc kéo chiếc váy bó sát kia lên đến ngực Uyển Ninh, cảm giác lành lạnh thổi qua bụng và ngực khiến cô thanh tỉnh. Cô mở mắt, “ưm” một tiếng rồi nhìn xuống ngực mình, chỉ thấy được mái tóc màu đen nhánh mềm mại của đàn ông đang vùi vào ngực cô. Cảm giác quen thuộc chết tiệt khiến cô một lần nữa mất đi năng lực phản kháng, bởi vì anh là Tử Mặc, cô có thể chắc chắn người này là Tử Mặc.

Không phải mơ sao? Uyển Ninh ngửa đầu nhìn trần nhà, đầu ngực truyền tới một chút ẩm ướt, ấm áp, đầu lưỡi của anh di chuyển khắp nơi trên cơ thể cô như là có lửa. Nóng quá, còn khó chịu nữa.

Uyển Ninh vươn tay về phía anh, khẽ gọi:

“Tử Mặc...”

Cơ thể anh hơi khựng lại, sau đó một lần nữa bò lên trên, tay vẫn ôm chặt eo cô, để cô đối mặt với mình.

Uyển Ninh nhìn rõ gương mặt của anh, nước mắt lưng tròng:

“Tử Mặc...”

“Anh ở đây.”

Anh nghiêng đầu, tựa vào lòng bàn tay của cô. Khoảnh khắc ấy, Uyển Ninh biết anh thật sự trở lại rồi, nguyên vẹn quay về bên cạnh cô. Cô nâng người lên, dùng chân vòng qua eo anh, chủ động hôn môi anh. Sự chủ động này gần như kích thích tất cả giác quan trên người Tử Mặc, anh hừng hực đáp trả, môi lưỡi hai người liên tục dây dưa quấn quýt.

Quần áo không ngừng rơi xuống sàn nhà, mảnh vải cuối cùng chạm đất là quần lót màu đen của Uyển Ninh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top