Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ChangVang

Chương 18

Cuộc săn

Từng người một lần lượt hiện ra ở phía bìa rừng, mỗi người đi cách nhau khỏang mười mét. Người đàn ông thứ nhất rõ rang là muốn bước chậm lại, để một người đàn ông khác vượt lân trên. Người đàn ông thứ nhất tỏ thái cung kính trước người đàn ông này - một người đàn ông tóc đen, cung cách cho thấy đó là thủ lãnh. Người thứ ba là một phụ nữ. Từ khòang cách khá xa, tất cá những gì tôi có thể thấy ở cô ta chỉ là một mái tóc đỏ quạch.

Cả ba người dồn hàng lại trước khi tiếp tục cẩn trọng bước từng bước về phía gia đình bác sĩ Carlisle, một kiểu "nể mặt" tự nhiên thường thất ở lòai động vật ăn thịt khi phải chạm trán với một nhóm đồng loại xa lạ và đông hơn mình.

Khi họ đã bước tới gần hơn, tôi mới nhận ra được những khác biệt của họ so với gia đình Cullen. Họ dước đi như mèo - một dáng đi thận trọng và khó lường. Cả ba người đều mặc những bộ quần áo bình thường, giản dị của khách du lịch: quần jean, áo sơmi cài cúc trễ, may bằng lọai vải có thể chịu đựng được thời tiết khắc nghiệt, tuy nhiên, các bộ trang phục của họ thấy rõ là đã bờn sợt, cũ kỹ. Và tất cả họ đều đi chân trần. Hai người đàn ông để tóc ngắn. Trên mái tóc màu cam tươi của người phụ nữ vương đầy lá cây cùng một số mảnh gỗ.

Đôi mắt sắc lẻm của họ cẩn thận quét lên dáng người tao nhã, sang trọng của bác sĩ Carlisle đang đứng giữa Emmett và Jasper, ông thận trọng tiến lên trước để tiếp họ. Giữa bác sĩ và người đàn ông đứng đầu không có vẻ như đang giao thiệp, cả hai chỉ đứng thẳng người mà thôi.

Trong ba người mới đến, người đàn ông đứng đầu có tướng mạo đẹp nhất với nước da màu ô liu có phảng phất vẻ xanh xao đặc trưng và mái tóc đen bóng. Dáng người ông ta hơi đậm, khá vạm vỡ nhưng không thể sánh bằng Emmett (Dĩ nhiên rồi). Ông ta cười thật tươi, để lộ ra những chiếc răng trắng sáng lấp lóa.

Người phụ nữ trông hoang dại hơn, đôi mắt cô ta không ngừng nhìn chòng chọc vào hai người đàn ông đang đứng trước mặt và những người ở xung quanh tôi, mái tóc rối của cô ta khẻ rung động vì một cơn gió thỏang. Dáng điệu của người phụ nữ này giống mèo, Người đàn ông thứ hai thì có vẻ kín đáo, dáng người anh ta cân đối hơn thủ lãnh, mái tóc nâu nhạt và gương mặt không có nét gì đặc biệt. Đôi mắt anh ta bất động, nhưng sao tôi vẫn cảm thấy đó là đội mắt chứa nhiều sự cảnh giác nhất.

Mày mắt của họ cũng đặc biệt. Không phài là màu vàng hau màu đen như tôi tưởng, mà là thứ màu đỏ tía, lọai màu của rượ vang đõ buôcgônhơ - trông rất nham hiểm và gớm guốc.

Người đàn ông tóc đen vẫn mỉn cười, bước lên phía trước để chào bác sĩ Carlisle.

- Chúng tôi nghĩa ở đây đang có trò chơi - Ông ta lên tiếng, giọng nói khá nhã nhặn với âm điệu là giọng Pháp - Tôi là Laurent, còn đây là Victoria và James - Ông ta chỉ vào hai ma-cà-rồng đứng cạnh mình.

- Tôi là Carlisle. Đây là gia đình tôi, Emmett và Jasper, Rosalie, Esme và Alice, Edward và Bellw - Ông chỉ từng người để giới thiệu, gộp chung tôi vào gia đình ông, cố gắng không gây bất kỳ một sự chú ý nào. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy rợn gáy khi ông gọi tên tôi.

- Ông có thể cho thêm vài người nữa cùng chơi không? = Laurent hỏi một cách thân thiện.

Bác sĩ Carlisle cũng trả lời lịch sự không kém:

- Thật ra, chúng tôi vừq mới chơi xong, Xin hẹn ông một dịp khác vậy. Ông lưu lại vùng này lâu không?

- Chúng tôi đang trở về phương bắc nên cũng muốn tò mò xem ai là hàng xóm của mình. Lâu rồi, chúng tôi chẳng gặp được ai.

- Không, cùng này chảng có ai, ngọai trừ gia đình tôi và vài khách vãng lai, giống như ông vậy,

Vầu không khí căng thẳng bắt đầu chùng xuống theo cuộc nói chuyện xã giao đơn thuần; tôi đóan tác giả vụ này chính là Jasper, anh ta đã dùng khả năng thiên phú của mình để điều khiển bầu không khí.

- Chỗ săn cùa ông đâu? - Laurent hỏi thăm.

Bác sĩ Carlisle phớt lờ cái ẩn ý đằng sau mối quan tâm đó.

- Dãy Olympic này, và thỉnh thỏang là dãy Coastue, chúng tôi đã quen sống ở đây rồi. Một gia đình khác thì sống gần Denali (Alaska).

Laurent hơi ngã người ra sau.

- Quen sống ở đây? Ông xoay sở bằng cách nào hay vậy? - Giọng nói của ông ta chứa đầy vẻ nghi ngờ.

- Sao ông không đến nhà chúng tôi chơi, chúng ta sẽ nói chuyện thỏai mái hơn? - bác sĩ Carlisle mời - Chuyện dài lắm.

James và Victoria trố mắt ngạc nhiên khi nghe nói đến từ "nhà", trong khi laurent giữ được sự tự chủ tốt hơn.

- Ông thật tử tế và hiếu khách- Ông mìm cười một cách vui vẻ - Chúng tôi cứ mãi săn suốt từ Ontario (Canada) trở xuống, nên không có cơ hội để chăm sóc bản thân - Đôi mắt ông ta chứa đầy vẻ thán phục khi ngắm nhìn dáng vẻ tao nhã của bác sĩ Carlisle.

- Xin ông cứ tự nhiên cho, nhưng chúng tôi sẽ rất biết ơn nếu ông không chọn săn ở vùng này. Chúng tôi đang sống kín đáo, mong ông hiểu cho - bác sĩ Carlisle giải thích.

- Vâng, dĩ nhiên rồi - laurent gật đầu - Dĩ nhiên là chúng tôi sẽ không bao giờ xâm phạm đến lãnh địa của ông. Chúng tôi chỉ ăn uống bên ngòai Seatle thôi - Ông ta phá ra cười ngặt nghẽo. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

- Để chúng tôi chỉ đường cho ông nếu ông muốn đến chơi... À, Ammett và Alice, các con ra với Edward và Bella để lấy xe Jeep đi- Bác sĩ Carlisle nói thêm.

Trong lúc bác sĩ nói, dường n hư cùng lúc đã xảy ra ba sự việc. một làn gió nhẹ mơn man tóc tôi, làm cho những lọn tóc lay động phơ phất. Thân hình của Edward trở nên đông cứng. Người đàn ông thứ hai, James, đột nhiên quay phắt đầu lại, ánh mắt nhìn xóay vào tôi, đầu mũi anh ta hơi động đậy.

Hai kẻ không mời mà đến cũng sững người khi James trở nên tròng trành, đầu hơi chùi về phía trước. Edward nghiến răng, cả thân người anh co lại trong tư thế phòng thủ, từ trong cổ họng của anh bồng phát ra những tiếng kêu... Đó không phải là tiếng kêu tôi nghe thấy khi anh chòng ghẹo tôi lúc sáng, mà là một thứ tiếng gầm gừ đe dọa thật đáng sợ mà trước đây tôi chưa từng nghe qua bao giờ. Cái lạnh từ đâu bỗng cuất hiện, chạy dọc từ đỉnh đầu xuống tới tận gót chân.

- Cái gì đấy? - Laurent há hốc miệng đầy ngạc nhiên. Cả James và cả Edward đều đang ở trong tư thế bị kích động, không ai chịu thua ai. James chỉ hơi nhích người đi một chút, Edward liền rướn ngay người tới tức thì.

- Cô bé đi với chúng tôi - bác sĩ Carlisle lên tiếng giải thích với James, từ chối một cách dứt khóat. Dường như Laurent không nhạy hơi người bằng James, nhưng giờ thì ông ta cũng đã đóan ra.

- Ông mang theo cả bữa ăn nhẹ à? - Ông ta hỏi lại, tò mò dợm bước đến chỗ tôi.

Edward gần gừ một cách hung tợn, và đáng sợ hơn, đôi môi anh co lại, những chiếc răng trắng lóa lộ hẳn ra, Laurent lập tức lùi lại.

- Tôi đã nói rằng cô gái đi chung với chúng tôi - bác sĩ Carlisle lặplại, giọng nói bắt đầu gay gắt.

- Nhưng đó là con người mà - laurent phản kháng lại. Giọng nói không lộ vẻ hung hăng, chỉ đơn thuần biểu lộ thái độ kinh ngạc.

- Đúng vậy - Emmett đứng bên cạnh bác sĩ Carlisle lên tiếng, đôi mắt anh ta nhìn xóay thằng vào james. Ngay lập tức, James đứng thẳng người dậy, tuy không còn lộ vẻ hung hăng như lúc ban đầu nữa nhưng anh ta vẫn chưa rời mắt khỏi tôi, hai cánh mũi vẫn còn phập phòng. Edward thì căng cứng như một con sư tử trước mặt tôi.

Laurent lại lên tiếng, giọng nói của ông ta thật nhẹ nhàng, hòng xoa dịu bầu không khí thù hằn đang bao phủ tòan sân bóng.

- Có lẽ chúng ta cần hiểu nhau hơn.

- Vâng, đúng vậy - Giọng nói của bác sĩ Carlisle trở lại điềm tĩnh.

- Nhưng chúng tôi vẫn xin đón nhận lời mời của ông - Đôi mắt của ông ta nhìn đá sang tôi rồi trở lại nhìn bác sĩ - Và dĩ nhiên chúng tôi sẽ không làm hại cô gái này. Chúng tôi sẽ không săn trên lãnh thổ của ông như tôi đã nói.

James ngỡ ngàng nhìn Laurent, tỏ ý bực dọc rồi đá mắt sang Victoria, cô ta cũng nhìn lại james, đôi mắt cũng bày tỏ sự khó chịu không kém.

Bác sĩ Carlisle dè chừng thái độ cởi mở của Laurent một lúc sau mới chịu lên tiếng.

- Chúng tôi sẽ chỉ đường cho ông. Jasper, Rosalie, Esme? - bác sĩ cất tiếng gọi. Mọi người ngay lập tức bước lại gần, đồng thời cũng che luôn tôi. Một cách nhẹ nhàng, Alice từ từ tiên đến bên cạnh tôi, Emmett cũng chậm rãi lui xuống, ánh mắt vẫn còn canh chừng James.

- Đi nào, Bella - Giọng nói của Edward thật nhỏ và ảm đạm.

Từ nãy đến giờ tôi đang chôn chân xuống đất, nỗi sợ hãi đã khiến cho tòan thân tôi cứng đờm bất động, đến độ Edward phải nắm lấy khuỷa tay tôi mà kéo tôi ra khỏi trạng thái bần thần đó. Alice và Emmett cũng rút lui theo chúng tôi. Đôi chân tôi cứ ríu vào nhau khi đi bên Edward, đầu óc vẫn còn váng vất vì sợ. Tôi không rõ những người còn lại đã rời khỏi sân bóng hay chưa. Thái độ mất kiên nhẫn của Edward lộ ra rất rõ khi chúng tôi cứ bước đi chậm chạp như những con người bình thưởng để đến bìa rừng.

Vừa khuất sau vài thân cay, Edward đã thảy ngay tôi lên lưng anh. Và tôi ôm ghì lấy anh bằng tất cả sức lực còn lại khi anh bắt đầu chạy, Emmett vá Alice cũng chạy theo sau. Tôi cúi gằm mặt xuống, đôi mắt mờ thao láo vì sợ, không thể nhắm lại được. Mọi người lao đi vun vút trong khu rừng đen kịt như những hồn mà. Những cảm xúc thường ám ảnh Edward mỗi khi cõng tôi chạy như thế này dường như không còn nữa, thay vào đó, cơn thịnh nộ như thiêu đốt tâm can đã làm cho guống chân anh trở nên nhanh hơn. Ngay cả khi đang phải cõng tôi trên lưng, anh cũng bỏ Alice và Emmett lại phía sau một quãng.

Chúng tôi đến chiếc xe jeep sau một khỏang thời gian không đang kể, Edward hơi chậm lại một chút khi đặt tôi ngồi vào băng ghế sau.

- Thắt dây an tòan cho cô ấy - Anh hét lên với Emmett lúc này đang chui vào xe ngồi cạnh tôi.

Lúc này, Alice đã ngồi vào ghế trước, và Edward khởi động mày. Chúng tôi bật người ra sau, rồi lắc lư khi chiếc xe lao nhanh trên con đường quanh co, uống lượn.

Tôi nghe thấy anh càu nhàu điều gì đó không rõ.

Lần này, chuyến đi trở nên đáng sợ hơn khi quanh ta là bóng tối đen ngòm. Emmett va Alice nhìn chằm chằm ra ngòai cửa sổ, cảnh giác.

Rồi chúng tôi cũng ra tới đường quốc lộ, chiếc xe tăng tốc vọt lên phía trước. Cảnh vật xung quanh đã có thể nhìn thấy rõ hơn. Chúng tôi đang đi về phía nam, cách xa Forks.

- Chúng ta đang đi đâu thế này? - Tôi lên tiếng hỏi. Không có ai trả lời. Thậm chí cũng chẳng có ai nhìn tôi.

- Trời ơi, Edward! Anh đang đưa em đi đâu vậy?

- Bọn anh sẽ đưa em rời xa chỗ này - xa thật xa - Anh không hề ngoái lại, hai mắt vẫn chăm chú quan sát đường. Đồng hồ tốc độ đang chỉ một trăm lẻ năm dặm một giờ.

- Anh quay xe lại đi! Anh phải đưa em về nhà! - Tôi hét lên, cố vùng vầy thóat khỏi "bộ yên cương" ngớ ngẩn.

- Emmett - Edward chỉ thốt lên có bấy nhiêu.

Ngày tức khắc, Emmett dùng bàn tay hộ pháp cùa mình nắm lấy tôi.

- Không! Edward! Không được, anh không được làm thế.

- Anh phải làm thế , Bella, giờ thì em hãy ngồi yên.

- Không! Anh phải chở em về... Bố em sẽ gọi FBI. Họ sẽ điều tra gia đình anh... Carlisle và Esme! Tất cả các anh sẽ phải bỏ trốn,suốt đời sẽ phải trốn chui trốn nhủi!

- Bình tĩnh lại nào Bella - Giọng nói của anh lạnh tanh - Trước đây, bọn anh đã từng sống như vậy rồi.

- Đừng làm như thế với em! Anh không thể phá hủy mọi thứ của em được - Tôi cố vùng thóat, nhưng chỉ vô ích.

Alice lên tiếng:

- Eward, tấp vào lề đường đi.

Eward chỉ cau có nhìn cô, chân anh lại nhấn ga tăng tốc.

- Edward, chúng ta hãy bàn lại chuyện này cho kỹ đã.

- Em không hiểu đâu- Anh gầm lên một cách tuyệt vọng. Tôi chưa bao giờ nghe anh thét lớn như vậy cả; tiếng thết đinh tai nhức óc muốn phá vỡ cả chiếc xe. Đồng hồ tốc độ đang chỉ một trăm mười lắm dặm một giờ - Hắn là kẻ săn người, Alice à, em có thấy không? Hắm là kẻ săn người!

Tôi cảm thấy ngồi bên cạnh mình, Emmett đang đông cứng người lại, phải chăng đó là phản ứng của anh ta trước lời nói của Edward. Hình như cả ba người họ biết một điều gì đó rõ hơn tôi. Tôi rất muốn hỏi, nhưng rõ ràng đây không phải là dịp tốt.

- Tấp xe vào lề đường, Edward - Giọng nói của Alice vừa phải, nhưng chứa đầy sức mạnh mà tôi chưa lần nào nghe qua.

Đồng hồ tốc độ đang nhích lên một trăm hai mươi dặm một giờ.

- Nghe em đi,Edward.

- Nghe anh đây, Alice. Anh đã đọc được suy nghĩ của hắn. Lần theo con mồi, đấy, tất cả những gì ám ảnh hắn, tràn ngập trong suy nghĩ của hắn chỉ là thế thôi đấy... Và hắn muớn cô ấy, Alice ạ... Cô ấy, chỉ là cô ấy thôi... Tối nay, hắn sẽ bắt đầu săn.

- Nhưng hắn đâu có biết là ở đâu...

Edward cắt ngang lời Alice.

- Thế em nghĩ hắn sẽ mất khỏang độ bao lâu để đánh hơi thấy cô ấy trong cái trị trấn này? Kế họach của hắn đã định, từ trước khi tên Laurent kia mở miệng ra nữa kia.

- Tôi bắt đầu thở dốc...khi hiều rằng mùi hương của mình sẽ dẫn đến đâu.

- Trời ơi Charlie! Anh không thể bỏ mắc bố em ở đó được! Anh không thế bỏ mặc bố em! - Tôi lại bắt đầu vùng khỏi "bộ yên cương"

- Bạn ấy nói đúng - Alice trả lời.

Chiếc xe hơi đã bắt đầu giảm tốc độ.

- Chúng ta hãy xem xét lại tất cả những chọn lựa, chỉ một chút thôi - Alice dỗ dành.

Chiếc xe hơi lại giảm tốc độ, lần này rõ rệt hơn, và rồi bánh xe bỗng rít lên khi dừng lại đột ngột bên lề đường. Tôi đang nghiên ngả trong bộ khóa dây chợt bật hẳn ra sau.

- Không còn lựa chọn nào cả - Edward nói như rít lên.

- Em sẽ không đời nào bỏ bố em đâu! - Tôi hét lên.

Nhưng anh vẫn lờ phắt lời khẳng định của tôi.

- Chúng ta phải đưa cố ấy trở lại - Cuối cùng, Emmett cũng lên tiếng.

- Không - Edward đáp lại một cách dứt khóat.

- Hắn chẳng phải là đối thủ của bọn mình, Edward. Hắn không thể nào đụng đến cô ấy được.

- Nhưng hắn sẽ chờ.

Emmett mỉm cười:

- Anh cũng chờ luôn.

- Anh đâu có thấy... nên làm sao anh hiểu được. Một khi hắn đã quyết tâm săn đuổi, thì hắn sẽ không bao giờ từ bỏ. Trừ khi chúng ta giết hắn mà thôi.

Có vẻ Emmett không ngạc nhiên trước ý kiến đó.

- Đó cũng là một lựa chọn.

- Còn người phụ nữ. Cô ta cũng đi với hắn. Sẽ là một cuộc chiến thực sự, và đừng quên tên thủ lãnh cùng đi với chúng.

- Chúng mình có đủ người mà.

- Vẫn còn có lựa chọn khác - Alice góp lời.

Edward ném liền cho cô một cái nhìn nảy lửa, giọng nói của anh cáu bẩn:

- Không - còn - lựa - chọn - nào - khác - cả!

Cả Emmett, cả tôi đều trố mắt ra nhìn Edward, trong kho đó, Alice vẩn tỏ ra thản nhiên. Không gian chìm trong im lặng đến cả một lúc lâu khi Edward và Alice cứ thế nhìn nhau không rời.

Đến lúc tôi phải xen vào:

- Có ai muốn nghe quyết định của tôi không?

- Không - Edward càu nhàu. Alice nhìn trăn trối vào anh mình, cuối cùng, Ánh mắt đó trở nên căm phẫn.

- Nghe em nói này - Tôi năn nỉ - Anh đưa em về nhà đi.

- Khống - Edward cắt ngang.

Tôi nhìn anh trân trối, trong lúc miệng vần không ngừng nói:

- Anh đưa em về nhà. Em sẽ nói với bố là em muốn về Phoenix. Rồi em thu dọn hành lý. Chúng ta cứ chờ cho bọn săn người kia nhìn theo rồi thì chúng ta sẽ chạy. Hắn sẽ đi theo chúng ta và để yên cho bố em. Bố em sẽ không gọi FBI đến nhà anh. Sau đó, anh muốn đưa em đến bất cứ nơi quái dị nào thì cứ việc.

Tất cả mọi người đếu nhất lọat quay sang nhìn tôi, có vẻ bị choáng.

- Cũng không phải là một ý kiến tệ - Emmett ngạc nhiên thấy rõ trước sự thông minh đột xuất đến bất ngờ của tôi.

- Có lẽ sẽ hiệu nghiệm đấy... Bọn mình đâu thể để bố cô ấy ở lại mà không được bảo vệ gì. Anh cũng biết điều đó mà - Alice lên tiếng.

Bây giờ tất thảy mọi người lại đổ dồn cặp mắt vào Edward.

- Quá nguy hiểm...anh không muốnđể tên đó ở gần Bella trong vòng bán kình một trăm dặm.

Emmett nói xen vào m6ọt cách tự tin:

- Edward, làm sao tên đó có thể bước qua xác của bọn mình được.

Alice trầm tư lấy cả phút:

- Em không nhìn thấy hắn tấn công. Hắn chỉ kiên nhẫn đợi bọn mình rời mắt khỏi Bella thôi.

- Và hắn sẽ không chịu ngồi yên mà chờ đợi hòai một cách ngớ ngẫn như thế đâu.

- Em yêu cầu anh đưa em về - Tôi có nói cứng giọng.

Edward ấn mấy ngón tay vào thái dương, mắt nhắm nghiền.

- Làn ơn đi - Giọng nói của tôi lại hạ thấ xuống.

Và anh đã người mắt lên, giọng nói cũng mệt mói không kém gì tôi:

- Tối nay, em sẽ phải rời khỏi đây, dù tên ác quý kia có nhìn thấy em hay không. Em nói với bố là em không thể ở lại Forks thêm một phút nào nữa. Em cứ bịa đại một lý do nào đó cũng được. Cố gắng thu gom thật nhanh nhưng đồ gì mà tay em chạm đến trước nhất, rồi chui ngay vào xe tải giùm anh. Anh không cần biết bố sẽ nói những gì với em, nhưng em chỉ có mười lắm phút để bước ra khỏi cửa thôi đấy.

Chiếc xe Jeep lại lồng lên, chúng tôi lại té rạt khi anh quặt gấp, các bánh xe bị sát mạnh xuống mặt được, kêu rin rít. Kim đồng hồ đo tốc độ lại được dịp chuyển động.

- Emmett? - Tôi lên tiếng, mắt nhìn xuống đội tay cùa mình.

- Ôi, xin lỗi - Nói rồi Emmett buông tay tôi ra.

Sau vài phút, tất cả chìn trong im lặng, chỉ có mỗi tiếng động cơ xe lướt thật ngọt trên mặt đường. Edward lại lên tiếng:

- Tôi tính như vầy. Khi chúng ta đến nhà của Charlie, nếu tên ác quỷ không có mặt ở đó, tôi sẽ đưa cô ấy đến tận cửa. Và cô ấy sẽ có mười lắm phút - Anh liếc mắt nhìn tôi trên chiếc kính chiếu hậu - Emmett, anh đứng canh phía ngòai. Alice, em canh chiếc xe tải. Còn tôi sẽ canh trong nhà chứng nào mà cô ấy còn ở trong đó.Và sau khi cô ấy đã rời khỏi nhà, hai người hãy lái chiếc xe jeep về nhà và kể lại với Carlisle nhe!.

- Không có chuyện đó đâu - Emmett xen vào - Anh sẽ đi với em.

- Xem nào, Emmett, anh nghĩ lại đi. Em không biết mình sẽ đi bao lâu đâu.

- Chừng nào còn phải trốn chạy như vầy, chứng đó anh vẫn còn phải bên cạnh mọi người.

Edward thờ dài.

- Còn nếu tên ác quỷ đã có mặt ở đó rồi - Anh tiếp tục nói - thì chúng ta vẫn cứ lái xe.

- Bọn mình sẽ có mặt ở nhà Bella trước hắn - Alice trả lời một cách tự tin.

Hình như Edward cũng tin như vậy. Cho dù giữa anh và Alice đã từng xảy ra chuyện xích mích, thì giờ đây, mọi ngờ vực về cô ở nơi anh đã được xí xóa hết.

- Thế còn chiệc xe jeep? - Cô hỏi

Anh trả lời một cách dứt khóat.

- Em sẽ lái về nhà.

- Không, em không làm thế đâu - Alice phản đối bằng một thái độ bình tĩnh.

Hình như ở đây có một điều gì đó khá kỳ lạ.

- Tôi xin nói trường là chiếc xe tái của tôi không thể nhét vừa cả bốn người chúng ta đâu - Tôi thì thào.

Có vẻ như Edward không nghe thấy lời tôi nói.

- Tôi nghĩ mọi người cứ để tôi đi một mình, sẽ không sao đâu - Tôi hạ thấp giọng hơn nữa.

Và lần này thì có lẽ là anh đã nghe thấy.

- Bella, làm ơn làm theo lời anh đi, chỉ một lần này thôi - Lời lẽ của anh thốt ra giữa hai quai hàm đang siết chặt lại.

- Anh nghe đây, bố em không đến nỗi ngốc đến thế đâu - Tôi phản kháng - Nếu ngày mai, anh không có mặt trong thị trấn, thể nào mà bố em chẳng nghi ngờ chứ.

- Chuyện đó chẳng hề hắn gì. Chúng ta chỉ làm sao cho bố em an tòan là được, đó mới là toàn bộ vấn đề.

- Thế còn tên săn người kia thì sao? Tối nay, hắn đã trông thấy phản ứng của anh rồi. Hắn biết là anh đang ở bên cạnh em, dù anh có ở đâu thì cũng vậy.

Emmett quay sang nhìn tôi, một lần nữa anh ta lại tỏ ra kinh ngạc khi thấy tôi thể hiện sự thông minh một cách xuất thần.

- Edward, em nghe lời cô ấy đi - Anh ta cố thuyết phục - Anh nghĩ là cô ấy nói đúng đấy.

- Ừ, em cũng nghĩ vậy - Alice gật đầu tán thành.

- Anh không thể làm như vậy được - Giọng nói của Edward lạnh như băng.

- Emmett cũng sẽ ở lại - Tôi tiếp tục nói - Hắn đã chú ý tới Emmett rồi.

- Cái gì? - Emmett tró mắt nhìn tôi.

- Ừ, nếu Emmett ở lại thì hắn cón có người mà kiêng - Alice gật gù.

Edward quay sang nhìn cô một cách nghi ngại:

- Em nghĩ là anh sẽ để cô ấy đi 1 mình à?

- Tất nhiên là không - Alice trả lời - Jasper và em sẽ đưa bạn ấy đi.

- Anh không thể làm như vậy được - Edward lặp lại, nhưng lần này, giọng nói của anh đã có pảhng phất một chút sự cam chịu. Có thể là anh cũng bắt đầu cảm thấy như vậy là hợp lý nhất.

Tôi có gắng thuyết phục thêm:

- Anh hãy ráng ở lại khỏang một tuần - Chợt nhận ra thái độ của anh trên kính chiếu hậu, tôi vội sửa lại - độ vài ngày. Để bố tin là anh không bắt cóc em, và để tên James kia hiểu rằng hắn đang thực hiện một cuộc theo đuổi viễn vông. Cuối cùng, khi chắc chắn rằng hắn đã mất dấu em, hãy đến đón em. Tất nhiên là vẫn phải đi đường vòng, khi ấy, Jasper và Alice cũng sẽ về nhà.

Tôi có thể đánh cược là Edward đang cân nhắc chuyện này.

- Đón em ở đâu?

- Ở Phoenix ( Chứ em còn biêt đi đâu nữa)

- Không được. Hắn sẽ nghe và biết được đó là nơi em đến - Anh trả lời một cách sốt ruột.

- Anh đang phải làm cho hắn thấy rõ ràng đấy là một trò bịp. Hắn phải d8ược biết là hắn nghe thấy gì tụi mình cũng nắm được hết. Hắn sẽ không thể ngờ rằng em giương đông mà cũng kích đông luôn.

- Cô ấy đúng là một kẻ mưu ma chước quỷ- Emmett phá ra cưới khúc khích.

- Thế lỡ điều ấy không hiệu nhiệm thì sao.

- Ở Phoenix có cả trăm triệu người kia mà - Tôi báo cho anh biết.

- Chẳng khó khăn gì khi tìm một quyển danh bạ điện thọai đâu.

- Em đâu có về nhà.

- Hả? - Anh ngạc nhiên, giọng nói chứa đầy nỗi lo ngại.

- Em rành rẽ đường sá ớ đó mà, lẽ nào lại chẳng tìm được cho mình một chỗ trú ẩn sao.

- Edward, đừng quên rằng tụi em cùng đi với bạn ấy - Alice nhắc cho Edward nhớ.

- Thế em và Jasper sẽ làm gì ở Phoenix? - Anh hỏi một cách gắt gỏng.

- Ru rú trong nhà, không bỏ đi đâu hết.

- Anh cũng đang nghĩ đến điều đó - Emmett nghĩ đến James, chắc chắn là như thế.

- Im đi, Emmett!

- Xem nào, nếu chúng ta cứ cố sức ngán chân hắn, để Bella thỏai mái ở lại thị trấn, thì thể nào cũng sẽ có người bị htương... Không là cô ấy thì cũng là em khi đang cố gắng bảo vệ cô ấy. Bây giờ, nếu chúng ta cứ bỏ mặc hắn...- Emmett ngừng lại, chậm rãi mỉm cười.

Vậy là tôi đã nghĩ đúng.

Chiếc xe jeep bắt đầu tiến vào thị trấn. Mặc dù từ nãy đến giờ, tôi nói năng rất hùng hồn, nhưng tôi hoàn tòan có thể cảm nhận được những sợi tóc của mình đang dựng đứng hết cả lên. Chạnh lòng nghĩ đến bố phải một mình lui cui ở nhà, tôi cố gắng tự động viên mình phải dũng cảm lên.

- Bella - Edward lên tiếng, giọng nói của anh nghe thật hiền. Alice và Emmett nhìn ra ngòai cửa sổ - Nếu em có bất kỳ mệnh hệ nào...dù nhỏ dù lớn...em cũng không phải là người chịu trách nhiệm duy nhất. Em có hiểu không?

- Văng - Tôi nuốc ực không khí vào trong họng.

Edward quay sang Alice, hỏi:

- Liệu Jasper có làm được không?

- Hãy tin anh ấy, Edward ạ. Anh ấy sẽ làm rất rất tốt. Rồi mọi thứ sẽ được chứng minh.

- Liệu em có làm được không? -Anh lại hỏi.

Đang hồ hởi, Alice chợt mím môi lại, hai mắt trừng trừng nhìn Edward như muốn ăn tươi nuốt sống, cổ họng bắt đầu phát ra những tiếng gầm gừ đầy đe dọa. Tôi bất giác co rúm người lại trên ghế.

Edward mỉm cười với cô em gái.

- Thôi em cứ giữ câu trả lời cho riêng mình - Anh thì thào.

Chương 19

Những lời giã biệt

Bố đang thức để chờ cửa tôi. Toàn bộ đèn trong nhà đều bật sáng choang. Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, không biết phải nói thế nào bố mới chịu để tôi di. Cứ nghĩ đến điều đó là tôi lại thấy đau lòng.

Edward chậm rãi đánh xe lên lề đường, đậu gọn ghẽ đằng sau chiếc xe tải của tôi. Cả ba người đều tập trung cảnh giác, họ ngồi thẳng lưng trên ghế, đôi tai dỏng lên nghe ngóng từng động tĩnh của cây rừng, mắt nhìn xoáy vào từng chỗ tối, mũi phập phồng phân định từng mùi, hầu tìm ra mùi lạ. Động cơ xe đã tắt, tôi vẫn ngồi im, cả ba người vẫn tiếp tục nghe ngóng.

- Hắn không có ở đây - Edward nói một cách căng thẳng - Ra ngoài thôi.

Emmett quay sang gỡ giúp tôi mớ dây nhợ lằng nhằng.

- Đừng lo nhé Bella - Anh ta nói thật nhỏ, cố làm ra vẻ phấn chấn - Chúng ta rồi sẽ ổn thôi.

Tôi nhận ra mắt mình đã đẫm nước khi nhìn Emmett. Tôi chỉ mới biết đến anh ta, sau buổi tối hôm nay, biết ngày nào mới có dịp gặp lại...Bất giác lòng tôi chùng xuống. Đây mới chỉ là sự chia tay khởi đầu, lời chia tay đáng sợ nhất vẫn còn đang ở phía trước. Nghĩ đến đây, nước mắt của tôi hốt nhiên tuôn trào.

- Alice, Emmett - Giọng nói của Edward cất lên như một hiệu lệnh. Cả hai người nhẹ nhàng bước vào màn đêm, không gây ra bất kỳ một tiếng động nào, và nhanh như cắt, họ biến mất. Edward mở cửa xe cho tôi, rồi anh nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào vòng tay bảo vệ của mình. Một cách dịu dàng, anh dìu tôi đến ngôi nhà của bố Charlie, đôi mắt không ngừng rà soát từng động tĩnh của bóng đêm.

- Mười lăm phút nhé - Anh thì thào trong hơi thở.

- Vâng, em làm được mà - Tôi sụt sịt. Những giọt nước mắt nhỏ bé là vậy, thế mà chúng đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi.

Tôi dừng lại ở vỉa hè, giữ ghì lấy gương mặt anh bằng cả hai tay, nhìn thật lâu, thật nồng nàn vào đôi mắt.

- Em yêu anh - Giọng nói của tôi thật nhỏ và rất căng thẳng - Em sẽ mãi mãi yêu anh, dù cho có bất cứ điều gì xảy ra đi nữa.

- Sẽ không có chuyện gì xảy ra với em đâu, Bella - Giọng nói của anh rất quyết liệt.

- Chúng ta sẽ làm theo kế hoạch, anh nhé? Hãy bảo vệ bố giùm em. Sau tối nay, có lẽ bố không còn yêu em như trước nữa, em mong sau này sẽ có dịp để xin lỗi bố.

- Vào đi, Bella. Chúng mình phải nhanh lên - Anh giục tôi.

- Còn điều này nữa - Tôi thì thầm - Tối nay, anh đừng có cố nghe em nói gì cả - Edward đang cúi đầu xuống, ngạc nhiên, và đúng lúc ấy, tôi đã kiễng chân lên để hôn vào đôi môi giá lạnh của anh, với toàn bộ sức lực mà tôi hiện thời còn có được. Rồi tôi quay ngoắt đi, đá chân vào cánh cửa.

- Đi đi, Edward! - Tôi hét lên với anh, rồi chạy vào nhà, đóng sầm cửa lại, trước gương mặt vẫn còn sững sờ của anh.

- Bella? - Bố đang đợi tôi trong phòng khách, ông vừa bật nhổm người dậy, hỏi.

- Để con yên! - Tôi hét lên với bố qua hai hàng nước mắt tuôn chảy không ngừng. Tôi chạy lên lầu, chạy vào vào rồi đóng sầm cửa lại và bấm khóa. Lao tới chiếc giường, tôi nép mình xuống sàn, chộp lấy cái túi vải. Xong, tôi luồn tay dưới tấm nệm lò xo, rút ra một chiếc vớ cũ thắt nút...tài khoản bí mật của tôi đấy.

Bố đập thình thịch vào cửa phòng tôi.

- Bella, con có làm sao không? Có chuyện gì vậy? - Giọng nói của bố rõ ràng là đang cuống cuồng sợ hãi.

- Con sẽ về nhà - Tôi thét lên, giọng nói vỡ òa.

- Cậu ta làm gì con hả? - Có vẻ như bố đang tức giận.

- Không! - Tôi rít lên cao độ quãng tám và quay sang chiếc tủ. Edward đã đứng đó tự lúc nào , lẳng lặng thu gom tất cả quần áo rồi đưa hết cho tôi.

- Hay cậu ta quyết định không chơi với con nữa? - Bố trở nên lúng túng.

- Không phải! - Tôi lại hét lên, gần như sắp đứt hơi tới nơi trong lúc nhét tất cả mọi thứ vào chiếc túi. Edward lại đưa cho tôi một mớ đồ nữa lấy ra từ một ngăn kéo khác. Bây giờ thì chiếc túi của tôi đã căng đầy.

- Thế thì đã xảy ra chuyện gì hả Bella? - Bố hét lên, tay lại nện thình thình vào cánh cửa.

- Con nghỉ chơi anh ta rồi! - Tôi cũng hét lên đáp lại lời bố, ra sức kéo khóa phẹc mơ tuya nơi cái túi xách. Edward đỡ lấy cái túi xách, nhẹ nhàng kéo chiếc khóa. Xong, anh quàng cái túi xách lên tay tôi.

- Anh ra xe tải trước...Em cũng nhanh nhanh mà ra nhé! - Anh thầm thì rồi đẩy tôi ra cửa, sau đó, anh lao vút qua cửa sổ.

Tôi mở khóa cửa và lướt ngang qua bố, cố gắng vác chiếc túi nặng trịch, chạy thật nhanh xuống lầu.

- Có chuyện gì vậy? - Bố kêu toáng lên, và ngay lập tức đuổi theo tôi - Bố tưởng con thích cậu ta.

Bố tóm lấy khuỷu tay tôi trong bếp. Mặc dù rất lúng túng nhưng bố giữ tay tôi rất chặt.

Rồi bố xoay người tôi lại để tôi đối diện với bố... Tôi nhận ra rất rõ trên gương mặt bố không mảy may có một biểu hiện nào gọi là ưng thuận sẽ để cho tôi đi cả. Chỉ còn mỗi một cách thoát thân thôi, cái cách mà chỉ nghĩ đến thôi, tôi đã cảm thấy tự ghét cay ghét đắng mình rồi, đó sẽ làm bố đau... Tôi không còn thời gian nữa, tôi không muốn bố bị liên lụy vì tôi, tôi muốn bố được an toàn.

Tôi ngước mắt nhìn bố, những giọt nước mắt nóng hổi lại giàn giụa trên gò má:

- Con thích anh ta...đó mới là vấn đề. Nhưng con không muốn tiếp tục nữa! Con không thể cứ bám rễ ở đây! Con không muốn chôn vùi cuộc đời mình trong cái thị trấn chán ngắt và ngớ ngẩn này như mẹ! Con không muốn lặp lại sai lầm ngốc nghếch của mẹ. Con ghét nơi này... Con không muốn ở đây thêm một giây một phút nào nữa.

Bàn tay bố rơi thõng khỏi tay tôi như thể vừa bị tôi đâm một nhát dao chí tử vào tim vậy. Tôi quay vội mặt đi, không dám nhìn trực diện vào gương mặt đang bàng hoàng, đau khổ của bố. Chân tôi bước nhanh ra cửa.

- Bells, giờ này thì con không thể đi được, trễ lắm rôi - Bố thì thầm phía sau lưng tôi.

Tôi vẫn không quay đầu lại, nói:

- Nếu thấy mệt, con sẽ ngủ lại trong xe tải.

- Hãy để tuần sau đi con - Bố kì kèo, giọng nói vẫn còn ngơ ngác - Chờ cho Renée quay về đã.

Tôi giật nảy người:

- Sao cơ ạ?

Trông bố háo hức và thanh thản thấy rõ, bố ấp úng khi thấy tôi chựng lại:

- Hồi nãy, khi con đi, mẹ có gọi. Xem ra, mọi chuyện ở Florida không mấy tốt đẹp. Nếu cho đến hết cuối tuần mà Phil không ký kết được hợp đồng nào thì họ sẽ quay về Arizona. Huấn luyện viên phó của đội Rắn Chuống nói rằng có thể họ sẽ còn một vị trí khác, nhưng phải chờ.

Tôi lắc đầu, cố gắng tập trung lại những ý nghĩ đang rối bời. Mỗi giây phút trôi qua, bố sẽ càng tức giận hơn.

- Con có chìa khóa nhà - Tôi lẩm bẩm rồi xoay tay nắm cửa. Bố đến sát bên tôi, đưa tay lên ngăn tôi lại, gương mặt sửng sốt tột độ. Tôi không muốn mất thêm thời gian để tranh luận với bố. Tôi sẽ lại phải làm cho bố đau lòng mất thôi...

- Hãy để con đi - Tôi lặp lại lời lẽ cuối cùng của mẹ, lúc mẹ quyết định đi ra khỏi nhà, cũng theo cánh cửa này hồi nhiều năm về trước. Tôi cố nói cho thật cay nghiệt khi mở bật cửa - Nơi này chẳng có ý nghĩa gì đối với con cả, được chưa? Con thật sự, thật sự rất chán ghét Forks!

Những lời nói độc ác của tôi đã phát huy tác dụng - Bố đứng chết trân ở cửa, đầu óc quay cuồng khi tôi bước vào bóng đêm. Khoảng sân trống trải sao bỗng dưng lại trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết đối với tôi như vậy, tôi sợ muốn chết khiếp. Một cách điên cuồng, tôi chạy đến chỗ chiếc xe tải, hoảng hốt mường tượng đến bóng đêm đang đuổi theo mình. Tôi ném chiếc túi lên cốp xe sau và giật tay nắm cửa. Chìa khóa của tôi đã được tra sẵn vào máy.

- Ngày mai con sẽ gọi cho bố! - Tôi gào lên, ước gì có thể giải thích cho bố nhiều hơn, nhưng tôi biết là mình không thể. Tôi bật máy xe và lái ra đường.

Edward đưa tay ra ngăn tôi lại.

- Tấp xe vào lề đường đi em - Anh lên tiếng khi căn nhà và bố đã khuất dạng sau lưng chúng tôi.

- Em lái được mà - Tôi trả lời, nước mắt rơi lã chã.

Đôi tay anh bất ngờ ôm lấy thắt lưng tôi, bàn chân anh đẩy chân tôi ra khỏi bàn đạp. Rồi anh nhấc tôi qua khỏi lòng anh, tách tôi rời khỏi cái vô lăng, và ngay tức thì, anh đã ngồi vào chỗ ghế của tài xế. Chiếc xe tải không hề lệch đi một xăng ti mét nào.

- Em không thể tìm ra căn nhà đâu - Anh giải thích ngắn gọn.

Bất chợt có hai luồng đèn pha rọi sáng rực ở phía sau lưng chúng tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào ô cửa kính đằng sau, ánh mắt không giấu được nỗi kinh hoàng.

- Alice đấy - Anh trấn an và một lần nữa, anh nắm lấy bàn tay của tôi.

Trong đầu của tôi hiện giờ chỉ duy nhất có mỗi hình ảnh của bố đứng ở ngưỡng cửa.

- Còn tên săn người?

- Hắn đã nghe được câu nói cuối cùng của em - Anh trả lời một cách chắc chắn.

- Thế còn bố em? - Tôi hỏi trong nỗi kinh hãi.

- Tên ác quỷ đó đã bám theo chúng ta. Bây giờ hắn đang đuổi theo chúng ta đấy.

Toàn bộ thân người tôi cứng đờ.

- Chúng ta có thể chạy thoát khỏi hắn không?

- Không! - Anh trả lời và cố tăng tốc. Động cơ của chiếc xe gầm rú lên biểu tình.

Bất giác tôi chẳng còn mấy tin tưởng vào kế hoạch của chính mình nữa.

Tôi nhìn chằm chằm vào hai luồng đèn pha của Alice, cảm nhận được chiếc xe tải đang rung lên từng hồi...Ngoài kia, phía cửa sổ nơi tôi ngồi, có một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện.

Tiếng thét kinh hoàng của tôi chưa kịp thoát ra thì bàn tay của Edward đã kịp đưa lên miệng tôi, ngăn lại.

- Anh Emmett đấy!

Nói rồi, anh bỏ tay xuống, vòng tay qua thắt lưng tôi, khẽ kéo tôi lại gần anh.

- Được rồi, Bella - Anh hứa một cách chắc nịch - Em sẽ được an toàn.

Chúng tôi lao xe qua thị trấn yên ả, tiếp tục rong ruổi trên con đường quốc lộ dài đằng đẵng hướng về phía Bắc.

- Anh đã không nhận ra là em vẫn còn cảm giác ngán ngẩm cái thị trấn nhỏ bé này - Anh bắt chuyện với tôi. Tôi hiểu anh đang cố gắng làm cho tôi vơi bớt nỗi buồn - Có vẻ như em đang cố nói thật lòng mình...đặc biệt là trong khoảng thời gian gần đây. Vậy mà anh cứ tự mãn, cho rằng mình đã làm cho cuộc sống của em trở nên thú vị hơn.

- Em đã không được vui - Tôi thật thà thú nhận, mắt nhìn xuống hai đầu gối, phớt lờ sự cố gắng của anh - Đó là những lời mẹ em đã nói khi rời bỏ bố. Anh có thể nói là em đã chơi xấu.

- Đừng lo. Rồi bố sẽ tha thứ cho em thôi - Anh khẽ mỉm cười.

Tôi khẽ ngước mắt lên nhìn anh, và ngay tức khắc, anh nhận ra nỗi buồn sâu thằm đang đọng trong mắt tôi.

- Bella, rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp mà.

- Nhưng sẽ chẳng có gì tốt đẹp khi em không được ở bên anh - Tôi thẽ thọt.

- Một vài ngày nữa là chúng mình lại được ở bên nhau rồi - Vòng tay của anh lại siết tôi vào sát anh hơn nữa - Ừm, đừng quên rằng đây là quyết định của em.

- Đấy là quyết định tốt nhất...Vâng, dĩ nhiên đó là quyết định của em.

Nụ cười của Edward trở nên ảm đạm, mờ nhạt và ngay lập tức vụt tắt.

- Tại sao chuyện này lại xảy ra? - Tỗi thẫn thờ , giọng nói mềm nhũn - Tại sao lại là em?

Anh nhìn trân trối con đường phía trước mặt.

- Tất cả là lỗi ở anh...Anh đúng là điên rồ khi phơi bày em ra như thế - Cơn phẫn nộ trong lòng anh một lần nữa lại hiển hiện ra ngoài giọng nói.

- Em không có ý đó - Tôi nhấn mạnh - Em ở đó, có làm điều gì khác thường đâu. Hai người kia chẳng tỏ vẻ khó chịu kia mà. Tại sao tên James này lại quyết định giết em? Trên đời này có bao nhiêu là người, tại sao nhất định cứ phải là em mới được?

Edward ngập ngừng, đăm chiêu một lúc rồi mới trả lời.

- Tối nay, anh đã đọc rất lâu suy nghĩ của hắn - Anh bắt đầu kể với một giọng nhỏ nhẹ - Thật sự, anh cũng không biết mình có thể làm gì được để tránh chuyện này, một khi hắn đã nhìn thấy em. Đây không phải là lỗi của em - Anh tiếp tục một cách gượng gạo - Đúng là nếu em không thơm đến như vậy, có lẽ hắn cũng chẳng chú ý. Nhưng rồi khi thấy anh bảo vệ em..., ừm, điều đó càng tệ hơn. Hắn không quen bị cản mũi như thế, dù đối tượng có đặc biệt hay không cũng vậy. Hắn chỉ nghĩ rằng hắn là một kẻ săn người, chỉ đơn giản như thế thôi. Cuộc sống của hắn đã quá nhàm chán với những chuyến săn mồi vô vị, hắn thích được thử thách... và chúng ta đã vô tình tặng cho hắn sự thử thách đó...Những chiến binh hùng mạnh đang ra sức bảo vệ cho một con người yếu đuối dễ bị tổn thương...Em không thể tin nổi là bây giờ hắn đang phởn phơ đến thế nào đâu. Đây là trò chơi yêu thích của hắn, và chúng ta đã tiếp sức thêm cho cái trò chơi ấy - Trong giọng nói của anh có chứa đầy nỗi căm phẫn.

Edward dừng lại một lát.

- Nếu lúc ấy anh manh động thì hắn đã lao vào giết em rồi - Tâm trạng tuyệt vọng đã len lỏi vào trong giọng nói của anh.

- Em nghĩ...đối với người khác, em đâu có thể ...thơm...như đối với anh đâu - Tôi ngập ngừng.

- Đúng vậy. Nhưng như thế không có nghĩa là em không hấp dẫn đối với những tên đó. Nếu em cố tình lôi cuốn kẻ săn người...hay bất kỳ tên nào trong số chúng...như em đã lôi cuốn được anh, thể nào khi ấy cũng sẽ xảy ra chiến tranh cho mà xem.

Tôi rùng mình.

- Anh không nghĩ là mình còn có sự lựa chọn nào khác ngoài việc giết hắn - Anh thì thảo - Carlisle sẽ không thích đâu.

Tôi nghe thấy tiếng bánh xe lăn qua cầu, dù rằng tôi không thể nhìn thấy dòng sông trong bóng tối đang phủ dày đặc như thế. Chúng tôi đã thân nhau quá rồi. Có lẽ tôi sẽ hỏi anh được điều này...

- Anh giết ma-cà-rồng bằng cách nào?

Anh liếc nhìn tôi, một cái nhìn cực kỳ khó hiểu, và giọng nói của anh đột nhiên trở nên khe khắt:

- Chắc ăn nhất là xé hắn ra từng mảnh rồi cho một mồi lửa thiêu rụi tất cả.

- Hai người kia sẽ cùng chiến đấu với hắn hả anh?

- Người phụ nữ kia thì chắc chắn rồi. Nhưng anh không dám chắc về nhân vật Laurent này. Đó chỉ là một liên minh ma quỷ...hắn đi với họ chỉ vì lợi ích. Hắn đã từng bị tên James ngáng cẳng trên một cánh đồng...

- Nhưng James và người phụ nữ kia...Bọn họ sẽ hợp sức mà giết hại anh? - Giọng nói của tôi thật thê lương.

- Bella, em đừng mất công lo cho anh nữa. Em chỉ cần lo cho sự an toàn của mình thôi...và làm ơn, em làm ơn đừng có làm điều gì khinh suất.

- Hắn vẫn đang theo dõi chúng ta hả anh?

- Ừ. Nhưng hắn sẽ không tấn công ngôi nhà. Không phải là tối nay.

Rồi Edward bất ngờ rẽ ngoặt vào một lối rẽ không rõ hình thù. Alice vẫn theo sát đằng sau.

Chúng tôi lái xe thẳng một mạch đến nhà. Đèn đóm trong nhà đang bật sáng choang, nhưng so với bóng tối âm âm u u của khu rừng già này thì nó trông chẳng khác gì một con đom đóm. Emmett mở cửa xe bên phía tôi ngồi, trước khi chiếc xe tải dừng hẳn. Anh ta bế tôi ra khỏi ghế ngồi, cuộn tôi lại như một trái banh. Tôi nằm lọt thỏm trong bộ ngực to lớn của Emmett và cứ thế để mặc cho anh ta ôm như vậy mà chạy ào qua cửa.

Chúng tôi lại có mặt trong căn phòng trắng rộng lớn, Edward và Alice đang đứng bên cạnh chúng tôi. Tất cả mọi người đều có mặt ở đó, họ đồng loạt đứng hết dậy khi nghe tiếng chúng tôi chạy xồng xộc vào nhà. Laurent đứng ở giữa. Tôi nghe thấy mất tiếng gầm gừ nho nhỏ phát ra từ cổ họng Emmett khi anh ta đặt tôi xuống bên cạnh Edward.

- Hắn bám theo chúng tôi - Edward thông báo, anh ném một cái nhìn hằn học về phía Laurent.

Laurent cũng tỏ ra không vui khi đón nhận tin này.

- Tôi cũng đã lo sợ về điều này.

Alice chạy đến bên Jasper, thì thầm gì đó vào tai anh ta; đôi môi cô chuyển động rất nhanh, căn phòng thật im ắng nhưng không nghe thấy bất kỳ một tiếng rì rầm dù là rất nhỏ nào. Sau đó, cả hai sóng bước lên lầu. Rosalie nhìn theo họ rồi di chuyển thật nhanh đến chỗ Emmett. Đôi mắt tuyệt đẹp của cô ta trở nên dữ dội như có lửa, đầy tức tối, khi bất đắc dĩ phải quay sang nhìn vào gương mặt của tôi.

- Hắn ta sẽ làm gì? - Bác sĩ Carlisle hỏi Laurent, giọng nói của ông lạnh ngắt.

- Tôi xin lỗi - Ông ta trả lời - Tôi sợ rằng, một khi con trai ông đã đứng ra bảo vệ cho cô gái, thì có nghĩa là đã kích động đến bản chất của hắn rồi đấy.

- Ông có thể ngăn hắn lại được không?

Laurent lắc đầu.

- Một khi hắn đã bắt đầu thì có mà trời cản.

- Chúng tôi sẽ ngăn được - Emmett buông ra lời hứa một cách chắc nịch. Khi anh ta đã nói ra điều gì thì điều đó khó mà không xảy ra.

- Cậu chẳng làm gì được hắn đâu. Trong suốt ba trăm năm qua, tôi chưa thấy ai như hắn cả. Hăn ta là tử thần chính hiệu đó. Đấy là lý do khiến tôi đã gia nhập nhóm của hắn.

Nhóm của hắn, tôi thầm nghĩ, ra là vậy. Hóa ra, cái gọi là thủ lãnh chỉ đơn thuần là thế, thực chất chỉ là làm mầu làm mè hầu che mắt thiên hạ mà thôi.

Laurent lắc đầu. Ông ta đưa mắt nhìn tôi, lấy làm lạ, và rồi ông ta quay sang bác sĩ Carlisle , hỏi:

- Có đáng phải làm như vậy không?

Edward nổi cơn thịnh nộ, anh gầm thét điên cuồng, cả căn phòng tràn ngập tiếng thét hoang dại của Edward. Laurent tức thì co rúm người lại.

Bác sĩ Carlisle nghiêm nghị nhìn Laurent, nói:

- Tôi e rằng ông sẽ phải chọn lựa.

Laurent hiểu ra. Ông ta suy nghĩ một lúc, đưa mắt nhìn từng gương mặt một, rồi cuối cùng, đôi mắt ấy nhìn mông lung về phía giữa căn phòng sáng chói.

- Tôi rất thán phục cái cách mà ông đã tạo dựng cuộc sống cho riêng mình ở đây. Nhưng tôi sẽ không tham gia vào chuyện này. Tôi không muốn gây thù chuốc oán với bất kỳ ai trong gia đình ông, tôi cũng không thể chống lại James. Tôi nghĩ là mình sẽ về phương Bắc...Tôi sẽ tới thăm gia đình gì gì ở Denali ấy - Ông ta ngập ngừng - Đừng đánh giá thấp James. Hắn ta rất khôn ngoan và tài đánh hơi thì chẳng ai bì kịp. Hắn ta khá hứng thú với cuộc sống, cách sinh hoạt rất con người của ông, và hắn sẽ không để ông yên...Tôi rất lấy làm tiếc cho những gì đang xảy ra ở đây. Thật lòng rất tiếc - Ông ta cúi đầu chào và ném cho tôi một cái nhìn cực kỳ khó hiểu.

- Chúc ông điều tốt lành - Đó là câu đáp lại thuần túy theo nghi thức của bác sĩ Carlisle.

Laurent nhìn khắp lượt căn phòng xung quanh mình rồi rảo chân bước nhanh ra ngoài.

Căn phòng im ắng chưa đầy một giây.

- Cách đây bao xa? - Bác sĩ Carlisle nhìn sang Edward, hỏi.

Bà Esme cũng vừa động đậy ; tay bà vừa chạm vào một bàn phím nhỏ nằm kín đáo trên tường, trong không gian bỗng vang lên một tiếng rì rì khe khẽ. Ngoài cửa sổ, những tấm thép khổng lồ bắt đầu hiện lên, che kín toàn bộ bức tường thủy tinh. Tôi há hốc miệng ra vì kinh ngạc.

- Khoảng ba dặm bên kia sông. Hắn đang đi loanh quanh gần đó để gặp người phụ nữ.

- Kế hoạch thế nào?

- Bọn con sẽ cầm chân hắn, Jasper và Alice sẽ xuống phương Nam.

- Còn sau đó?

Giọng nói của Edward sặc mùi chết chóc:

- Ngay khi Bella đi khỏi, bọn con sẽ thanh toán hắn.

- Bố cũng nghĩ chúng ta không còn lựa chọn nào khác - Bác sĩ Carlisle gật đầu đồng ý, gương mặt ông đanh lại.

Edward quay sang Rosalie, yêu cầu:

- Chị đưa cô ấy lên lầu thay quần áo đi.

Cô ta nhìn ngược lại anh, vẻ mặt đầy ngạc nhiên và giận dữ.

- Tại sao lại phải là tôi? - Rosalie rít lên - Cô ta là gì của tôi cơ chứ? Ngoại trừ là một kẻ phiền hà, chuyên gấy rắc rối mà cậu đã chọn để bắt tất cả chúng ta phải gánh chịu.

Tôi bắt đầu do dự trước lời lẽ chua cay của Rosalie.

- Rose... - Emmett khẽ gọi và đưa tay ra níu lấy vai của Rosalie. Cô ta lắc vai để đẩy bàn tay của Emmett rơi xuống.

Một cách cẩn thận, tôi quan sát thái độ của Edward, vốn đã quá rành tính khí của anh, tôi chỉ lo anh có phản ứng thái quá.

Nhưng trước sự ngạc nhiên của tôi, Edward chỉ ngó sang chỗ khác như thể Rosalie chưa nói ra câu nào, như thể cô ta không hề tồn tại.

- Esme? - anh bình tĩnh hỏi lại.

- Tất nhiên rồi - Bà Esme thì thầm.

Và một cách nhẹ nhàng, bà bước đến bên tôi, hơi run rẩy, bà bế thốc tôi lên, lướt nhanh lên lầu trước khi tôi kịp mở miệng ra vì bàng hoàng.

- Chúng ta sẽ làm gì hả bà? - Tôi thở dốc khi bà đặt tôi vào một căn phòng tối om trên tầng hai.

- Tráo mùi. Sẽ không lâu đâu, nhưng rất có ích khi đưa chấu ra ngoài - tôi nghe thấy tiếng quần áo của bà rơi nhẹ xuống đất.

- Cháu không nghĩ là mình sẽ mặc vừa... - Tôi ngập ngừng, nhưng bàn tay bà đã nhanh chóng kéo chiếc áo sơ mi ra khỏi đầu tôi. Tôi cũng cởi quần jean ra. Bà đưa cho tôi một cái gì đó, như là áo sơ mi. Tôi cố gắng tròng áo vào cho đúng. Ngay khi tôi vừa mặc áo xong, bà lại đưa cho tôi chiếc quần của bà. Tôi kéo quần lên, nhưng ống quần dài quá, tôi không thể thò chân ra nổi. Một cách khéo léo, bà xắn chúng lên vài lai cho tôi. Ấy vậy mà quần áo của tôi, bà Esme lại mặc vừa y. Xong xuôi, bà dẫn tôi trở lại hành lang. Alice đang đứng chờ ở đó, tay cô đang xách một cái túi da. Rồi bà Esme và Alice, mỗi người một bên, quàng lấy tay tôi, họ gần như là nhấc bổng tôi lên khi lướt như bay xuống cầu thang.

Mọi thứ đều đã được chuẩn bị đâu vào đấy khi chúng tôi vắng mặt. Edward và Emmett đã sẵn sàng để lên đường. Emmett đeo một ba lô nặng trịch trên vai. Bác sĩ Carlisle đưa cho bà Esme một vật gì đó nhỏ xíu. Đoạn ông quay sang Alice, cũng đưa cho cô một cái tương tự - một chiếc điện thoại di động màu bạc.

- Esme và Rosalie sẽ đi xe của cháu, Bella ạ - Ông lên tiếng khi đi ngang qua tôi. Tôi gật đầu, lo lắng nhìn sang Rosalie, chỉ thấy cô ta quắc mắt nhìn bác sĩ Carlisle với một thái độ căm tức.

- Alice, Jasper sẽ đi chiếc Mercedes. Ở phương nam. Các con rất cần loại xe màu tối.

Hai người gật đầu ngay tắp lự.

- Còn chúng tôi sẽ đi xe jeep.

Tôi thật sự ngạc nhiên khi biết là bác sĩ Carlisle cũng muốn đi cùng với Edward. Nhưng rồi bất thần tôi hiểu ra tất cả, cơn sợ hãi quen thuộc lại hiện về ám ảnh hồn tôi...Họ đang lập thành một đội săn...

- Alice - Bác sĩ Carlisle lại lên tiếng - Liệu chúng có bị lừa không?

Ánh nhìn của tất cả mọi người đều tập trung về phía Alice, đang khi cô nhắm mắt lại, toàn thân bất động, cứng đờ.

Cuối cùng thì Alice đã mở mắt ra.

- Hắn bám theo bố. Người phụ nữ bám theo chiếc xe tải. Sau đó bọn con sẽ lên đường - Giọng nói của cô rành rọt.

- Đi thôi - Bác sĩ Carlisle ra lệnh và bắt đầu tiến về phía nhà bếp.

Nhưng Edward bước thẳng đến bên tôi. Anh ôm chầm lấy tôi bằng vòng tay cứng như thép, ép tôi vào sát người anh. Rồi như quên bẵng mất sự hiện diện của những người thân trong gia đình, anh nâng cằm tôi lên, nhấc cả thân người tôi lên khỏi mặt đất. Trong chớp nhoáng, anh áp đôi môi lạnh toát, cứng đờ của mình lên đôi môi tôi. Chỉ một giấy ngắn ngủi, nụ hôn kết thúc. Edward đặt tôi xuống đất, nhưng vẫn còn giữ lấy gương mặt của tôi, đôi mắt anh nhìn xoáy vào mắt tôi thật nồng nàn.

Rồi nhanh như cắt, khi đôi mắt đã trở nên vô hồn và chứa đầy một màu chết chóc, anh quay mặt đi.

Họ rời gót.

Chúng tôi vẫn đứng yên, thẫn thờ, tất cả những người khác đều quay mặt đi...để những giọt nước mắt câm nín của tôi được tự do lăn dài xuống gò má.

Sự im lặng cứ thế bao trùm ngôi nhà, thời gian nặng nề trôi đi. Cho đên skhi chiếc điện thoại trong tay của bà Esme rung lên, liền tức khắc, bà áp ngay nó lên tai.

- Đến lúc rồi - Bà lên tiếng.

Rosalie hiên ngang bước đi, không hề quay lại nhìn tôi lấy một lần. Bà Esme thì đưa tay quệt nhẹ vào má tôi một cái trước khi bỏ đi.

- Bảo trọng - Lời thì thầm của bà còn nán lại sau lưng tôi khi cả hai người cùng bước ra cửa. Tôi nghe thấy tiếng động cơ chiếc xe tải của mình rung lên ầm ầm như tiếng sấm nổ trên không trung, rồi tiếng động cơ nhỏ dần, nhỏ dần cho đến khi mất hẳn.

Alice và Jasper vẫn đứng đợi. Dường như Alice đã áp điện thoại lên tai từ trước khi nó kịp rung.

- Edward vừa cho hay là người phụ nữ đang bám theo Esme. Em đi lấy xe đây - Nói đoạn, cô lừng lững bước vào bóng đêm giống như cái cách mà Edward đã bỏ đi.

Căn phòng rộng lớn chỉ còn lại tôi và Jasper. Chúng tôi nhìn nhau. ANh ta đứng áng trước mặt tôi...cố giữ ý.

- Cô sai rồi, cô biết không? - Giọng nói của Jasper nhẹ hẫng.

- Anh nói sao cơ? - Tôi há hốc miệng vì ngạc nhiên.

- Tôi cảm nhận được những gì cô đang cảm nhận đấy... Cô hoàn toàn xứng đáng với những gì mà mọi người đang làm cho cô, cô có hiểu không?

- Tôi không xứng đáng đâu - Tôi trệu trạo - Nếu họ có mệnh hệ nào...Chẳng phải là đã tốn công vô ích đấy sao...

- Cô sai rồi - Anh ta lặp lại, trên môi nở một nụ cười hồn hậu dành cho tôi.

Hai tai của tôi đã ù, tôi không còn nghe thấy được gì nữa, rồi Alice xuất hiện ở cửa ra vào, hia cánh tay dang rộng.

- Mình có thể ...? - Cô hỏi.

- Bạn là người đầu tiên hỏi ý kiến của mình - Tôi mỉm cười gượng gạo.

Alice bế thốc tôi lên bằng hai cánh tay mảnh khảnh của mình - nhưng lại tỏ ra dễ dàng không thua kém gì Emmett - cố gắng che chở cho tôi. Chúng tôi lướt ra cửa, bỏ lại những ánh đèn sáng rực phía sau lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #twilight