Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài chục tiếng chìm trong men say trộn trong nước mắt, Suho vừa tỉnh táo một chút liền tìm một nơi sạch sẽ nghỉ ngơi. Ngày mai anh sẽ bình thường trở lại, sẽ tiếp tục chiến đấu với đời. Mượn cớ mệt mỏi, anh mặt dày vác gối sang phòng Xiumin ngủ nhờ. Được người lớn thương tâm cho hoàn cảnh, anh yên tâm đánh giấc ngon lành đến tận chiều.

Tỉnh dậy, Suho thấy mắt mình khô khốc không thể mở ra được. Cơ thể vẫn muốn được nghỉ ngơi nên anh cuộn chặt tấm chăn, quên thế sự mà tiếp tục chu du trong mộng. Nhưng không hiểu tại sao ông trời lại căm ghét, cử hai thanh niên vô duyên tới làm ồn. Vùng vằng ra khỏi chăn, anh thêm hận vì thằng Park Chanyeol, ‘anh em tốt’ của tên khốn kia chính là một nửa của cuộc quấy nhiễu.

Vò rối mái tóc đã sẵn bù xù, Suho lặn lội vác xác tàn vào nhà vệ sinh. Trước khi đi còn giẫm đạp lên lưng Chanyeol, dứt khoát tuyên bố:

-Bảo Wu Yifan đừng đến gặp tôi nữa! Là một thằng gay nhưng nghĩa khí thời đại không cho phép tôi nằm dưới.

Nhìn trong gương thấy khuôn mặt đã có chút xuống sắc, Suho chột dạ lo lắng. Nếu Kris đến tìm và trông thấy bộ dạng xấu xí này của anh thì sao?

– Tại sao phải suy nghĩ về điều này cơ chứ! Thật dở hơi.

Làm một ít trân châu, anh tự tay pha vài cốc trà sữa mời khách. Không phải cuồng nấu ăn như D.O, chỉ là Suho cảm thấy thực sự thoải mái khi ngửi mùi trà sữa thoang thoảng thơm nhẹ nhàng nên mới tìm tới thôi. Và với cái đầu lộn xộn này, anh thực sự muốn chuyên tâm vào điều gì đó để quên đi.

Cậu học sinh tên Sehun đi cùng Chanyeol có khả năng hưởng thụ trà sữa rất tốt. Cảm giác khi cậu bé uống, hương vị trà sữa được thưởng thức một cách trọn vẹn khiến anh vô cùng ưng ý. Nựng má cậu, anh toàn tâm thích thú mà khuyên thật lòng:

– Tốt nhất nên tránh xa tên họ Park này một chút. Hắn và bạn hắn chẳng có ai tốt đẹp đâu.

Nở một nụ cười kiểu dễ thương, Sehun gật đầu vô cùng sung. Trên đời, đúng là ngoài một cộng một bằng hai thì cậu chắc chắn nhất điều này. Kỳ thực lời nhắc nhở vừa rồi khiến cậu bắt đầu có cảm tình sâu sắc với vị chủ quán tốt bụng này. Giật mạnh tay Chanyeol đang khóa lấy cổ tay mình, cậu ra chạy sang bên Suho làm vẻ tội nghiệp:

– Hyung! Hắn ta toàn hà hiếp em.

“Cho dù là một tên phong lưu qua đêm với bất cứ cô gái nào nhưng trước giờ hắn thực sự chỉ yêu một người.” Suho đã không tin điều Kris nói với mình cho tới khi chứng khiến một phần nỗi khổ tâm của hắn. Anh chân tình rất xúc động. Xoa đầu chú cún trắng đáng yêu bên cạnh, Suho cười dịu dàng:

– Mặt nào hắn cũng khốn khiếp nhưng trong chuyện tình cảm thực sự .. ừm..  chung thủy.

Phẩy tay cười xuề, Sehun như đang nghe chuyện tiếu lâm, biểu tình mang vẻ giễu cợt. Cũng tại Chanyeol khi buồn thường tìm một cô chân dài cùng lên giường khiến người ngoài không hiểu lại tưởng hắn trăng hoa. Ác cảm ban đầu bởi những hành động lỗ mãn càng làm hình tượng hắn thêm khốn nạn. Không tài nào yêu thương nổi!

Nháy mắt làm hiệu, Chanyeol nghĩ chưa đến lúc cho Sehun thông mọi sự tình. Thời gian khiến con người thay đổi tựa hồ mỗi chuyến xe lại có những hành khách luân phiên lên xuống, không bao giờ mang một trạng thái duy nhất. Ngày đầu gặp lại cậu, hắn đã quan niệm mối lương duyên này như chuyến xe kia, điểm kết thúc cũng chính là điểm xuất phát mà quyết định quay lại từ điểm khởi đầu, toàn tâm sẽ khiến Sehun toàn tâm yêu con người của mình bây giờ.

Hiểu ý, Suho cũng không muốn can dự. Chuyện của bản thân còn chưa xử lý xong, chuyện của người khác đương nhiên không có tư cách hỗ trợ. Vỗ vai Chen, anh vui vẻ thông báo để chuyển chủ đề:

– Xiumin vừa gọi điện bảo hôm nay nhất định sẽ mời Luhan qua cửa hàng chơi.

Câu vừa dứt, không khí trong phòng bỗng trở nên u uất. Sự vui vẻ bị biểu tình khó coi trên mặt hai đứa nhỏ kia nuốt chửng. Park thiếu chưa từng vì một ai khác ngoài người đó mà trầm ngâm. Mờ mờ đoán được họ có mối quan hệ không tầm thường với Luhan, Suho và Chen cùng nhăn mặt.

Mau chóng chào hỏi. Chanyeol nắm lấy cổ tay Sehun nhanh chân đi về bằng cửa sau để tránh chạm mặt. Hành động khống chế không hề bị đáp lại bởi bất kì phản kháng nào vì người kia cũng không muốn ở lại.

Sehun cảm thấy có lỗi với Luhan, sẽ khó xử như thế nào nếu anh nhìn thấy hai người ở cùng một nơi.

– Anh không hề thấy có lỗi với Luhan sao?

Cơ thể Sehun bắt đầu run lên. Cậu gần như sẽ vờ òa nếu bị bên ngoài tác động. Chanyeol trở nên hiền lương. Hắn ôm lấy cơn run của cậu ôn nhu:

– Sehun ah~! Anh phải làm sao đây?

Tựa đầu vào vai hắn, cơn run của Sehun càng mạnh mẽ. Luhan là bạn thân nhất của cậu. Lẽ nào vì một tên Park Chanyeol mà làm tổn thương anh? Nắm chặt đôi bàn tay, sống mũi cậu bắt đầu thấy cay cay. Phải ngăn chặn cảm xúc sai trái này nhưng lại không thể dứt khoát. Cậu mới là người nên đặt câu hỏi đó.

Ôm chặt hơn, Chanyeol vì sự xúc động của cậu mà nảy sinh ý thức muốn bao bọc như bản năng.

Luhan cùng Xiumin xuất hiện mập mờ cuối con hẻm. Anh đứng đó, đôi mắt đã ướt hoàn toàn. Nhìn hắn ta chứng minh tình cảm với cậu, tâm trạng anh thật căm tức.

Từ lâu đã biết được Park Chanyeol là cậu bé đó nhưng anh chỉ là không ngờ tình cảm của hai người lại sâu đậm vậy. Mười năm không gặp, tình cảm ấy như một đống lửa âm ỉ, chỉ cần một cơn gió lay qua sẽ bùng cháy

Tại sao không phải là anh?

Nhìn sâu vào ánh mắt bi ai của Luhan, Chanyeol nhớ tới cuộc đối thoại hôm qua. Hắn đối diện với ánh mắt này và nghe chính miệng anh nói người anh thực sự yêu là Oh Sehun. Điều đó làm ý thức chiếm hữu trỗi dậy mạnh mẽ. Dù là sự xuất hiện của bất cứ ai cũng không thể khiến hắn buông tay.

Ân cần vuốt mái tóc của Sehun, hắn nhìn thẳng vào Luhan như khẳng định:

– Oh Sehun, anh yêu em!

“Làm sao lại có thể tiếp tục đối diện với Luhan đây?” Đưa tay che miệng để nén những tiếng nấc, Sehun thực là mất khả năng kháng cự với tình cảm này. Cậu thực sự rất sợ.

Nắm lấy khuỷu tay người con trai đang chịu ngàn dằn vặt, Luhan tách Sehun ra khỏi Chanyeol. Anh không hiểu nổi mình đã sai ở đâu mà không thể giành được tình cảm của cậu. Tại sao không phải là anh?

Đấm vào mặt tên khốn đã chiếm đoạt trái tim người con trai anh yêu, Luhan dường như vỡ òa:

– Bởi cậu, Sehun mãi mãi không thuộc về tôi.

Tưởng nghe nhầm, nhóc học sinh vừa được nhắc tên không hiểu nổi ý nghĩa. Ôm lấy anh, cậu xiết thật chặt bằng tình yêu thương:

– Luhan, hyung có thể nghe em giải thích được không.

Nhiều khi Luhan thấy đầu óc vì quá say tình mà trở nên mê muội. Biết chờ đợi kì tích là ngu ngốc vẫn đâm đầu vào. Si ngốc mà trả giá bằng nỗi đau người kia không thể hiểu được. Nhưng anh vẫn chưa bao giờ dừng lại. Nhớ ngày hôm đó, anh ngớ ngẩn chấp nhận làm bạn trai của Chanyeol, ảo tưởng Sehun sẽ vì thế mà cảm thấy mất mát rồi nhận ra không thể thiếu anh. Không tin được chính hắn cũng lợi dụng anh để tiếp cận cậu.

Nhìn bạn của mình đakhổu , Xiumin ôm lấy hai vai Luhan giúp anh chống đỡ:

– Chanyeol đưa Sehun về trước đi.

Bất lực, Luhan ngoan ngoãn để Sehun rời tay. Không hiểu là do không gian căn bếp chật chội hay tại tâm trạng mà anh hô hấp rất khó khăn. Hít một hơi thật sâu, anh nín thở để nước mắt không rơi. Tại sao không phải là anh?

Không thể nào. Thực là đã quay về? Thằng nhóc ngày xưa kì cục sau lớp kính cận chứ không được thanh tú như hắn. Nằm xuống giường của Xiumin, anh nhắm mắt lại cố ngủ, mong ngày mai tỉnh dậy mọi thứ chỉ là mơ. Và rồi người Sehun yêu chính là anh.

~*~

“Oh Sehun, anh yêu em!” Lắc mạnh đầu để gạt bỏ câu nói đó ra khỏi tâm trí, không có từ ngữ nào có thể miêu tả được tâm trạng rối bời lúc này.

Đi lang thang, Sehun không thể nào tập chung được. Cậu lơ đãng nhìn bầu trời đầy mây đen, thở dài. Điện thoại đang có cuộc gọi tới. Thực lòng là rất nhớ nhưng lại không muốn thêm dây dưa, cậu cố làm lơ nó. Cuối cùng chiếc điện thoại cũng ngừng rung. Nhìn màn hình đen bóng, cậu lại thấy trong lòng có chút tiếc nuốt.

Luhan đi theo những bước đi lững thững của Sehun. Đoán không sai thì cậu đang tìm một nơi xa nào đó chạy trốn. Biết con người cậu khi có tâm sự sẽ hoàn toàn không quan tâm mọi thứ xung quanh nên anh không hề giữ khoảng cách với cậu. Nắm chặt chiếc khăn len trong tay, anh phân vân không biết có nên tiến tới không.

Cố làm như rất tự nhiên, Luhan huých vai Sehun:

– My boy!

Chợt khựng lại vì người con trai nãy giờ đi song song cạnh mình là Luhan, Sehun làm bộ mặt ngơ ngác. Cũng cố làm cho cuộc hội thoại bình thường, cậu tươi cười tiếp lời:

– Ai là của hyung chứ!

Chỉ trêu chọc, Luhan đáp lại:

– Cũng không phải của Park Chanyeol đâu nhỉ!

Không biết là đùa hay mỉa mai mà nhắc tới cái tên đó, Sehun đi chậm lại. Cậu thấy cay đắng như vừa bị oán trách. Biết rằng mọi chuyện Luhan liên quan đến Chanyeol không phải là yêu thương mà vì muốn thử lòng mình, khi nghe xong cậu đã rất bất ngờ. Không  thể đáp lại tình cảm của anh, biểu cảm cậu mang theo những nét lưỡng lự:

– Chúng ta vẫn là bạn phải không?

Luhan trở nên hụt hẫng. Tình cảm trong anh đã quá sâu sắc để coi cậu là một người bạn. Tại sao không phải là anh? Không còn hi vọng nhưng Luhan vẫn bày tỏ:

– Em biết hyung thích em phải không?

Nhìn Sehun ngượng ngùng gật đầu, Luhan thấy bi thảm. Park Chanyeol, người đó thực sự tốt hơn anh sao? Sehun, cậu thực sự yêu hắn hơn anh sao? Hàng ngàn câu hỏi bủa vây lấy Luhan khiến anh bất động. Tại sao không phải là anh?

Khoác tay Sehun thân thiết như mọi chuyện chưa từng xảy ra, Luhan không muốn cũng phải đành chấp nhận. Chỉ có thể là một người bạn. Chỉ có thể thế thôi! Sehun với anh chưa từng có những tình cảm khác với tình bạn.

Đưa cậu về nhà trước khi sương xuống thêm buốt, anh miễn cưỡng cùng cậu cười nói thật vui trong khi cả hai đều nặng trĩu nỗi lòng.

* * *

Cầm ly rượu trên tay mà không thể uống trôi, Chanyeol vờ say nằm vạ vật trên ghế sôpa. Nhìn gia đình Krisho đoàn tụ hạnh phúc sau cơn sóng gió, thật ghen tỵ. Chỉ một lời ‘xin lỗi’ có thể xóa bỏ mọi giận hờn. Vậy còn hắn với Sehun, liệu có cần tới một kế hoạch vĩ mô, hay chỉ cần một câu ‘xin chào’ có thể lấp đầy khoảng thời gian đã xa cách?

Đổ ly rượu xuống nền nhà, hắn chính là muốn làm hỏng cái không khí của bữa tiệc này. Với hắn, nó vô vị. Lăn xuống sàn để làm mờ nỗi đau trong tim bằng nỗi đau của thể xác, Chanyeol bắt đầu nũng nĩu:

– Mang Oh Móm về đây cho em!

Kris chẳng thèm nhớ tới ơn nghĩa của thằng đệ tốt đã giúp tìm vợ về mà vô tâm cạn hết ly rượu mừng. Suho có vẻ quan tâm hơn vì thực sự thằng nhóc Sehun đó khiến anh rất có cảm tình.

– Sao không tự đi tìm? Nhóc ta ở đâu?

Hậm hực không có chỗ chút, Chanyeol đạp vào mông Baekhyun đang điên cuồng nhảy điệu bật tắt đèn trong men say. Hắn không thể nào làm giãn được cơ mặt đang cau có của mình. Hắn nhớ Sehun. Nhớ đến điên cuồng.

Vô cớ bị ăn cước, Baekhyun liền dở thói côn đồn đạp vào mặt Chanyeol. Không may trượt chân, ngã đè lên Suho. Kris trông thấy mà máu dồn lên não, xót xa cho bà vợ tiều tụy vừa mới được mang về của mình mà rú lên:

– Đừng đứa mà động vào đại tẩu nghe chưa? Hyung bàn với chúng bay bắt cóc Junmyeon như thế nào thì cứ thuận mà áp dụng với nhóc Móm kia.

Sát khí ngùn ngụt, Suho quắc mắt nhìn thằng chồng khốn nạn:

– Wu Yifan! Anh vừa nói cái *beep* gì?

Cắn vai Kris thay sự cảm kích, Chanyeol nói lời chia buồn rồi lên tầng hai, ly khai khỏi cuộc cãi vã của hai vợ chồng ông anh quý hóa.

Ôm chiếc điện thoại, không biết lần thứ bao nhiêu hắn lại gọi cho số này. Nhẩm theo bài nhạc chờ, hắn biết Sehun sẽ không nghe máy đâu. Ngã xuống giường, hắn thì thầm vào điên thoại như đang được nói chuyện với Sehun:

– Oh Móm ah~! Anh bắt đầu nghiện em rồi.

Chìm vào giấc ngủ, Chanyeol trong mơ nghe tiếng ồn ào dưới nhà như đang hò dô khiêng con lợn sữa trắng bóc, chuẩn bị cho hắn bữa tiệc xuân no nê.

Kris giúp Chanyeol đóng lại cánh cửa. Việc anh làm hòa được với Suho, anh cảm kích Chanyeol không ít. Chưa thể giúp cậu em được gì nhiều, anh có phần cảm thấy gánh nặng.

Chanyeol đã từng nghiện rượu và tình dục một thời gian mà phải vào viện. Anh không muốn hắn lại bị như vậy.

Nhất định phải giúp Chanyeol mang Sehun trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top