Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xán Liệt chạy nhanh vào phòng bệnh.

"Tiểu Huân anh về rồi nè."

Thế Huân từ nhìn quyển sách ngước đầu lên nhìn Xán Liệt cười tươi.

"Về rồi hả ? Lại đây."

Xán Liệt quơ quơ bị trà sữa trên tay.

"Anh có mua món em thích nhất nè."
Thế Huân vỗ tay chồm tới lấy thì Kim Chung Đại như quỷ satan bước vào.

Giật lấy bị trà sữa.

"Không được uống sẽ ảnh hưởng đến vết thương."

Xán Liệt mới nhận ra liền gỡ tay Thế Huân ra.

"Khi nào em khỏi anh sẽ mua cho em."

Kim Chung Đại lật áo nhìn vết thương của Thế Huân thì chép miệng.

"Hơi lâu đấy."

"Sao lại như thế ? Không phải vết thương đang có chuyển biến tốt hả."

Xán Liệt thắc mắc.

Thế Huân chắp tay lại cầu xin Chung Đại.

Xin anh đừng làm nói ra mà.

Chung Đại lè lưỡi ra.

"Chứ cậu nghĩ rằng vết mổ sẽ mau lành lắm sao ?"

"À.."

Chung Đại ghi ghi vào sổ bệnh kề sát lại tai Thế Huân.

"Còn dám làm thế thì chờ chết đi."

"Tôi hiểu."

Khi Kim Chung Đại đã rời đi.Xán Liệt mới hỏi.

"Cậu ta nói gì thế ?"

"Không có gì.Cậu ta dặn em không được ăn uống linh tinh á mà."

"Anh chàng này thật cổ quái.Sao mà cậu ta và hộ tá Mân Thạc có thể yêu nhau được nhỉ ?"

Thế Huân phì cười.

"Chứ sao anh và em lại yêu nhau được.Chúng ta có duyên với nhau.Hai người họ cũng vậy.Vả lại yêu đâu cần lí do."

Xán Liệt bung ngón tay búng vào trán Thế Huân.

"Nói nhiều vậy chắc khoẻ rồi ha.Vận động tí không ?"

Thế Huân đỏ mặt, trùm kín chăn lại.

"Không........Em chưa khoẻ."

"Thế Huân, anh rất nhớ em."

Xán Liệt ôm lấy bọc chăn áp mặt lên.

Thế Huân gỡ chăn ra xoa xoa đầu Xán Liệt.Cậu cười cười.

"Sao em chảy mồ hôi nhiều quá vậy ?"

"Ưm...không sao."

Nãy giờ cử động vết thương mới may lại hại cậu đau gần chết.

"Không được dấu anh chuyện gì cả́ được không ?"

"Được."

Em chỉ dấu việc này thôi.Em không muốn lừa dối anh.

"Cảnh sát đã bắt được người đâm em rồi."

"Là ai thế ?"

"Giang Đình Tuệ."

Thế Huân sửng sốt.

"Nhưng mà sao cô ta lại làm thế."

Xán Liệt cọ cọ đầu vào người Thế Huân.

"Là tại anh.Anh nhờ người phanh phui chuyện xấu của cô ta.Anh không muốn khi em bị như thế, bị cô ta hại như thế.Mà cô ta vẫn có thể sống vui vẻ."

"Xán Liệt trên một phương diện nào đó thì cô ta đã giúp chúng ta đến với nhau mà. "

Xán Liệt giả vờ cắn Thế Huân.

"Nói chuyện có cần phải dễ thương như thế không ? Anh sẽ nhào vào cắn nuốt em luôn mất."

"Xán Liệt..."

"Được..được..anh đùa thôi."

Xán Liệt véo mũi Thế Huân cho đến khi nó đỏ lên như mũi tuần lộc.

Hai người nhìn nhau cười.

-------------------------------

1 tháng sau.

Xán Liệt nằm đè lên người Thế Huân hôn hôn vùng cổ của cậu.

Cậu cười ha hả.

"Phác Xán Liệt.......nhột...nhột quá.."

"Thế Huân nằm yên coi..."

Xán Liệt cầm tay Thế Huân đè xuống.

"Hahahaha...nhột quá xá..buông em ra..làm gì..làm gì..mà giống tiểu Bạch thế..Đừng có như thế..."

Cậu liên tục dãy dụa muốn thoát khỏi sự kìm hãm của Xán Liệt.

"Hôn một cái thôi."

Cậu nín cười.

"Được."

Xán Liệt cúi đầu xuống thì Hứa Vân đẩy cửa xông vào.

"Xán Liệt thấy cục sạc điện thoại của mẹ đâu không ?"

Thế Huân giật mình đạp Xán Liệt rơi xuống giường.

Xán Liệt tức giận.

"Con không biết....Mẹ ra khỏi phòng con ngay..."

Hứa Vân cười khúc khích đóng cửa lại.

"Mẹ đi đây."

"Nào ...tiếp tục..tiếp tục.."

Xán Liệt leo lên giường lại.

"Thôi..."

Thế Huân đẩy hắn ra.

"Có bố mẹ ở nhà mà."

"Ừ.Cho em nè."

Xán Liệt đeo chiếc nhẫn vào tay Thế Huân.

"Anh đã hứa mà.Nó là tiền anh tự mình kiếm được đấy."

Xoa mu bàn tay Thế Huân.

"Em đeo đẹp lắm."

Thế Huân nhìn chiếc nhẫn sững sờ.
Có giọt nước chảy ra từ khoé mắt của cậu.

"Em xin lỗi đã hiểu lầm anh."

"Em rất thích."

"Ngốc.Sao lại khóc thế."

Lau giọt nước mắt trên mặt cậu.Hắn nhe cả hàm răng ra với cậu.

Cậu phì cười.Tay vòng qua cổ Xán Liệt.

"Coi như thưởng cho anh."

Môi sắp chạm nhau thì.

"Hai đứa thấy bức tranh mới vẽ của cha đâu không ?"

"Mà hai đứa đang làm gì ?"

Thế huân núp luôn trong ngực Xán Liệt.

"Làm cái chuyện mà cha và mẹ hay làm á.....ra ngoài cho con hành sự."

Xán Liệt bốc hoả.

"Ồ..ồ..nhẹ tay thôi nha con trai."

Xán Liệt leo xuống giường tìm kiếm thứ gì đó.

Thế Huân nghiêng đầu hỏi.

"Anh kiếm gì thế ?"

"Tìm xem hai người họ dấu camera ở chỗ nào ?"

Xán Liệt chạy vòng quanh khắp phòng.

Thế Huân leo xuống nắm áo Xán Liệt kéo lại.

Mặt xoay hướng khác.

"Này...này..anh có muốn chúng ta đi du lịch không ?"

Xán Liệt dừng động tác.

"Chỉ hai chúng ta thôi đúng không ?"

"Anh muốn chứ."

Xán Liệt nắm tay Thế Huân kéo đi.

"Đi thôi."

"Ngốc.Đồ còn chưa xếp mà đi đâu."

"Nào đi xếp đồ thôi."

Anh và cậu sẽ có không gian riêng.
Thoả sức ăn đậu hũ mà không sợ làm phiền.Hắc...hắc...

"Xán Liệt anh cười thật đểu a..."

"Hắc..hắc..hắc..khựa khựa...không có gì..hí..hí..hí..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top