Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6. WooLix là cái gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toàn bộ tiểu đội của Bang Chan sau đó đã được Lee Felix thông báo về cơ chế huấn luyện trong ba tháng sắp tới. Mọi người nghe xong đều phải cảm thán rằng chương trình huấn luyện đặc công có quy chuẩn đầu vào dễ dàng thế nào thì chuẩn đầu ra cũng khó khăn hệt như thế.

Cứ cuối mỗi tháng, các quân nhân tập sự đều sẽ phải tham gia một bài thi đánh giá gồm 3 kỹ năng quan trọng nhất, mỗi người được đánh giá dựa trên thang điểm 10. Chỉ sau khi hoàn thành cả 3 bài thi và điểm trung bình trên 7 thì quân nhân tập sự mới có thể tốt nghiệp chương trình đặc công và trở thành đặc công chính thức.


Vậy là trong 3 tháng này, tất cả các binh sĩ đều phải chăm chỉ luyện tập, học xong kỹ năng này rồi đánh giá xong sẽ phải ngay lập tức chuyển sang kỹ năng khác. 

Trước mắt chính là bài đánh giá đầu tiên về thể lực, kỹ năng sơ cứu, xử lý vết thương và kỹ năng hậu cần tổng hợp. Toàn bộ đều là những yếu tố căn bản nhất để có thể trở thành một quân nhân đạt chuẩn. 


Và lẽ ra Bang Chan nên tập trung hết mức để có thể huấn luyện thật tốt, tham gia bài đánh giá thật suôn sẻ. Vậy mà một tuần trôi qua, đầu anh chỉ nghĩ được mấy chuyện vớ vẩn liên quan đến... Lee Felix.


Bang Chan điên rồi. Chắc chắn là bị điên rồi. Mà chưa điên thì chắc cũng sắp điên đến nơi.


Anh tốn công tốn sức, 4 năm khổ luyện để tốt nghiệp trường quân đội rồi nộp đơn vào trại huấn luyện này là để trở thành lính đặc chủng, không phải để lo chuyện yêu đương tìm bạn đời.

Thế mà từ ngày Lee Felix trở thành tiểu đội trưởng cho tiểu đội của Chan, anh có cố gắng học tập rèn luyện đến đâu thì không lâu sau đó, sự tập trung của anh cũng sẽ bị ai kia giành đi mất. Tất cả chỉ bằng vài hành động, cử chỉ và thái độ nhỏ nhặt của cậu.


Chẳng là Chan luôn tự tin rằng bản thân sau nhiều năm chui rèn trong môi trường quân đội đã cho anh khả năng đọc thấu tâm tư người khác. Và Chan đã từng nhìn ra suy nghĩ, tâm trạng, thậm chí là tính cách, con người của rất nhiều trong số những gương mặt anh từng đối diện.

Chỉ có số ít những người tâm tư sâu kín hơn thì Chan không thể nhìn ra. Mà Lee Felix lại là một trong số ít đó.

Có lẽ Chan vẫn chưa thể làm quen với sự thật rằng Felix của hiện tại đã chẳng còn là đứa trẻ trong quá khứ nữa, là một Felix vui buồn đều viết hết lên mặt, khi ở cùng Chan lại càng chẳng biết che giấu gì.


Lee Felix của hiện tại là một quân nhân chuẩn mực, một khi đã tiến vào sân tập thì trên gương mặt sẽ chẳng có chút biểu cảm nào, giống như một tượng đá phát ra quân lệnh và chỉ dẫn cho các binh sĩ làm theo.

Trước đây trong hai anh em nhà họ Lee, Lee Minho luôn mang tiếng là người vừa lạnh nhạt, vừa khó đoán, suốt ngày treo lên bộ mặt "cá chết" để đối diện với tất cả mọi người xung quanh. Nhưng giờ đây, Lee Felix có vẻ cũng chẳng kém anh trai mình bao nhiêu nữa. Điều khác biệt duy nhất có lẽ là so với giọng điệu, cách hành xử đanh thép của Lee Minho thì Felix nói chuyện lẩn cư xử đều nhẹ nhàng hơn và dễ tiếp thu hơn. 


Còn khả năng chỉ huy huấn luyện của Lee Felix thì càng không phải bàn. Bang Chan ban đầu còn sợ rằng chương trình quân y trước kia của cậu sẽ thiên về phần "y" nhiều hơn, những bài huấn luyện như thao tác với súng đạn, huấn luyện thể lực, xử lý tình huống,... thì cậu sẽ không nắm rõ.

Nhưng sự thật đã chứng minh rằng Chan chẳng có gì để lo lắng cả. Nếu như ngày đầu tiên, Felix đã chứng minh được thể lực vượt trội thì trong suốt một tuần huấn luyện tiếp theo, cậu hoàn toàn chứng minh được toàn bộ kỹ năng của mình cũng đều là hàng đầu trong số các quân nhân Đặc biệt là ở việc huấn luyện, Felix với tính tỉ mỉ và nghime khắc của mình luôn có thể dễ dàng chỉ ra các lỗi sai cho binh sĩ và hướng dẫn họ phải thực hiện lại thế nào cho đúng.

Lee Felix cứ thế mà từ từ chiếm lấy sự tin tưởng của cả tiểu đội. Ngay cả alpha dạo trước cảm thấy bất công vì có chỉ huy là một omega giờ đây cũng đã phải nhìn Felix bằng cặp mắt khác, chấp hành quân lệnh và sự hướng dẫn của cậu mà chẳng có ý kiến gì.


Nhưng trên sân huấn luyện nghiêm khắc là thế, Lee Felix trong những giờ nghỉ giải lao như trở thành một con người khác.

Cậu niềm nở và thoải mái với tất cả mọi người, đặc biệt là hai binh sĩ omega trong tiểu đội, là Kim Seungmin và Han Jisung. Bang Chan đã từng thấy ba người đó ngồi cùng với nhau trong những giờ giải lao 5 - 10 phút, trong tay Jisung và Kim Seungmin còn có hai chai nước do chính Felix mua cho.


Chỉ mới vài ngày trôi qua thôi mà Jisung đã yêu quý Felix , miệng luyên thuyên về điểm tốt của cậu ta không ngớt. Nào là Felix ngoan ngoãn, luôn nói lời dễ nghe, Felix tự tin nhưng không tự cao, Felix đáng yêu lại tốt bụng, đối xử với mọi người đều chân thành. Bang Chan nghe mà thấy như mình sắp bị thao túng tâm lý đến nơi.

Rõ ràng là ba người không chênh lệch tuổi nhau mấy, Lee Felix thậm chí còn nhỏ tuổi hơn Jisung một chút. Thế mà cậu lại chăm lo cho hai người kia giống như em nhỏ trong nhà, ngay cả nước giải khát cũng mua cho, còn cho Seungmin mấy tấm dán ngăn cách trong lúc cậu ta làm mất của mình mà chưa kịp mua lại.


Bang Chan chẳng muốn thừa nhận chút nào, nhưng không hiểu vì sao mà anh lại cảm thấy khó chịu vì mình là người duy nhất không nhận được kiểu đãi ngộ thân thiện niềm nở mà Lee Felix dành cho cả tiểu đội.

Felix lúc huấn luyện thì nghiêm khắc, lúc nghỉ ngơi thì dễ gần. Nhưng với Bang Chan thì không thế. Vì dù trên sân tập hay trên hàng ghế đá dưới tán cây nơi mọi người nghỉ giải lao, Chan đều bị Felix xem như người lạ.


Tất cả lời nói và tương tác giữa Felix và Bang Chan đều chỉ nằm trong khuôn khổ mối quan hệ chỉ huy - tiểu đội viên thông thường. Nếu mà nói cho đúng thì là Bang Chan bị Felix lơ đẹp, nếu không phải ra quân lệnh và hướng dẫn thì cậu sẽ chẳng nói với anh một lời. Đôi lúc giải lao Felix tìm đến chỗ Jisung và Seungmin nói chuyện mà Chan cũng đã ngồi cạnh từ trước, Felix sẽ xem như không hề có anh ở đó luôn, đến nhìn thẳng vào anh cũng không thèm nhìn.

Thái độ này của Felix đã khiến cho Chan phải tự hỏi làm sao một omega có thể đối diện với bạn đời định mệnh của mình mỗi ngày mà chẳng có lấy chút phản ứng gì. Trong khi Chan cứ phải ngửi thấy pheromone mùi mật ong suốt ngày, anh có muốn cũng không thể nào lờ đi sự tồn tại của Lee Felix ở bên cạnh mình được.


Lee Felix ắt hẳn là sự tồn tại duy nhất có thể khiến cho Bang Chan bối rối đến nhường này. 


Khi Chan bực bội than phiền với Jisung về thái độ của Felix, cậu thậm chí còn liếc xéo anh một cái rồi mới chịu trả lời.

"Anh làm sao đấy? Cách đây một tuần anh còn né Felix như né tà, còn bảo người ta đừng đi theo anh nữa cơ mà."

Đúng là thế thật. Nhưng Chan cũng đâu có nói Felix phải lơ đẹp anh như bây giờ. Cậu ta có cần phải như thế không?

"Hơn nữa, một omega đã có người yêu mà đối xử niềm nở nhiệt tình và thân thiết với... người cũ, không phải sẽ kì cục lắm sao?"


Lời này của Han Jisung như một bàn tay chìa ra nhéo vào ruột gan của Bang Chan, khiến anh thấy không dễ chịu chút nào, chân mày ngay lập tức cau lại.

"Người cũ"? Nghe thật buồn cười biết bao nhiêu. 

Dù là bạn đời định mệnh, còn từng có cả một tuổi trẻ lớn lên cùng nhau, nhưng khi nói về mối quan hệ giữa Bang Chan và Felix, người ta chỉ có thể dùng một từ "người cũ". Cái tên gọi sứt sẹo vô cùng, chỉ biết là "cũ", còn cái gì cũ thì không rõ.

Không phải người yêu cũ, cũng không hẳn là bạn tình cũ, nói là "thanh mai trúc mã" cũng chẳng phải bởi vì cả hai chỉ lớn lên cùng nhau, không thân thiết gắn bó tới mức có thể một cụm từ mỹ miều như vậy.


Không chỉ có vậy, một câu hỏi của Jisung khiến Chan bực mình đến tận 2 lần. Nếu lần thứ nhất là cách gọi "người cũ" thì lần thứ hai chính là nhắc đến người yêu của Lee Felix.


Alpha Jung Wooyoung kia, ngay khoảnh khắc Chan và Jisung trò chuyện, đang ngồi cùng một chỗ với Felix. Phía bên này, Seungmin và một alpha khác trong tiểu đội tên là Hwang Hyunjin cứ nhìn về phía cặp đôi kia rồi cười khúc khích mãi.

"WooLix trông xứng đôi nhỉ? Ngồi cạnh nhau cảm giác như đẹp lên gấp 10 lần ấy." Chan nghe thấy lời Hyunjin nói mà tức hết cả ngực. 

Cụm từ nổi bật nhất, đập thẳng vào tai của anh chính là "WooLix".

"WooLix là cái gì?" Anh hỏi lớn.


Có vẻ Hwang Hyunjin cũng không ngờ Bang Chan suốt ngày kiệm lời lại từ đâu nhảy vào cuộc trò chuyện giữa cậu và Seungmin, cậu đơ người ra vài giây rồi mới lắp bắp đáp.

"Ý là ghép từ hai âm tiết đầu Wooyoung và Felix lại với nhau ấy ạ. Những fan ship couple cũng hay dùng cách ghép âm này để tạo thành tên gọi cho ship của mình đó."


Càng nghe thì Chan càng cau mày, quyết tâm dí cho tới cùng.

"Ship couple lại là sao nữa?" Lần này là Seungmin đáp lời.

"Ship trong từ "relationship" đó ạ. Nói nôm na thì ship couple chính là khi mình nhìn thấy hai người nào đó đẹp đôi, có nhiều tương tác đáng yêu, mập mờ thì sẽ theo dõi và ủng hộ mối quan hệ của hai người đó. 

Chuyện ship couple này cũng phổ biến lắm đó, hyung. Người ta còn ship cả nhân vật phim, truyện, hoạt hình, ship các nghệ sĩ, idol với nhau nữa."

Còn một câu nữa, đó là "Chắc anh có tuổi rồi nên không nắm bắt được mấy nét văn hóa của giới trẻ hả", nhưng Seungmin thấy vẻ mặt như bị tạt gáo nước lạnh của Bang Chan thì nín luôn không dám nói ra nữa.


Chỉ biết sau đó, Chan ngẩn người. Ánh mắt vẫn nằm trên người cặp đôi kia, nhưng tâm trí anh thì đã lửng lơ bay đi đâu mất.

"WooLix... WooLix?"

Nghe có chướng tai không cơ chứ?


Cay đắng nhất chính là mặc dù Bang Chan không thích nghe Hyunjin và Seungmin nói WooLix đẹp đôi, thì sự thật vẫn là như vậy, không thể thay đổi được.

Bang Chan cũng xem như khá tự tin vào vẻ ngoài của mình, anh biết rõ bản thân là kiểu điển trai nam tính, đường nét rắn rỏi, cũng là nét đẹp tiêu chuẩn của một alpha. Có lẽ nhiều omega và beta sẽ đánh giá cao Chan, nhưng nếu để nói bản thân đứng cạnh Lee Felix trông có xứng đôi không thì anh không thể tự tin khẳng định được.


Bởi vì nhìn hai người kia mà xem, Jung Wooyoung và Lee Felix đều rất đẹp. Nhưng trái ngược với vẻ đẹp "tiêu chuẩn" của Bang Chan, hai người là kiểu xinh đẹp phi giới tính, mọi đường nét trên gương mặt đều là phối hợp hài hòa giữa sắc bén và mềm mại, mũi cao, mắt hạnh, môi cong và quai hàm góc cạnh. Wooyoung và Felix có thể không thuộc vào quy chuẩn dành cho alpha và omega, nhưng vẫn có thể khiến bất cứ ai nhìn thấy hai người trầm trồ không ngớt.

Hơn nữa, cùng là một nét đẹp ấy, nhưng khi nằm trên hai người, hòa lẫn với khí chất sẵn có lại trở nên đối lập. Nếu như Lee Felix là một chàng tiên xinh đẹp động lòng người chỉ có trong truyện cổ tích, thì Jung Wooyoung chính là một hồ ly tinh đầy mê hoặc. Vậy nên khi cả hai ở cạnh nhau sẽ tạo thành một cảnh đẹp hài hòa, hoàn hảo tuyệt đối.


Giống như ngay lúc này, Lee Felix ngồi bên cạnh Jung Wooyoung đang luyên thuyên không ngớt, không biết là nói cái gì mà vui đến thế. Dáng vẻ cười tít mắt của cậu còn rực rỡ hơn mặt trời trên đỉnh đầu.

Mà Jung Wooyoung ngồi một bên nhìn cậu, ánh mắt chứa đủ mười phần tình tứ. Chan nhìn mà chỉ ước gì bản thân anh không giỏi đọc cảm xúc người khác như thế. Vì giờ đây, thứ anh nhìn thấy trong đôi mắt của Jung Wooyoung không chỉ có yêu thương cưng chiều, mà còn có khát khao mãnh liệt.

Ánh mắt này như muốn nói cho tất cả mọi người xung quanh rằng: "Omega này chính là sự tồn tại đẹp đẽ nhất trên đời. Và cậu ấy chỉ thuộc về một mình tôi mà thôi."


Bang Chan không nhìn nỗi nữa.


Đầu anh nhảy số xoành xoạch. Rồi trước ánh mắt kinh hãi tột độ của Han Jisung, Bang Chan đứng bật dậy và đi một mạch về phía Lee Felix.

Chẳng mấy chốc mà anh đã đứng trước mặt cặp tình nhân kia. Felix từ lúc nãy đã nhìn thấy Bang Chan tiến đến, giờ đây, cậu bình thản ngước nhìn anh đỏ mặt tía tai đứng trước mình, hệt như một ngọn núi lửa sắp phun trào đến nơi.


"Giáo quan Lee." Chan gọi một tiếng, giờ thì đến cả Jung Wooyoung cũng phải ngạc nhiên mà ngước nhìn anh.

"Có chuyện gì sao?" Felix từ tốn hỏi. Nhưng mà Chan thì làm gì mà bình tĩnh được như thế, vừa được hỏi đến là anh đã nói liên hồi.


"Có thể nhờ giáo quan hướng dẫn lại cho tôi động tác hô hấp nhân tạo không? Nhất là phần xoa bóp tim ngoài lồng ngực, ban nãy tôi vẫn chưa nắm rõ." 

Rõ ràng là một cái cớ vô cùng sứt sẹo.

Lúc nãy, Lee Felix đã hướng dẫn thực hành động tác xoa bóp tim ngoài lồng ngực ấy tận 4 lần, một tiểu người 10 người vây quanh cậu thành một vòng tròn nên ai cũng có thể nhìn rõ. Hơn nữa, Bang Chan lại là người tiếp thu nhanh, làm gì có chuyện một động tác cơ bản như thế mà anh chưa "nắm rõ". Vừa nãy lúc tự thực hành Chan còn chỉ lại cho Jisung và Changbin đấy thôi.

Nhưng mà Felix không nhìn thấy lúc ấy, cậu chẳng thể bắt bẻ anh được.


"Bây giờ vẫn còn đang giải lao. Chốc nữa trở lại luyện tập tôi sẽ chỉ sau sau nhé?" Giọng điệu hoàn toàn bình thường, nhưng Chan vẫn có thể nhìn thấy sự khó chịu trong ánh mắt của Felix, rõ ràng là không muốn bị anh làm phiền lúc giải lao.

Nhưng Chan là ai cơ chứ? Làm sao mà thoát được anh.


"Thật ra là tôi muốn tranh thủ lúc mọi người nghỉ ngơi để luyện thêm mà. Nếu như chốc nữa trở lại tập luyện mà tôi lại nhờ giáo quan chỉ thì chẳng phải là làm tốn thời gian chung của tiểu đội, khiến tiến độ học tập của mọi người chậm lại sao?"

Giờ thì chẳng thể bắt bẻ được nữa, cái cớ quá hoàn hảo. Nếu Felix từ chối thì chính là không muốn giúp đỡ học viên của mình, là một giáo quan không biết ủng hộ cổ vũ tinh thần hiếu học, chăm chỉ của học viên.


Sau cả tuần dài đằng đẵng, cuối cùng Chan cũng nhìn thấy một biểu cảm trên mặt Felix mà không phải sự lạnh nhạt thường ngày. 

Felix chau mày, liếc xéo anh một cái. Dù rõ ràng là cậu đang tức giận, có vẻ như cũng sắp đấm vào mặt Bang Chan rồi, nhưng anh vẫn thấy thế này còn tốt hơn là bị phớt lờ nhiều.


Mà từ bên cạnh, Jung Wooyoung vẫn luôn quan sát tình hình đột nhiên bật cười . Chỉ thấy anh ta xoa đầu Felix một cái rồi bảo:

"Đi đi. Giờ ăn trưa anh qua với em, nhé?"

Lúc này, Felix mới thôi cau mày mà gật đầu với Jung Wooyoung. Thật sự thì không phải lúc nào Bang Chan cũng có thể thấy lại dáng vẻ ngoan ngoãn hệt như mèo nhỏ của cậu, nhưng đến khi thấy rồi và nhận ra cậu chỉ như thế với người yêu mình, anh lại không vui vẻ nỗi.


"Đi thôi."

Nói rồi, Felix đứng dậy, cùng Chan quay trở về sân tập. Hai người nhanh chóng mang một trong số các hình nhân y tế ra một góc, bắt đầu chuyên chú rèn luyện lại động tác xoa bóp tim ngoài lồng ngực.

Felix quả thật không chỉ là một quân y có nghiệp vụ tốt mà còn là một giáo quan hướng dẫn không chê vào đâu được. Lời cậu nói gọn gàng nhưng vừa đủ chậm rãi, không gấp gáp, bất cứ ai cũng có thể dễ dàng theo kịp.

Chỉ là Bang Chan...


"Anh đừng đặt tay thấp như vậy. Ở đó làm gì có tim cho mà xoa bóp." Felix nói khi nhìn thấy vị trí đặt tay của Bang Chan trên người hình nộm.

Nhưng Chan sao có chuyện không biết rõ vị trí đặt tay là ở đâu chứ, chỉ là vừa nãy nhìn thấy Felix xù lông như vậy cũng thật thú vị, muốn nhìn nhiều hơn một chút. Thế là anh liền nghĩ ra cái trò ấu trĩ này đây.


"Vậy là ở đây sao?" 

Vô cùng ác ý mà nhích lên cao hơn chỗ nên đặt một chút. Lúc này, Felix ở bên cạnh đã đỏ mặt tía tai vì giận, nhưng cũng không hiểu vì sao mà vẫn nhịn lại. Nhưng Felix càng nhịn thì Chan lại càng không muốn bỏ qua cho cậu.


"Không phải, cao quá rồi."

"Vậy là ở đây."

Vẫn cố tình nhích xuống quá thấp, thậm chí còn ấn vào ngay xương sườn của hình nộm vài cái thật mạnh như muốn khiêu khích Felix.


"Quá thấp."

"Vậy là ở đây?"

"Mẹ nó!" 


Đây rồi. Chính là phản ứng này.


Lee Felix nhỏ giọng mắng một tiếng, tim của Bang Chan không hiểu vì sao mà cũng lỡ mất một nhịp. Rõ ràng là lời mắng chửi dữ dằn như thế, nhưng giọng của cậu nhỏ xíu, nghe chẳng khác nào một con mèo vừa "meo" một tiếng với chủ nhân của nó khi bị làm phiền quá nhiều.

Mà đột nhiên, tay của Chan bị túm lấy.


Chính là, Lee Felix tức đến sắp tăng xông đến nơi, tự tay mình cầm lấy tay Bang Chan đặt xuống đúng vị trí cần đặt trên ngực hình nhân.

Tất cả những gì xảy ra sau đó là một thoáng mờ mịt. Mọi giác quan của anh đều tắt ngúm, chỉ còn chừa lại cảm giác ấm áp nơi bàn tay vừa được chạm vào.

"Chạm tay rồi."

Alpha bên trong Bang Chan được dịp mà gào thét.

"Omega của mình chạm tay mình."


Phía bên kia sân tay, Chan biết rõ Jung Wooyoung vẫn còn ngồi trên hàng ghế đá, lặng lẽ quan sát anh và Felix luyện tập cùng nhau. Cũng chính vì vậy mà khoảnh khắc tay Chan được tay Felix chạm vào, cảm giác kiêu ngạo cũng đột nhiên nảy nở trong ngực anh.

Lồng ngực phình to như quả bóng, mà Bang Chan thì thẳng lưng ưỡn ngực, liếc xéo Jung Wooyoung ở bên kia.


"WooLix cái gì nữa? Rõ ràng là ChanLix nghe thuận tai hơn nhiều."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top