Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7. Giữa hai alpha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt 1 tuần sau đó, Bang Chan tự thấy mình cứ như "trà xanh", không ngừng dùng đủ chiêu trò để thu hút sự chú ý từ Lee Felix, tách cậu ta ra khỏi người bạn trai của mình. Mặc dù chính Chan cũng không hiểu vì sao mình làm thế. 

"Anh 25 tuổi hay 5 tuổi vậy? Làm mấy trò trẻ con này không xấu hổ sao?" Jisung phàn nàn, mà Chan chẳng hề để những lời này làm lung lay quyết tâm của mình.

"Anh 26."

...

"Cái này là trọng tâm à?"


"Không. Trọng tâm là hai người đó cứ quấn quýt yêu đương ở nơi công cộng mãi, trước cả trăm người mà thể hiện tình cảm và sự thân mật không có chút kiềm chế nào. Anh chướng mắt thay mọi người, nên tìm cách tách hai người đó ra bớt thôi."


"Anh tự chướng mắt thay bản thân anh thì có."

Lời này Jisung chỉ nghĩ trong đầu thôi chứ không thèm nói ra, nói thì Bang Chan cũng sẽ chối đây đẩy mà thôi. Mà Jisung cứ tưởng rằng mình sẽ còn phải chứng kiến cảnh tượng giằng co giữa hai A một O này đến chết, cậu không ngờ rằng mấy ngày sau, cục diện ngay lập tức thay đổi.


Một buổi sáng đầu tuần thứ 3 trong chương trình huấn luyện, cả tiểu đội đã tập hợp đầy đủ. Seo Changbin - tiểu đội phó được chỉ định, cũng đã chỉ huy cả đội tập thể lực xong, chỉ chờ tiểu đội trưởng đến là bắt đầu huấn luyện.

Thế nhưng, người xuất hiện không phải omega xinh đẹp điềm đạm mọi ngày, mà là Jung Wooyoung.


Alpha ấy tiến đến trước tiểu đội đang đứng ngơ ngác giữa sân tập với tư thái nghiêm nghị còn hơn thường ngày. Khoảnh khắc Jung Wooyoung và Bang Chan chạm mắt, Han Jisung đã ngay lập tức có thể ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc.

"Giáo quan Lee xin nghỉ ốm, tôi sẽ thay em ấy đứng lớp một vài hôm cho đến khi em ấy khỏe lại hoàn toàn."


... Vài ngày sắp tới chắc chắn sẽ không yên bình gì. Nếu như 2 alpha này đánh nhau, Jisung sẽ là người đầu tiên bỏ chạy, okay?


"Đã huấn luyện đến kỹ năng y tế nào rồi?" Jung Wooyoung hỏi lớn.

Khoảnh khắc này, Bang Chan nhìn vào alpha trước mặt lại có cảm tưởng như đang nhìn thấy Lee Felix, bởi vì cậu ta mỗi ngày đến sân tập đều sẽ hỏi cả tiểu đội câu hỏi tương tự: "Hôm qua đã huấn luyện đến đâu rồi", như thể hôm qua không phải là chính cậu ta đã huấn luyện mọi người vậy.

Mà hiện tại, không chỉ có câu hỏi, ngay cả giọng điệu chậm rãi và tư thế đứng thẳng chắp tay sau lưng của Jung Wooyoung cũng giống hệt như Lee Felix mọi ngày. Cũng dễ hiểu thôi khi mà cả hai là người yêu với nhau, nhất định sẽ có một số thói quen giống nhau. Nhưng suy nghĩ như thế chỉ càng khiến cho Chan cảm thấy không thoải mái. 

Sống cạnh nhau từ bé đến lớn, Lee Felix quen biết Chan bao nhiêu năm thì cũng bám dính lấy anh bấy nhiêu năm, thế mà có thấy cậu ta giống anh một chút nào đâu?


"Báo cáo, đã huấn luyện xong sử dụng băng y tế, mở đường thở, hô hấp nhân tạo và ép vết thương cầm máu." Seo Changbin đứng nghiêm trả lời.

"Được. Gần xong hết các kỹ năng rồi trong chương trình huấn luyện rồi. Vậy... hôm nay kiểm tra bài cũ một chút chứ nhỉ?"


Lời này vừa nói xong, toàn bộ binh sĩ bên trong hàng liền bắt đầu trao đổi những cái nhìn đầy ngạc nhiên. Ngay cả Bang Chan cũng không nhịn được mà giật mình một cái. Suốt mấy tuần qua, giáo quan Lee chưa bao giờ bắt các binh sĩ dưới trướng phải thực hiện cái gọi là "kiểm tra bài cũ". 

Bởi vì cậu trong mỗi buổi huấn luyện đều theo dõi tình hình học tập, tiếp thu kiến thức và thực hành của các binh sĩ rất sát sao. Nếu như có binh sĩ chưa nắm chắc kỹ năng, Felix nhất định sẽ ngay lập tức hướng dẫn lại, đến khi tất cả mọi người đều nắm chắc thì cậu mới chuyển sang kỹ năng khác.


"Tiểu đội tạm nghỉ, tự ôn lại cả 4 kỹ năng đã học đến 10 giờ, tiểu đội phó giám sát mọi người. Tôi sẽ quay trở lại lúc 10 giờ để kiểm tra từng người một."

Nói rồi, Jung Wooyoung rời đi. Mọi giáo quan tham gia huấn luyện đều như thế này, còn có công việc, nhiệm vụ riêng nên không phải lúc nào cũng có thể theo sát việc huấn luyện của tiểu đội. Nên thường sau khi đưa ra quân lệnh và hướng dẫn, họ sẽ để tiểu đội phó giám sát mọi người, đến khi xử lý xong công việc cá nhân mới quay trở lại kiểm tra tiến độ luyện tập.


Chỉ là trước khi rời đi, Jung Wooyoung lướt qua Bang Chan đang đứng ở vị trí cuối hàng đã lặng lẽ trao cho anh một cái nhìn. Sau đó, chóp mũi Bang Chan ngay lập tức cảm nhận được pheromone của alpha, chính là Jung Wooyoung đã thả ra một lượng vừa đủ để người đứng gần anh ta nhất có thể ngửi thấy, nhưng lại không ảnh hưởng đến các omega bên cạnh.

Đây chính là hành động mang ý nghĩa khiêu khích trắng trợn giữa các alpha.

Jung Wooyoung muốn khiêu khích Bang Chan? 


Nhưng vì sao chứ? Mối liên hệ duy nhất giữa cả hai chỉ có mỗi Lee Felix...

Rốt cuộc Jung Wooyoung đã biết những gì rồi?


-


Trong suốt khoảng thời gian còn lại của buổi tập, Bang Chan chẳng thể nào tập trung nỗi, cứ như hễ việc gì liên quan đến Lee Felix là sẽ khiến anh nghĩ đến mãi, không thể dồn hết tâm trí để làm chuyện gì khác. Kể cũng lạ, bởi vì cũng là Lee Felix, nhưng khi cậu ta có mặt ở sân tập thì Chan cũng đâu bị phân tâm đến mức này. 

Thế mà giờ Chan không chỉ phải nghĩ đến sự khiêu khích không rõ nguyên nhân của Jung Wooyoung, mà còn nhớ đến...chính Felix. Ngay từ lúc nãy Jung Wooyoung còn ở đây thì Chan đã nghĩ tới Felix rồi, nào là Wooyoung này giống Felix thế nào, không giống ra sao.


Đã vậy, Han Jisung còn cứ phải thích đổ thêm dầu vào lửa: "Nhớ Lixie quá đi thôi. Em ấy mà ở đây thì chúng ta đâu phải làm cái trò kiểm tra bài cũ."

Ơ kìa, thân thiết đến mức gọi là Lixie từ bao giờ đấy?

Chan lườm Jisung một cái, nhưng rồi cũng chẳng nói gì thêm.


Loay hoay tập luyện cùng Jisung và Changbin một lúc sau thì cũng đã 10 giờ trưa. Mà tác phong của Jung Wooyoung cũng rất chuẩn mực, đồng hồ điểm 10 giờ cũng là lúc Chan nhìn thấy anh ta từ xa bước đến. Seo Changbin ngay lập tức tập hợp tiểu đội, 10 người xếp thành một hàng ngang.

Ngay khi Jung Wooyoung đã đứng yên ở vị trí bên hông hàng ngũ, việc kiểm tra ngay lập tức được tiến hành.

"Chia thành 5 cặp 2 người, lần lượt đóng vai người bị thương và người thực hiện sơ cứu. Bắt đầu từ đầu hàng, lên đi." Anh ta nói, để rồi Changbin và Jisung - hai người ngồi ở vị trí đầu hàng, lập tức di chuyển lên trước mặt anh ta.


Phương thức kiểm tra bài cũng không có gì quá phức tạp. 

Trước là Changbin đóng vai người bị thương, Jisung sẽ là người thực hiện sơ cứu. Jung Wooyoung ở bên cạnh thì sẽ đưa ra tình huống, gồm người bị thương tình trạng thế nào, bị thương ở những vị trí nào. Người thực hiện sơ cứu theo đó mà nêu ra những thao tác phải áp dụng theo thứ tự và thực hành trực tiếp những thao tác ấy lên người bị thương.

Lúc này, tất cả mọi người mới có thể chắc chắn rằng Jung Wooyoung đang không cố tình làm khó cả tiểu đội khi tiểu đội trưởng của họ vắng mặt. Anh ta chỉ đang làm công việc của mình thôi, bắt mọi người kiểm tra hẳn cũng vì muốn nắm bắt tiến độ hiện tại, tiện cho vài ngày tới lên kế hoạch tiếp tục huấn luyện thay Felix thế nào.


Lần lượt là Jisung, Changbin, rồi tất cả những thành viên khác trong tiểu đội đều nhẹ nhàng vượt qua bài kiểm tra, Jung Wooyoung chỉ nêu ra một số sơ xuất nhỏ không đáng kể trong thao tác của họ. Điều này chứng tỏ rằng giáo quan Lee thật sự đã hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện của mình rất tốt.

Bang Chan và người đang ngồi cạnh anh lúc này, Hwang Hyunjin, là cặp được kiểm tra cuối cùng. Hyunjin cũng là một binh sĩ giỏi, có khả năng tiếp thu tốt lại chăm chỉ. Vậy nên không ngoài dự đoán, mọi câu hỏi và tình huống giáo quan đặt ra đều được cậu ta giải quyết rất nhanh chóng, động tác sơ cứu của cậu ta cũng khá tiêu chuẩn.


Lúc này, Bang Chan lại bắt đầu căng thẳng. Bởi vì ánh mắt của Jung Wooyoung nhìn anh chăm chú hơn nhiều so với lúc anh ta nhìn những người khác. Khoảnh khắc này, Chan phải thừa nhận rằng mình suýt nữa đã quên sạch tất cả những gì được học. 

Nhưng tại sao chứ?

Chan đã sống trong môi trường quân đội 4 năm, những gì anh từng được học đều tôi luyện cho anh khả năng giữ bình tĩnh và tỉnh táo trong mọi tình huống, dù nguy cấp đến mức nào. Một bài kiểm tra thực hành nhỏ trước mặt chưa tới 10 người thì đã là gì?

Chẳng lẽ lại là vì Chan đang phải đứng trước Jung Wooyoung, người bạn trai alpha của Lee Felix? Tại sao Chan cứ có cảm giác rằng bản thân nhất định phải làm thật tốt, nhất định không được mắc bất cứ sai lầm nào trước mặt anh ta? Anh đã bao giờ để tâm đến sự đánh giá của người khác đến vậy đâu.


"Bắt đầu đi." Giọng nói của Jung Wooyoung nhanh chóng kéo Chan ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.

Anh nhìn Hyunjin đang nằm trước mặt, cố gắng thật tập trung để lắng nghe tình huống sắp đặt ra. Nhưng thật sự chẳng phải dễ, khi mà đầu óc Chan cứ bị lấp đầy bởi những suy nghĩ không đâu.


"Tình huống. Nạn nhân bị thương do dị vật cắm vào vị trí bắp đùi, từ khớp gối trở lên 10 cm. Vết thương hở dài 5 cm. Điều kiện vị trí thực hiện sơ cứu chỉ có băng gạc." Jung Wooyoung từ tốn đọc lên tình huống mà anh ta đã nghĩ sẵn.

Bang Chan ngay lập tức biết bản thân phải làm gì. Chính là thao tác ép trực tiếp lên vết thương để cầm máu. 


"Báo cáo. Đầu tiên, đặt nạn nhân ở vị trí thích hợp." Tức là với vị trí vết thương ở bắp đùi, Bang Chan cần để cho Hyunjin nằm xuống ngửa trên nền đất và gập đầu gối cậu ta lên đôi chút để nâng phần bắp đùi bị thương lên cao hơn so với với cơ thể để hạn chế lượng máu chảy ra.

Jung Wooyoung gật đầu một cái, ra hiệu với Bang Chan rằng câu trả lời của anh đã đúng.

Theo đó, Chan nhanh chóng đỡ Hyunjin nằm xuống, mà cậu ta cũng rất phối hợp, khiến cho cả quá trình ít tốn thời gian hơn hẳn, chính Chan cũng vì thế mà đỡ căng thẳng hơn.


"Tiếp theo..." Anh có chút ngập ngừng.

Lẽ ra lúc này, theo đúng lý thuyết thì trước khi ép vết thương cầm máu, Chan sẽ phải rửa sạch tay hoặc ít nhất là đeo bao tay y tế, túi nilon sạch để tránh nhiễm trùng. Nhưng đề bài của giáo quan đã nói rõ rằng ở nơi thực hiện sơ cứu chỉ có băng gạc, hoàn toàn không có những điều kiện khác để đảm bảo tránh nhiễm trùng.

Vì vậy, anh chỉ có thể trực tiếp bỏ qua bước vệ sinh tay.


"Tiếp theo, lau bụi bẩn trên vết bề mặt xung quanh vết thương."

Jung Wooyoung tiếp tục gật đầu trước sự mừng rỡ của Bang Chan.


Vậy là Chan lập tức tiến hành thao tác của mình. Anh mạnh tay xé lấy một phần từ cuộn băng y tế và cuốn tròn nó quanh tay để bàn tay mình không vô tình tiếp xúc và làm nhiễm trùng thêm bề mặt vế thương. 

Rồi khi đã xác định rõ vết thương theo đề bài sẽ nằm ở vị trí nào, anh nhẹ nhàng di chuyển tay, dùng bề mặt băng y tế lau qua phần da quanh vết thương. Động tác của Chan cẩn thận như thật, khiến cho ngay cả Hwang Hyunjin đang nằm dài cũng không khỏi lén lút giơ cho anh một ngón tay cái, Chan vì thế mà suýt nữa đã phì cười. 

Lau vết thương xong, Chan lại tiếp tục nghĩ xem bước tiếp theo là gì. Đó là khi anh chợt nhớ ra, đề bài của Jung Wooyoung nói rằng nạn nhân bị thương do dị vật cắm vào thịt. Vậy đã quá rõ ràng, bước tiếp theo...


"Tiếp theo là loại bỏ dị vật." Chan nói đầy tự tin.

Thế nhưng lần này, anh không nhận được bất cứ cái gật đầu nào từ Jung Wooyoung. 


Ngược lại, những thứ Chan nhận được chỉ có một cái nhếch môi.

"Bang Chan, cậu lặp lại đề bài xem." Yêu cầu này khiến cả Bang Chan lẫn Hyunjin đều ngạc nhiên. Nhưng rồi, anh vẫn nghe theo quân lệnh và lặp lại những gì Jung Wooyoung đã nói từ đầu.


"Báo cáo. Nạn nhân bị thương do dị vật cắm vào vị trí bắp đùi, từ khớp gối trở lên 10 cm. Vết thương hở dài 5 cm. Điều kiện vị trí thực hiện sơ cứu chỉ có băng gạc."

Lúc này, Jung Wooyoung mới quay mặt về hướng Bang Chan, ánh mắt của cả hai lần nữa đối diện nhau. Và ánh mắt dường như chứa toàn sự xem nhẹ của anh ta khiến lồng ngực anh nghẽn lại.

"Giáo quan Lee trong lúc huấn luyện có dạy các cậu rằng khi làm sạch vết thương do dị vật gây ra, tuyệt đối không được loại bỏ các dị vật kích cỡ lớn hoặc cắm sâu không?"


Bang Chan lặp tức nhíu mày.

Nói thì nói, lôi Lee Felix vào để làm gì?

"Có, thưa giáo quan."

"Có bảo vì sao không được làm vậy không?"

"Thưa, có. Giáo quan Lee nói là do dị vật kích cỡ lớn có tác dụng như một van khóa, nếu rút ra khỏi vết thương sẽ khiến máu chảy nhiều hơn." Chan vẫn rất kiên nhẫn mà trả lời. Nhưng dường như anh càng nói thì nụ cười khẩy trên môi Jung Wooyoung càng rõ rệt.


"Vậy cậu nói xem, vết thương do dị vật gây ra dài đến tận 5 cm thì dị vật đó kích cỡ lớn hay nhỏ?"

Là lớn.

Lúc này, Chan mới sực nhận ra tất cả, thì ra anh đã bỏ lỡ một chi tiết vô cùng quan trọng trong tình huống được Jung Wooyoung đưa ra, khiến cho hành động "loại bỏ dị vật" trở thành một sai lầm trầm trọng.

Nhưng nhìn sự hả hê không thèm che giấu trên gương mặt của Jung Wooyoung, Chan không thể nào thấy cam lòng được.


"Giáo quan Jung, anh không cảm thấy đề bài của mình rất không rõ ràng sao? Vết thương dài 5 cm cũng đâu chắc chắn rằng dị vật gây ra vết thương sẽ lớn, cũng có thể là quá trình va chạm, hoặc sau nạn nhân di chuyển khiến vết thương mở rộng mà. 

Hơn nữa, đề bài cũng đâu nói gì về dị vật có cắm sâu hay không?"


Tưởng rằng Jung Wooyoung sẽ đuối lý, bởi vì những lời cáo buộc của Bang Chan cũng chẳng hề sai. Rõ ràng là tình huống được đưa ra bởi anh ta không đủ rõ ràng rành mạch, giống như đang cố tình làm khó Bang Chan vậy.

Thế nhưng, Jung Wooyoung vậy mà chẳng hề lung lay. Nụ cười khẩy không còn nhưng gương mặt anh ta vẫn bình thản đến lạ lùng.


"Đề bài không rõ ràng thì đã sao, Bang Chan? Từ nãy đến giờ, cậu có thấy bất cứ đề bài nào tôi đưa ra rõ ràng và đầy đủ chi tiết không? Hoàn toàn không có.

Bởi vì khi thực sự ra trận, các cậu sẽ chỉ có thể tự mình nhận định về tình huống và đưa ra cách xử lý đúng đắn nhất có thể. Sẽ không có ai đứng cạnh đọc đề bài cho các cậu.

Vậy nên khi nhìn thấy vết thương trên người đồng đội, cậu phải quan sát dị vật lớn hay nhỏ, phải phán đoán rằng tình trạng hiện tại của vết thương và dị vật là đang cắm sâu hay nông. Nếu không thể quan sát, cậu phải hỏi đồng đội bị thương của mình, hoặc hỏi bất cứ ai nhìn thấy quá trình va chạm gây ra thương tích. Bởi vì một khi đã nhận định tình huống thì cậu phải nhận định một cách chính xác nhất có thể, Bang Chan. Chỉ một sai lầm nhỏ thôi cũng có thể khiến đồng đội cậu mất đi một bộ phận trên người, thậm chí là mất mạng.

Tương tự như vậy, hôm nay khi kiểm tra, khi cậu cảm thấy đề bài không rõ ràng, không thể kết luận chính xác, thì cậu phải hỏi lại tôi. Cậu phải làm bất cứ điều gì trong khả năng để chắc chắn bản thân có thể đưa ra nhận định chính xác nhất. Đã hiểu chưa?"


Khoảnh khắc này, Bang Chan chỉ có thể im lặng, lắng nghe từng lời mà Jung Wooyoung đang nói.

Và Chan không phải kẻ ngạo mạn tự cho mình là đúng. Dù có chướng mắt Jung Wooyoung thế nào, anh vẫn phải công nhận rằng những điều anh ta nói hoàn toàn đúng.

Lần này mắc sai lầm, một nửa là do Chan quá căng thẳng, chỉ nghĩ đến việc nhất định phải thực hiện kiểm tra thật tốt, thật trôi chảy, không phạm bất cứ sai lầm nào mà quên mất phải chú ý tiểu tiết. Một nửa còn lại chính là do anh đã hơi quá tự tin ở khả năng của mình. 

Chan có khả năng thuộc vanh vách đề bài Jung Wooyoung đưa ra chỉ sau một lần nghe, có khả năng suy nghĩ và nhanh chóng đưa ra phương án xử lý tình huống, còn có thao tác y tế thành thục. Chính vì quá tự tin ở những thứ bản thân sở hữu, Chan đã vấp chân vào cái bẫy trong đề bài.


"Tiểu đội giải tán. Bang Chan, cậu là người duy nhất mắc lỗi, ở lại chịu phạt đi."

Không có gì phản đối, Chan đáp lại quân lệnh bằng một cái gật đầu trong tư thế nghiêm. Sau khi đỡ Hwang Hyunjin đứng dậy và chờ cả tiểu đội của mình đi khỏi, anh mới dứt khoát bước đến trước mặt Jung Wooyoung.

Nhưng dù ở vị trí người mắc lỗi chịu phạt đi nữa, Chan vẫn đứng trong tư thế ngẩng đầu và nhìn thẳng phía trước. Đây không phải là tự mãn, càng không phải là biểu hiện của việc tâm trạng sa sút, mất đi sự tự tin điềm tĩnh chỉ sau một lần thất bại mà chỉ đơn giản là "chấp nhận".


Bang Chan vẫn luôn là kiểu người như thế, không ngại nhận sai, chỉ cần đối phương có đủ lý lẽ cho anh thấy mình sai ở đâu. Mà Jung Wooyoung vừa rồi, lập luận của anh ta rõ ràng là không có gì để bắt bẽ.


"Chạy 10 vòng sân huấn luyện đi, Bang Chan." Jung Wooyoung chẳng nhìn Chan lấy một cái, nhẹ giọng ra quân lệnh.

Lời này vừa dứt, Bang Chan ngay lập tức chạy vụt đi, dường như chỉ chờ có thế.


Giờ đã là 11 giờ trưa, mặt trời chỉ chút nữa thôi là lên tới đỉnh đầu, sức nóng khiến từng mạch máu trên cổ, trên tay và chân của Bang Chan như đang phồng lên, đập thình thịch theo từng bước chạy của anh.

Không hiểu sao khoảnh khắc này, Chan lại nghĩ về Lee Felix kia.


Rốt cuộc cậu ta bị bệnh gì mà phải vắng mặt đến vài ngày? Mà cụ thể là mấy ngày thì cậu ta mới quay trở lại vị trí của mình?

Hơn hết, Chan không hiểu vì sao anh lại sợ rằng chuyện ngày hôm nay sẽ tới tai Lee Felix.

Jung Wooyoung là bạn trai của Felix, khả năng anh ta đem chuyện ở sân huấn luyện hôm nay kể lại cho cậu là không nhỏ chút nào. Vậy nếu Felix thật sự biết Chan đã mắc lỗi, cậu sẽ có suy nghĩ thế nào đây?

Liệu cậu có thất vọng không? Bởi vì suốt mấy ngày qua, Chan cứ không ngừng bám dính lấy cậu, nhờ hướng dẫn lại những thao tác mà anh nói dối rằng mình "chưa nắm rõ". Felix cũng vô cùng tận tâm mà hướng dẫn cho anh, không ngại phải dành ít thời gian hơn cho bạn trai của mình chỉ để giúp anh bắt kịp mọi người. Vậy mà cuối cùng Chan lại phạm phải một sai lầm cơ bản mà Felix đã nhắc đi nhắc lại trên dưới 10 lần khi huấn luyện cho cả tiểu đội.


Những suy nghĩ này chỉ càng khiến Bang Chan cảm thấy khó chịu, còn khó chịu hơn so với việc bản thân đã biểu hiện yếu kém trước mặt một alpha khác, trước mặt "tình địch" của mình.

Lẽ nào đối với anh, suy nghĩ và cảm nhận của mỗi Lee Felix còn quan trọng hơn cách nhìn của bất cứ ai khác, quan trọng hơn cái tôi cao vút của một alpha sao?

Chan cũng không rõ nữa, anh không cho phép bản thân suy nghĩ thêm. Vì tất cả những điều này, anh đã bị phân tâm quá nhiều rồi. Cứ như thế thì làm sao có thể tốt nghiệp chương trình đặc công đây?


Chìm đắm vào mớ hỗn độn trong tâm trí, chẳng bao lâu mà Bang Chan đã chạy xong 10 vòng sân, quay về vị trí mà Jung Wooyoung đang đứng để giám sát anh thực hiện hình phạt.

Khoảnh khắc cả hai đối diện, Chan lại một lần nữa ngửi thấy pheromone alpha mà người đàn ông này cố tình tiết ra. Nhưng lần này, thứ mà anh cảm nhận được trong nồng độ pheromone dày đặc ấy không phải là sự khiêu khích trắng trợn, mà chỉ đơn giản là sự mạnh mẽ, cường đại và đáng tin cậy của một alpha ở vị trí, cấp bậc cao hơn.

Ánh mắt hai alpha giao nhau, Chan giữ cho bản thân vững vàng, nhưng anh không thể nhìn ra những cảm xúc và suy nghĩ đằng sau đôi mắt của Jung Wooyoung.


"Không phục sao?" Anh ta nói. Chan ngay lập tức đáp lời.

"Không, thưa giáo quan."

Làm sai chịu phạt là quy luật tất yếu trong quân ngũ. Hơn nữa, 10 vòng sân cũng xem như một hình phạt không nặng, các binh sĩ tập thể lực khởi động mỗi sáng vẫn thường chạy ít nhất 4 vòng. Có thể thấy rằng Jung Wooyoung chỉ làm đúng quân kỹ, không hề có ý định gây khó dễ cho Bang Chan. 


Lúc này, Jung Wooyoung mới dẹp đi gương mặt lạnh tanh, anh ta lại mỉm cười. Nhưng pheromone vẫn không được thu lại, vẫn còn dày đặc trong không khí.

Có lẽ ngày thường, Chan sẽ không chịu yếu thế mà phóng thích pheromone của chính mình. Pheromone của anh so với Jung Wooyoung chỉ có mạnh mẽ hơn chứ không kém. Nhưng anh biết hiện tại, thị uy với một alpha cấp trên là hành động vô cùng ngốc nghếch, hơn hết là không cần thiết.

Chan thậm chí không xem hành vi thị uy bằng pheromone này là một loại uy hiếp, chỉ cần anh muốn, anh có thể ngay lập tức đánh ngã Jung Wooyoung ngay tại đây. Nhưng anh ta chẳng làm gì sai, cũng không hề kiếm cớ gây sự. 

Ngoại trừ sự "chướng mắt" vì những lí do riêng, Chan vẫn nể trọng Jung Wooyoung như một giáo quan, một tiền bối của mình. Chỉ cần không đụng tới giới hạn của Chan, anh sẽ không cảm thấy mình cần phải phản kháng.


Chỉ là những gì Jung Wooyoung nói tiếp theo đây, thế mà lại khiến cho Bang Chan chấn động không thôi.

Anh ta bước đến gần, nhỏ giọng nói: "Hôm nay là sao đây, Bang Chan? Cậu giả vờ "chưa nắm rõ" bài học trước mặt Felix mãi cũng thành thật rồi à?"

Chan ngạc nhiên đến mở to cả hai mắt.


Jung Wooyoung, anh ta biết tất cả.

Tất nhiên rồi, sao Chan lại có thể tưởng rằng anh ta không nhìn ra điều gì chứ? Ngay cả Han Jisung cũng có thể quan sát thấy những lần Chan giả vờ nhờ Felix hướng dẫn lại bài học để xen ngang thời gian cậu ta dành cho Jung Wooyoung, thì sao người trong cuộc có thể không biết?

Chỉ là... anh ta biết được bao nhiêu?

Như thế này, có phải anh ta cũng biết về những chuyện từng xảy ra trong quá khứ giữa Bang Chan và bạn trai của mình không?


Chỉ thấy Jung Wooyoung lần nữa cười khẩy.

Pheromone cuối cùng cũng được thu lại, nhưng như thế chỉ chứng tỏ rằng anh ta cảm thấy bản thân không cần phải thị uy trước mặt Bang Chan nữa. 

Cậu ta, đang xem thường anh sao?


"Cậu biết không, tôi đã nghe kể về cậu rất nhiều. Và khi được tận mắt thấy cậu, tôi phải công nhận rằng cậu là một quân nhân rất ưu tú, rất có tương lai. Ngay cả khi cậu phạm sai lầm hôm nay cũng không nói lên được rằng cậu yếu kém, chỉ cần thêm chút thời gian, có thể cậu sẽ là binh sĩ tập sự có kết quả cao nhất trong đợt huấn luyện này.

Nhưng, Bang Chan, cậu là một alpha tốt, nhưng không phải một bạn đời tốt."


Lời này, khiến Chan như ngừng thở.


"Cậu, không xứng với Felix."


Một alpha tốt, vì Bang Chan biết cách tiết chế cái tôi của mình. Anh ta biết nghĩ hơn so với những alpha cùng tuổi, điềm tĩnh tự tin nhưng không kiêu ngạo, không tự cho mình là đúng, không ỷ vào lợi thế sinh học của cơ thể alpha mà áp bức người khác. Một alpha vừa có năng lực, vừa có phẩm cách như Bang Chan chắc chắn sẽ tiến xa trong cái ngành này.

Nhưng lại không phải là một bạn đời tốt. Bởi vì dù Bang Chan thật sự trưởng thành và biết suy nghĩ hơn những người khác, thì trong tình yêu, anh ta vẫn chẳng khác nào một đứa trẻ, chỉ biết hành động bốc đồng, dùng mọi cách để đạt được thứ mình muốn, trong khi vẫn chưa xác định rõ rằng bản thân đang muốn điều gì.


Bang Chan nói muốn Lee Felix tránh xa mình, nói bản thân chướng mắt cậu, nhưng Jung Wooyoung có thể thấy rõ rằng bản thân anh ta lại không vui vẻ khi Felix thật sự làm theo ý mình. 

Bang Chan không ngừng làm phiền Felix, thu hút sự chú ý từ cậu, nhưng Jung Wooyoung có dùng cái đầu gối để nghĩ cũng biết anh ta vẫn chưa xác định được nguyên nhân vì sao mình muốn làm thế.

Tình cảm trong lòng chưa rõ là yêu hay ghét mà đã không ngừng trêu chọc người khác, trong mắt Wooyoung, Bang Chan chính là kiểu người bốc đồng như vậy.


So với một Lee Felix luôn rạch ròi trong chuyện tình cảm, luôn biết rõ bản thân mình muốn gì, luôn đảm bảo mình không tổn thương bất cứ ai, thì một Bang Chan như vậy sao có thể xem là "xứng"?


Tất nhiên, tất cả những suy nghĩ này, Jung Wooyoung giữ trong lòng chứ không nói, nói cũng vô dụng. Mớ rắc rối trong lòng của một người cứng đầu như Bang Chan, có lẽ chỉ có mỗi anh ta mới tự gỡ được. 


Vì vậy, Jung Wooyoung nói xong thì xoay lưng rời đi, để lại Bang Chan đứng như trời trồng giữa sân huấn luyện nắng chói chang.

Trong đầu anh chỉ có lời nói vừa rồi của Jung Wooyoung, lặp đi lặp lại như một lời nguyền quái ác.


"Cậu, không xứng với Felix."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top