Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chanyeol không thể tin vào mắt mình.

Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, anh chỉ nghĩ rằng đó là mẹ hoặc chị gái của mình ghé qua thăm hoặc một cái gì đó tương tự như vậy.

Trong tất cả khả năng có thể xảy ra, Chanyeol thật sự không nghĩ người đó sẽ là Do Kyungsoo đang đứng trước cửa nhà mình.

Anh phải tự véo má mình để đảm bảo rằng mình đang không có nằm mơ. Điều đó làm cho Chanyeol nhận một tràng cười sảng khoái từ người con trai có "đôi mắt nai" đứng đối diện.

"Là tôi đây. Đừng có phản ứng thái quá như vậy chứ" _ Kyungsoo nói kèm theo nụ cười hình trái tim thương hiệu của mình.

Còn Chanyeol vẫn không thể xử lý được thông tin này nên ảnh nghiêng đầu sang một bên, tỏ vẻ khó hiểu.

"Anh có định cho tôi vào không hay chúng ta sẽ đứng đây cả đêm ?"

Chanyeol mở to mắt và nhanh chóng bước sang một bên để Kyungsoo vào trong.

Chanyeol đóng cửa, Kyungsoo đi về phía ghế sofa ở phòng khách và ngồi xuống, Chanyeol - người đi theo cậu như một chú cún con.

"Tôi đã nấu cháo gà và mang cho anh một ít" _ Kyungsoo miệng thì nói trong khi tay chỉ vào chiếc túi giấy cậu mang theo đang được để lên bàn.

Chanyeol ngồi bên cạnh nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra, mở ứng dụng ghi chú và viết : CẢM ƠN. CẬU CÓ MUỐN ĂN CÙNG TÔI KHÔNG ?

Kyungsoo có vẻ ngạc nhiên khi Chanyeol đưa chiếc điện thoại vào trước mặt mình, biểu cảm của cậu thay đổi chỉ trong vài giây.

Kyungsoo ngước lên khỏi màn hình và cau mày khi nhìn chằm chằm vào người con trai kia.

"Không, tôi ăn rồi. Đây là cách mà anh giao tiếp với mọi người bây giờ đó hả ?"

Chanyeol gật đầu. Ảnh viết vào ghi chú một lần nữa : BÂY GIỜ TÔI KHÔNG NÓI ĐƯỢC, XIN LỖI.

Kyungsoo phì cười : "Tại sao lại xin lỗi vì mình bị ốm chứ ?"

Ánh mắt Kyungsoo tinh nghịch khi cậu duy trì giao tiếp bằng mắt với Chanyeol.

"Tôi ổn với việc anh không nói chuyện. Tôi muốn tận hưởng sự im lặng. Đó là thứ mà tôi không bao giờ có được bất cứ khi nào anh ở bên"

Chanyeol đấm nhẹ vào cánh tay của Kyungsoo, cậu cười khúc khích.

Họ chìm vào im lặng ngay sau đó, Kyungsoo thì nghịch điện thoại và Chanyeol thì chỉ... ở đó, nhìn Kyungsoo.

Đó là một điều gì đó bất ngờ, chắc chắn là vậy, sẽ là nói dối nếu Chanyeol nói rằng ảnh không vui khi gặp Kyungsoo ở đây.

Kyungsoo luôn là người thể hiện cảm xúc của mình thông qua hành động, vì vậy thật đáng quý khi trở thành người nhận được sự quan tâm từ cậu ấy.

Mặc dù bây giờ Kyungsoo đang bận chơi Candy Crush Saga nhưng Chanyeol không bận tâm lắm, quá đủ hạnh phúc khi Kyungsoo ghé qua rồi.

Vì thật sự mà nói thì Chanyeol hơi cô đơn và anh ấy cần...

"Khi nào thì anh có thể nói lại?"

Chanyeol ngẩng đầu nhìn Kyungsoo cùng với đôi lông mày đang nhướng. Chanyeol mở khóa điện thoại của mình một lần nữa để viết : CÓ LẼ LÀ TRONG MỘT THÁNG NỮA. CÓ GÌ KHÔNG ?

Kyungsoo nhìn vào những gì được viết trên màn hình và nhún vai :

"Chỉ thắc mắc nên hỏi thôi. Thật kỳ lạ khi không nghe thấy anh nói chuyện"

Chanyeol cười toe toét, anh lại viết : NHỚ TÔI À ? HEHEHEHEEE

Kyungsoo chỉ nở một nụ cười sau khi đọc xong câu đó.

"Đại loại thế" _ cậu nói với tông giọng nhẹ nhàng và cẩn thận. 

"Anh luôn là người tô màu thế giới của tôi bằng những câu nói huyên thuyên và liên tục của mình. Thật khó để không nhớ giọng nói của anh"

Tim Chanyeol như ngừng đập, anh không thể mở miệng ra nói gì. Điện thoại suýt thì rơi xuống sàn gạch lạnh lẽo. May là Kyungsoo nhận ra và bắt lấy, rồi cậu đặt nó trở lại tay Chanyeol mà không thèm liếc nhìn anh một cái.

Điện thoại của Kyungsoo bây giờ đang ở trên ghế sofa, nó như bị bỏ quên và bị khóa. Cậu cố gắng tập trung vào việc đặt sự chú ý của mình lên bất cứ thứ gì ngoài Chanyeol.

"Tôi thường tự hỏi liệu mình có quen với giọng nói của anh hơn chính giọng của mình hay không, bởi tôi lắng nghe giọng nói của anh nhiều hơn lắng nghe giọng của chính mình" _ Kyungsoo nói với đôi mắt như lấp lánh điều gì đó mà Chanyeol không thể giải thích được.

"Và đôi khi, tôi cảm thấy cô đơn khi không nghe thấy giọng nói của anh..."

Chanyeol đỏ mặt nhưng ảnh thậm chí không thể di chuyển được một centi nào để lấy điện thoại của mình và gõ gì đó... bất cứ điều gì...

Vì vậy, Chanyeol để Kyungsoo tiếp tục nói :

"Giọng của Baekhyun rất hay và của Jongdae nghe rất mạnh mẽ. Nhưng của anh... giọng nói của anh như thể nó có một cuộc sống riêng... Không biết, tôi không biết liệu điều gì sẽ khiến tôi cảm thấy kinh khủng hơn nữa : không nghe thấy anh nói chuyện dù chỉ một ngày hay là liên tục nghe thấy giọng nói của anh cứ luẩn quẩn trong tâm trí"

Chanyeol phì cười, mặt thì vẫn đỏ bừng. Anh có thể thấy cậu đã cố gắng rất nhiều để không nhìn anh khi nói. Kyungsoo cắn môi và sau đó, với một giọng điệu nhẹ nhàng hơn, cậu nói thêm :

"Sớm khỏe lại nhé Chanyeol, tôi không nghĩ mình có thể cô đơn hơn thế này nữa đâu"

Đôi mắt của Chanyeol rưng rưng khi nghe điều đó. Kyungsoo không bao giờ nói quá nhiều nhưng khi nói, cậu chắc chắn rằng lời nói của mình sẽ ở lại trong trái tim mọi người rất lâu, rất lâu.

Đủ bản lĩnh, dù hơi run nhưng Chanyeol vẫn đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh của Kyungsoo.

Kyungsoo liếc nhìn trộm Chanyeol rồi đỏ mặt, nhưng cậu không nói gì cả. Cậu để cho anh vuốt ve đôi tay của mình như thể anh ấy cố gắng nói với cậu rằng : Kyungsoo à, cậu không đơn độc. Với một hơi thở run rẩy, Kyungsoo tiếp tục :

"Mẹ tôi nói với tôi rằng chúng ta luôn có một thứ gì đó khiến chúng ta cảm thấy rằng mình còn sống, một thứ mà chúng ta giữ chặt trong trái tim mình. Trong một thời gian, tôi đã nghĩ rằng với tôi đó là âm nhạc... "

Chanyeol cắn môi khi Kyungsoo liếc trộm anh với một nụ cười nhỏ đang nở trên khuôn mặt, cậu tiếp :

"Nhưng rồi tôi nhận ra rằng cuộc sống dường như thật tẻ nhạt nếu có tất cả những thứ âm nhạc tuyệt vời nhưng không có giọng nói của anh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top