Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Phu nhân, cái kiểu vừa thấy mặt liền động tay động chân này của em vẫn không bỏ được sao?

Phác Xán Liệt nhịn không được cong môi mỉm cười. Kiếp trước khi Độ Khánh Tú còn chưa yêu hắn, mỗi lần hắn xuất hiện đều sẽ bị cho ăn no đòn. Lúc thì bất ngờ nhận một cú song phi, lúc lại bị dội nước từ trên đầu xuống, có khi còn bị Độ Khánh Tú xua chó ra cắn. Sau khi thành phu thê, nếu như có đêm nào hắn lỡ "không biết kiềm chế" thì sáng hôm sau khẳng định bị ném gối vào mặt, đá lăn xuống khỏi giường. Hắn tuy võ công cao, nhưng làm sao dám phản kháng lại phu nhân của mình, ăn khổ cũng không ít. Cũng may giờ hắn là linh hồn, nếu hắn không muốn để cho cậu chạm được vào mình thì cậu sẽ không chạm được. Nhưng hắn muốn chạm vào cậu thì cậu tuyệt không thể phản kháng.

Độ Khánh Tú nhìn Phác Xán Liệt, gương mặt trong vòng mấy giây đã biến đổi đủ loại trạng thái. Từ ngạc nhiên đến kinh hoàng, chuyển sang sợ hãi và cuối cùng là tái mét vì kết hợp cả ba trạng thái trên. Cậu hét lên như bị ai cắt cổ:

- Quỷ aaaaaa!!! Cứu tôi với!!! Có ai không cứu tôi với!!! Tránh xa tôi ra! Anh tránh xa tôi ra! Anh chết oan thì đi tìm kẻ hại anh mà báo thù, đừng ám tôi! Hu hu có ai không hả trời?

Cậu sấp sấp ngửa ngửa chạy ra ngoài, tay chân luống cuống muốn mở cửa. Cửa nhà cậu là khóa mật mã, bình thường cậu bấm vài giây là xong, nhưng không biết vì sợ quá thành quẫn hay thế nào mà cậu bấm mãi vẫn cứ sai. Mồ hôi túa ra như tắm, cậu càng hoảng đến phát khóc.

Bất chợt cảm giác một luồng khí lạnh bao trùm lấy bản thân, Độ Khánh Tú suýt chút nữa lại hôn mê. Thế nhưng lần này Phác Xán Liệt không cho cậu ngất nữa, hắn nắm vai cậu xoay lại cho đối diện với hắn, biểu tình lộ ra ủy khuất:

- Phu nhân ~~~ em làm tôi thật thương tâm ~~~ Tôi khổ sở cô độc năm trăm năm chỉ vì đợi được gặp em, em thế mà lại xua đuổi tôi.

- Anh đang nói cái quái gì vậy, tôi không hiểu. - Độ Khánh Tú thiếu điều muốn quỳ xuống vái lạy hắn - Anh sống khôn thác thiêng, đừng hại tôi mà. Tôi hai mươi mấy năm qua đều làm người lương thiện, tuy bình thường hay cãi cọ với người khác nhưng hoàn toàn không làm chuyện gì xấu xa đâu. Xin anh tha cho tôi đi!

- Mèo con ~~~ Tôi là vì yêu em mới quyết tâm theo em, sao em có thể nghĩ tôi muốn hại em chứ?

Phác Xán Liệt một tay ôm ngực, vẻ mặt cực độ bi thương, nếu như hồn ma có thể khóc, hẳn là hắn đã nước mắt tràn mi rồi. Độ Khánh Tú vốn không dám nhìn hắn, nhưng cuối cùng vẫn bị ép nhìn. Thực ra ngoài khí lạnh mơ hồ quanh thân, hắn hoàn toàn không khác gì người bình thường. Hơn nữa còn là một nam nhân rất đẹp trai, khác xa với bộ dạng tóc dài áo trắng máu me be bét lòng ruột lung tung mà Độ Khánh Tú vẫn thấy trên phim hay truyện kinh dị, không tới mức quá đáng sợ. Chỉ là... dù có bộ dạng có thế nào thì chung quy vẫn là hồn ma!

Cậu còn đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo thì Phác Xán Liệt bỗng ôm chặt lấy cậu, vùi đầu vào cổ cậu. Bị hắn ôm, toàn thân cậu lạnh đến phát run, bất quá qua một lúc liền quen, không còn khó chịu nữa. Hắn thì thầm bên tai cậu, thanh âm nghẹn ngào như đang khóc:

- Phu nhân. Mèo con. Tú Tú. Tiểu bảo bối. Tôi nhớ em lắm, thật sự rất nhớ em. Tôi cố chấp không đi đầu thai chính là vì không muốn quên đi em. Kiếp trước là tôi có lỗi với em, kiếp này hãy để tôi chuộc lỗi được không? Tôi yêu em, tuyệt đối sẽ không hại em. Xin em, đừng xua đuổi tôi mà.

Một đại nam nhân phô bày yếu đuối, nhìn thế nào cũng sẽ khiến bạn không thể kìm lòng được. Phác Xán Liệt cứ ôm chặt mà thủ thỉ như thế, dần dần bào mòn đi sự sợ hãi cùng ý nghĩ muốn trốn chạy trong đầu Độ Khánh Tú. Cuối cùng cậu đã chấp nhận ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với hắn.

Sau nửa tiếng đồng hồ, Phác Xán Liệt đã đem toàn bộ chuyện tình kiếp trước của hai người kể cho cậu nghe. Tất nhiên thêm mắm dặm muối không ít, những tình tiết cảm động được làm quá lên, ngược lại cắt bớt đi rất nhiều những đoạn cãi vã, xung đột. Đặc biệt, việc Độ Khánh Tú kiếp trước tránh Phác Xán Liệt như tránh tà được sửa thành "phu nhân vốn đã có tình ý nhưng vì ngại ngùng nên không chịu thừa nhận".

Độ Khánh Tú ban đầu nghe còn thấy bình thường, càng về sau càng có cảm giác như đang nghe kể chuyện cổ tích vậy. Khi nghe đến chi tiết: "Ngày tôi tới cửa cầu hôn, em vừa thấy vẻ anh tuấn ngút trời khí độ bất phàm ngọc thụ lâm phong oai hùng lẫm liệt của tôi liền xúc động tới mức ngất xỉu" thì Độ Khánh Tú thật sự muốn đập đầu vào tường. Cái tình tiết này... sao nghe thiếu não thế nhỉ? Mình kiếp trước giống tên đần vậy sao?

(Chuyện ngất xỉu là có, nhưng không phải vì Phác Xán Liệt quá anh tuấn, mà vì hắn làm quá lố. Sính lễ chất cả một gian phòng, tung hoa tươi rợp trời, pháo đốt mù mịt khói, còn có múa lân phun lửa. Độ Khánh Tú khi đó hoàn toàn là bị hỗn hợp khói pháo và mùi dầu hỏa cộng thêm tức giận quá độ mà ngất xỉu.) =.="

- Mèo con, em không biết đâu. Ngày hôn lễ của chúng ta, cả kinh thành đều đến chung vui, chúc phúc cho chúng ta. Đêm tân hôn quả thực còn đặc sắc hơn nhiều. Khi đó em...

- Được rồi ngưng! - Độ Khánh Tú giơ tay đầu hàng, cảm thấy tình tiết phía sau hẳn là không nên nghe nữa. Cậu không phải đồng tính, đối với cái loại quan hệ nam nam này tuy rằng không ghét bỏ gì nhưng cũng không có hứng thú - Vậy rốt cuộc là anh muốn gì?

- Ở bên em – Phác Xán Liệt nói như chuyện đương nhiên - Năm ấy sau khi em bị kẻ thù hại chết, tôi không cam lòng nhập vào luân hồi để lỡ mất em. Linh hồn tôi được vòng tay Tình Tư bảo vệ, sau năm trăm năm mới lại gặp được em. Mèo con, em sẽ không vứt bỏ tôi chứ?

- Tôi nói này linh hồn đại ca, anh cũng nên biết, tôi hiện tại không phải mèo con phu nhân gì đó của anh. Dù có là hậu kiếp, nhưng tôi thật không có chút ý niệm tình cảm gì với anh.

- Không sao, tôi có thể theo đuổi em lại từ đầu.

- Tôi không thích nam nhân.

- Không sao, thích tôi là được rồi.

- Anh không phải nam nhân sao?

- Không, tôi là nam linh hồn.

Phác Xán Liệt cười toe, khiến Độ Khánh Tú có ảo giác mình đang thấy một con cún vẫy đuôi vì vui sướng. Cậu đưa tay đỡ trán, cái thể loại gì thế này? Không phải là linh hồn thì nên oán khí đầy mình gặp người là đe dọa bắt đi hay sao? Linh hồn kiểu gì mà vừa ảo tưởng vừa tự luyến vừa cãi cùn vừa có chút thiểu năng lại bám người dai như đỉa thế này? Cậu tạo nghiệt gì mà gặp phải hắn chứ?

Nhưng dù thế nào, Độ Khánh Tú vẫn phải chấp nhận chuyện bị Phác Xán Liệt dính lấy như keo siêu dính bên người. Hắn là linh hồn, muốn đi đâu liền đi đó. Ngoài cậu ra chẳng ai nhìn thấy được hắn. Mà cậu muốn ngăn hắn thì hoàn toàn không có khả năng. Đánh không được, mắng thì hắn làm nũng khiến cậu nổi da gà gai ốc toàn thân. Tùy thời còn bị hắn sờ mó, phải nghe mấy câu tình thoại sến súa. Độ Khánh Tú cậu thật sự là phiền đến sắp chết rồi!!!

Ai làm ơn cứu tôi thoát khỏi cái thực tại nghiệt ngã này đi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#chansoo