Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

jealous

Sau khoảng một thời gian dài trong mối tình của họ, Chanyeol đã học được rằng Kyungsoo không giỏi việc hoàn thành mọi thứ trong 11 phút. Cậu không giỏi việc ngồi yên trong 11 phút, cậu không thể hoàn thành việc chạy đường dài trong 11 phút, cậu cũng không thể nói chuyện trong 11 phút.

Nhưng, Kyungsoo lại có thể làm gì đó trong 11 phút.

Kyungsoo có thể làm tan vỡ trái tim Chanyeol trong vòng 11 phút. Chỉ là 11 phút. Người còn lại bị bao phủ trong một lời xin lỗi – một lời xin lỗi thô thiển thay cho sự chia cắt. 10 phút trước, họ còn nắm tay nhau. 9 phút trước, họ còn ở bên nhau. 5 phút trước, họ vẫn đang say đắm trong tình yêu. Nhưng quá khứ chỉ là quá khứ, và giờ là hiện tại, và Chanyeol ước gì có thể trở lại ngày hôm trước.

Ngày hôm trước khi mà Chanyeol còn yêu Kyungsoo, và Kyungsoo còn yêu Chanyeol, chứ không phải là từ một phía như hôm nay. Chanyeol liều lĩnh mà muốn trở lại thứ tình yêu hôm qua.

Kyungsoo như đang buồn, buồn cho Chanyeol, chứ không buồn cho tình cảm mà cậu đang dần phá vỡ. Những giọt nước mắt đang đọng lại trên mắt cậu, nhưng cậu lại không bị ảnh hưởng; cậu không dễ xúc động như Chanyeol. Mắt cậu óng ánh, những ngón tay run rẩy, nhưng cậu không khóc. Cậu không khóc cho mối tình sẽ sớm ngả màu xám xịt. Cậu ổn, cậu chỉ là thương hại Chanyeol.

“Em thật sự xin lỗi, Chanyeol. Em rất—“

Chanyeol do dự và nhìn về Kyungsoo,”Chả có gì để thứ lỗi cả.”

Kyungsoo tự cắn đôi môi dày của mình, và những giọt lệ dần chảy xuống má cậu. Những giọt lệ ấy chảy vào mũi rồi xuống tới môi; Chanyeol luôn nghĩ rằng cậu khóc như một thiếu nữ vậy. Nhưng, cậu là một người khóc rất đẹp. Mặt trời chiếu vào từng mảnh trên những giọt lệ của cậu, cặp mi giống như đang hướng tới bầu trời kia, trở nên thật nổi bật bởi những vì tinh tú, và cặp má ẩm ướt bỗng bừng sáng.

Chanyeol đã ước rằng mọi thứ của Kyungsoo đều đáng yêu trên thế giới này, sự hạnh phúc và cả sự thành công. Nụ cười yêu thương và ấm áp. Mặt trời lặn vàng chói và cơn mưa lạnh giá trong những buổi sáng mùa đông.

“Chả có gì em có thể xin lỗi.” Chanyeol đứng hình với chiếc lưỡi đắng ngắt. Hắn nghe tiếng Kyungsoo vụn vỡ, tiếng thút thít nhỏ nhẹ của nỗi u buồn, nhưng Chanyeol vẫn kiên định. Đôi vai ấy vẫn rất cương quyết kể cả những giọt nước mắt đang chảy liên tục xuống cổ anh, và hắn bước ra khỏi quán cà phê, hòa mình vào đám đông trên đường, không một chút lưỡng lự.

Đó là một ngày thứ năm, cái ngày dài nhất tuần mà Chanyeol vô cùng ghét. Thứ năm khá là bình thản mà cũng rất u sầu. Tối hôm ấy, Chanyeol tình cờ bắt gặp trái tim mình mang nặng nỗi mệt mỏi và phải xoa dịu nỗi đau bằng thứ rượu rẻ tiền.

Mưa chảy ào ào xuống cửa sổ, những giọt nước bám hết vào ngưỡng cứa sổ trước khi chảy ra và tràn xuống; đó là cả một quá trình. Một quá trình gây đau khổ. Chanyeol nghĩ về Kyungsoo, nghĩ về cậu đến khi đau nhói và hắn lạnh suy sụp. Nhưng bóng đêm gợi hắn nhớ về Kyungsoo, nhớ về cậu với đôi mất đen nâu và mái tóc cậu đen đến mức có cả những ánh màu rực rỡ. Kyungsoo là sự u tối, nhưng bên trong cậu lung linh như vầng dương vậy.

Hắn sẽ lại thấy bản thân mình nghĩ về Kyungsoo một lần nữa – Kyungsoo đã đẹp đến độ nào, Kyungsoo đã yêu mưa đến mức nào.

Chanyeol ghen với mưa.

Hắn tự hỏi liệu Kyungsoo có đang ở ngoài đường hay không. Hắn tự hỏi rằng liệu Kyungsoo có chủ ý mà để ô của cậu ở nhà để cậu có thể rúc vào gần hơn người ấy – chính xác là việc cậu đã làm sau một tuần hắn với cậu bắt đầu hẹn hò. Hắn tự hỏi liệu họ có đang ôm ấp nhau trên đường, bóng tối đã dịu đi và mưa thấm qua đôi môi họ và qua hàm răng, yên vị trong lưỡi của họ. Hắn tự hỏi liệu Kyungsoo có đang cười; liệu cậu có đang hạnh phúc.

Kyungsoo vui bởi vì mưa.

Hắn ghen tức rằng cơn mưa đổ xuống làn da của Kyungsoo. Hắn ghen tức rằng cơn mưa thật gần với hàng mi của Kyungsoo và quấn quanh cổ tay cậu. Hắn ghen tức với mưa chỉ vì nó gần hơn với bàn tay của Chanyeol đã lạnh lẽo cả tháng trời.

Hắn hạ cốc bia còn ấm xuống trước khi có cảm giác nôn mửa ở cổ họng. Hắn nôn mửa ra nhà vệ sinh, và hắn không biết liệu hắn có đang khóc bởi vì vết đau từ cổ họng hay vì Kyungsoo nữa.

Hắn cố gắng dội sach nhà vệ sinh để lắng sự xúc động xuống, cố gắng để quên đi cậu, nhưng chả dễ gì khi cậu lại là Kyungsoo.

Hắn lại tuôn ra xúc cảm một lần nữa, và tiếng nức nở do sự vụn vỡ từ nơi sâu nhất của xương sườn của hắn làm hắn thậm chí còn khóc nhiều hơn.

Chanyeol buồn.

Chỉ có thế.

Chanyeol thức dậy với âm vị đắng ngắt từ sự hôn mê trên đầu lưỡi và cổ họng như bị đốt cháy bởi hối hận.

Hắn tập trung tất cả những dũng khí hắn có để đi ra ngoài lần đầu tiên. Hắn tới cửa hàng tiện lợi và mua 2 gói kem, và hắn dừng việc sắm quá nhiều quần áo đắt tiền lại để mua nước hoa.

Hắn có mùi hương khác, thứ mùi như cây thông và bạc hà, thứ mùi như xạ và khác lạ.

Chanyeol tự mua nó cho mình, nhưng một phần trong hắn nói với hắn rằng nó chỉ càng làm in dấu sự biến mất của Kyungsoo trong đời hắn. Bất kể câu trả lời là gì, Chanyeol biết rằng hắn không chỉ dùng lọ nước hoa này chỉ vì mình hắn. Chanyeol cố nhắc bản thân mình Kyungsoo chả có gì đặc biệt.

Kyungsoo chỉ là người cũ, không là bất kể gì khác.

Hắn suýt ngã vào bếp, mùi hương từ lọ nước hoa mới quấn chặt lấy phía sau cổ họng hắn, và quấn quanh cả cây kem mà hắn đã mua. Ngoài kem vị dâu rừng, hắn còn thấy một hương vị trái cây khác. Vị xoài, vị mà Kyungsoo yêu thich.

Hắn không thể nghe thấy giọng nói ngọt như đường mật của Kyungsoo, tiếng cười của cậu, nụ cười của cậu. Những hình ảnh và âm thanh in sâu vào từng lỗ chân lông và từng tế bào chảy trong dòng máu của hắn. Hắn thấy mình như cây nến nhỏ tĩnh lặng, nhưng hình ảnh một người đàn ông khác đang bón ăn cho Kyungsoo thổi bừng ngọn lửa trong hắn cùng tiếng xèo xèo dữ dội.

Chanyeol nhìn Kyungsoo như cậu là ánh dương, nhưng hắn biết người ấy sẽ nhìn Kyungsoo như cậu là cả thế giới và cả ngân hà bên trên nữa. Người ấy cho cậu sự chung thủy, còn Chanyeol chỉ cho cậu sự ổn định tạm thời.

Chanyeol gần như ngạt thở với mái tóc ánh kim của hắn tuần tiếp theo từ cơn gió.

Cơn gió mà thổi tung chiếc áo phông của và áo khoác của hắn. Cơn gió làm tóc hắn quấn hết vào mồm. Cơn gió cắt từng da thịt hắn, nhưng đó cũng là cơn gió âu yếm và nâng niu Kyungsoo.

Cơn gió gợn xung quanh áo Kyungsoo và quấn xung quanh để giữ cổ cậu. Đó là cơn gió làm rối xù tóc sau gáy cậu. Đó cũng là cơn gió vuốt ve gò má và đôi môi của Kyungsoo; cơn gió như thấy rõ những sóng gió trong mắt cậu. Chanyeol cố tưởng tượng Kyungsoo đang ôm chặt lấy cơn gió như cậu đã từng. Hắn vẫn có thể thấy Kyungsoo đang ngửa mặt, hai tay dang rộng, và nụ cười lớn trên khuôn mặt của  cậu trong cơn gió.

Chanyeol sẽ là cái bóng của Kyungsoo trong suốt những ngày ấy; hắn sẽ bất chấp tất cả.Chanyeol làm Kyungsoo ôm lấy gió; hắn làm Kyungsoo yêu gió. Hắn đem một cái bóng tuyệt vời đến bên Kyungsoo, làm cậu yêu cái hồi ức chỉ có thể cảm nhận chứ không thể thấy – thứ tình yêu vô hình.

Và bây giờ, Chanyeol khinh thường cơn gió. Bởi vì cơn gió gần với gáy Kyungsoo, trái tim của cậu, đôi mắt của cậu, hơn cả cái bóng của anh.

Chanyeol không hề ghen, không hề. Hắn chỉ giận dữ.

Chỉ có thế.

Chanyeol đã mất đi tất cả những dấu vết của những đêm hắn ở bên cạnh Kyungsoo. Những đêm khi hắn đặt thân ảnh nhỏ bé của Kyungsoo lên ngực mình, bàn tay đan chặt nhau, cặp mắt như van xin, và đôi môi hắn dính chặt trên vai cậu. Tất cả những đêm đó đã nghiền nát hắn và ép cổ họng Chanyeol nuốt nước bọt. (Hắn nghĩ nó có vị như thuốc tê ấy.)

Chanyeol thắc mắc liệu Kyungsoo đã về nhà với người ấy đang thích thú nằm cạnh nhau hay chưa. Hắn mơ hồ liệu người ấy có dựa đầu vào Kyungsoo cùng chia sẻ tình yêu – thứ tình yêu Chanyeol từng có – cọ sát cổ họ với một chút đầu ngón tay . Hắn thắc mắc liệu tất cả tình yêu của Kyungsoo có đang đắm say vào đôi mắt người kia không. Hắn thắc mắc liệu Kyungsoo có thấy Chanyeol trong đôi mắt kia, trong mái tóc kia, trong bàn tay kia, hay chỉ là trong những lời trêu đùa bé nhỏ.

Bầu trời đêm nay tối đen và vắng sao. Hắn có thể thấy Kyungsoo đang mỉm cười đầy mộng mơ với người ấy. và hắn tự hỏi liệu bầu trời có thể trống rỗng tối nay không bởi những vì sao kia đã lạc lối vào hàm răng của Kyungsoo. Hắn tưởng tượng cả bầy sao ôm lấy chúng cùng làn da trắng như ngọc trai và đôi môi hồng.

Nhưng những vì sao cũng chẳng phải để cho hắn hôn lấy hay ca tụng, chúng là của người kia, và chỉ là của người ấy.

Chanyeol ghen với chúng. Hắn đố kị muốn ở nơi của chúng. Hắn muốn nâng niu Kyungsoo, hắn muốn ôm chặt cậu trên tấm ga trải giường, hắn muốn ở đó cùng Kyungsoo.

Hắn chỉ muốn Kyungsoo một lần nữa.

Hắn ghen với thứ tình yêu trống rỗng đã từng to lớn đến thế nào. Hắn ghen với thứ tình yêu đã từng là của hắn; và giờ lại phải chia sẻ với một ai đó khác.

Chanyeol chỉ điên cuồng. Chỉ có thế.

(Hắn không ghen.)

Chanyeol lăn lộn trên cát. Cái áo chết tiệt đang làm da hắn khó chịu, chất vải như gai cọ xát vào da hắn đau buốt. Mặt trời đang tỏa nóng vào hắn; giọt mồ hôi cũng khiến hắn đau nhói ở lông mày khiến hắn co rúm lại. Hắn cố kéo cổ áo xuống thấp hơn, nhưng chỉ làm cho phía sau nó đâm thêm sâu vào mảnh da rát của hắn.

Chanyeol lún sâu xuống cát cùng tiếng thở dài đầy bực tức.

Chẳng có thứ gì là đang biến mất.

Hôm nay lẽ ra phải là ngày của thảnh thơi, để tâm trí không còn bị ràng buộc, nhưng quá khứ của hắn quyết định chơi một trò chơi đáng ghét với hắn.

Kyungsoo đứng phía xa so với hắn, đủ xa để Chanyeol không thấy đôi mắt cậu. (Chanyeol biết ơn đều đó bởi nếu hắn có thể nhìn thấy đôi mắt sâu thẩm của Kyungsoo – một hố đen của sự thanh tú và thuần khiết – hắn sợ mình sẽ lại rơi vào lưới tình một lần nữa.) Chanyeol có thể thấy mờ mờ thân hình cậu; cậu trông thật nhỏ bé và mềm mại từ điểm nhìn của hắn trên cát. Hắn có thể thấy xương cậu gân lên từ chiếc áo phông đẫm nước, những ngón tay nhỏ, mềm của cậu, làn da nhợt nhạt của cậu – Chanyeol hít thở một cách cường điệu rồi thọc sâu tay xuống cát.

Kyungsoo đang cười, hàm răng tỏa sáng và đôi môi bị kéo lại, bởi chàng trai bên cạnh cậu. Chanyeol thấy mình lạc lối trong hàm răng ấy.

Chanyeol thắc mắc liệu đó có phải người nằm bên cạnh Kyungsoo mỗi tối. Hắn thắc mắc liệu đó có phải người duy nhất nắm tay cậu trên đường, liệu đó có phải người hôn đôi môi Kyungsoo như Chanyeol đã từng, hắn thắc mắc liệu người đó có tốt hơn hắn.

Chanyeol lắc mạnh tay mình trong cát khi hai người kia đang bắn nước tung tóe . Cát nhấn sâu bàn tay hắn xuống cũng nhanh như chảy qua những ngón tay hắn, và hắn nghĩ cát như là một phép ẩn dụ quằn quại kết nối với Kyungsoo. Chanyeol thấy tay mình đang nhấn sâu vào trong cát và ấn vào từng kẽ hở của ngón tay hắn, liều lĩnh giữ chặt lòng bàn tay của hắn. Cố gắng cảm nhận nó một lần nữa.

Chàng trai kia to lớn hơn Kyungsoo nhiều, bờ vai anh ta khá rộng và anh ta phải cúi xuống như Chanyeol đã từng, để nhìn đôi mắt của Kyungsoo. Anh ta nâng eo Kyungsoo lên cẩn thận từ những ngón tay và bàn tay lớn. Hắn quay cả hai vòng quanh trên mặt nước. Chanyeol có thể nghe thấy tiếng thốt nhẹ từ tiếng cười của Kyungsoo, tiếng kêu lớn Wufan; giai điệu vui sướng ấy gợi nhắc hắn về cái màu đậm từ chiếc áo của hắn.

Cái áo chết tiệt mà hắn muốn khóc đẫm. Hắn thận trọng giật mạnh ngón tay mình qua một lỗ trên tấm vải trước khi hắn có thể dừng lại; hàm răng hắn nghiến ken két.

Hắn không ghen. Hắn không hề, thật sự không.

Chanyeol cố tự định hình lại mình. Hắn cố tuyên dương bản thân mình. Hắn không ghen, hắn mặc định nó vào trong lưỡi của mình và trong đầu hắn.

Hắn chỉ buồn. Hẳn chỉ giận. Hắn chỉ điên cuồng.

Nhưng hắn có ghen, và hắn không nên vậy. Bởi vì tình yêu thật sự là đợi chờ hạnh phúc và tình yêu cho Kyungsoo, kể cả khi điểm bắt đầu không phải từ Chanyeol. Nếu tình yêu của hắn đã trở nên chua chát và mục nát đến mức ghen tỵ, tức là trái tim của hắn chưa bao giờ đặt đúng chỗ để yêu Kyungsoo đúng cách.

Chanyeol nghĩ rằng nói một điều không thể tha thứ được thì dễ thôi, nhưng cũng khó khăn kinh khủng để thực sự hiểu rõ. Hắn muốn tha thứ cho Kyungsoo; hắn muốn mời Kyungsoo trở lại cuộc sống của hắn.

Nhưng hắn lại không thể. Bởi hắn đang ghen vì Kyungsoo vẫn hạnh phúc khi thiếu hắn.

Hắn không buồn. Hắn không giận. Hắn không điên cuồng.

Hắn chỉ ghen.

Và thế cũng tức là hắn chưa từng thực sự yêu Kyungsoo ở vị trí cao nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top