Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap1: Pororo, Sehun và trao đổi đồ uống.

Do Kyungsoo có một người bạn rất thân. Tên cậu ấy là Chanyeol.
Kể cả có phải đối mặt với những lúc khó khăn và những khoảnh khắc kì quặc.
Chúng vẫn thật sự là bạn rất thân.
Chúng có thể là cặp đôi kì quái khi ở bên cạnh nhau, nhưng chúng vẫn là bạn.

Tất cả bắt đầu khi Do Kyungsoo lên sáu.
Đó là ngày đầu tiên cậu đến trường tiểu học.
Cậu đã trở thành một học sinh tiểu học rồi.
Nhưng mà, cậu vẫn bé, lùn và gầy.

Cậu không thể trách mẹ mình kể cả bà đã dừng việc cho cậu bú sữa mẹ khi mà cậu chỉ mới hai tháng tuổi rưỡi.

Để cậu uống sữa bột thực sự không thể làm cậu phát triển toàn diện được.
Ít ra đây là tất cả những gì cậu luôn tin.
Cậu tin rằng đó là lí do khiến cậu qua bé, lùn và gầy như bây giờ.
Và khi trở thành một cậu bé sáu tuổi ngây thơ, cậu không thật sự quan tâm cậu có bé hay không nữa.
Bởi vì dẫu sao đi nữa, cậu còn nhiều năm để cao lớn lên.

Mẹ cậu dẫn cậu tới trạm chờ xe buýt.
Xe buýt của trường cậu sẽ rời đi ngay lúc 7 giờ 30.
Cậu bước đi một cách dũng cảm và chỉnh lại chiếc mũ.
Mẹ cậu hôn lên cặp má phúng phính của cậu rồi vẫy tay tạm biệt trước khi rời đi, khi mà chiếc xe buýt màu vàng đang tiến tới càng gần.

Khi mà chiếc xe đến gần hơn, một đám học sinh kéo nhau ra trạm chờ xe buýt, đẩy Kyungsoo nhỏ bé về phía sau.
Chúng đều to lớn và cao hơn cậu rất nhiều.

Một cậu bé bỗng làm cậu chú ý.
Cậu ta có một mái tóc xoăn và làn da hơi ngăm đen. Cậu ta trông cũng khá bình thường.
Những cậu ta thực sự rất cao trong tầm nhìn của Kyungsoo.
Cậu nhìn chằm chằm vào cậu bé trước mặt và mơ rằng một ngày cậu cũng sẽ cao như vậy.
Thật sự sẽ rất tuyệt.
Cậu muốn cao như cậu ta.

Kyungsoo thật sự không cảm thấy điều đó nữa khi mà cậu bị đẩy ra xa và bị ngã xuống.
Đau.
Cậu cảm thấy đầu gối của mình đang chảy máu và bắt đầu khóc.
Rất đau.

Tự nhiên cậu nghe thấy một giọng nói gọi cậu.
“Cậu có sao không?”

Cậu nhìn lên và thấy một cậu nhóc khác đang đứng ngay trước mình.
Cậu ta đưa tay ra với Kyungsoo.
Cậu ta chỉ nhỏ như cậu, có lẽ chỉ cao hơn cậu một hay hai cm là cùng.

“Này, nắm lấy tay tớ. Xe buýt sắp rời đi rồi.”
Kyungsoo nắm lấy bàn tay kia và cậu nhóc ấy giúp cậu bước vào xe buýt.

Trong xe, mọi chiếc ghế đều đã được ngồi. Ngoại trừ một chiếc ghế cạnh cậu bé khá cao mà cậu nhìn thấy lúc trước.
Cậu nhóc kia đưa Kyungsoo tới chiếc ghế cuối cùng còn lại và đỡ cậu ngồi xuống.
Kyungsoo có thể cảm thấy cái nhìn chằm chằm của cậu bé cao kều bên cạnh và tất cả những cậu bé khác vào cậu.

Kyungsoo nuốt nước bọt.

Cậu nhóc đã giúp đỡ cậu đứng ngay cạnh cậu.
“Cậu có sao không?”
Kyungsoo gật đầu, nhưng sau đó cậu chỉ nghe thấy tiếng xì xì. Hóa ra cậu nhóc kia ngồi xổm xuống và thổi nhẹ vào đầu gối cậu.

Kyungsoo nhìn thấy những cậu bé khác đang bận lục lọi chiếc cặp của cậu.
Cậu nhóc kia có mái tóc nâu mượt, có chút óng hơn tóc cậu.

Tự nhiên, Kyungsoo cảm thấy có cái gì được dán vào đầu gối mình.
Cậu nhìn vào đầu gối và thấy một chiếc băng cá nhân có hình Pororo vừa được dán vào.

Kyungsoo cảm thấy rất vui mừng với chiếc băng cá nhân ấy, bởi cậu rất thích Pororo.
Cậu nhìn vào cậu nhóc, và cậu nhóc nở một nụ cười tươi với cậu.

Cậu nhóc ấy có một lúm đồng tiền bên má trái.

“Cậu thích nó chứ? Cậu thích Pororo chứ?”
Kyungsoo hăm hở gật đầu.

“Tớ cũng thích nó lắm. Cậu muốn làm bạn với tớ chứ?”
Kyungsoo lại gật đầu.

“Tớ là Chanyeol. Rất vui được gặp cậu.”
Cậu nhóc ấy giơ tay ra trước mặt Kyungsoo.

Kyungsoo bắt lấy tay cậu nhóc và nói
“Tớ là Kyungsoo. Tớ cũng rất vui được gặp cậu.”

Chúng đều cười đến ngoác tận mang tai.

Chúng thật sự không chú ý đến khuôn mặt đầy vẻ khó chịu của cậu bé cao kều bên cạnh.

“Kyungsoo, sao cậu lại nhìn Sehun như thế?”
Kyungsoo như tỉnh dậy từ trạng thái hôn mê.
“Hử?”

Đã là hai tháng kể từ lúc chúng trở thành bạn bè của nhau.
May mắn làm sao, chúng lại được xếp vào chung một lớp.
Và hiển nhiên, chúng ngồi ngay cạnh nhau.

Cậu bé cao kều mà Kyungsoo để ý lúc đầu cũng ở trong lớp chúng.
Tên cậu ta là Sehun và cậu ta có thói quen nhìn chằm chằm vào Kyungsoo và Chanyeol.
Kyungsoo giờ cũng bắt đầu nhìn chằm chằm để chú ý tới cậu bé mà rất thích nhìn chúng.
Cậu biết cậu không hề bị ảo giác.

“Chanyeol, cậu nghĩ sao về việc Sehun luôn luôn nhìn chằm chằm vào chúng ta ?”
“Gì cơ?”
“Ừm….Không có gì.”

Không đời nào cậu sẽ hỏi Chanyeol như vậy hết.
Chanyeol là cậu nhóc lạc quan nhất cậu từng biết.
Cậu nhóc ấy luôn cười rất rạng ngời để khoe cả hàm răng, kể cả một trong những chiếc răng cửa bị sâu.

“Cậu ta rõ là rất thích nhìn chằm chằm vào người khác.”
“Hử?”

Kyungsoo và Chanyeol đã trở thành bạn của nhau được 5 tháng rồi.
Kyungsoo vẫn nhỏ bé như trước, và Chanyeol cũng thế.

Tuy vậy, Sehun da bắt đầu trở nên nhợt nhạt đi và tóc cậu cũng không còn xoăn như trước nữa.
Cậu ta vẫn có thói quen nhìn chằm chằm vào Kyungsoo và Chanyeol.
Nhưng Kyungsoo chắc chắn rằng cậu ta không nhìn vào cậu.
Cậu ta rõ ràng đang nhìn Chanyeol.

Không đời nào Chanyeol biết điều đó cả.
Cậu nhóc ấy là người đần độn nhất cậu từng biết.

“Kyungsoo à, cậu thích Sehun đến mức thế ư?”
“Hử?”
“Cậu biết đấy, cậu thực sự rất thích nhìn chằm chằm vào cậu ấy.”
“Tất cả là vì cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta.”
“Không phải, cậu ấy không nhìn chằm chằm vào chúng ta. Cậu ấy chỉ nhìn chằm chằm vào tớ thôi.”
“Hử?”

Đã là một năm từ ngày chúng gặp nhau.
Mối quan hệ của chúng càng ngày càng trở nên bền chặt.
Kyungsoo vẫn không thể hiểu được Chanyeol.
Chanyeol thực sự rất khó hiểu.

“Kyungsoo à, cậu có thích Sehun không?”
“Không. Sao thế?”
“Cậu có vẻ thích nhìn chằm chằm vào cậu ấy.”
“Tớ thích nhìn chằm chằm vào cậu ta.”
“Vì sao?”
“Bởi vì cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào cậu.”
“Cậu đang ghen đấy à Kyungsoo?”

Kyungsoo vẫn gặp khó khăn để hiểu Chanyeol.
Nhưng Chanyeol có thể dễ dàng đọc thấu tâm can Kyungsoo.

“Tớ sẽ bảo cậu ấy dừng việc nhìn chằm chằm vào tớ.”
“Được thôi.”

Đã là một năm và ba tháng rồi.
Và Kyungsoo vẫn chưa thể dừng việc nhìn chằm chằm vào Sehun.
Sehun trở nên cao hơn nhiều, da cậu ta cũng nhạt hơn, và tóc cậu ta thì mọc thêm trông khá cuốn hút.
Kyungsoo vẫn như trước.
Chanyeol đã rụng mất chiếc răng cửa nhưng cậu vẫn cười toe toét.

“Soo à, cậu thích Sehun phải không?”
“Không.”
“Vậy sao cậu cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu ấy như thế?”
“Bởi vì cậu ta vẫn nhìn chằm chằm vào cậu mọi lúc.”

Chanyeol nhìn Sehun, cậu ta vừa với nhìn chằm chằm ra chỗ khác, để tránh ánh nhìn kia.

“Tớ sẽ nói với cậu ấy một lần nữa.”
“Tốt nhất là thế.”

Đã là một năm và 8 tháng kể từ khi lần đầu tiên Kyungsoo gặp Chanyeol tại trạm chờ xe buýt.
Kyungsoo giờ đã cao thêm 2cm.
Giờ thì Chanyeol và cậu đã có cùng chiều cao rồi.

Chúng bước đi cùng nhau tới mọi nơi.
Chúng nắm tay nhau khắp nơi chúng bước qua.
Thỉnh thoảng mọi người hỏi chúng xem có phải là một cặp đôi hay không.

Sehun càng ngày càng cao hơn trước và cuối cùng cũng dừng hẳn việc nhìn chằm chằm vào Chanyeol.

“Soo, cậu có thích Sehun hay không?
“Không.”
“Vậy sao cậu vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu ấy?”

Kyungsoo nhìn vào sự thẳng thắn trên đôi mắt của Chanyeol.

“Cậu đang ghen đấy à?”

Sau 2 năm, cuối cùng thì Kyungsoo cũng có thể thấu hiểu Chanyeol.

“Có chuyện gì với đống sữa này thế Soo?”

Chúng đang ngồi trên chiếc xích đu ở công viên gần trường, chờ cho mẹ chúng tới đón chúng về nhà.

“Cậu có biết tại sao Sehun lại cao đến như vậy không?”

Chanyeol lắc đầu.
Răng của của Chanyeol đã bắt đầu mọc lại khá là to, làm cho những chiếc răng khác trông rất buồn cười.

“Tất cả là do loại sữa này này.”
“Thật á? Sao cậu biết?”
“Mẹ của tớ đưa tớ sửa mỗi ngày. Bà nói rằng tớ sẽ cao lớn hơn nếu tớ uống sữa hằng ngày. Nhưng tớ không thể uống loại sữa mà mẹ đưa cho.”
“Vì sao?”
“Nó có vị rất buồn cười.”

Chanyeol nhìn vào chai sữa mà Kyungsoo vừa cho vào chiếc cặp nhỏ của cậu.
Sữa chuối

“Cho tớ thử được không?”

Kyungsoo gật đầu và đưa chai sữa cho Chanyeol sau khi xem lại hạn sử dụng.
Chanyeol uống nó.

“Nó có hương vị khá là ổn đối với tớ”
Chanyeol lấy ra thứ gì đó từ cặp của cậu.

Nước cam ép

“Đây. Mẹ tớ nói tớ sẽ khỏe mạnh hơn với cái này. Nhưng tớ thích uống sữa hơn là loại nước ép này. Tớ cũng chưa từng uống sữa. Chúng ta trao đổi với nhau đi.”
“Được đấy. Hãy trao đổi cho nhau mỗi ngày. Nhưng, tại sao cậu lại không uống sữa?”
“Mẹ tớ không cho tớ uống sữa. Mẹ nói mọi họ hàng của mẹ đều béo rất nhanh và dễ dàng.”
“Cuối cùng thì sao?”
“Tớ chịu.”

Và rồi chúng cười phá lên.
Từ đó chúng trao đổi đồ uống cho nhau mỗi ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top