Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 19: Vậy là em vui rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại sở cảnh sát.

_Hà Anh. Cô hãy trình bày từ đầu đến cuối sự việc đi_ Đặt cốc nước trước mặt Hà Anh, Tử Lâm nhẹ giọng. Anh cảm thấy thương xót nhiều hơn là ghê tởm cô gái đang ngồi trước mặt anh.

_Gọi pháp y Dương vào đây_ Hà Anh mấp máy đôi môi khô khốc, ánh mắt nhìn vào hư vô.

_Dương. Cậu vào đó đi_ Tử Lâm vỗ vai ra hiệu cho Hàn Dương.

_Anh tới rồi à?_ Hà Anh liếc mắt nhìn người đàn ông cô vừa yêu vừa hận đang tiến về phía mình.

_Được rồi. Bây giờ anh sẽ hỏi em một số câu hỏi. Hi vọng em có thể thành thật. Đừng giấu diếm gì nữa_ Hàn Dương mở sổ ghi chép vụ án của mình ra.

_Thứ nhất. Tại sao em lại giết hại bọn họ? Bọn họ đâu có tội?

_Vì họ giống chị. Họ đều bị tổn thương. Nhưng sau đó em nhận ra họ không phải chị ấy, họ không xứng đáng được em đối xử giống cách em đối xử với chị. Họ đáng chết_ Hà Anh giận dữ đáp.

_Được rồi. Tại sao em lại xử lí thi thể nạn nhân như vậy?_ Nhận thấy sự mất bình tĩnh của Hà Anh, Hàn Dương cắt ngang.

_Chỉ như vậy mới thu hút sự chú ý của anh. Ngày trước khi tới dọn nhà giúp anh, em tìm được tài liệu về mấy vụ án lớn trên thế giới. Chỉ khi mô phỏng theo như vậy, em mới có thể kéo anh vào trò chơi này. 

_Em thôi miên Nguyệt Nhu chỉ để đánh lạc hướng điều tra hay còn kế hoạch nào khác?

_Tại sao anh khẳng định là cô ấy bị thôi miên mà không phải là cô ấy chủ động?

_Bằng tâm lí học việc phân tích một người nói thật hay nói dối là điều vô cùng đơn giản. Ngoài việc dùng  cô ấy làm con cờ ra em còn có ý gì khác?

_Không có_ Hà Anh lắc đầu, nhìn xuống mặt bàn.

_Tại sao em lại có những hành động cố tình xuất hiện trước mặt lực lượng điều tra như vậy?

_Em không rõ. Đôi lúc em có những hành động vô cùng khó hiểu mà chính em cũng không thể giải thích được.

Hàn Dương nheo mắt cố gắng phân tích mọi cử chỉ hành động của Hà Anh nhưng kết quả chỉ có một: cô không hề nói dối.

_Em hỏi anh một câu được không?_ Hà Anh ngước lên nhìn thẳng vào mắt Hàn Dương. Khi nhận được cái gật đầu đồng ý của anh, cô tiếp lời:

_Anh bắt đầu nghi ngờ em từ khi nào?

_Hôm ở xưởng gỗ. Anh phát hiện rõ ràng em vô cùng sợ hãi, trán đầy mồ hôi lạnh, run rẩy không ngừng, nhưng lưng áo của em hoàn toàn không có mồ hôi. Sau khi về sở anh điều tra lại, phát hiện ra rất nhiều chi tiết khác, đặc biệt là chiếc nhẫn đó.

_Là tại nó sao? Ha. Em biết rồi. Anh còn muốn hỏi gì không?_ Hà Anh cười tự giễu, nhưng nước mắt không ngừng rơi.

_Tạm thời không. Được rồi. Anh ra ngoài trước_ Hàn Dương gấp sổ xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng rộng lớn của anh, Hà Anh không kiềm nén được tiếng khóc nức nở của mình. Cô dùng hai tay che mặt lại, để nước mắt lăn dài qua những kẽ tay.

_Sao rồi?_ Thấy Hàn Dương đi ra, Tử Lâm vội đứng dậy.

_Cậu cho người kiểm tra đi. Có thể là Personality Disorders. Đồng thời cho người mời ba mẹ Hà Anh tới đây tôi có một số câu hỏi cần họ giải đáp.

_Là cái quái gì vậy?_ Tử Lâm ngờ nghệch nhìn Hàn Dương.

_Chứng rối loạn nhân cách_ Hàn Dương tốt bụng giải đáp, xoay người rời đi.


_Cô chú ngồi đi. Cháu có một số câu hỏi muốn hỏi hai người. Mong hai người thành thật trả lời_ Hàn Dương đưa ông bà Lưu mỗi người một ly nước.

_Về chuyện của Hà Anh sao?_ Bà Giang mở miệng, hai mắt đỏ hoe nhìn Hàn Dương.

_Vâng. Từ nhỏ Hà Anh có bị ngược đãi hay có sở thích ngược đãi gì không?

_Đến nước này ta cũng nói thật luôn. Thực ra Hà Anh không phải con gái ruột của hai ta. Bọn ta nhận nuôi nó từ một cô nhi viện. Quá khứ của nó chúng ta cũng không rõ. Con bé rất yêu động vật. Một lần ta phát hiện con bé đột nhiên đánh đập con mèo nhỏ con bé nhận nuôi vài hôm trước. Khi con mèo đã chết, đột nhiên ta thấy con bé lại ngồi ôm nó khóc lóc thảm thiết, cứ như việc con mèo chết không phải do nó làm vậy_ Ông Lưu lắc đầu thở dài.

_Chỉ một lần duy nhất thôi ạ?_ Hàn Dương ghi nhanh vào sổ.

_Không. Ta cũng có thấy vài lần rồi. Ta không ngờ bây giờ con bé lại dám làm như vậy_ Bà Giang nghẹn ngào.

_Tại sao cô chú không cho em ấy đi khám?

_Ngày đó kinh tế khó khăn. Bọn ta cũng không hiểu biết nhiều nên không chú ý lắm.

_Được rồi. Cô chú về nghỉ đi.


"_Thưa quý vị và các bạn. Theo thông tin mới nhận được thì tên sát nhân hàng loạt đã bị bắt giữ, chờ ngày được xét xử. Được biết tên này mắc chứng bệnh rối loạn nhân cách do quá khứ bị cha mẹ bạo hành. Qua đây gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh về tình trạng bạo lực gia đình trong xã hội ngày nay. Thông tin về vụ án sẽ được chúng tôi cập nhật ở các bản tin tiếp theo..."

Hôm nay Hàn Dương tới thăm Hà Anh. Giờ đây nhìn gương mặt hốc hác của Hà Anh, không ai có thể tin rằng một cô gái mới đôi mươi dịu dàng này lại mang trên mình tội danh sát nhân hàng loạt. Vì có giấy chứng nhận của bệnh viện nên cô đang được điều trị tại bệnh viện trung tâm. Hai người ngồi đối diện với nhau qua một tấm kính. Hàn Dương nhấc máy.

_Anh tới rồi?

_Ừ. Việc trị liệu đến đâu rồi?

_Vẫn đang tiến hành rất tốt. Ba mẹ em... có khỏe không?

_Cô chú dạo gần đây sức khỏe giảm sút rất nhiều.

_Tại em đúng không?_ Giọng Hà Anh có chút nghẹn ngào.

_Ừ.

Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng. Một hồi lâu Hà Anh mới lên tiếng.

_Hàn Dương. Anh có từng căm ghét em không?

_Không_ Hàn Dương nhẹ giọng. Anh chỉ thấy thương cho số phận của cô. Dẫu Hà Anh có gây ra tội ác tày trời như vậy nhưng anh biết cô không cố ý.

_Vậy là em vui rồi_ Hà Anh gật gù, vội gác điện thoại đi vào phòng bệnh. Lúc xoay người cô vội gạt nhanh giọt nước mắt vừa rơi.


Hàn Dương nhìn theo bóng lưng của Hà Anh hồi lâu mới đứng dậy ra về. Bầu trời hôm nay âm u vô cùng, nghe nói là sẽ có mưa. Anh chợt nhớ tới động tác dù cố che giấu của Hà Anh nhưng anh vẫn nhìn thấy. Hít một hơi thật sâu để giảm cơn đau trong lồng ngực, Hàn Dương ngước lên, chăm chú nhìn ô cửa sổ tầng 2. Mưa bắt đầu nặng hạt. Trong khi mọi người tất bật chạy đi trú mưa, một mình Hàn Dương đứng đó vẫn không thay đổi hướng nhìn. Trong mắt anh mơ hồ hiện lên dáng vẻ của một cô gái đứng bên cửa sổ, khoé miệng nâng lên chăm chú nhìn anh. Trong màn mưa trắng xóa, họ bỏ mặc thế giới vội vã xung quanh. Trong mắt họ khi ấy chỉ có hình bóng của đối phương...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top