Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Các cậu hôm nay thế nào? Cảm thấy là ngoài ý muốn sao?" Mã Gia Kỳ ngồi trên sô pha không tự nhiên mà mở đầu câu chuyện.

Trước đây hầu như công việc liên quan đến thời gian riêng tư đều là Đinh Trình Hâm phụ trách, cậu ở công ty lâu nhất, thời gian ở cùng mỗi đứa em trai cũng dài nhất.

Ngao Tử Dật trong một ngày lướt qua tử vong hai lần, trạng thái rõ ràng không tốt lắm.

Hắn mệt mỏi tựa vào lưng ghế, trầm mặc một hồi mới trả lời bằng giọng khàn khàn "Không thế nào cả. Một lần vật từ trên cao rơi xuống, một lần tai nạn xe. Nhìn qua thì đều giống như ngoài ý muốn, nhưng bất luận là cái nào thì cũng trùng hợp tới bất thường.

"Đồ rơi từ trên cao xuống? Là sao?" Cũng không trách Trương Chân Nguyên hoài nghi, chung cư cao tầng ở thành phố J rất nhiều, vì an toàn của bản thân và người khác, tuyệt đại đa số chủ hộ đều lắp lan can bảo hộ, tỷ lệ xuất hiện vật từ trên cao rơi xuống là rất thấp.

"Tầng 25, một chậu hoa rơi xuống. Nhân viên công tác đi hỏi, lý do giải thích được đưa ra là do lưới bảo vệ quá cũ không dùng được. Mới vừa dỡ xuống, còn chưa kịp thay mới, cụ già tưới hoa không cẩn thận, chậu hoa liền rơi xuống."

"Nghe thì cũng hợp lý, nhưng sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?" Nghiêm Hạo Tường nghe Ngao Tử Dật nói, theo bản năng phân tích.

"Bả vai không sao chứ?" Hạ Tuấn Lâm thấy động tác của Ngao Tử Dật có chút cứng ngắc, nhẹ giọng hỏi.

"Cũng tạm, không bị thương vào xương. Anh Triệu nói mát xa mấy ngày máu bầm tan đi là không sao." Ngao Tử Dật khôi phục lại tinh thần một chút, hắn dùng cánh tay không bị thương vỗ vỗ Tống Á Hiên từ lúc đi đến bên cạnh hắn liền thất thần.

"Sao thế? Từ lúc đi vào chẳng nói gì."

Không ngờ tới câu đầu tiên khi Tống Á Hiên hồi thần lại lại là "Đinh ca nhìn thấy anh bị rơi vào?"

Thấy Ngao Tử Dật ngây người gật gật đầu, Hạ Tuấn Lâm và Tống Á Hiên đồng thời đứng lên, hiển nhiên bọn họ đều nghĩ đến điều gì đó.

Nhìn bóng lưng Tống Á Hiên rời đi, Hạ Tuấn Lâm chậm hơn hắn một bước liền giải thích cho bọn họ, "Đinh ca mấy hôm nay ngủ không an ổn."

"Được rồi được rồi, mọi người cũng đừng qua đó nữa, em và Mã ca lát nữa sẽ qua xem Đinh ca. Trời cũng không còn sớm nữa, Tường ca Á Hiên và Diệu Văn đưa Tam Gia đi nghỉ đi. Buổi tối có gì không khỏe phải kịp thời báo cho Triệu ca, chị Lý nói với em bọn họ cũng không đi, sẽ ở phòng bên cạnh." Trương Chân Nguyên theo Mã Gia Kỳ ngăn mấy người muốn đi theo vào thăm Đinh Trình Hâm lại, đuổi bọn họ về nghỉ ngơi.

"Đi thôi." Hạ Tuấn Lâm đỡ Ngao Tử Dật đã đứng không vững lên, chậm rãi đi về phòng. Nghiêm Hạo Tường và Lưu Diệu Văn nhìn nhau, rồi tự về phòng mình.

Bên này, Tống Á Hiên vừa tay chân nhẹ nhàng mở cửa ra liền bị Đinh Trình Hâm đang ngồi tựa vào giường dọa giật mình.

"Anh không sao chứ. Không ngủ được sao? Có muốn nằm xuống nghỉ một chút không? Em đỡ anh?" Đinh Trình Hâm cúi đầu, Tống Á Hiên không nhìn rõ sắc mặt đối phương, chỉ đành chậm chạp đỡ vai cậu, cẩn thận hỏi.

"Khụ khụ....anh không sao, đã nghỉ ngơi rồi. Tam Nhi không sao chứ? Những người khác đâu? Đều đi nghỉ rồi à? Không còn sớm nữa, để bọn họ ngủ sớm đi." Tay phải vô lực đặt lên cánh tay Tống Á Hiên, Đinh Trình Hâm ngửa đầu lộ ra một nụ cười xán lạn. Có điều bởi vì đau đớn, biểu tình của cậu không tự nhiên có chút vặn vẹo.

"Anh, anh không thoải mái thì phải nói đó. Bọn họ không sao, anh đau ở đâu, nói với em có được không?" Tống Á Hiên thấy Đinh Trình Hâm không tự nhận thức rõ ràng, tận lực áp chế lửa giận trong lòng mình xuống, tâm bình khí hòa nói với cậu.

"Anh thật sự....."

Đinh Trình Hâm vừa chuẩn bị nói liền bị Tống Á Hiên ngắt lời.

"Thật sự cái gì? Anh tự nhìn tay anh đi. Máu trên chăn là của người khác sao? Anh không biết đau sao? Sắc mặt đã tái nhợt thành như vậy rồi, quan tâm bản thân một chút không được sao!"

Tống Á Hiên nhìn Đinh Trình Hâm đang đứng hình, hậu tri hậu giác phát hiện ngữ khí và thái độ của mình hình như rất không ổn.

"Anh, em xin lỗi, em chỉ là.....có chút khó chịu." Tống Á Hiên cuống quýt xin lỗi, hôm nay liên tiếp gặp hai chuyện bất ngờ, lúc ở trong phòng luyện tập nghe thấy thông tin này hắn liền nổ tung. Nếu như không phải mấy nhân viên ra sức ngăn hắn lại, Tống Á Hiên nhất định phải chạy qua đó ở bên cạnh Đinh Trình Hâm thì mới có thể yên tâm được.

Tống Á Hiên là một người nội tâm rất mẫn cảm, hắn có trực giác tuyệt đối, có thể mười phần tinh tế cảm nhận được cảm xúc của người khác. Mấy ngày hôm nay anh hắn rất không bình thường, dường như bất kỳ lúc nào cũng đều căng thẳng. Mà bất luận mấy người bọn họ ai đi hỏi, thì nhận được cũng chỉ là một nụ cười trấn an.

Không nhắc đến thì không được, mà nhắc đến thì là có chuyện.

Thật mỉa mai, người được bảo vệ lại oán giận người bảo vệ vì sao lại che chắn bọn họ ở phía sau.

Tống Á Hiên chua xót cười cười, hắn cười bản thân không biết tốt xấu, cũng cười bản thân mấy năm trước bởi vì được Đinh Trình Hâm thiên vị mà dương dương đắc ý.

Có lẽ sự thiên vị ấy cơ bản chẳng phải là ưu thế gì, hắn là Lưu Diệu Văn cũng giống nhau, hai người bọn họ trước sau vô pháp có được vị trí chiến hữu kề vai chiến đấu trong lòng Đinh Trình Hâm. Vô luận bọn họ có cường điệu bản thân đã trưởng thành bao nhiêu lần, có được đều chỉ là một nụ cười bao dung.

Ôn nhu lại tàn khốc.

"Không sao. Anh chỉ là có chút không thoải mái, anh hiện tại rất vui, mấy đứa hôm nay không ra ngoài, Tường ca* cũng tránh được hai lần sự cố bất ngờ. Chúng ta đều không có việc gì không phải sao...."

*Thực ra tui đoán chỗ này phải là Tam Gia ấy, chắc tác giả đánh nhầm, nhưng tui vẫn tôn trọng bản gốc nên giữ nguyên.

Đinh Trình Hâm nhìn cún nhỏ giây trước vẫn còn nổi giận đùng đùng, giây sau đã biến thành dáng vẻ ủ rũ, cậu nhịn không được nhớ tới dáng vẻ suy sút của Tống Á Hiên sau khi mình chết, vội vàng an ủi.

Cậu vuốt vuốt tóc trên đỉnh đầu của Tống Á Hiên, sau khi nhận được ánh mắt nhỏ bất mãn của đối phương, mới bổ sung thêm "Được rồi, anh có chút đau đầu, nhưng không có gì đáng ngại."

Tống Á Hiên nhìn Đinh Trình Hâm vì chột dạ mà cúi đầu, không kìm nổi hoảng hốt. Hắn dường như bây giờ mới nhận thức được, đôi vai lúc nhỏ cho bọn họ cảm giác an toàn đã gầy đến không chịu nổi nữa rồi.

Tống Á Hiên đỡ lấy vai Đinh Trình Hâm, chậm rãi ôm cậu vào trong lòng.

"Anh, dựa vào em thêm một chút đi." Cách một lúc lâu, Tống Á Hiên mới tiếp thêm một câu hắn thường nói với Đinh Trình Hâm, "Em đã....trưởng thành rồi."

"Ừ, sau này anh có chuyện gì sẽ tìm A Tống của chúng ta đầu tiên, A Tống giúp anh giải quyết, có được không?" Đinh Trình Hâm bị Tống Á Hiên ôm còn có chút ngây người, nghe thấy hắn nói xong mới có phản ứng lại.

"Sao vậy? Em và Mã ca không đáng tin sao? Đinh ca anh làm tổn thương trái tim bọn em quá."

Trương Chân Nguyên và Mã Gia Kỳ đẩy cửa tiến vào, Trương Chân Nguyên đi tới gần đặt tay lên vai Tống Á Hiên bóp bóp.

"Á Hiên đứng lên trước đi, vết thương của Đinh ca bị rách rồi, để anh băng bó lại đã."

Tống Á Hiên quay đầu nhìn Trương Chân Nguyên cười ôn hòa không nói gì, chậm rãi buông hai tay đang ôm Đinh Trình Hâm ra.

Trương Chân Nguyên không để tâm cười cười, cầm hộp thuốc ngồi xuống bên cạnh giường Đinh Trình Hâm.

"Vừa rồi vẫn còn đau đầu sao?" Mã Gia Kỳ ngồi trên chiếc ghế cách giường không xa, ánh mắt ôn nhu nhìn Đinh Trình Hâm.

"Cũng ổn. Bọn họ đâu? Đều ngủ rồi à?" Đinh Trình Hâm cười cười, cuối cùng lại hỏi đến mấy đứa em khác.

"Lúc tớ và Trương ca đi ra thì đã bảo bọn họ đi nghỉ rồi. Tay của Tam Gia cũng không có vấn đề gì, chỉ là nhìn qua có chút mệt. Đừng lo lắng, A Trình. Đợi lát nữa Trương ca băng bó cho cậu xong nếu ngủ được thì nghỉ ngơi một chút đi."

Mã Gia Kỳ không hiểu cái gì hơn là hiểu Đinh Trình Hâm, trong quá trình sinh hoạt cùng nhau, Mã Gia Kỳ chậm rãi cũng dần học được cách để Đinh Trình Hâm yên tâm.

"Đinh ca, vết thương trên tay cũng phải cẩn thận. Có chuyện gì gọi cho ai trong số bọn em cũng được, em và Mã ca ở phòng bên cạnh, đừng miễn cưỡng bản thân. Em để một viên giảm đau ở đầu giường, trong bình giữ nhiệt có nước. Nếu như không đau thì chúng ta hạn chế không uống, không tốt cho dạ dày." Trương Chân Nguyên thu dọn băng gạc đã thay xong, đỡ Đinh Trình Hâm nằm xuống, nhẹ giọng dặn dò cậu.

"Anh ngủ ngon, mơ đẹp."

"Ngủ ngon A Tống, ngày mai gặp."

Khoảnh khắc đóng cửa cuối cùng, Tống Á Hiên tựa hồ nhìn thấy Đinh Trình Hâm bởi vì không thoải mái mà cong sống lưng.

"Nghỉ sớm đi, Á Hiên."

"Ngủ ngon, Mã ca, Trương ca. Các anh cũng nghỉ sớm đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top