Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26 - Thay đổi ngoài dự liệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ bước ngoặt của người tiếp theo vốn dĩ là hơn một tháng sau, cũng có lẽ là bởi vì liên tục thành công cứu hai người, Đinh Trình Hâm lúc này đã thả lỏng hơn không ít.

Ánh nắng chiều ngoài cửa sổ rực rỡ, nhuộm đỏ nửa bầu trời.

Cậu đột nhiên mạnh mẽ nghĩ ra một ý niệm, nhìn mọi người đều đang bận rộn, vì thế cậu cũng không nói cho ai biết, để lại một mảnh giấy rồi lặng lẽ rời đi.

Đinh Trình Hâm chậm rãi tản bộ trong tiểu khu ngắm cảnh, trong lòng nghĩ tới một trận cảm xúc không thể hiểu nổi vừa rồi.

Chỉ là khiến người ta khó hiểu chính là cảm xúc kia tới rất nhanh, đi cũng rất nhanh.

Khoảnh khắc Đinh Trình Hâm vừa ra khỏi cửa, phiền muộn kia lập tức tan thành mây khói.

Mùa đông, cây trong tiểu khu rụng hết lá, cành lá điêu tàn, trong không khí hiển hiện rõ hơi lạnh.

Đinh Trình Hâm bởi vì cảm xúc nôn nóng không biết từ đâu lúc đó tùy tiện cầm một cái áo rồi đi ra, không hề chú ý tới bản thân chỉ cầm một chiếc áo khoác mỏng.

Cậu lạnh tới run lập cập, đút tay vào trong túi áo, chuẩn bị đi về.

Nhưng đột nhiên, cái loại cảm xúc kia lại ập tới, cơ hồ khiến Đinh Trình Hâm vô pháp hô hấp.

Cậu có chút gian nan ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với cửa chính tiểu khu.....

Trên xe có một người vừa xuống mà Đinh Trình Hâm không cần nhìn đến lần thứ hai cũng có thể nhận ra.

Hạ Tuấn Lâm.

Hắn mặc một chiếc áo phao dài, đeo khẩu trang nhìn không rõ biểu tình, cách rất xa, Đinh Trình Hâm chỉ có thể nhìn thấy hắn đang cúi người cảm ơn nhân viên công tác vừa đưa hắn về.

Tuy nhiên lúc này Hạ Tuấn Lâm vừa thẳng lưng lên cũng có cảm giác gì đó mà quay đầu, nhìn thấy Đinh Trình Hâm quần áo mỏng manh đứng cách đó không xa.

Đinh Trình Hâm thấy Hạ Tuấn Lâm đi mấy bước về phía mình, sau đó không thấy không đúng lắm hắn liền quay đầu lại cảm ơn nhân viên vừa đưa hắn về.

Mà, đứng đối diện với Hạ Tuấn Lâm Đinh Trình Hâm nhìn thấy rõ, nhân viên vốn đôn hậu thành thật kia đột nhiên lộ ra biểu tình hung ác, trong tay nắm đồ vật gì đó nhào về phía Hạ Tuấn Lâm đứng cách cậu vài bước.

Dưới ánh mắt trời chiếu xuống, ánh sáng bạc lóe lên trong tay nhân viên hung ác kia.

Trong lòng Đinh Trình Hâm căng thẳng, muốn kêu Hạ Tuấn Lâm tránh đi, chỉ là động tác của cậu lại nhanh hơn miệng một chút.

Dưới sự giúp đỡ của hệ thống, thời gian bị dừng lại, dựa vào mấy giây ngắn ngủi, Đinh Trình Hâm kéo mạnh Hạ Tuấn Lâm ra phía sau.

"Nhân loại, ta phải nói cho ngươi biết một tin. Thế giới ý thức hình như đã phát hiện ra sự tồn tại của ta, nó không dám cứng đối cứng với ta, cho nên định kiếp của bạn ngươi là Nghiêm Hạo Tường bị đẩy lên trước. Bây giờ ngươi nói cho ta biết, ngươi chọn cứu, hay không cứu?"

Vừa chuẩn bị kéo Hạ Tuấn Lâm tránh sang bên cạnh thì âm thanh của Thần vang lên khiến Đinh Trình Hâm sợ tới mức ngây người.

Mà chính vào lúc ngây người này, thời gian khôi phục.

Ánh sáng bạc lạnh lẽo đâm thủng cơ thể, Đinh Trình Hâm không cảm nhận được cái gì.

Cậu ngơ ngác nhìn Hạ Tuấn Lâm vừa bị mình đẩy sang bên cạnh một chân gạt ngã người kia xuống đất, nhìn bảo vệ mãi sau mới phản ứng lại, nhìn gương mặt kinh hoảng thất thố của Hạ Tuấn Lâm trong tầm mắt.

Đinh Trình Hâm muốn an ủi Hạ Tuấn Lâm cậu không sao, nhưng khi cậu nhìn theo ánh mắt hắn xuống bụng mình, chỉ nhìn thấy một cái chuôi dao màu đỏ.

Giơ tay ra sờ, chỉ chạm vào một mảnh ấm nóng. Lần nữa ngẩng đầu, trước mắt lại có chút choáng váng.

"Cứu....Tôi cứu...."

Dùng chút khí lực cuối cùng, Đinh Trình Hâm gian nan phát câu nói này ra sau đó mất ý thức.

Hạ Tuấn Lâm ôm Đinh Trình Hâm, ngón tay khẽ run, trên mặt toàn là nước mắt.

Đồng tử hắn kịch liệt co rút, mắt mở lớn, sợ hãi nhìn màu đỏ tươi trên bụng Đinh Trình Hâm, hắn có thể cảm nhận được rõ bản thân đang run rẩy, đến cả hàm răng cũng đang run lên.

"A Trình ca, A Trình ca! Anh tỉnh lại đi! Anh tỉnh lại đi có được không....."

Trên xe cứu thương, Hạ Tuấn Lâm không màng ánh mắt những người xung quanh, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt đang hôn mê của Đinh Trình Hâm, thanh âm hắn nghẹn ngào run rẩy, ngập tràn sợ hãi cùng tuyệt vọng.

....


".....Bước đầu xem xét....cảm giác đau....rất quan trọng.....thiếu sót.....chăm sóc nhiều...."

"Vị giác.....khứu giác....không nhạy....xảy ra vấn đề....quan sát....chú ý...."

Trong lúc Đinh Trình Hâm nửa tỉnh nửa mê nghe được vụn vặt mấy câu, cảm giác được tay mình bị nắm chặt, cậu muốn mở mắt ra, nhưng có cố gắng thế nào cũng không thể mở ra được, vì thế lại nặng nề nhắm lại.

Khi Đinh Trình Hâm vừa chuẩn bị nhắm mắt lại, cậu bị Thần trực tiếp kéo vào không gian ý thức.

Hoảng sợ nhìn không gian ý thức bị rách nát, Đinh Trình Hâm ngập ngừng hỏi, "....Người nơi này.....sao lại bị phá thành như vậy?"

"Thế giới ý thức phát giác ra rồi, nó có ý đồ muốn phá hủy nơi này. Nhưng mà may mắn ta đã sớm gia cố nơi này, nếu không ngươi đã sớm bởi vì Thế giới ý thức bị vỡ mà vĩnh viễn không tỉnh lại được nữa." Thần dùng ngữ khí không chút để ý nói ra tình hình thực tế khiến Đinh Trình Hâm sởn tóc gáy.

Sau khi xấu xa nhìn thấy vẻ kinh hãi của đối phương giống như bản thân tưởng tượng, hắn mới đi vào vấn đề chính.

"Không biết vì sao, năng lượng của Thế giới ý thức này lại mạnh như vậy. Nó bắt đầu thay đổi quy tắc ở kẽ hở, ý đồ muốn bẻ lại thế giới tuyến."

"Cho nên, định kiếp Tiểu Hạ bị fan quá khích của nữ MC hợp tác chung đâm bị thương không kịp cứu chữa mới bị đẩy lên trước một tháng? Còn có chuyện của Nghiêm Hạo Tường cũng đều vì Thế giới ý thức vẫn luôn động tay động chân?" Ánh mắt Đinh Trình Hâm nhìn Thần mang theo không thể tưởng tượng nổi.

"Giải thích như vậy cũng không sai. Trong thế giới tuyến nguyên bản đã định, hướng đi kết cục cuối cùng của nhân loại ngươi gọi là "Hạo Tường" kia là một điểm mấu chốt, chính là bởi vì công ty gia đình bị báo cáo có liên quan đến mạng người. Hôm nay, cảnh báo ta đặt ở đó đột nhiên kêu lên, nhắc nhở ta có người đã can thiệp trước vào chuyện này." Ngữ khí Thần lúc này cũng có chút nghiêm túc, ngàn vạn năm qua, hắn đã đánh giá thấp địch rồi, thế mà bị một Thế giới ý thức nhỏ bé chui vào kẽ hở.

Nhìn Đinh Trình Hâm như đang cau mày, Thần phảng phất như nghĩ tới cái gì, lại khôi phục thái độ không chút quan tâm bình thường.

"Nhưng mà, có muốn đoán xem ngươi lần này phải trả giá cái gì không?" Trong giọng nói của Thần mang theo vài phần dụ dỗ khó phát hiện, hắn mong chờ nhìn Đinh Trình Hâm.

Đinh Trình Hâm lại chỉ nhàn nhạt cười, không tiếp tục hỏi, "Lấy đi cái gì không phải người quyết định hay sao?"

So với vấn đề này, cậu kỳ thực càng muốn nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào mới vượt qua được định kiếp của ba người còn lại.

"Xúc giác và mười năm thọ mệnh, thính giác và mười lăm năm thọ mệnh, dẫu sao thì người thứ hai cứu được mất nhiều thời gian hơn. Hiện giờ, ngươi chỉ còn lại mười lăm năm thọ mệnh. Thế nào, còn muốn tiếp tục không?" Thần vẫn không chết tâm, hắn chờ mong nhìn thấy nhân loại sau khi nghe được những con số kia có khả năng sẽ lộ ra biểu tình đặc sắc.

Nhưng mà, lần này vẫn như cũ khiến Thần thất vọng. Đinh Trình Hâm mặt không đổi sắc.

"Cảm ơn người."

Đinh Trình Hâm không chờ Thần mở miệng, cậu tiếp tục nói, "Tôi có hai câu hỏi."

Thần mang theo thất vọng mong chờ cùng với không vui vì bị cắt ngang nhìn Đinh Trình Hâm, cho đến một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng.

"Nói."

"Thứ nhất, xảy ra chuyện này, bọn họ có lẽ sẽ vây xung quanh tôi một thời gian dài. Nếu như bị phát giác, tiếp theo cứu người sẽ rất phiền toái. Có cách nào có thể để tôi giao lưu bình thường được với bọn họ, không bị bọn họ phát hiện không?"

"Thứ hai, tôi hiện tại vẫn còn kết cục của ba người vẫn chưa thay đổi, nhưng nếu như ngươi nói, tôi chỉ còn mười lăm năm thọ mệnh, là ai tôi không biết, nhưng hai người cuối cùng tôi muốn cứu, có cách nào không?"

Đinh Trình Hâm nói xong, đứng ở một bên bình ổn hơi thở. Cơ thể của mình bản thân cậu hiểu rõ nhất, cậu cảm nhận rõ được cảm giác mỗi lần Thần rút đi thọ mệnh của cậu.

Ban đầu cậu cho rằng chỉ là nhất thời mệt mỏi, nhưng dần dần, cậu phát hiện cơ thể mình càng ngày càng suy yếu, sau cùng vì để không bị những người xung quanh phát hiện không thích hợp, cậu bắt đầu đổi thuốc Tinh thần hoán phát từ trong trung tâm mua sắm của hệ thống về, mới miễn cưỡng che giấu được.

"Ta đã đáp ứng ngươi, ngươi có thể cứu người ngươi muốn cứu, chỉ cần ngươi nguyện ý trả giá. Về vấn đề thứ nhất, thính giác của ngươi đã bị ta lấy đi, không thể nghịch chuyển. Nhưng mà thế giới của nhân loại các ngươi không phải có một cách gọi là đọc môi hay sao? Ta sẽ cho ngươi năng lực như vậy. Chúc ngươi may mắn, nhân loại ngu xuẩn." Thần vừa nói, tay không chút lưu tình đẩy Đinh Trình Hâm về hiện thực.

.........

"A Trình ca.....em sợ...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top