Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ánh Trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Lời của tác giả:

9K+, giả định, đừng mang quan điểm này hướng người thật của Do Miểu.






Nằm trên chiếc giường ở Thượng Hải, nhìn ánh đèn ngoài phòng sáng lên từng chút một, bầu trời trắng như chiếc bụng cá bao trùm bầu không khí thơm mùi tiền của Thượng Hải đập vào mắt tôi.

Đây là đêm mất ngủ thứ năm, sau khi nói lời chúc ngủ ngon ở túi phòng, tôi lại ngắm bình minh của Thượng Hải, Lion vẫn đang ngủ bên cạnh, tiếng ngáy vang lên rất rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh và buồn bã này.

Melatonin tối qua uống có chút vô dụng, ngẫm nghĩ, ép bản thân mình nhắm mắt lại, không biết bao lâu mới có thể ngủ được một giấc an tĩnh, nhưng không may, tiểu tổ tông của tôi đã tỉnh dậy, chạy quanh phòng, tôi bị đánh thức bởi tiếng ồn nhảy nhót xung quanh, túm lấy mái tóc rối bù của mình, nhấc chiếc điện thoại bên cạnh lên xem.

Mười giờ sáng, mới ngủ được năm tiếng, trên điện thoại có mấy tin nhắn WeChat, chúc tôi vui vẻ và nhắn rằng chúng tôi ở bên bạn.

Tôi bật dậy, đứng trước cửa sổ, chiếc cửa sổ nhỏ được ngăn cách bởi tấm lưới chống trộm trông giống như một hàng rào nhà tù, từ đây chỉ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng le lói, giống như cuộc sống hiện tại hỗn loạn của tôi. Tôi lại một lần nữa muốn lên kế hoạch trốn thoát, từ nơi đây đi đến một nơi yên tĩnh, một ngôi chùa kèm tiếng tụng kinh và không khí nồng nặc mùi nhang tàn sẽ khiến cuộc sống bộn bề như vậy trở nên dễ dàng hơn.

Âm thanh của WeChat kéo tôi trở về thực tại, mở điện thoại ra và thấy một số tin nhắn WeChat từ một người nào đó ở Bắc Kinh.

"Chào buổi sáng!"

"Em sắp dậy rồi. Em muốn thông báo với chị rằng em sẽ sớm trang điểm để đến buổi biểu diễn."

"Chị nên nghỉ ngơi thật tốt và ăn nhiều hơn."

Chúng hơi khác so với những mối bận tâm khác khiến tôi hạnh phúc, em ấy dường như sẽ không đề cập nhiều đến những điều đó, cuộc sống em ấy chia sẻ với tôi luôn khiến tôi bật cười.

Sẽ thật tuyệt hơn nếu tôi gặp em ấy với một trạng thái tốt hơn.

"Chào buổi sáng"

"Bây giờ chị sẽ dậy và đi gặp bác sĩ"

"Tối nay tới buổi biểu diễn, em nhớ uống thuốc cảm."

Tôi xem qua lịch sử trò chuyện của hai đứa, ngoài các loại biểu tượng cảm xúc dễ thương, phàn nàn về công việc, các mối bận tâm khác nhau về cuộc sống hàng ngày và những điều thú vị mà chúng tôi gặp phải trong cuộc sống của nhau đã hình thành nên mối quan hệ kéo dài giữa em và tôi. Tất nhiên, cũng có những cuộc tranh luận kéo dài qua lại, nảy sinh những hiểu lầm và ai cũng mong muốn được giải bày.

Em ấy đã được tôi ưu tiên ghim cuộc trò chuyện lên hàng đầu, nền của cuộc trò chuyện hơi tối so hơn những cuộc chuyện trò khác giúp tôi có thể dễ dàng nhìn thấy em ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên trong số tất cả các tin nhắn.

Tôi nghĩ về điều đó và trả lời: "Chị sẽ làm việc chăm chỉ và trở nên tốt hơn".

Tôi thu dọn đồ đạc, nghĩ ngợi rồi mặc quần rộng, đội mũ, đứng trước gương selfie một tấm rồi gửi cho em ấy.

"Sao cũng được, chị vẫn rất soái có phải không?"

Có lẽ em ấy bận rửa mặt, trang điểm và không có thời gian nhìn vào điện thoại, tôi cũng ra ngoài đi dạo rồi đến gặp bác sĩ tâm lý đã hẹn.

Một phiếu xét nghiệm, một tờ báo cáo, một đống thuốc lộn xộn và một số lời khuyên để tránh xa tình trạng hiện tại, đây là những gì tôi nhận được khi đến bệnh viện. Tôi bước đi vu vơ trên đường, không biết đi đâu, tìm ai, người đến người đi vội vã, tôi đứng trên vỉa hè nhìn đủ loại người lướt ngang qua mình, chỉ cảm thấy một đôi tay tóm lấy cổ mình.

Sự thôi thúc rời khỏi thành phố ngày càng mạnh mẽ.

Tôi ngồi trong KTV gọi đồ ăn giao tới, đồng thời kể cho người hâm mộ về hành trình ngày hôm nay trong túi phòng, tin nhắn WeChat của Châu Tương cũng quay trở lại vào lúc này.

"Không soái, không soái, không soái chút nào!"

"Thật vậy sao? Không soái, ngày mai chị sẽ mặc vest và đi chơi."

"Không, không, không, chị có muốn mấy vị muội muội hỏi xin WeChat ngay khi ra ngoài không?"

"Sao vậy, có người lại buồn nữa à?"

"Em không có!"

"Chị đã vâng lời em nhiều như vậy rồi, đừng suốt ngày ghen tị một mình nữa."

Tôi vô thức cười khúc khích trước màn hình mà không hề nhận ra rằng mình lại có thể cười hạnh phúc đến thế.

"Em đang tạo kiểu tóc. Chúc chị dùng bữa ngon miệng, nghe rõ không?"

"Được rồi, em đi làm việc đi. Tối nay chị sẽ cùng mấy người bạn chơi mật thất, có thể sẽ không trả lời tin nhắn của em kịp thời, sau buổi biểu diễn tối nay, hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé."

"Chị cũng vậy, chơi vui vẻ nhé"

Khi nhìn món xôi xoài do người giao hàng mang đến, tôi đã ghi sẵn kế hoạch đến Bắc Kinh của mình vào lịch trình. Phải đến Bắc Kinh để thư giãn và gặp gỡ những người muốn gặp.

Sau ngày dài, một sự trống rỗng vô tận ập đến, đêm sau khi chơi mật thất, tôi lại mất ngủ, tựa người vào cửa sổ, một chút không khí hôi hám ở Thượng Hải phả vào mặt, nhìn lên cửa sổ, nơi này không phải là một nơi tốt bởi vì tôi không thể nhìn thấy mặt trăng.

Đang lúc tôi còn đang than thở thì cuộc điện thoại video vang lên, tôi đoán đó là một chú mèo con nào đó ở Bắc Kinh, đúng như dự đoán, chính là Châu Tương, người đã lâu không gặp.

"Buổi tối vui vẻ."

"Thế nào, mật thất có vui không?" Em đi thẳng vào vấn đề, không muốn vòng vo.

Tôi nhìn cách em ấy kìm nén những điều muốn nói, tôi càng có hứng thú trêu chọc em: "Vui lắm, lần sau lại đi."

"Vậy lần sau đi với em nha." Em ấy đột nhiên giơ nắm đấm nhỏ ra với tôi, như muốn uy hiếp tôi qua mạng.

"Điều đó không có khả năng, chẳng biết lần sau chúng ta sẽ gặp nhau vào khi nào."

Tôi chợt nhận ra mình không nên nói điều này, em ấy nghe xong im lặng một lúc, chỉ trong chốc lát, sau đó lại mỉm cười với tôi.

"Do Miểu, chị có từng nghe qua một câu sao?"

"Câu gì?"

"Vạn vật cùng em đều tĩnh lặng vô cùng."

Thành thật mà nói, tôi không biết câu này, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng nó phải có ý nghĩa gì đó như "Ánh trăng đêm nay đẹp quá", nhưng tiếc là trong phòng tôi không nhìn thấy trăng, và cũng chẳng hề có gió nhẹ thổi vào.

"Em có chút nhớ chị." Em ấy đột nhiên thì thầm với tôi như thế, chắc hẳn đang cho rằng tôi không biết em ấy đang nói cái gì.

"Cái gì? Chị không nghe thấy." Tôi nhịn cười nói với em, rất khó nhịn, lại sợ rằng cười lớn sẽ xúc phạm người khác, em nổi tiếng mỏng manh sẽ bị luộc đỏ chín nếu bất cẩn.

"Không có gì, không có gì, vừa rồi em chưa nói gì cả."

"Thật sao? Châu Tương, lén nói cho em biết, chị có thể đọc chúng qua môi em."

Tôi thấy mặt em đỏ bừng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, nhất là sau khi tẩy trang, không lớp trang điểm che phủ thì toàn thân em ấy đỏ bừng.

"Không, không biết, em chẳng nói gì cả." Em ấy đưa mặt ra khỏi khung hình, tôi thấy em với tay lấy cốc nước sang một bên, rồi lén lút áp cốc lên mặt nhằm cố gắng hạ nhiệt bản thân.

Thật là một cô bé ngốc nghếch và dễ thương, cuối cùng tôi không khỏi bật cười khi nhìn thấy hành động đó.

"Do Miểu, chị lại cười nhạo em!"

Em ấy giận dữ quay lại ống kính, vết đỏ trên mặt chỉ mờ đi một chút, khoảnh khắc em nhìn vào mắt tôi, vết đỏ đã nhạt dần quay trở lại.

Trái tim tôi đột nhiên bị ánh sáng màu đỏ này tấn công, và có thứ gì đó đang dần lấp đầy nơi trống rỗng.

"Không sao cả, chị cũng nhớ em." Trong giọng nói mang theo ý cười, nhưng tôi biết câu nói này không phải là nói đùa, cách xa nhau làm tôi khó có thể gặp được em ấy, dù có muốn đi chăng nữa. Đôi khi, tôi sẽ bị chặn bởi hàng tá công việc này đến công việc khác. Con người luôn phải nhượng bộ hiện thực, dù cho có bốc đồng đến đâu cũng luôn buộc phải bình tĩnh lại với thực tại.

"Chị nói thật... à, chỉ là nhớ em thôi."

Em ấy làm vẻ mặt "cái gì", và cái quay đầu kia giống hệt Lion kiêu ngạo.

Toàn bộ cơ thể tôi như được thư giãn trong cuộc trò chuyện này. Trò chuyện hơn một tiếng, tôi thấy em đang ngáp dài trước màn hình, đôi mắt to tròn rưng rưng nước mắt.

"Nếu buồn ngủ thì mau đi ngủ đi. Hôm nay biểu diễn đã mệt."

"Vậy bây giờ đừng cúp máy vội, đợi em ngủ rồi chị mới được cúp." Nói xong, em ấy liền nằm trên giường, gắng gượng nhìn chằm chằm vào tôi và nói chuyện.

Tôi thực sự không thể làm gì được em, tôi muốn gặp em nhiều hơn, dù là qua màn hình, có người ở bầu bạn bên cạnh cũng là một loại hạnh phúc. Vì thế tôi cũng nằm trên giường, nhìn mắt em dần dần nhắm lại, đầu bên kia điện thoại có tiếng thở đều khiến tôi có chút buồn ngủ.

"Ngủ ngon, Châu Tương." Tôi dựa sát vào màn hình, nhẹ nhàng nói, em ấy dường như cảm nhận được và lẩm bẩm chúc ngủ ngon đáp lại tôi. Đêm đó tôi không cúp máy, tiếng em ấy ngủ đã truyền đến phòng tôi cách đó hơn 1.300 km, hiếm khi tôi không nhìn thấy bầu trời bốn giờ sáng ở Thượng Hải với thanh âm này. Cũng là lần đầu tiên trong mấy ngày qua tôi thức dậy nhìn bầu trời, không uống melatonin lấy một lần.

Lúc tôi tỉnh dậy đã gần mười giờ, ngủ ngon lành, người ở đầu bên kia điện thoại vẫn đang ngủ say, giống như một chú lợn con ngoan ngoãn, thỉnh thoảng lại khịt mũi, kèm theo tiếng thở dài. Khuôn mặt trẻ con mũm mĩm nằm trên gối, một chút thịt lộ ra khiến người ta muốn nhéo nhéo.

Tuy nhiên tôi vẫn còn công việc, để có thể đến Bắc Kinh sớm, tôi phải nhanh chóng hoàn thành mấy việc đang dở dang, dù không có buổi biểu diễn nhưng vẫn còn một đống bài hát cần thu âm, thậm chí tôi còn phải ghi hình cho một PV. Sau khi cúp điện thoại, thu dọn, lại bận rộn nhưng tôi thực sự đã đánh giá thấp tác động của căn bệnh này đối với cơ thể mình, tâm trạng thay đổi dù chỉ là nhỏ nhất cũng khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, trở về phòng sau một ngày bận rộn, tôi có cảm giác như bản thân đã cởi bỏ lớp ngụy trang của chính mình.

Châu Tương biến mất gần như cả ngày, đến lúc 4, 5 giờ chiều em ấy mới nói với tôi rằng lại buồn ngủ và muốn chợp mắt một lát, tôi không tìm thấy em nữa, tôi lo em ấy đã ngủ quên vì một lý do nào đó. Đợi một lúc lâu, tôi thấy dòng tin nhắn WeChat sáng lên của em.

"Em đã gọi một ít trái cây, lát nữa sẽ nhờ Bách Hân Dư mang đến cho chị."

Chắc hẳn em ấy lại ghé thăm phòng tôi thêm một lần và gửi đến tôi sự chăm sóc chu đáo của em vào lúc tôi cần nhất.

"Cám ơn tiểu tiền bối"

Một giờ sáng, tôi chẳng đợi Bách Hân Dư, nhưng sau tiếng gõ cửa, tôi nhìn thấy một người mà tôi không ngờ tới lại xuất hiện ngay trước cửa phòng mình.

Châu Tương mang ít trái cây đến Thượng Hải vào lúc một giờ sáng và gõ cửa phòng tôi.

Đầu óc tôi chậm chạp đến mức không thể phản ứng kịp, ngơ ngác đứng ở cửa, cảm thấy mơ hồ, người trước mặt giống như một cái bóng mờ ảo, nhưng lại hiện diện rõ ràng nhất trong lòng tôi.

Trong phòng tôi không thấy ánh trăng, gió nhẹ không thể thổi vào nhưng lại có cơn gió thổi từ Bắc Kinh đến Thượng Hải với tới tôi.

Mặt trăng của tôi đang trên đường đến.

Em ấy mỉm cười hạnh phúc với tôi, nụ cười rạng rỡ kiên quyết nhưng đầy dịu dàng, em ấy không chỉ là một "đứa trẻ ngốc" mà còn là một vị anh hùng dũng cảm, chẳng có hàng ngàn quân lính nhưng sẵn sàng dấn thân vào nơi thành phố khép kín không có đường vào của tôi.

Em nghiêng đầu nhìn tôi: "Do Miểu, sao chị còn choáng váng thế? Chị không mời em vào à?"

Tôi mỉm cười để em ấy bước vào phòng, Lion thấy người lạ liền đột nhiên chạy tới xoa xoa chân chúng tôi, anh ấy có vẻ rất thích Châu Tương nhưng tôi chợt nhớ ra rằng em bị dị ứng với lông mèo.

"Em ở trong phòng chị ổn không? Lion đang rụng lông. Em có bị dị ứng không?"

Em ấy đã vùi đầu vào Lion, nghe thấy lời của tôi, em ngẩng đầu lên, nhìn tôi với ánh mắt tươi cười: "Em không rõ, nhưng em không dị ứng với mèo của Hoài Cẩn, chắc em cũng không dị ứng với Lion".

Tôi không thể không khỏi lo lắng, dù sao em ấy cũng có chút bối rối.

"Vậy nếu như cảm thấy không thoải mái, nhất định phải nói cho chị càng sớm càng tốt."

Lion thoát khỏi tay em ấy, chạy đến chỗ tôi và gọi "con mèo còn lại" đến trước mặt. Cả hai con mèo đều dựa vào tôi, một con kêu "gừ gừ", còn con kia lén đặt bàn tay nhỏ lên người tôi, lấy cớ chạm vào Lion, liền tựa đầu lên người tôi. Tôi chưa bao giờ là người thích tiếp xúc thân mật nhưng bây giờ lại cảm nhận được sự bình yên hiếm có trong tâm hồn.

Một con mèo và một con người, trong đêm khuya, tôi trầm ngâm trước cảnh tượng này.

Tôi và Châu Tương ngồi cạnh nhau trên sofa, Lion thỉnh thoảng lại tới dụi dụi trước mặt chúng tôi, năm tháng yên tĩnh, thế giới ổn định, tôi thích đêm nay. Nhưng thời gian trôi qua quá nhanh, tôi hẹn em ấy ngày mai đi sở thú, liền đưa em đến phòng Bách Hân Dư.

"Chị không cho em qua đêm sao?" Em ấy cười đùa với tôi, nhưng lại cảm giác như có chút không vui.

"Chẳng lẽ em không sợ tối nay có thể bị dị ứng sao? Hơn nữa, em không phải cùng Bách Hân Dư đã thỏa thuận sao?"

Bách Hân Dư nghe thấy tiếng gõ cửa vội ra mở, nhìn thấy chúng tôi liền nhe ​​hàm răng trắng to lớn mời vào.

"Được rồi, ngày mai vẫn có thể gặp nhau. Mau đi ngủ đi." Tôi đẩy em ấy vào phòng rồi trở lại phòng mình.

Trong phòng thoang thoảng mùi nước hoa của người khác, chẳng hợp với mùi thơm trong phòng, nhưng lại rất thơm, trên giường và ghế sofa càng hiện hữu rõ ràng hơn. Tôi đang nằm trên giường nghĩ lại đêm nay, trong đầu tôi chỉ có câu nói của fan hâm mộ: "Em ấy đáng yêu quá". Cách đây một thời gian, tôi phát hiện ra rằng em ấy đã âm thầm chú ý đến tôi từ lâu, tôi thực sự cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt sau lưng không thể che giấu lúc tôi không nhìn em. Đêm nay em ấy đã đến bên cạnh tôi, từ bên kia màn hình biến thành thế giới thực, vẫn chưa thể vượt qua được cú sốc này, cảm giác đứng đắn mà tôi duy trì với hầu hết mọi người đang có dấu hiệu dần dần biến mất.

Thế là đêm nay, tôi lại ngủ quên mất vì mùi nước hoa thoang thoảng đọng lại trên giường, nhưng lần này không phải vì nỗi khó chịu trong lòng mà là vì tôi đang mải mê suy nghĩ từng thứ một, trong mấy tháng qua làm quen với em, sợi dây trong trái tim tôi đã lặng lẽ được khai mở, lợi dụng màn đêm em ấy chạm vào trái tim tôi và khuấy lên vài gợn sóng.

Chiều hôm đó, tôi cùng em đến sở thú, cùng nhau đi dạo trong một ngày nhiều mây ở Thượng Hải, cùng nhau ăn uống và cùng nhau ngủ, cả ngày em vây lấy tôi, không thể nào diễn tả được cảm giác đó. Tôi chỉ cảm nhận em ấy dựa vào, ôm lấy tôi, tôi cảm thấy thoải mái lúc được em ấy cần đến và vỗ về.

Thời gian ngắn ngủi ở bên nhau khiến tôi càng không muốn rời xa, nhưng bản thân lại hoàn toàn không bày tỏ những suy nghĩ ấy, em ấy cũng có công việc của riêng mình, tôi cũng có việc phải bận, tuy trên danh nghĩa là ngày nghỉ nhưng lượng công việc của tôi vẫn có. Lịch trình không giống nhau, số tiền không hề nhỏ nên tôi phải tranh thủ và lên kế hoạch cho ngày đến Bắc Kinh.

Sau đó, em đến Nội Mông, mỗi ngày em ấy gửi cho tôi rất nhiều bức ảnh, gửi cho tôi những biểu tượng cảm xúc của em và cũng gửi cho tôi giọng nói say xỉn của em, tuy chưa từng đến đó nhưng cảm giác rằng tôi cùng em ấy ngắm nhìn khung cảnh và trải nghiệm những bối rối của riêng em cạnh em, rất nóng lòng mong chờ ngày chúng tôi ngày càng gặp nhau nhiều hơn.

Tất nhiên, Châu Tương cũng mong chờ chúng nhiều hơn tôi mà thôi.

Tôi đặt vé tàu cao tốc vào ngày 22, đặt khách sạn gần trung tâm Bắc Ba, sau đó kể cho em ấy nghe về chuyến đi đến Bắc Kinh, không ngờ lại có thể xảy ra chút cãi vã nhỏ về vấn đề này.

"Vậy em sẽ đón chị"

"Không phải em vừa nói tối nay sẽ quay tuyên ngôn cho năm nay sao? Sau khi quay xong hãy trở về, chị đợi em ở khách sạn."

"Không, không, việc em đến đón chị sẽ không làm ảnh hưởng tới công việc của mình đâu."

"Em có nghĩ việc chị nhờ em đến đón dù biết em đang bận là vô lý không?"

"Ừm... có chút vô lý."

"Ừ, chị nghĩ như vậy đấy. Hãy đối xử với chị như một người già 60 tuổi đi."

Sau đó, tôi không ngờ rằng với cách viết quảng cáo trên weibo của 520, tôi thực sự đã trở thành một người già 60 tuổi.

Cô bé này khiến mọi người vừa tức giận vừa buồn cười. Cô ấy đến túi phòng để phàn nàn về việc tôi để em lạc một mình ở Bắc Kinh nhưng sau đó lại điên cuồng hỏi tôi trên WeChat tại sao tôi lại phớt lờ em ấy, cô bé này có hai bộ mặt như trong phim.

Tất nhiên, mọi chuyện kết thúc bằng việc tôi nhượng bộ và để em ấy đến đón mình. Nhưng tôi thực sự không ngờ rằng một người đã ở Bắc Kinh 5 năm như em lại đón tôi ở ga tàu cao tốc và bị lạc, người gây ra chuyện lớn đến như thế đứng đó chán nản chờ tôi đến đón. Tại sao tôi lại chọn một con mèo ngu ngốc như vậy làm đối tác của mình, có lẽ vì em ấy rất giỏi làm điệu làm bộ trước mặt mình.

Hoặc có thể là do định mệnh sắp đặt kể từ lúc em ấy chủ động tìm tôi ở túi phòng, sự dũng cảm của em ấy đã khiến cuộc đời chúng tôi giao nhau.

Tôi cùng em về khách sạn, đưa một chiếc áo sơ mi ngắn tay của mình cho một người không biết rõ thời tiết ở Bắc Kinh, với cái thời tiết oi bức ở Bắc Kinh này, em ấy còn đội một chiếc khăn choàng nhỏ khi ra ngoài. Tôi không nhịn được, muốn nói vài lời nhưng cuối cùng vẫn sẽ móc ra một chiếc áo sơ mi ngắn tay đưa cho em, nhìn những chiếc áo phông và quần ống rộng trong chiếc vali tôi mở ra, em ấy không khỏi trêu chọc tôi.

Tôi vui vẻ nhìn em: "Châu Tương nói cũng có lý nhưng từ giờ trở đi chị bắt em phải mặc áo phông và quần rộng khi đi ra ngoài."

"Chị thật ngoan." Cô bé kiêu hãnh khoe hàm răng nhỏ với tôi như một con mèo con đang gặm nhấm răng.

Bé nhỏ dễ thương.

Em ấy đưa tôi đến Bắc Ba gặp một nhóm đồng đội, vội vàng chạy đi quay tuyên ngôn của mình, nửa đêm em ấy dẫn bạn bè đi cùng tôi chơi mật thất mà bản thân em sợ trong hai ngày. Lúc chúng tôi ở trong mật thất, em luôn đi theo tôi mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào, lúc thì nắm quần áo của tôi, lúc thì nắm tay tôi, cho tôi xem mấy cọng lông mi giả đã rụng của mình, thừa nhận, đôi khi tôi thực sự không thể bắt kịp mạch não của em.

Chúng tôi ra ngoài thì trời vừa sáng, vừa kịp đón bình minh, một nhóm bạn nữ nọ tụ tập lại không khỏi chụp ảnh, em nắm tay tôi muốn chụp vài tấm ảnh cùng nhau. Thỉnh thoảng phát ra vài tiếng hoan hô, Châu Tương trên mặt không khỏi nở nụ cười.

"Do Miểu, sao chị không chụp lại cho em vài tấm? Ảnh của chị đẹp lắm."

"Châu Tương bị làm sao vậy? Ảnh chúng ta chụp nhìn không đẹp phải không?" Mấy người đứng gần đó cười nhạo trêu chọc em. Tôi tưởng em sẽ xấu hổ như vậy trước mặt tôi bởi rõ ràng em ấy là một người người nhút nhát trước đồng đội của mình.

"Đẹp rồi, nhưng ảnh của chị ấy chụp còn đẹp hơn nữa, mấy người không hiểu đâu!"

Dưới sự "ép buộc và xúi giục" của em ấy, tôi cùng cô ấy chỉnh sửa mặt trời lúc 5 giờ sáng trên điện thoại di động của mình.

Bầu trời vẫn sáng trong, lúc mặt trời mọc, trên đầu em rắc một chút vàng, một vầng sáng ấm áp bao quanh lấy em. Tôi nhìn lưng em ấy qua camera với đôi tay giơ lên ​​và bí mật lưu giữ khoảnh khắc này mãi trong trí nhớ.

Lúc này mặt trăng ấm áp hơn hẳn mặt trời.

Em ấy nắm tay tôi chào tạm biệt đồng đội rồi cùng tôi trở lại khách sạn, dọc đường ồn ào như một đứa trẻ, dù buồn ngủ đến mức khó mở mắt nhưng em ấy vẫn muốn ôn lại vài chuyện cũ: Hôm qua, hậu bối nào mê mẩn tôi, hậu bối nào dám nắm tay tôi, hay tại sao lại bỏ quên em ấy trong mật thất. Cái miệng ầm ĩ nhưng em lại không rời tay mình khỏi góc áo của tôi.

"Haha, do chị quá quyến rũ, không thể làm gì khác được."

Em ấy cau mày nhìn tôi, rồi nắm lấy tay tôi và nói: "Phiền quá, giữ chặt hơn nữa!"

"Thật khó chịu, không nên quản bọn họ!"

Tôi không nói cho em biết, bề ngoài tôi có vẻ bình tĩnh nhưng thật lòng tôi rất thích điều này.

Rèm trong khách sạn chắn sáng rất tốt, chúng tôi ngủ trong phòng tối đến tận chiều, không biết có phải vì kiệt sức không nhưng tôi đã có một giấc ngủ ngon, nếu không phải vì cuộc hẹn với nhiếp ảnh gia, tôi vẫn có thể ngủ lâu hơn. Khi tôi mở mắt ra, Châu Tương vẫn đang say giấc, hai tay em bất lương đặt lên eo tôi, lúc mặt em đối diện với mặt tôi, hơi thở nhẹ nhàng phả vào một bên mặt tôi, vỗ nhẹ lên mặt em, đặt tay lên mặt em, em ấy đã tỉnh lại, thoát khỏi giấc mơ.

"Hmm~ Ngủ thêm chút nữa đi~" Em ấy nắm tay tôi, cố kéo tôi trở lại giường để nằm xuống giường thêm chút nữa, tôi đành phải bật đèn trong phòng lên nhưng không dám nghĩ đến điều việc em ấy sẽ trực tiếp ôm lấy cả người tôi và đưa tay ra tắt đèn.

Mây trôi và nước chảy, cùng một lúc.

"Châu Tương, nếu em không dậy, chúng ta sẽ không thể đến Universal. Chị sẽ để em một mình ở khách sạn đấy."

Cuối cùng em ấy ngơ ngác ngồi dậy, nhìn xung quanh, tôi biết chỉ khi tôi nói ra thì em ấy mới nghe lời.

"Chị không thể để một mình em trong khách sạn được ~" Giọng nói của Châu Tương khi tỉnh dậy rất dịu dàng, trước đây tôi đã vinh dự được nghe một lần.

Bây giờ nghe lại, tôi vẫn bị ấn tượng bởi vẻ dịu dàng mềm mại của em ấy, tôi lại bật đèn lên, cuối cùng em ấy cũng chịu mở mắt ra.

"Chị xin em một tấm ảnh solo, em chọn một tấm rồi gửi cho chị nha."

Em ấy gật đầu mơ hồ rồi gửi cho tôi bức ảnh chúng tôi chụp cùng nhau khi cô ấy bay tới Thượng Hải.

"Ảnh chụp một mình, Châu Tương!" Tôi lắc lắc người em ấy, "Em mau tỉnh lại!"

"Làm sao người ta có thể làm việc ngay sau khi thức dậy được?" Em ấy vỗ nhẹ vào tay tôi một cách đau khổ, "Em vẫn chưa tỉnh~"

Em lẩm bẩm đưa bức ảnh cho tôi, rồi lấy một chiếc áo sơ mi ngắn tay trong vali của tôi ra và mặc vào.

"Chị chỉ mang theo mấy bộ quần áo này, sớm muộn gì cũng sẽ bị em mặc hết."

Em ấy thấy tôi không tức giận, chỉ đơn thuần cười đùa, không khỏi bạo dạn hơn.

"Vậy tối nay em trở về trung tâm, chị có thể ngủ một mình ở khách sạn!"

"Được rồi, vậy chị sẽ ngủ trên giường lớn một mình."

Em ấy đấm vào vai tôi, không mạnh lắm nhưng lại có cảm giác như một con mèo nhỏ dẫm lên ngực mình.

"Chị thật phiền, Do Miểu, chị không chừa cho em chút mặt mũi!"

"Những người trưởng thành bí ẩn không thuận theo luật."

Em ấy trừng mắt nhìn tôi, quay người đi vào phòng tắm rồi cố tình gây ồn ào trong đó để tôi biết rằng cô ấy đang mất bình tĩnh.

Dựa mình vào khung cửa nhìn em ấy đánh răng, chút thịt nhỏ trên khuôn mặt không trang điểm đang phập phồng của em khiến tôi muốn nhéo chúng.

"Được rồi, tối nay em lại về ở với chị nhé, đừng về trung tâm một mình."

Em ấy nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra rồi quay lại nhìn tôi: "Được, em miễn cưỡng đồng ý."

Tôi gật đầu với em ấy rồi quay người trở lại. Ngồi trên ghế, tôi ngơ ngác nhìn vào gương, đã hai ngày từ khi đến Bắc Kinh, nước da của tôi trông đã khá hơn rất nhiều, lúc có em bên cạnh, tôi chẳng có thời gian để nghĩ suy nhiều nữa. Mỗi giây mỗi phút dành cho em làm tôi vui lắm. Vui đến mức bạn bè cứ trêu tôi là "Không muốn đi tu nữa à?" Ừ, tạm thời tôi không muốn đi. Bây giờ chơi với mèo nhỏ khiến tôi vui hơn nhiều.

Bắc Kinh mấy ngày nay trời hơi nóng, chúng tôi mặc áo choàng Hogwarts với khăn quàng cổ đi dạo quanh Universal Studios trong một ngày oi bức như vậy, thực sự không thể chịu nổi nữa nên tôi đã cởi khăn ra và quàng lên vai. Không ngờ lại có tin nhắn gửi đến, một tin nhắn đến từ túi phòng của em ấy.

Em ấy nói tôi trông giống như một người già đang đi tắm.

Tôi quàng tay qua vai em để trừng phạt nhưng em lại dựa vào vòng tay tôi. Em rất thích tư thế này, luôn dựa vào tôi như một đứa trẻ không xương, bất kể trời có nóng hay không, quá trình xếp hàng khá nhàm chán nên em cứ dựa vào tôi và chọc tôi một lúc. Một lúc sau lại kéo tay áo và kéo khăn quàng cổ của tôi.

Trước đây tôi đã nói là bản thân không thích việc ôm và nắm tay, nhưng có điều tôi chưa nói xong, nếu là một người cụ thể, tôi sẵn sàng chấp nhận những cái ôm và nắm tay ấy, tôi sẽ không đẩy em ấy ra.

Đêm đó, chúng tôi nhìn thấy một cảnh tượng rất đẹp.

Các ngôi sao và mặt trăng cùng nhau tỏa sáng, bao bọc lẫn nhau và thật hài hòa trên bầu trời đêm, mỗi một thứ đều có vẻ đẹp riêng nhưng lại không che khuất hào quang của nhau.

Giống như tôi và mặt trăng của riêng mình.

Trong mấy ngày ở Bắc Kinh, ngày nào tôi cũng ngủ rất ngon, tuy lịch trình bị đảo lộn nhưng chất lượng giấc ngủ đã được cải thiện rất nhiều, trước khi đi ngủ tôi cùng em ấy xem phim truyền hình, thỉnh thoảng tôi còn bắt gặp em ấy đang ăn. Em ghen tị, chẳng hạn, một ngày nọ, hai hậu bối trong đội của em lần lượt đến gặp tôi, người luôn rất im lặng trong buổi phát sóng trực tiếp của tôi đã rất ồn ào khi gặp họ. Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng ngày hôm đó em thực sự ghen tị. Em không thèm ăn đồ ăn mà tôi đã gọi. Tuy nhiên, Châu Tương rất dễ dỗ dành, có khi sẽ đấm tôi, liền ôm em một cái, em ấy sẽ nhanh chóng bình tĩnh lại.

Tôi biết đôi khi em ấy có thể hơi kiêu căng một chút nhưng tôi thích phần chân thật đó của chính em. Vì vậy tôi sẵn sàng dỗ dành khi em ghen, cũng sẵn sàng chấp nhận một số tính tình nóng nảy nhỏ của em, tôi nghĩ đây chính là bằng chứng cho thấy chúng tôi quan tâm lẫn nhau và rất hợp nhau.

Những ngày ngủ chung giường, chúng tôi bắt đầu bằng việc cách nhau một chiếc gối, quấn mình vào trong chiếc chăn nhưng cuối cùng em ấy cũng sẽ rúc vào vòng tay tôi, ôm tôi không buông và vòng tay qua eo tôi, đặt chân lên người tôi, lúc ngủ có thể cảm nhận được hơi thở quyện vào nhau.

Cảm ơn chuyến đi Bắc Kinh này khiến tôi như được tái sinh, tôi cũng biết ơn em ấy đã đưa tay ra vào lúc tôi sắp chết đuối, dùng trải nghiệm và niềm vui của mình để đóng một chiếc thuyền nâng đỡ tôi thoát khỏi dòng nước.

Trước đây tôi đã từng tiếp xúc với rất nhiều người, hậu bối đến, tiền bối đi, phấn khích vui vẻ hay hoang tàn cả nỗi lòng, do đó cảm giác an toàn dần mài mòn đi sau mỗi lần tiếp xúc, lỗ hổng trong lòng bị đào bới sâu hơn và càng sâu hơn nữa, tôi không còn kỳ vọng gì vào cái gọi là cảm xúc. Hơn nữa, tôi vẫn còn rất rối bời, vẫn đang tìm kiếm lối thoát cho tương lai, vẫn hết lần này đến lần khác cố thoát khỏi thương tổn, nếu Châu Tương đơn giản chỉ là một đối tác bình thường hay một người chỉ coi tôi là đối tác, thì tôi cũng sẽ không cảm thấy luyến tiếc đến như vậy.

Chẳng một ai có nghĩa vụ trở thành gánh nặng trong cuộc đời của người khác.

Nhưng em ấy lao đến tôi không một chút do dự, dù cách xa hơn nghìn cây số hay chỉ cách mười phút đi bộ, em ấy vẫn luôn chạy đến bên tôi và nói với tôi rằng em ấy vẫn sẽ luôn ở đó.

Càng có được, tôi lại càng sợ mất, nếu cái giá của việc gặp gỡ chính là chia xa thì thà rằng bản thân tôi không gặp em ấy, không chắc chắn tương lai sẽ ra sao nên tôi chỉ có thể thận trọng bên cạnh em và thận trọng lộ ra chiếc bụng mềm của mình cho mỗi em ấy. Em ấy không làm đau tôi, chỉ chạm nhẹ vào và cố gắng dùng mỗi một hành động để nói với tôi rằng có thể thả lòng trước mặt em và trở thành một chú sư tử nhỏ lộ ra cái bụng mềm. Em ấy đang dần dần lấp đầy khoảng trống trong tim tôi, vá nó lại và mang tới cảm giác an toàn xóa mờ đi sự bấp bênh trong tôi.

Trong buổi phát sóng trực tiếp ngày 30/5, cảm xúc của tôi đã chạm tới đỉnh điểm. Em ấy nhìn vào mắt tôi vô cùng chân thành và cho mối quan hệ của chúng tôi một con điểm 10 tròn trĩnh. Lúc đầu, tôi thực sự nghĩ rằng em ấy đang chấm cho có lệ hoặc đang kinh doanh một cách tượng trưng, ​​​​nhưng ngay khi nhìn vào mắt em, tôi bắt đầu lên án những suy nghĩ đen tối nhỏ bé của mình, chưa bao giờ tôi nhìn thấy một đôi mắt như thế này, bên trong là đại dương bao la, chứa đựng tất cả mọi thứ thuộc về riêng tôi.

Đại đương đó chỉ thuộc về mỗi riêng tôi.

Em ấy ở lại khách sạn sau buổi phát sóng trực tiếp tối hôm đó, còn tôi một mình trở về phòng ở trung tâm, Lion rất hào hứng khi gặp lại và đứng dưới chân tôi, hoàn thành xong mọi việc, nằm trên giường, chưa bao giờ tôi cảm thấy rằng việc nằm trên chiếc giường của mình thật kỳ lạ, tôi không thể quen được với màn đêm và việc không có em bên cạnh khiến màn đêm lại trở nên nhàm chán hơn bao giờ.

Cảm giác chết tiệt.

Chúng tôi đã tập luyện cùng nhau trong vài ngày tiếp theo và không thể tách rời. Đêm sau khi sân khấu kết thúc, tôi bắt đầu phát sóng trực tiếp với em ấy trong phòng ngủ của mình, em rất phấn khích, mọi người đều nghĩ rằng em ấy đã uống rượu giả, kể cả tôi. Sau này, em ấy kể lại với tôi rằng bởi vì sự phấn khích hơi quá đà của mình, em không thể kiềm chế được khi thấy những tiếng la hú ẫm ĩ trong buổi phát sóng trực tiếp với tôi.

Tối hôm đó, em ấy bảo tôi nghe bài "Anh Không Hiểu" và "Từng câu từng chữ", mỗi bài hát dường như đều nói lên tình yêu của em, thực sự tôi làm sao có thể không hiểu chúng được. Em ấy kể với tôi rằng lần đầu tiên chúng tôi chạm mặt nhau là tại một buổi bắt tay ở "Thiên Tân", em vội vã chạy đến Thượng Hải bên cạnh tôi trong lúc tôi hoàn thành công việc lúc đang bức bối, thậm chí đến tận ba giờ sáng vẫn cố đến gặp tôi ở khách sạn để ngủ cùng. Mỗi lần em ấy vỗ nhẹ vào lưng tôi, tất cả những điều này từ lâu chúng đều đọng ở trong lòng tôi. Làm sao mà tôi lại có thể chẳng hiểu gì cả?

Ít nhất bây giờ, tôi không thể nghiêm túc đáp lại tình cảm của em ấy, bởi với tôi, hứa hẹn đồng nghĩa với việc phải dành cả cuộc đời mình để hoàn thành. Ai cũng có thể dễ dàng nói những lời phù phiếm, chỉ có hành động đích thực và tình yêu chân thành mới là thứ thực sự còn thiếu trong thế giới đầy xa hoa và hào nhoáng này.

Chị thực sự yêu em, mỗi câu chữ đều từ tận đáy lòng...

Buổi sáng chia tay là một ngày đau khổ đối với cả hai, em ấy quan tâm tôi hơn nên trong những bức ảnh do chị Chương chụp, mọi biểu cảm đau khổ của em đều được camera của người hâm mộ ghi lại, dáng vẻ khóc lóc đó khiến ai cũng xót xa khi nhìn thấy. Em ấy ôm chặt cánh tay tôi dọc đường đi và đau khổ kể cho tôi nghe về sự bất đắc dĩ của mình, nửa tháng qua không tách rời khiến chúng tôi cảm thấy thật xa lạ khi phải đối mặt với sự chia ly, cách xa thành phố mà đáng lẽ ra chúng tôi nên phải quen từ lâu.

Tôi đưa em ấy đến khu vực soát vé và cảm ơn fan, vì nếu họ không nói với tôi có thể vào ga mà không cần vé thì chúng tôi đã phải tạm biệt ở cổng, tôi sẽ phải lo lắng không biết làm sao để cô bé bối rối này có thể lên tàu một cách suôn sẻ, sợ em lại quên thứ gì đó. Lúc có tôi ở bên cạnh, em ấy có thể tự tin tựa một đứa trẻ.

"Em không muốn rời đi chút nào." Em tựa vào vòng tay tôi như thường lệ, giọng nói nghẹn ngào vang vọng bên tai và đọng lại trong tâm trí tôi.

"Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi, vẫn còn một chặng đường dài phía trước."

Tôi vòng tay qua vai em ấy, phần da mịn màng và hơi nóng.

"Em muốn một cốc Cola của McDonald's."

Tôi nhìn đồng hồ và thấy thời gian sắp đến nên sau khi xác nhận lại với em, tôi vội xách vali của em đi.

"Đi thôi. Nếu chị để em tự đi, chắc chắn nhất định em sẽ không bắt kịp tàu."

Khi chúng tôi chạy lên tầng trên của McDonald's thì khá muộn, tôi nhìn những người hâm mộ đang chờ đợi và không khỏi hỏi: "Các bạn có nghĩ em ấy có thể bắt kịp tàu không?"

Sau khi nhận được câu trả lời "có chút thần bí" của họ, tôi đã gật đầu đồng ý: "Tôi cũng nghĩ vậy."

May mắn thay, chúng tôi đến cổng soát vé trước khi cổng sắp đóng lại, tôi chỉ cho em ấy từng chi tiết, bảo em dù thế nào cũng phải cố lên tàu trước, rồi nhìn em bước qua cổng.

Tôi nhìn em đi về phía trước, ngoảnh lại đôi ba lần, chị gái soát vé bên cạnh đã đóng cửa lại, ánh mắt em nhìn tôi qua tấm kính, giơ tay ​​hạ xuống vẫy tay với tôi. Mãi cho đến khi em ấy biến mất khỏi tầm mắt, tôi mới thực sự cảm thấy lòng trống rỗng, tôi còn tưởng rằng khoảng trống đó nhất định là bị Châu Tương đánh cắp rồi, bị em ấy mang về Bắc Kinh.

Thực ra tôi đã đoán được tại sao em ấy lại muốn uống cốc Cola của McDonald's đến như vậy. Vì đường rất xa nên hai đứa phải khoác tay nhau đi bộ rất lâu, nếu thật sự không bắt kịp chuyến tàu thì có thể ở lại lâu hơn một chút, dù chỉ một lúc thôi.

Tham lam và dành thêm một phút bên nhau cũng chẳng sao, vì chẳng thể biết lần sau sẽ gặp lại vào lúc nào.

Không lâu sau, em ấy gửi cho tôi một tin nhắn WeChat:

"Vạn vật cùng em đều tĩnh lặng vô cùng."

Tin nhắn WeChat mà tôi đã hồi đáp lại cho em ấy là:

"Câu tiếp theo chính là, lúc này chị rất nhớ em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top