Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Tình bạn và ích kỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tình yêu ấy mà! Càng mong mỏi, ngóng trông, thì nó sẽ không bao giờ xuất hiện cả. Nhưng vào một ngày, bạn đang dạo chơi thế gian, tận hưởng lạc thú cuộc đời trong tâm thế thả lỏng, thảnh thơi, thì thần Cupid lại trao đi mũi tên duyên phận cho bạn.

Giữa lúc mà bạn chưa chuẩn bị hành trang để bước vào cuộc chinh chiến yêu đương, chưa hề nghĩ mình sẽ thoát khỏi kiếp lẻ loi bấy lâu nay, chưa từng nghĩ trong trái tim mình lại tồn tại thêm một người xa lạ. Bởi thế mới nói, tình yêu như một cậu nhóc tinh ranh, làm ta không thể phòng bị, cũng không thể phản kháng.

Đây là điều mà Doãn Hạo Vũ đút kết lại sau bao năm tháng ở trong hội độc thân, và được thần tình yêu trao cho mũi tên, gặp được người làm chao đảo cuộc sống của mình, bắt đầu một mối tình thương thầm.

Còn nhớ hôm đó bầu trời vẫn gieo những hạt nắng ấm áp, nhưng sân trường khi ấy lại rộn ràng hơn mọi bữa, bước chân vội vã rủ rê nhau tốp ba tốp bốn tiến vào hội trường để nghe diễn thuyết.

Buổi diễn thuyết được các sinh viên háo hức chờ đón, người người lắp đầy hội trường, như thể sau này sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Vì người diễn thuyết chính là Châu Kha Vũ, nhân vật luôn được các cô gái trong trường bàn tán xôn xao, là đề tài của bọn con trai khi nói về lập nghiệp thành công của giới trẻ.

Mãi về sau này, Doãn Hạo Vũ vẫn luôn cảm thấy may mắn mỗi khi nhớ đến chuyện hôm đó, may mắn vì bạn đại học kiên quyết kéo cậu vào hội trường, may mắn vì khoảnh khắc đó cậu nhìn thấy Châu Kha Vũ.

Nếu không, cậu và anh sẽ mãi mãi là hai chân trời xa lạ, cùng tồn tại, nhưng không quyện vào nhau.

"Này, cậu gọi đồ ăn không?"

"Hạo Vũ?"

Một loạt âm thanh cắt đứt suy nghĩ miên man của Doãn Hạo Vũ, thu hồi tầm nhìn từ bầu trời bao la xanh thẳm, quay sang thì thấy Giang Mân cầm thực đơn lắc lắc trước mặt, còn có tiếp viên hàng không đang đứng cạnh chỗ họ.

Điều tiên quyết của bản thân Doãn Hạo Vũ, đó chính là không bao giờ để bản thân mình đói, liên cầm menu từ tay Giang Mân, gọi một phần thức ăn cùng nước uống.

Xong xuôi, Giang Mân dựa hẳn người ra sau ghế như không có xương sống, uể oải nói, "Gần đây trông cậu không có tinh thần."

Doãn Hạo Vũ xì một tiếng, liếc mắt nhìn người không có tí sức sống nào bên cạnh, "Câu này nên nói cậu mới đúng."

"Sao giống nhau được" Giang Mân tiếp tục nói, "Tớ là vì làm việc đến tối muộn, cậu là vì chuyện khác."

"Cậu đừng tưởng bản thân mình là thần thánh, nói gì cũng đúng" Doãn Hạo Vũ nhìn Giang Mân đầy châm chọc, cũng không cho đối phương cơ hội phản kích mà lảng sang chuyện khác, "Tớ nghe nói chị Mạnh đã đến chỗ tổ chức đám cưới vào tối hôm qua rồi."

Người cậu đang đề cập đến là nhà thiết kế Mạnh Nhã Ân, thân thiết với rất nhiều minh tinh, trong đó có ảnh đế Lục Ngôn.

Giang Mân lập tức phản bác, "Tin tức nhảm gì đấy, chỉ có đám người của anh họ là đến từ sớm thôi."

Căn bản tin này cũng không có thật, do Doãn Hạo Vũ tự bịa ra mà thôi, lại dễ dàng đạt được mục đích của mình, nghe được thông tin mong muốn, vì hai từ "anh họ" trong miệng Giang Mân chính là Châu Kha Vũ.

Giang Mân cũng là người của Châu gia, đây là chuyện mà sau khi cả hai tham gia xong một show thực tế dài tập thì Doãn Hạo Vũ mới biết. Trong chương trình đó, chỉ có cậu và Giang Mân bằng tuổi, tính cách hợp nhau ngoài ý muốn, nên dễ dàng thân thiết, cũng là người bạn đầu tiên trong giới giải trí của cậu.

Trong thời gian quay chương trình, Doãn Hạo Vũ đã cảm nhận được thân phận của Giang Mân không hề nhỏ bé, vì trên người cậu toát ra loại khí tức cao quý tự nhiên, không phải do cố gắng luyện tập mà là đã thấm nhuần trong cơ thể, đứng ở đâu cũng thấy khác biệt.

Nhưng Doãn Hạo Vũ không ngờ, gia thế của Giang Mân lại lớn đến thế, lúc đó cậu chưa qua lại với Châu Kha Vũ.

Doãn Hạo Vũ thuộc kiểu người đặt ở đâu thì cũng được bạn bè yêu quý, chính là nằm ở mức không quá thân cũng không ghét, cho nên, nếu nói về một người bạn để thật tâm chia sẻ cảm xúc suy nghĩ thì Doãn Hạo Vũ không có, nên Giang Mân chính là người bạn thân đầu tiên của cậu.

Thế nên, sau khi xảy ra quân hệ với Châu Kha Vũ cậu đã lưỡng lự giữa việc có nên nói cho Giang Mân biết hay không.

Sau cùng, Doãn Hạo Vũ quyết định đợi khi giao dịch kết thúc, cậu sẽ nói cho Giang Mân biết.

Còn tại sao Doãn Hạo Vũ chọn như vậy, chỉ vì cậu muốn giữ tình bạn này lâu hơn một chút, đơn giản vậy thôi.

Xét đến cùng, ai cũng sẽ có ích kỷ, tham lam cho riêng mình, cũng tự gánh chịu hậu quả của nó mang lại.

"Không ngờ quan hệ của bọn họ tốt đến vậy." Doãn Hạo Vũ buông một câu cảm thán.

Ai cũng có công việc, đều bận rộn như nhau, vậy mà có thể dành ra thời gian để đến đám cưới từ sớm thì phải là anh em thân thiết cỡ nào chứ.

Giang Mân gật gù, chống cằm nói:

"Cậu không biết đâu, trong giới thượng lưu, bọn họ là đề tài của bao vị tiểu thư khuê cát đó. Giờ một người đã tìm được nàng thơ cho riêng mình rồi."

Doãn Hạo Vũ trêu chọc, "Giọng cậu tiếc nuối vậy là sao hả, đừng nói là ấp ủ ý đồ xấu xa với Lục ảnh đế nha." Một phần cậu cũng muốn thăm dò quan điểm của Giang Mân về tình cảm giữa hai người nam.

Giang Mân trừng cậu đầy khinh bỉ, "Tớ chỉ là thấy thời gian trôi nhanh quá thôi."

Dù sao bọn họ với Châu Kha Vũ cũng là bằng hữu tốt, nên hay qua lại Châu gia chơi, ít nhiều cũng chứng kiến Giang Mân lớn lên, nên cậu ta có chút hoài niệm man mác.

Doãn Hạo Vũ huých nhẹ vào tay Giang Mân, "Rồi rồi, tớ biết cậu là tiểu thiếu gia tâm hồn nhạy cảm."

Giang Mân phì cười, mắng:

"Cút đi."

"Huống hồ cái gọi là tình yêu chân chính giữa hai người con trai trong hào môn không dễ dàng đâu." Dừng giây lát, Giang Mân lại nói, "Dù xã hội đã có cái nhìn thoáng hơn về phương diện này, nhưng không phải ai cũng chấp nhận, lại còn là người trong hào môn, áp lực cũng lớn hơn hẳn."

Xã hội thoáng hơn cũng chỉ một phần nào đó, rơi trên người xa lạ thì họ sẽ thấy không sao, nhưng nếu trúng ngay con cháu của mình, mấy ai mà có cái nhìn tốt được, thế giới của người lớn, chính là đắng cay như vậy.

Sinh ra trong danh môn vọng tộc, khá giả bình thường, nghèo đói thiếu thốn, thì ai cũng có gánh nặng, áp lực cho riêng mình, chỉ là mỗi nơi áp lực sẽ khác nhau mà thôi.

Doãn Hạo Vũ thoáng trầm mặc, lòng ủ rũ nhưng không thể hiện ra, "Có đợt đi yến tiệc, chẳng phải cậu đã chỉ cho tớ cặp đôi yêu đương rất hạnh phúc hay sao?"

Giang Mân nhớ lại buổi yến tiệc đó, rồi cười hời hợt, "Đương nhiên là hạnh phúc rồi, Vương thiếu có cả địa vị lẫn thế lực, đủ khả năng che chở cho bạn trai nhỏ của mình."

Nơi mà dù chỉ lơ là một chút, lộ ra sơ hở, người khác sẽ không ngần ngại mà đạp đổ bạn xuống, kéo theo cả gia tộc phía sau. Nơi mà nhìn vào sắc mặt và địa vị để cư xử, miệng thì nói lời ngọt nhưng bụng lại toàn dao găm. Nơi mà nhìn vào lợi ích để hợp tác, không có chút xíu hơi người. Một nơi như vậy, muốn yêu đương với người cùng giới, phải có thế lực đủ vững chắc, tựa như toà thành kiên cố, hoặc là phải chấp nhận lùi lại một bước, nhường ngôi vương cho kẻ khác.

Còn nếu yêu đương trong thầm lặng, không cho đối phương kia danh phận, ẩn sau bóng tối, vậy thì nửa kia chưa đủ thương yêu bạn, sợ địa vị sụp đổ.

Doãn Hạo Vũ từng nghĩ, bản thân có thể làm tình nhân mãi như vậy, dù hèn mọn, nhưng lại được nhìn thấy Châu Kha Vũ, ở bên cạnh anh.

Nhớ tới ánh mắt đầy ôn nhu của Vương thiếu nhìn người yêu nhỏ của mình trong bữa tiệc, Doãn Hạo Vũ không khỏi ngưỡng mộ, "Họ rất đẹp đôi."

"Cậu hỏi tớ mấy vấn đề này làm gì." Giang Mân gãi gãi cằm, đăm chiêu nói, "Đừng nói để ý ai rồi nha."

Đúng lúc này, người phục vụ mang bữa ăn đến, Giang Mân liền như bơm máu gà, ăn khí thế.

Doãn Hạo Vũ nuốt lời định nói trở lại, lắc đầu cười bất đắc dĩ.

Cậu nghiêng đầu nhìn bầu trời mênh mông đầy vô tận, đằng xa khẽ loé lên tia sáng mờ ảo.

***

Tui 2k3 các cô à, tức là năm nay sẽ thi đại học, nên sẽ không có thời gian để ra chương mới đều đặn được, mong các cô thông cảm nhé. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top