Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7 - Ghen tuông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Mẫn đã có 1 giấc ngủ rất ngon, không mộng mị, không thức mình giữa đêm. Mặc dù ba anh nói yêu cầu anh bàn giao quyền quản lý cho Triết Hạn nhưng hiện tại chưa tiến hành thì anh vẫn là sếp, vẫn phải đi làm nhưng anh lười biếng, không muốn đi làm. Anh gọi điện cho thư ký báo bệnh rồi tắt máy đi ngủ tiếp.


Đến gần trưa thì giật mình tỉnh giấc bởi tiếng chuông cửa dồn dập. Anh cau mày khó chịu không biết ai lại làm phiền anh giờ này, lại còn bấm chuông như muốn phá hỏng nó luôn vậy. Mang bộ dạng ngái ngủ, đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch anh đi ra mở cửa. Vừa mở cửa ra thì tròn mắt nhìn người đối diện, là Triệu Phiếm Châu.


Cậu đẩy cửa vào nhà, xoay Trương Mẫn 1 vòng rồi hỏi:


- Anh không sao chứ?


- Tôi thì có thể làm sao? Tôi đang ngủ mà. Không phải cậu nói tối mới đến sao, giờ này xuất hiện ở đây làm gì vậy?


- Anh còn hỏi à? Tôi nhắn cho anh cả chục cái tin không thấy trả lời mới gọi, cũng không liên lạc được, tưởng anh gặp chuyện gì nên mới hốt hoảng chạy qua đây. Anh thì hay rồi, ngủ đến quên trời đất, không biết tôi lo lắng như thế nào à?


- Xin lỗi, tôi sợ bị thư ký làm phiền nên tắt máy, ai mà nghĩ được là cậu gọi chứ.


- Từ bây giờ tôi yêu cầu anh không bao giờ được tắt máy, không liên lạc được với anh tôi rất lo, anh biết không?


- Rồi rồi ..


- Giờ tôi đi làm đây.

- Đi luôn à? Đang giờ cơm, hay cậu ở lại ăn cơm với tôi rồi đi.


- Tôi đang có án gấp nhưng lại không liên lạc được với anh nên tôi xin phép nghỉ 1 giờ để đến đây thôi. Giờ tôi phải đi luôn cho kịp.

 
- Phó chủ nhiệm như cậu mà hành động lại có vẻ quá tùy tiện rồi đấy nhé.


- Không phải vì tôi lo cho anh sao. Tôi đi đây.


Trương Mẫn thấy Phiếm Châu vội vã xoay lưng đi thì túm lấy góc áo cậu kéo lại.


- Cậu có thể ôm tôi 1 cái rồi mới đi không?


Mắt Phiếm Châu ánh lên 1 tia ngạc nhiên rồi ngay lập tức là hoan hỉ, vui mừng. Cậu kéo anh vào cái ôm rất chặt. Khi buông ra còn khẽ cụng trán mình vào trán anh:


- Ở nhà ngoan, tối tôi về nấu cơm cho nhé.


Cả một buổi chiều, Trương Mẫn ở nhà với tâm trạng chờ đợi trong hồi hộp. Câu chuyện ngắn ngủi diễn ra lúc trưa khiến tâm hồn anh cảm giác muốn bay lơ lửng. Anh không nghĩ là chỉ vì không liên lạc được với anh mà Phiếm Châu lại trở nên hốt hoảng đến như vậy. Anh không biết cảm giác của mình bây giờ là gì nữa. 1 chút thích thú vì có người đặt tâm ý vào anh. Một chút bất ngờ vì không nghĩ mọi chuyện tiến triển nhanh như thế. Nhưng hơn tất cả là 1 chút bất an không tên. Thật lòng anh cũng muốn buông lỏng mình để đón nhận tình cảm của cậu nhưng sắp tới anh còn có thể trở thành kẻ trắng tay, thêm nữa là câu chuyện của gia đình Phiếm Châu, họ phản đối chuyện Phiếm Châu yêu nam giới chứ đừng nói sẽ có chuyện đi xa hơn.

 
Trương Mẫn đang thả mình trong những suy nghĩ thì nghe tiếng chuông cửa. Anh đi vội ra mở cửa cho cậu. Ngay sau đó là thao tác gì đó trên bảng điều khiển rồi bảo cậu đặt ngón tay vào lấy mẫu.
- Từ bây giờ cậu không cần phải gõ cửa nữa nhé.


Phiếm Châu cười tươi, lòng rộn rã, vậy là anh ấy đã chấp nhận mình.

 
- Xin lỗi anh, án nặng quá, có mấy nạn nhân cần mổ khám nghiệm gấp nên tôi không thể về sớm hơn được. Tôi đã tắm tại đơn vị rồi, anh không ngửi thấy mùi gì khó chịu chứ?


- Không sao, tôi nghĩ mình cũng nên quen dần với công việc của cậu.

 
Nói xong thì lại tất bật đi vào bếp chuẩn bị món ăn phục vụ cho cái bụng đói của Trương Mẫn. Khi vào mâm, thấy anh ăn cắm cúi nên có chút ngạc nhiên, Phiếm Châu nghiêm mặt hỏi anh:


- Trưa nay ... anh không ăn cơm đúng không?


- Ừm, tôi lười ăn nên nhịn luôn.


- Hôm nay mới như vậy hay anh thường xuyên ăn uống kiểu đấy?


Trương Mẫn không ngẩng đầu lên nhìn nên không biết biểu cảm trên gương mặt Phiếm Châu đang dần đanh lạnh. Anh vô tư trả lời:


- Thường xuyên vì có lúc nhiều việc quá quên ăn, cũng có lúc lười chẳng muốn ăn.


- TRƯƠNG MẪN.


Phiếm Châu gằn giọng làm Trương Mẫn đang mải mê gặm miếng sườn phải giật mình ngẩng đầu lên. Nhìn gương mặt đanh lại, ánh mắt sắc lạnh nghiêm khắc của Phiếm Châu tự nhiên anh thấy sống lưng lạnh lạnh:


- Sao thế? Sao cậu lại có biểu cảm đó?


- Ai cho phép anh coi thường sức khỏe của mình vậy hả? Từ bây giờ ăn uống nghiêm túc lại cho tôi, biết không?


- Cậu đã bắt đầu muốn quản tôi rồi à?


- Tôi không quản, tôi chỉ là lo lắng cho anh thôi.


- Tôi không sao, thanh niên trai tráng ăn uống có linh tinh chút cũng có làm sao.


- Anh nhắc lại xem.


- Thôi thôi, được rồi, không tranh luận nữa, ăn cơm đi, cãi nhau ăn mất cả ngon.

Ăn cơm xong, Trương Mẫn định xung phong rửa bát thì bị Phiếm Châu từ chối, bắt ra ngoài phòng khách ngồi. Một lát sau cậu cũng hoàn tất công việc dọn dẹp. Trên tay cầm ra 1 đĩa sơri chín đỏ nhìn vô cùng hấp dẫn. Trong khi anh nhâm nhi quả thì cậu lại lăng xăng lấy băng gạc ra thay cho anh. Trương mẫn có chút phiền toái:


- Kệ nó đi, tối qua thay rồi còn gì, để đó vài hôm là khỏi thôi mà.


- Ngồi yên đi. Vết thương của anh khá sâu đấy, đừng có cãi bác sĩ chứ.


- Tôi bắt đầu thấy cậu phiền rồi đấy.


- Anh làm quen dần đi, tôi đã nói câu này rồi đúng không?


Trương Mẫn bĩu dài môi dưới ra rồi quay đi xem TV không thèm nói tiếp nữa. Dù không muốn ra về nhưng quan hệ giữa 2 người chưa thật sự rõ ràng nên Phiếm Châu cũng không thể quá phận mà đòi ở lại. Cuối cùng phải ra về. Ra đến cửa Phiếm Châu đột ngột quay lại ghé môi hôn nhẹ lên môi Trương Mẫn rồi vội vàng bước nhanh ra cửa, bỏ lại Trương Mẫn còn sửng sốt trước hành động đó của cậu. Phiếm Châu đi ba bước chân, miệng tủm tỉm còn nghe Trương Mẫn ở trong nhà gào lên:
- Triệu Phiếm Châuuuuuuuuuuuuuuuuu ...

-----------

Chuyện tình cảm của hai người cứ thế bình lặng đi qua từng ngày từng ngày như vậy. Trương Mẫn cũng đã mở lòng, kể hết mọi chuyện cho Phiếm Châu kể cả chi tiết anh có 1 người anh trai đang muốn thế chỗ anh ở công ty. Chuyện tình cảm thì tiến triển rất tốt, rất an ổn nhưng chuyện riêng của Trương Mẫn thì có vẻ như không được như vậy. Anh quyết định buông bỏ tất cả. Không phải anh không tiếc nuối, vì dù sao vị trí đó của anh là anh đạt được bằng nặng lực, bằng sự kiên trì chứ không phải bát cơm sẵn có ba anh đặt vào tay. Nhưng với lòng tự trọng, anh không muốn bám víu vào cái hư vinh đó. Chính vì vậy anh đã làm thủ tục bàn giao lại cho Triết Hạn nhưng đến bước cuối cùng thì lại mắc đó là Triết Hạn không hề đến công ty ký nhận bàn giao.


Hôm đó, Trương Mẫn vừa từ công ty về đến nhà thì Triết Hạn gọi điện, hỏi địa chỉ nhà anh, anh ấy muốn đến gặp Trương Mẫn. Trương Mẫn dù không muốn nhưng cảm thấy người anh này cũng không quá đáng ghét nên đã đồng ý cho anh đến nhà chơi.


Triết Hạn bước vào nhà, trên tay có cầm theo 1 giỏ táo, loại táo vô cùng đắt đỏ mà Trương Mẫn rất thích ăn:


- Sao anh biết tôi thích ăn loại táo này?


- Tìm hiểu 1 chút ra ra thôi mà, Trương tổng.


- Anh đừng có gọi tôi bằng cái tên đó, anh đang cười cợt 1 kẻ thế thân thất bại như tôi à?


- Thôi, anh không đùa nữa. Nghe anh nói nghiêm túc đây. Anh đã nói rõ với ba rồi. Mẹ con anh trở về là muốn tìm một gia đình đúng nghĩa chứ không hề có tâm niệm muốn tranh chấp gì với em ở bất kỳ phương diện gì. Anh vốn chỉ thích y học. Ở bên Anh, anh đã hoàn tất chương trình tiến sĩ, lần này anh về cũng đã có bệnh viện tiếp nhận anh về công tác. Em cứ tiếp tục công việc kinh doanh của em đi. Ba không nói gì nữa nên anh nghĩ ba đã nghĩ lại rồi. Hôm nay anh đến là để hai anh em mình hiểu nhau hơn mà thôi.


- Sao ba không nói gì với tôi?


- Anh chưa từng đc ở gần ba nên anh chưa hiểu tính ba, nhưng em lớn lên bên cạnh ba, không phải em nên hiểu ba hơn anh sao?


- Tôi có phải cảm ơn anh không?


- Trương Mẫn, anh là Trương Triết Hạn, là anh trai em. Anh lớn lên xung quanh chỉ có Mẹ, cũng không có anh em nên có thể nói là rất cô đơn. Bây giờ theo mẹ về, anh có 1 người em là em, hãy để anh là người anh trai đúng nghĩa, đừng xa cách anh như vậy? Đồng ý nhé.


Những lời Triết Hạn nói ra mang đậm tính chân thành, cùng với ánh mắt trong sáng không hề vẩn lên 1 tia giả dối, khiến tim Trương Mẫn rộn lên niềm xúc động. Anh cũng lớn lên trong cô đơn, Triết Hạn còn có mẹ gần gũi tâm sự, anh thì ba lại như ông sao trên trời chẳng bao giờ với tới nên bây giờ đối diện với tâm sự ấm áp của Triết Hạn, anh thật sự cảm thấy may mắn vì Triết Hạn đã tìm về.


- Anh!


- Đấy, gọi 1 câu như vậy có phải đúng hơn không? Giờ anh mời em đi ăn cơm.

Trương Mẫn chọn 1 nhà hàng 5 sao cách nhà không xa, trong bữa ăn hai người đã tâm sự rất nhiều. Triết Hạn là người rất vui tính nên những câu chuyện anh kể vô cùng sinh động. Trương mẫn dường như đã quên sạch những ác cảm đã có với anh trước đây. Bữa cơm cứ thế trôi qua trong tiếng cười rộn rã của cả hai anh em.


Khi về đến cổng tiểu khu, Triết Hạn còn bước xuống xe đi cùng Trương Mẫn 1 đoạn, sau đó mới tạm biệt, trước khi quay lưng còn vươn tay ôm lấy Trương Mẫn 1 cái.

Trương Mẫn không biết những hành động thân mật đó đã vô tình lọt vào ánh mắt của 1 người. Phiếm Châu vừa đi công tác về đã vội vã chạy đến tìm anh nhưng bước vào nhà thì điện đóm tối om. Gọi điện cho anh thì chỉ có chuông mà không ai nghe máy. Phiếm Châu lo lắng không biết anh đã đi đâu nên vội vã chạy xuống sân tiểu khu để chờ. Vừa chạy xuống đến nơi thì chứng kiến cảnh 1 chàng trai cao lớn vô cùng đẹp trai đang ốm lấy Mẫn của cậu. Cậu đứng sững người, hai bàn tay nắm chặt, răng cắn lên môi muốn tứa cả máu. Cần phải biết rằng Phiếm Châu là người có tính chiếm hữu vô cùng cao, nên chứng kiến cảnh này, cậu gần như muốn nổ tung đầu óc.
Trương Mẫn sau khi chờ cho xe Triết Hạn đi khuất rồi mới quay trở về nhà. Vừa quay lưng đã thấy Phiếm Châu đứng sừng sững như cột điện ngay trước mắt. Anh giật mình:


- Châu Châu, sao em lại ở đây? Không phải em đang đi công tác à?


- Không xuất hiện ở đây sao được chứng kiến cảnh này?


- Cảnh gì?

 
Phiếm Châu không nói không rằng, nắm lấy tay anh kéo 1 mạch vào nhà, giơ chân đạp mạnh cánh cửa, lôi anh vào phòng ngủ, đẩy anh nằm xuống rồi nằm đè lên. Trương Mẫn sức yếu hơn vị cảnh sát đang lên cơn ghen này nên không thể chống cự được. Chỉ thấy cậu nằm đè lên anh rồi cúi xuống hôn ngấu nghiến, 1 nụ hôn mang đầy tính áp bức. Cho đến khi Trương Mẫn khó chịu vỗ vỗ nhẹ lên lưng thì Phiếm Châu mới dừng lại. Cậu ngẩng đầu lên nhìn anh:


- Mẫn, anh có làm điều gì khuất tất sau lưng em không?


- Nói gì đấy? Có phải em lại hiểu lầm gì rồi không?


- Kẻ khi nãy ôm anh là ai?


- À, cảnh sát Triệu là đang ghen đấy à?


- Nói.


Trương Mẫn nhìn gương mặt đẹp trai như tạc tượng của Phiếm Châu đang đỏ ửng lên gì ghen tuông thì bật cười sảng khoái.


- Đế anh cho em xem cái này.


Nói xong anh đưa tay vào túi quần lấy điện thoại ra mở khóa. Thấy 1 loạt cuộc gọi của cậu, chợt nhớ là buổi trưa hôm đấy Phiếm Châu đã lo lắng như thế nào cho anh thì trong lòng có chút hối lỗi.
- Em gọi anh à? Anh xin lỗi nhé, hôm nay công ty có việc quan trọng nên anh để chế độ im lặng, nãy đi ăn cơm cũng quên mở lại.


- Anh đi ăn với kẻ kia à?


- Em bình tĩnh đi, kẻ đó đây này.


Nói xong Trương Mẫn mở weibo của Triết Hạn lên, mở vào hình đại diện là 1 chàng bác sĩ đang cười rất tươi rồi đưa cho Phiếm Châu xem.


- Em xem người này có quen không?


- Không quen, nhưng hình như em gặp anh ta ở đâu rồi.


- Em không quen và chắc chắn chưa từng gặp. Em thấy vậy là vì anh ấy giống anh.


Phiếm Châu nhạy bén nhìn kỹ lại: Trương Triết Hạn...


- Anh ta là người anh trai mà anh kể hôm bữa đấy à?

 
- Đúng, hôm nay anh ấy đến để nói rõ đã từ chối tiếp quản công ty cho anh biết. Anh ấy là bác sĩ và chỉ muốn làm bác sĩ mà thôi.


- Xin lỗi anh, nãy em nóng tính quá.


- Giờ anh mới biết, cảnh sát Triệu của anh khi ghen lên thật đáng sợ đấy nhé.


- Thế nên anh lo mà thủ thân như ngọc cho em đấy, làm gì sau lưng em là đi cả đôi đấy.

- Anh sợ em rồi đấy.


Trương Mẫn vừa nói vừa đưa tay chọc lét Phiếm Châu làm cậu oằn người cười khằng khặc.


- Sao lại có mặt ở đây? Hôm nay em đi công tác mà.


- Công việc kết thúc sớm, nhớ anh quá nên về trước mọi người luôn.- Phiếm Châu nét mặt nghiêm túc lại - Mẫn Mẫn, em vô cùng yêu anh nên đừng bao giờ khiến em phải lo lắng nữa nhé.


- Yêu em ...


( Còn nữa)


******
Chương sau chắc ngược nên chương này nhiều chữ hơn 1 tí nhé các cô ơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top