Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8- Cuộc sống ngọt ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay ngày nghỉ nên Phiếm Châu đưa Trương Mẫn đi chơi. Thật ra chỗ đi chơi của những người trưởng thành thì không nhiều, họ cũng chỉ đi loanh quanh vài chỗ rồi quay về quán cafe quen thuộc của Phiếm Châu.

- Lần này thì em có thể đưa anh lên tầng 3 được rồi chứ?

Phiếm Châu nheo mắt cười cười nhìn Trương Mẫn. Anh nhớ lại lần đầu gặp cậu thì bật cười:

- Không, là anh đưa em, chứ em không được đưa, haha

Lúc này đã là 3h chiều, ngay khi vừa đặt chân lên đến nơi thì Trương Mẫn mắt sáng lên, chạy 1 mạch vào chiếc bàn gần như là trung tâm của không gian tầng này. Nơi đó đang có 1 chùm ánh sáng chiếu từ trên giếng trời xuống. Anh ngồi ngay vào vị trí đó, cười toe toét, rồi nhẹ nhàng nhắm hờ đôi mắt, thả lỏng hoàn toàn. Sau đó, vẫn giữ nguyên tư thế, anh nói với cậu:

- Em xem, vị trí này thật tuyệt, cảm giác như sắp có 1 vị thần xuống đón anh lên ấy, linh hồn sẽ theo ánh sáng lên thiên đường, thật lãng mạn...aaaaaa ...

Vừa nói tay vừa diễn tả hình ảnh đôi cánh bay lên trời. Phiếm Châu thì không thấy lãng mạn như vậy. Phiếm Châu đang thu vào tầm mắt hình ảnh người thanh niên có nụ cười tỏa nắng này đang được thứ ánh nắng vàng sậm của buổi chiều chiếu vào. Nụ cười của anh như được tôn thêm dăm phần câu nhân khi được ánh mặt trời làm nền. Trong mắt cậu Trương Mẫn như vừa bước ra từ 1 bức tranh vẽ cảnh tiên giới vậy. Tuy nhiên, khi nghe câu nói của anh, cậu hốt hoảng:

- Nói linh tinh cái gì đấy, ai cho anh ăn nói xui xẻo vậy hả?

- Có ai mà tránh được cái chết, chết vậy không lãng mạn à?

- Anh im ngay, đừng ăn nói vớ vẩn. Em đối diện với xác chết hàng ngày, đủ ám ảnh rồi, đừng có coi chuyện đó thú vị như thế.

Im lặng 1 lúc, cậu nói tiếp:

- Em không muốn xa anh nên đừng nói mấy câu chết chóc như thế. Em rất sợ.

- Được rồi, lần sau anh sẽ không đùa vậy nữa, đừng nghiêm trọng vậy chứ ...

Sau khi 2 người thiết lập mối quan hệ yêu đương chính thức thì Phiếm Châu đã dọn sang ở chung với Trương Mẫn. Phần vì nhà anh ở gần trụ sở làm việc của cậu, đi lại rất tiện. Phần lớn là vì cậu muốn ở chung để sửa lại cái nết ăn uống tùy tiện của Trương Mẫn. Buổi sáng thức dậy, làm đồ ăn sáng và chuẩn bị luôn đồ ăn trưa để Trương Mẫn mang đi làm. Hôm nào có việc không chuẩn bị kịp thì sẽ trực tiếp gọi điện cho thư ký của anh, dặn dò cậu ấy chuẩn bị giúp. Bữa tối thì hầu như ngày nào cũng đều đặn và đúng giờ, chỉ trừ hôm nào trực thì xử lý sau.

Phiếm Châu có chấp niệm với vấn đề này đến mức nhiều khi Trương Mẫn phải cáu lên:

- Em đang chăm con nít đấy à? Làm cái gì mà cứ như bà mẹ trẻ chăm lo đứa con đang học mẫu giáo thế.

Hoặc:
- Nói đi, em mất bao nhiêu tiền để mua chuộc thư ký của anh hả? Cậu ta bây giờ còn dám mang em ra dọa anh để bắt anh ăn uống nữa đấy.

Hoặc:
- Em có thôi đi không? Từ ngày yêu em, có mấy tháng thôi mà anh sắp mất dáng rồi đấy ..

Vân vân và vân vân ... Phiếm Châu mặc kệ anh lèm bèm, chửi bới, cậu vẫn kiên trì với những việc mình muốn làm. Còn Trương Mẫn dù phản đối, đôi khi cả cáu giận nhưng lại cực kỳ ngoan ngoãn ăn uống theo thời gian biểu của cậu. Có lẽ vì vậy mà những cơn đau bao tử của anh nay đã không còn thấy xuất hiện.

- Anh thấy chưa, nghe lời em chưa bao giờ thiệt.

Trương Mẫn lườm cái khét lẹt rồi lại tiếp tục gặm mấy cái đùi gà được Phiếm Châu rân vàng ruộm, thơm phức. Có 1 cậu người yêu vừa đẹp trai đến hàng cực phẩm, vừa thành đạt, giỏi nấu ăn lại yêu chiều mình như vậy thì con gì hạnh phúc hơn. Có đôi khi anh thầm cảm ơn số phận đã cho anh gặp cậu ngày hôm đó. 1 đứa trẻ lớn lên trong cô đơn hơn 20 năm trời, giờ được bao bọc chở che 1 cách nâng niu như vậy, chính anh đôi khi cũng cảm thấy đó như 1 giấc mơ vậy.

Còn với Phiếm Châu, ngay từ giây phút lần đầu nhìn thấy Trương Mẫn, cậu đã xác định anh là ánh dương của cuộc đời mình. Vì vậy, khi được sống chung với anh, được yêu thương chăm sóc anh, đối với cậu đấy là diễm phúc là quả lành mà cậu nghĩ mình đã phải tích đức rất nhiều ở kiếp trước, kiếp này mới được đền trả.

Trương Mẫn của cậu ngoài miệng ăn nói thẳng thắn, chả nể nang ai, đôi khi cực kỳ ngang ngược nhưng hành động lại đi ngược lại. Điều anh không thích, cậu không ép nhưng nếu điều đó có lợi cho anh, cậu cũng không mất nhiều thời gian ép uổng, anh sẽ nghe theo dù ngoài miệng phản đối. Ví dụ như, anh không thích ăn ớt xanh, có lần cậu mua về xào với lòng vịt. Anh cứ cầm đũa gẩy gẩy ghét bỏ, cậu nhìn thái độ đó cũng thấy buồn cười, tay gắp 1 miếng đưa lên miệng cho anh:

- Ăn đi, em biết anh không thích nhưng ăn ớt chuông rất tốt cho sức khỏe, nghe em.

- Châu Châu, có phải em ghét anh nên mới bắt anh ăn mấy thứ đáng ghét này không?

Miệng thì nói vậy nhưng anh vẫn há miệng đón lấy miếng ớt với thái độ ghét bỏ, nhai và nuốt.

- Ngon mà, đúng không? Ăn thêm miếng nữa nhé.

Cứ như vậy, Phiếm Châu vừa nịnh vừa ép, cuối cùng anh cũng ăn hết đĩa ớt xanh tiêu chuẩn. Phiếm Châu nhìn đôi má có phần phúng phính của anh mà thấy hài lòng. Nghĩ nghĩ, cậu đưa tay ôm lấy khuôn mặt của anh, cúi xuống hôn anh 1 cái thật sâu, môi lưỡi 2 người giao triền rất lâu. Sau khi buông nhau ra, anh trừng mắt nhìn cậu:

- Đến cả trong bữa ăn mà em cũng thả dê được nữa à?

- Mẫn Mẫn, có mỗi 1 đĩa ớt xào mà nãy giờ 1 mình anh ăn, em phải đòi tí quyền lợi chứ.

- Không phải em nhồi anh như nhồi vịt à?

- hí hí ngoan vậy em mới thương.

Nói xong tranh thủ đánh chụt lên má anh 1 cái rồi vui vẻ cầm đũa tiếp tục ăn cơm.

Từ ngày sống chung, lịch sinh hoạt của Trương Mẫn đã bị Phiếm Châu đảo lộn lại tất cả. Ban đầu, anh cực kỳ khó chịu ngưng biết điều đó tốt cho mình nên dần dần anh cũng hợp tác.

Tuy vậy, với cá tính ngang ngược, ít khi chịu sự sai khiến của người khác, có đôi khi anh cố tình làm ngược lại để thể hiện cái tôi. Ngay cả truyện đi tắm đôi khi cũng thật tấu hề. Trương Mẫn trước đây có thói quen trước khi đi ngủ mới tắm, Phiếm Châu lại không cho phép như vậy. Cậu bảo tắm khuya rất nguy hiểm. Hàng ngày, sau khi ăn cơm 1 giờ. Phiếm Châu sẽ giục anh đi tắm, và đương nhiên anh chẳng cãi lại.

Nhưng hôm nay, đang mải mê với bản kế hoạch cho dự án sắp tới, nghe Phiếm Châu thúc anh đứng dậy đi tắm, anh ừ hữ rồi bê theo laptop đi vào phòng ngủ tiếp tục làm việc. Phiếm Châu sau khi phơi đồ, lau dọn nhà cửa xong thì cũng là sau đó 2 tiếng. Khi vào phòng ngủ thấy anh đang mải mê ngồi gõ gõ, quần áo chưa thay. Cậu nhíu mày khó chịu:

- Mẫn, sao chưa chịu đi tắm?

- Anh đang dở tay, chút tắm.

- Mẫn, đứng dậy đi tắm. Không để em nói lần 2.

- Anh đang dở việc mà, sắp xong rồi.

- Cũng không phải việc cứu người gì.

Nói xong Phiếm Châu cúi xuống làm thao tác lưu tệp cho anh xong rồi luồn tay bế bổng anh lên đưa vào nhà tắm.
Nhìn nét mặt của Phiếm Châu, anh biết cậu đang khá tức giận nhưng nghĩ việc này đâu có nghiêm trọng gì nên anh cương lên với cậu:

- Sao em phải nghiêm trọng vấn đề lên vậy, tắm muộn chút đâu có sao. Anh thật sự cần làm việc gấp mà.

- Mẫn, em đã nói với anh rồi đúng không, những gì em bắt anh làm, đó là vì em yêu anh, muốn tốt cho anh thôi. Từ lúc em bảo anh đi tắm, đến giờ đã hơn 11h đêm, anh nói em nên trừng phạt anh như thế nào?

Trương Mẫn ngước lên nhìn ánh mắt có chút tức giận, có chút nghiêm khắc và nhiều phần tà ý của Phiếm Châu thì khó nhọc nuốt nước bọt:

- Em định làm gì?

- Anh nói xem.

Vừa nói dứt câu, bàn tay ma thuật của Phiếm Châu đã luồn nhanh vào trong quân anh ôm trọn tiểu Mẫn Mẫn vẫn còn đang say ngủ, tay còn lại vòng qua lưng anh, ghì sát anh vào thân thể cậu rồi cúi xuống hôn ngấu nghiến lên đôi môi đang hé mở vì bất ngờ của anh.

Trương Mẫn dường như cũng quen với cách trừng phạt này nên cũng nhanh chóng hưởng ứng. Anh vòng tay lên cổ cậu, kiễng chân đu cả người lên và chìm đắm vào nụ hôn kiểu Pháp mà Phiếm Châu đang trao cho anh. Nụ hôn kéo cứ thế triền miên cho đến khi trên người không còn quần áo vướng víu. Phiếm Châu tham lam hôn dần xuống cổ, xuống khuôn ngực đầy dặn, săn chắc của Trương Mẫn trong tiếng thở dồn dập đầy hưng phấn của cả hai.

- Châu, tắm nhanh rồi vào giường hẵng làm ...

- Không, em không nhịn được ...

( Còn nữa)

*****
Lời tác giả:
Thể theo yêu cầu của cô @TuyenDang199, tôi thêm 1 chương ăn kẹo nhé, chương sau chắc chắn phải ngược thôi để chúng ta cùng chào đón Ánh dương của Cơm Cơm trở về nhé 🥰🥰🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top