Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PN - Điểm đến cuối cùng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đời này có những chuyện bất ngờ mang lại cho đối tượng bị tác động vô số những cảm thán và trạng thái. Chuyện bất ngờ mà Trương Mẫn mang đến cho gia tộc họ Triệu là 1 niềm kinh hỉ vô cùng lớn lao và nó cũng vô tình gợi lên cho những người gây ra sự chia cách ngày xưa sự áy náy, hối hận khôn nguôi. Sau khi Trương Mẫn rời đi, Triệu gia đã cho người tìm kiếm anh, để xác định anh sẽ không bao giờ xuất hiện làm ngáng đường họ tìm kiếm con dâu cho nhà họ Triệu. Nhưng năng lực của Trương Triết Hạn cũng không phải đồ bỏ. Ngoài việc có thể xóa sạch thông tin của mẹ Trương Mẫn, khi sang Anh, anh ấy còn có thể phong tỏa mọi tin tức về Trương Mẫn. Ngay cả khi Triệu gia lần ra được tung tích của anh thì việc họ có 2 đứa cháu nội đẹp như thiên thần, họ cũng không biết được. Những gì họ biết chỉ là những thông tin mà Triết Hạn cố ý công khai ra mà thôi. Chính vì vậy, sau này mới có những màn hội ngộ đầy day dứt như vậy.

- Daddy, Triết Triết hẹn hôm nay sẽ đưa Tuấn Tuấn qua chơi mà sao bây giờ con chưa thấy? 

Phiếm Châu đang nấu ăn trong bếp, thấy Khả Tinh chạy từ trên lầu xuống thì vội rửa tay rồi quay ra đỡ lấy con. 

- Ba dặn nhiều lần rồi, sao con cứ gọi 2 bác với tên trống không như vậy?

- Nhưng Triết Triết bảo con có thể gọi mà. Con quen rồi, không sửa được. 

- Thôi, em cứ kệ con đi, từ nhỏ bọn chúng đã quen gọi hai anh ấy như vậy rồi. Tiểu Khả, con lên lầu gọi em  đi, lát nữa 2 bác sang cùng ăn cơm đấy - hai cha con Phiếm Châu đang dạy dỗ nhau trong bếp thì nghe tiếng Trương Mẫn vang lên từ huyền quan, anh vừa chạy ra siêu thị mua ít đồ về.

Trương Mẫn vừa sắp đồ ra bàn thì nghe tiếng chuông cửa, anh mỉm cười ra mở cửa cho Cung Tuấn và Triết Hạn:

- Hai anh vào đi, tiểu Khả vừa nhắc các anh xong.

Cặp đôi Tuấn Triết vừa ngồi xuống sofa thì nghe thấy trên lầu tiếng kêu đầy hào hứng:

- Aaaaa Tuấn Tuấn đến rồi.

Ngay lập tức 2 chiếc bóng bé xinh như tên bắn lao xuống ôm lấy Cung Tuấn làm hắn ngã ngửa ra ghế, Triết Hạn ngồi bên cười như nắc nẻ:

- Thôi nhé, thấy Tuấn Tuấn là bỏ lơ bác, từ bây giờ bác không có mua quà cho nữa đâu nhé. 

- Mọi lần con chỉ thấy Tuấn Tuấn có quà cho con, có thấy Triết Triết mua cho bao giờ đâu? - Khả Hiên tay vẫn đu trên cổ Cung Tuấn, quay sang bĩu môi với Triết Hạn.

- Tuấn Tuấn là người cầm quà, nhưng bác là người bỏ tiền đấy nhé. Anh cướp công của em rồi nhé Tuấn - Triết Hạn làm bộ mặt ủy khuất với Cung Tuấn khiến hắn bật cười lắc đầu với độ lí lắc của mấy bác cháu nhà này.

Phiếm Châu và Trương Mẫn bày đồ ăn xong xuôi thì gọi mọi người lại cùng ăn. Bữa cơm trôi qua rất náo nhiệt. Hai cậu nhóc Khả Tinh và Khả Hiên không hiểu sao lại rất bám lấy Cung Tuấn. Hắn vốn dĩ còn băng lãnh, khó gần hơn Phiếm Châu nhiều lần nhưng khi ở với 2 baby này thì trở nên mềm mại, nhu tình đến lạ. Điều này cũng khiến Triết Hạn rất ngạc nhiên. Có lần anh còn trêu Cung Tuấn, chắc có duyên gì với 2 baby nên chúng nó mới bám anh như vậy. 

Nhớ còn lần, khi 2 baby còn bé, bọn họ sang Anh thăm Trương Mẫn, đây cũng là lần đầu tiên Cung Tuấn được gặp 2 bé. Thường thì sinh đôi, 1 đứa ốm thì đứa kia sẽ ốm theo, mà 1 đứa khóc thì cả đôi cùng khóc. Lần đó, 2 người sang đúng lúc 2 bé bị ốm, trẻ con ốm sốt sẽ khóc ngằn ngặt, không ai có thể dỗ, kể cả Trương Mẫn hay bà nội bọn chúng. Vậy mà Cung Tuấn vừa bước vào, 2 tay nắm lấy 2 bàn tay bé xíu thì chúng ngay lập tức nín khóc. Cảnh tượng đó khiến Triết Hạn và Trương Mẫn nhìn nhau sửng sốt, khó hiểu. Khi đó Cung Tuấn còn vui tính trêu Trương Mẫn:

- Xem ra anh mới là ba bọn chúng đấy, thôi để anh nuôi luôn đi. 

Có lẽ vì mối lương duyên gì đó mà 2 bé cực kỳ, cực kỳ yêu thích Cung Tuấn. Như bữa cơm này, hắn nhất định bị bắt ngồi giữa 2 đứa, và cũng rất tự nhiên, hắn gắp thức ăn, chăm sóc 2 baby 1 cách thuần thục. Cảnh tượng này khiến cho Phiếm Châu có chút chạnh lòng. Cậu cũng mới nhận con nên thời gian ở gần các con chưa được nhiều, sợi dây phụ tử có thể rất chắc chắn nhưng có lẽ thời gian chưa đủ dài để các con có thể gần gũi hơn với cậu. Cả bữa ăn, cậu nhìn 3 bác cháu Cung Tuấn với đôi mắt ngưỡng mộ và có chút tủi thân. Trương Mẫn ngồi bên cạnh đã nhìn thấy tất cả. Anh đưa tay nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của cậu, nói nhỏ: Rồi các con sẽ gần gũi em hơn thôi, đừng nghĩ gì nhiều nhé. 

Sau khi ăn cơm xong, Cung Tuấn bị bọn nhóc con kéo lên trên phòng. Phòng khách lúc này chỉ còn lại 3 người. Triết Hạn lên tiếng:

- Mẫn Mẫn, em về nước cũng hai tháng rồi, việc đưa 2 bảo bảo về cũng đã xong xuôi. 2 đứa có ý định đưa con về ra mắt ông bà chưa? Việc phong tỏa tin tức, Cung Tuấn vẫn có để đảm bảo nhưng việc đó có thật sự cần thiết nữa không?

Phải kể rằng, tất cả những gì cần giấu của Trương Mẫn từ lúc bắt đầu ra đi đều do 1 tay Cung Tuấn làm. Quyền lực Cung gia so với Triệu gia cũng một chín, 1 mười. Tất cả những gì hắn làm cho Trương Mẫn cũng là vì hắn là anh rể của anh. Hai người họ đã kết hôn ở Anh rồi mới về nước. Thế lực của Cung gia ở cả Anh Quốc lẫn đại lục thừa khả năng khiến cho thông tin về Trương Mẫn là con số 0. Sở dĩ Triệu gia tìm được thông tin của anh là bởi vì Cung Tuấn cố tình tiết lộ mà thôi. Hắn nói, thà để Triệu gia nhìn thấy anh, cho họ có cảm giác có thể kiểm soát được thì 3 cha con anh mới thật sự an toàn. Phiếm Châu biết khả năng của ông Nội đến đâu, thế mà việc Trương Mẫn có để sinh nở 2 đứa con, ông cũng không biết, điều đấy cho thấy năng lực của Cung gia ở tầm cỡ nào. 

Trương Mẫn suy nghĩ 1 lúc rồi quyết định:

- Tránh 1 ngày không thể tránh cả đời. Ngay chiều nay, cả nhà sẽ về ra mắt ông Nội em.

------

Đúng 16h, cổng Triệu gia rộng mở, 1 chiếc xe porsche từ từ lăn bánh vào sân biệt thự. Từ trên xe 1 gia đình 4 người lần lượt bước xuống. Quản gia Phùng đứng ngay cửa nhìn với đôi mắt mở to. Đây không phải thiếu gia sao, hôm nay cậu dẫn về 1 người thanh niên có vẻ đẹp mềm mại như con gái, đi cùng còn có 2 cậu bé sinh đôi trắng trẻo, bụ bẫm và vô cùng giống thiếu gia nhà ông. Phùng quản gia quay sang bảo người làm đi vào nhà mời Lão gia xuống.

Cả nhà Phiếm Châu đi vào phòng khách, ngồi đợi ông Nội Triệu và Ba Mẹ Triệu. Khi cả ba vừa xuất hiện ngay cửa phòng khác thì đứng sững lại trước hình ảnh trước mắt. Bọn họ sau khi chứng kiến được sự kiên định của Phiếm Châu thì cũng đã chấp nhận mối quan hệ này.

Phiếm Châu, Trương Mẫn và 2 baby đứng dậy cúi người chào người lớn. Mọi người đã ổn định vị trí, Ông Nội Triệu khẽ e hèm rồi lên tiếng:

- Ta vốn là kẻ coi trọng những giá trj truyền thống. Tuy vậy, nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, ta vẫn muốn con cháu mình hạnh phúc hơn, do vậy ta chấp nhận cho 2 đứa quen nhau. Nhưng cũng không cần phải vội vàng nhận con nuôi như vậy. Ta vốn định, sau khi chấp nhận, sẽ cho Phiếm Châu nhờ người mang thai hộ. Dù bằng cách nào thì huyết mạch Triệu gia vẫn phải tiếp tục. 2 đứa có thể sống với nhau nhưng Phiếm Châu phải có con ruột của mình. Đó là điều kiện để ta chấp nhận cậu làm con cháu trong nhà.

- Ông Nội, chuyện huyết mạch ông không cần phải lo nghĩ đâu ạ. Con đã có con ruột của mình. 

- Trương Mẫn, cậu có vẻ dễ dàng chấp nhận nhỉ?

- Dạ thưa Triệu lão gia. Ngày trước, khi ngài buộc con phải lựa chọn, ngài đã nói mấu chốt vấn đề là con là đàn ông, không thể sinh con đẻ cái cho Triệu gia. Hôm nay con cùng Phiếm Châu trở về, không chỉ là để con chính thức ra mắt ông Nội mà còn là để cho con của con về nhận thân ạ.

- Cậu nói vậy là sao?

Trương Mẫn không trực tiếp trả lời mà quay sang 2 baby, bảo các con đứng dậy chào:

- Con chào ông Cụ, chào ông bà nội, con tên Triệu Khả Tinh.

- Con chào ông cụ, chào ông bà nội, con tên Triệu Khả Hiên.

- Khả Tinh và Khả Hiên là con của con, do Trương Mẫn sinh ra - Phiếm Châu lúc này mới lên tiếng.

- Hoang đường, đàn ông sao có thể sinh con. Các cậu định biến người già chúng tôi là những kẻ ngốc đấy à - ông nội Triệu đập bàn quát to.

- Ông nội, ông không thấy Khả Tinh và Khả Hiên rất giống con hay sao? nếu ông nội cần, con có thể làm xét nghiệm ADN nhưng đó là hành động xúc phạm Trương Mẫn và làm tổn thương 2 đứa con của con nên con nhất định không làm. Ông và ba mẹ có chấp nhận thì chúng con cảm ơn, còn không thì con đành tiếp tục mang tội bất hiếu thôi ạ.

Nghe Phiếm Châu khẳng định chắc chắn như vậy. Ông nội Triệu mới bình tĩnh lại quan sát 2 bảo bối đang ngồi sợ sệt trong lòng Phiếm Châu. 3 gương mặt quả thật giống, rất giống nhau. Ông quay sang nhìn Ba mẹ Triệu lúc này cũng đang hoang mang nhìn 4 người trẻ trước mắt. Họ nghi ngờ nhưng hình ảnh rõ ràng trước mắt thì khó mà nghĩ khác đi được.

Thời gian cứ thế trôi qua trong im lặng. Phiếm Châu, Trương Mẫn cũng không lên tiếng ép ông làm gì, cứ để mặc ông hết nhìn cậu đến nhìn 2 bảo bảo.

- Ta xin lỗi, sự cổ hủ của ta đã khiến cho gia đình nhỏ của con phải xa cách nhau lâu đến như vậy.

Phiếm Châu trong lòng như trút được 1 tảng đá nặng cả tấn. Đối với 1 người luôn đứng ở vị trí cao như ông thì nói được 1 tiếng xin lỗi này, sự kiêu hãnh của ông đã bị dẹp bỏ hoàn toàn. Cậu quay sang nhìn Trương Mẫn, thấy anh cũng vừa quay sang, cậu khẽ gật đầu, vậy là cả nhà đã qua được cửa ải quan trọng nhất rồi.

Tối đó, cả gia đình nhỏ Phiếm Châu ở lại cùng ăn bữa tối với Triệu lão gia rồi mới chào tạm biệt ra về. Phiếm Châu là người cầm lái. Cả buổi trưa Khả Tinh và Khả Hiên nô đùa với Cung Tuấn mãi không chịu ngủ trưa, đến bây giờ có vẻ 2 bé đã mệt. Trương Mẫn ngồi ghế sau cùng với 2 con. Hai tay ôm 2 bé đang ngủ gục gối lên đùi anh. Anh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt yêu thương của Phiếm Châu đang nhìn 3 cha con qua gương chiếu hậu thì mỉm cười hạnh phúc. Anh dùng khẩu hình nói với cậu: Anh yêu Em, ông xã. Phiếm Châu đọc được thì nháy mắt với anh, cũng dùng khẩu hình: Em yêu anh, bà xã ...

Ngoài đường, dòng  xe cộ vẫn tiếp tục di chuyển về nơi cần đến, giống như chiếc xe đang mang trong mình gia đình nhỏ, đưa họ về với tổ ấm. Dù bắt đầu từ đâu, di chuyển như thế nào thì cuối cùng điểm đến vẫn là tổ ấm, nơi bình yên nhất, ấm áp nhất mà mỗi người đều hướng về.


*********

Lời tác giả:

Phù, cuối cùng tôi cũng hoàn thêm được 1 bộ nữa. Vẫn là cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng với tôi, bỏ chút thời gian đọc những lời viết nhăng viết cuội của tôi .  Hy vọng sẽ còn được các bạn ủng hộ ở những Fic sau. 

Cóc Yêu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top