Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Nóng! Nóng quá!

La Nhất Châu bị cái nóng như thiêu như đốt làm cho tỉnh lại. Khi mở mắt ra, anh liền phát hiện mình đang ở trong biển lửa, bốn phương tám hướng không có bất kỳ đường lui gì.

Nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng trước khi bản thân mất đi ý thức, La Nhất Châu thầm nghĩ có lẽ nào đây chính là địa ngục mà người ta thường hay nhắc tới. Nói cũng thật nực cười, một người có thể nói cả đời sống ngay thẳng, trong sạch, hết lòng vì anh em bạn bè không ngờ rằng chỉ trong một phút bất ngờ lại rơi vào tình cảnh này.

Lửa cháy ngày càng dữ dội, khói bốc lên khiến hô hấp ngày càng khó khăn. Lúc này, La Nhất Châu đang nằm rạp dưới đất, người vô cùng đau đớn nhưng quần áo lại hoàn hảo không chút tổn hại. Ngực bỗng nhói lên, trong lòng bất an, bức bối đến tột độ khiến anh nghi ngờ rốt cuộc là mình đang mơ hay đang tỉnh. Linh tính thúc giục anh phải nhanh chóng đi tìm một thứ gì đó.

Cảm giác chân thực mạnh mẽ đến như vậy, La Nhất Châu cuối cùng cũng nhận ra rằng mình vẫn chưa chết!

Không có thời gian để kinh ngạc, La Nhất Châu gắng gượng đứng lên, lảo đảo tìm đường ra ngoài. Rời khỏi nơi này trước quan trọng hơn.

Ổn định lại tinh thần, La Nhất Châu nhận ra đây là một phòng học, phía bên trái là cửa ra vào lửa đang cháy rất lớn, cũng không thể xác định được rốt cuộc trận hỏa hoạn này đã lan đến đâu. Nếu muốn thoát ra từ cửa lớn rất có thể sẽ lại phải đối diện với một biển lửa khác càng lớn hơn. Là một người được huấn luyện trong quân đội từ nhỏ, La Nhất Châu nhanh chóng tính toán. Tốt nhất là phá vỡ cửa sổ lao ra ngoài, cho dù không biết được hiện giờ mình đang ở tầng bao nhiêu, nhưng anh tự tin với thân thủ được rèn luyện nhiều năm trong quân mình sẽ không ngã chết.

Đúng vậy mình sẽ không chết. Mình còn chưa gặp lại xem người đó hiện giờ tình trạng như thế nào rồi.

Suy nghĩ đó khiến La Nhất Châu càng thêm quyết tâm, lấy hết sức lao đến bên cửa số, khuỷu tay đưa ra đánh vỡ tấm kính, cả cơ thể văng ra ngoài không trung rơi xuống.

Xác định được độ cao của phòng học kia chỉ ở tầng 3, La Nhất Châu thở phào nhẹ nhõm. Trời không tiệt đường sống của người. Anh thả lỏng cơ thể, hai chân khép sát nhau, đầu gối gập lại, bàn chân hướng xuống; hai tay bảo vệ đầu. Tại thời điểm bàn chân vừa chạm đất, anh nghiêng người ra phía trước, lăn vài vòng để làm giảm lực chấn động. Cơ thể không xuất hiện đau đớn như tưởng tượng. La Nhất Châu khẽ cười ra tiếng, xem ra những bài tập từng là cơn ác mộng của bao học viên trong trường khi xưa giờ đây thực sự đã cứu anh một mạng.

Mình có lẽ nên gọi điện thoại nói một lời cảm ơn sâu sắc đến trung đội trưởng mới được.

La Nhất Châu vừa đứng lên vừa nghĩ thì bỗng dưng... 

Bộp. 

Ui cha!

Một cuốn sách dày cộp rơi trúng đầu, anh cảm giác cú này còn đau hơn cả lúc mình rơi xuống đất.

La Nhất Châu ngẩng đầu lên trên nhìn từng tầng nhà u ám, vắng lặng không một bóng người. Rốt cuộc cái thứ này là từ đâu rơi xuống vậy?

Một cơn gió mạnh thổi qua làm lật tung những trang sách, La Nhất Châu cúi xuống run rẩy nhặt quyển sách lên. Anh cảm giác bản thân mình có lẽ hoa mắt rồi. Trang sách trắng tinh bỗng dưng hiện lên một dòng chữ màu đỏ như máu.

CẢNH BÁO: DƯ CẢNH THIÊN ĐANG GẶP NGUY HIỂM !!!

Này là cái trò đùa quái ác gì đây?

Nội tâm vẫn đang nghi ngờ. Dòng chữ trên cuốn sách bỗng dưng biến mất thay vào đó là một dòng chữ khác "tòa A tầng 4". Đó chẳng phải là tòa nhà trước mắt, nơi anh vừa mới thoát ra sao?

Trái tim của La Nhất Châu đập thình thịch, là một người từ nhỏ được giáo dục trong một xã hội khoa học kỹ thuật hiện đại, lẽ ra anh không nên tin vào những thứ ma quỷ, thần thánh như thế này. Nhưng cảm xúc nóng nảy, bất an đó lại một lần nữa xuất hiện thúc giục anh mau hành động. Như thể kích thích tâm trí anh thêm nữa, trên cuốn sách lại tiếp tục xuất hiện dòng chữ:

CẢNH BÁO: DƯ CẢNH THIÊN ĐANG GẶP NGUY HIỂM !!!

Màu đỏ chói mắt cùng nội dung đáng sợ đâm vào mắt anh, từng dòng chữ như đang rỉ máu, kêu gào La Nhất Châu hãy nhanh lên, sắp không kịp nữa rồi. Cuối cùng, anh mặc kệ tất cả, mặc kệ điều này có phải sự thực hay không, mặc kệ sự nghi ngờ về những điều kì quái đang diễn ra, anh lúc này chỉ muốn gặp được cậu.

Nhớ đến đôi mắt hoảng sợ ngập nước của cậu trước khi ngất đi, đôi chân càng thêm cuồng loạn chạy vào trong tòa nhà trước mặt, leo lên trên tầng 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top