Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Nhất Châu đưa mắt sang nhìn "Dư Cảnh Thiên" ngồi gần đó.

Anh không chắc chắn cậu rốt cuộc có phải cũng giống như anh từ bên ngoài kia cùng xuyên tới đây không. Bởi vì cậu Dư Cảnh Thiên này không nhận ra anh là ai. Hơn nữa người này so với Dư Cảnh Thiên trong nhận thức của anh có sự khác biệt không nhỏ.

Có lẽ do ảnh hưởng từ cái nhìn cùng niềm mong mỏi của fan, Dư Cảnh Thiên của câu truyện này là một cậu bé ngây thơ, trong sáng; đối diện với những lừa lọc, bất công trong cuộc sống cậu vẫn tích cực đối mặt, lúc nào rạng rỡ như ánh mặt trời. Nó rất khác với một Dư Cảnh Thiên mà anh quen biết. La Nhất Châu nhận ra thời gian hai người ở bên nhau phần lớn là lúc luyện tập. Cậu luôn kiên nhẫn lắng nghe những lời anh nói; những gì anh chỉ dạy, yêu cầu cậu cũng rất nghiêm túc, cố gắng hoàn thành nó một cách hoàn hảo. Từ lâu rồi, La Nhất Châu không còn thấy cậu đối với anh trêu đùa, làm mấy trò nghịch ngợm ngốc nghếch rồi cười thoải mái như khi ở chung với hội Thập Thất. Cậu thận trọng hơn, yên lặng hơn. Khi ở bên anh cậu chính là một đứa trẻ cực kì ngoan ngoãn, nỗ lực; cậu hiểu chuyện đến mức khiến người khác có chút lo lắng. Đối diện với sóng gió, lời đồn đại, miệng lưỡi thế gian, cậu ngày càng trưởng thành hơn, trầm lặng hơn.

Sự kiện đó xảy ra khiến La Nhất Châu thực sự cảm thấy đau lòng vì cậu, lo lắng cho cậu. Không biết hiện giờ tình hình thế giới ngoài kia diễn ra làm sao, loạn đến mức nào rồi? Không biết Dư Cảnh Thiên liệu có còn sống không, liệu có an toàn hay không?

Antifan cho đến khi cậu rời show vẫn không chịu buông tha, không chỉ mạt sát trên mạng xã hội vậy mà lại dày công tốn sức đến tận Đại Xưởng chầu chực cả đêm để thực hiện hành vi độc ác điên rồ của mình. 3h sáng cậu rời đi lặng lẽ không một lời từ biệt, không một ai giúp đỡ, không một người bảo vệ một mình khoác chiếc balo nặng trĩu kéo theo chiếc vali nặng nề đi trên con đường hoa mộc lan. Lúc đó chỉ có những trạm tỉ ở phía đằng xa không ngừng khóc gọi cậu và...còn cả một chiếc xe điên đang bất chấp các dải phân cách lao tới.

Việc đã xảy ra lại như vẫn còn đang ở ngay trước mắt. La Nhất Châu cảm thấy thật may mắn, trực giác của anh vào những thời khắc quan trọng vẫn luôn đúng đắn. Khi tổ chương trình gọi các thực tập sinh đến họp bàn kế hoạch, thông báo Dư Cảnh Thiên sẽ rời show, đã nổ ra một trận tranh cãi lớn. Lương Sâm cực kỳ mất bình tĩnh to tiếng với đạo diễn để bảo vệ cậu mà anh vẫn chết lặng ngồi yên một chỗ. Đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì khác ngoài muốn đi tìm cậu, linh tính mách bảo nếu không nhanh lên có lẽ anh - La Nhất Châu sẽ không bao giờ còn có cơ hội để gặp lại Dư Cảnh Thiên nữa. Đập bàn rầm một cái thật mạnh, La Nhất Châu đột nhiên đứng bật dậy, phòng họp bỗng chốc im lặng như tờ. Mọi người ngỡ ngàng nhìn anh, một người vốn rất biết cách kìm chế cảm xúc, bình thường đối xử với ai cũng ôn hòa giờ lại lộ ra vẻ mặt khó coi đến cực điểm. Anh lao vọt ra ngoài, bất chấp sự ngăn cản và hô hoán của các staff. Hiện nhà đài đang tìm mọi cách phong tỏa tin tức, muốn Dư Cảnh Thiên im lặng rút lui, giờ La Nhất Châu lại lao ra ngoài đó là muốn gây thêm sóng gió gì đây? Ngoài kia biết bao nhiêu con mắt, ai biết trà trộn trong đó có đám phóng viên đến rình mò săn tin không cơ chứ?

Quả nhiên đúng là có một cơn sóng dữ ập tới. Không chỉ là sóng dữ mà là một cơn sóng thần.

Tối đó antifan lên kế hoạch mưu hại Dư Cảnh Thiên, La Nhất Châu vì cứu cậu mà bị liên lụy. Cả hai được đưa đến bệnh viện, sống chết không rõ.

------

Quay lại thực tại, Dư Cảnh Thiên thấy La Nhất Châu lâu lâu lại nhìn mình chằm chằm bằng một đôi mắt đầy thương cảm làm cậu lo lắng rụt rụt người, tiếp tục nhích ra xa hơn.

Nhìn hành động nhỏ đáng yêu kia, La Nhất Châu khẽ bật cười. Dù sao chuyện quái lạ này cũng đã xảy ra, đến bây giờ mình vẫn còn sống vậy thì xem ra vẫn còn hi vọng. Lại nghĩ trước đây vì rất nhiều nguyên nhân mà mình còn chưa thực sự hiểu rõ về Dư Cảnh Thiên. La Nhất Châu cho rằng đây là một sự thiếu sót, tranh thủ lần này anh cần phải tìm hiểu nhiều thêm về cậu hơn mới được.

Bên cạnh đó La Nhất Châu cũng lo lắng: nếu như theo đúng diễn biến của câu chuyện này, anh là một vampire và hai người sẽ đối địch nhau. Ồ! Giống như kịch bản anh và cậu khi đang tham gia cái show sống còn kia vậy. Nhưng nghiêm trọng hơn việc lần này có liên quan đến tính mạng. La Nhất Châu trong câu truyện này là vai phản diện máu lạnh. Mà anh bình thường nhìn cậu có chút mệt mỏi đã thấy đau lòng giờ bảo anh phải đánh cậu, hành hạ cậu đến hấp hối...làm sao có thể chứ?

Nghĩ đến cảnh tượng cậu nằm trên đất, toàn thân đầy là máu, đột nhiên thấy tim đau thắt, ruột gan lại cồn cào. La Nhất Châu cố gắng kìm nén cơn khát, đồng tử dần chuyển sang màu đỏ, răng nanh bén nhọn lộ ra ngoài không khí.

Dư Cảnh Thiên nhìn thấy biến hóa này con ngươi co lại, hai tay chống đất vội lui về phía sau, giọng nói mang theo chút run rẩy: "Anh...anh là vampire sao?"

La Nhất Châu bất ngờ. Vì vốn dĩ lúc này lẽ ra cậu chưa hề biết gì về thân phận của anh. Theo diễn biến câu truyện phải vài ngày sau, Dư Cảnh Thiên bị bọn bắt nạt trong trường lừa đi đến một nơi hoang vắng mới bắt gặp cảnh tượng "La Nhất Châu" đang săn mồi vì vậy mà phải đối diện với sự truy giết của tên phản diện ma cà rồng này. Cũng từ đó dấy lên quyết tâm trở nên cường đại. Nhưng bây giờ, anh lại xuất hiện ở nơi này cứu cậu, sự thay đổi này có phải hay không cũng sẽ thay đổi kết quả câu truyện.

La Nhất Châu biết dù đây chỉ là thế giới trong truyện. Nhưng người này đang mang khuôn mặt của Dư Cảnh Thiên và cũng rất có thể cậu cũng chính là Dư Cảnh Thiên giống như anh bị cuốn vào thế giới này. Vì vậy anh không muốn và cũng không thể làm bất cứ chuyện gì gây tổn hại đến cậu. Ở đây anh là một La Nhất Châu có sức mạnh, có quyền lực; anh sẽ không để cậu phải chịu thêm bất kì tổn thương nào, không để cậu phải chịu nguy hiểm giống như chuyện đã từng xảy ra.

Trước sự trầm mặc kéo dài tiếp diễn, Dư Cảnh Thiên khẽ nuốt nước bọt thầm nghĩ có nên chạy trốn khỏi đây luôn không thì La Nhất Châu đột ngột lên tiếng:

" Cậu là người ở đây sao?"

Dư Cảnh Thiên đột nhiên ấp úng, đầu óc một mảnh trắng xóa cũng không biết phải trả lời như nào. Cậu đề phòng, hỏi ngược lại La Nhất Châu:

"Anh... Anh thì sao? Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi."

Nhạy bén nhận ra sự khác lạ trong thái độ của cậu, La Nhất Châu bỏ qua câu này của cậu, tiếp tục hỏi:

" Cậu biết vampire? "

" Trong trường học có truyền thuyết liên quan đến vampire" Sắc mặt Dư Cảnh Thiên trắng bệch. Nhớ lại khi nãy từ phòng học đi ra, xung quanh toàn là lửa. Người này ôm cậu trong lòng, bảo hộ kín kẽ, dù bị lửa bao vây xung quanh giờ lại lông tóc vô thương, một chút tổn hại, một vết bỏng cũng không có. Dư Cảnh Thiên thầm kết luận: Anh ta đúng không phải là con người. Nghĩ nghĩ cậu liền lo lắng hỏi:

" Anh... Anh muốn...ăn tôi sao?"

La Nhất Châu...

"Ai nói với cậu là Vampire ăn thịt người?"

"..." Dư Cảnh Thiên nuốt một ngụm nước bọt: "Hình như....không ăn thịt người. Nhưng mà, nhưng mà hút máu nha" Vậy không phải là vẫn sẽ chết sao?

"Tạm thời tôi còn chưa có suy nghĩ đó". La Nhất Châu vươn tay: "Dìu tôi đứng lên"

"..."

Dư Cảnh Thiên núp trong góc bất động, toàn thân cao thấp đều viết rõ hai chữ "không muốn"

"Nhanh lên" La Nhất Châu giở giọng đe dọa "Nếu không thì tôi sẽ cắn cậu đó."

"..."

Sắc mặt Dư Cảnh Thiên biến hóa, trong lòng giãy dụa hồi lâu, cuối cùng vẫn chống đất đứng lên, di chuyển đến bên cạnh La Nhất Châu. Nhưng đến khi chỉ còn cách anh một khoảng nhỏ lại rụt rè chỉ dám nhích gần từng chút từng chút một giọng run run hỏi anh:

"Tôi nghe lời anh, thì anh sẽ không cắn tôi sao?"

Trong lòng La Nhất Châu lúc này đã muốn cười tít cả mắt, kêu gào bé nhà mình đáng yêu quá đi mất, ngoài mặt lại vẫn tỏ ra nghiêm nghị. Mím mím môi kìm không được, khóe miệng La Nhất Châu nhếch lên tạo thành một nụ cười nguy hiếm hướng về phía cậu nói:

"Đương nhiên."

Trong mắt Dư Cảnh Thiên mang theo sự sợ hãi, nhìn chằm chằm La Nhất Châu một hồi lâu quyết định phó mặc tất cả cho số phận lựa chọn tin tưởng anh:

"Vậy...Vậy được"

Cậu đưa tay đỡ La Nhất Châu dậy. Cảm giác quen thuộc khi đôi bàn tay chạm vào nhau khiến cậu thất thần trong phút chốc nhưng nó nhanh chóng bị câu nói của La Nhất Châu đánh vỡ:

"Chúng ta trước hết rời khỏi nơi này đi đã."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top